Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 31: Kỵ sĩ tu luyện



[ Là một kỵ sĩ chân chính, phải dũng mãnh! Kiên cường! Bất khuất! ]

Mọi người không nghĩ La Chức Vân còn có chí nguyện to lớn như vậy, lập tức cạn lời.

La Chức Vân lại bày ra vẻ mặt đương nhiên, tiếp tục nói: "Trong tộc của tôi, nổi tiếng nhất là đàn chị "ốc đồng cô nương", còn bị người phàm cải biên thành cổ tích mà truyền bá, tôi cũng muốn giống như cô ấy, tìm nữ đại gia sự nghiệp phát đạt, à không, tìm bạn nữ tâm đầu ý hợp cùng nhau sinh sống, cô ấy lo mặt ngoài tôi lo mặt trong, cô ấy công tác tôi làm việc nhà, cuộc sống đẹp đẽ phong phú."

Sắc mặt Tấn Cửu Hằng quái dị, nhịn không được nói: "Đó không phải một cô gái hay sao, mày là đàn ông con trai ..."

Chưa nói dứt câu đã bị lí lẽ hùng hồn của La Chức Vân đánh gãy: "Con trai thì sao, việc bạn nữ có thể làm, chẳng lẽ đàn ông con trai lại không làm được?"

Tấn Cửu Hằng: "...... Có thể."

Ông ta điên cuồng đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy chí hướng của ốc đồng tinh này có gì đó kì kì, nhưng không dám phản bác, sợ sẽ bị ghi hận.

Tiết Trầm không thấy có vấn đề gì, còn dựng ngón tay cái cho La Chức Vân: "Khá tốt, yêu quái cũng phải dũng cảm theo đuổi ước mơ."

La Chức Vân nhận được sự tán thành, mặt lộ vẻ vui mừng, ánh mắt càng thêm kiên định: "Vậy nên phải chú ý vấn đề thanh danh, đừng cho là tôi không biết, mấy ngày nay Tấn Cửu Hằng tìm rất nhiều hòa thượng, đạo sĩ tới bắt tôi, còn lâu tôi mới ngốc nghếch lộ diện."

La Chức Vân nói, nó vốn không có ý hãm hại Tấn Cửu Hằng, chỉ là nhìn việc làm của Tấn Cửu Hằng, nó cho rằng ông ta quyên tiền cho trấn cổ chắc chắn phải biết người ta muốn chặt cây xây cầu, vậy nên mới không ngừng kiên trì mắng tỉnh ông ta.

Lại lo lắng bị Tấn Cửu Hằng tìm người đến thu phục, lưu thành án tích, làm hỏng thanh danh nam ốc đồng, La Chức Vân luôn thực cẩn thận, chỉ đứng từ xa mà dùng vỏ ốc hình loa dẫn âm thanh đến, bản thân thì kiên quyết không lộ mặt.

Thời điểm hòa thượng và đạo sĩ đến, nó càng chú ý không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Chỉ có vài lần, La Chức Vân thấy Tấn Cửu Hằng nấu nướng ăn uống xong không quét dọn, thật sự không nhịn được mới trộm xử lý hiện trường, phong thủy trong nhà Tấn Cửu Hằng rất tốt, yêu khí sinh ra khi La Chức Vân vào nhà cũng nhanh chóng tiêu tan.

Vì vậy những đại sư tới đây đều không phát hiện tung tích của nó.

Mãi đến lần này Xa Bích Quân kẹp ...... đánh nó, yêu quái hai bên kết thù hận, Tiết Trầm và Giản Lan Tư lại cố tình che giấu tuvi, La Chức Vân mới đánh bạo hiện thân.

Chẳng qua trước khi trả thù Xa Bích Quân, nó lại nhịn không được rửa sạch sẽ bát đũa trong nhà Tấn Cửu Hằng.

Tiếp theo là nắm đấm chính nghĩa từ trên trời giáng xuống.

Cứ như vậy, nguyên nhân sự việc đã sáng tỏ.

Tấn Cửu Hằng cảm thấy hổ thẹn, quyết định sáng sớm mai gọi điện nói chuyện với người ở quê, bảo bọn họ buông tha cho cây hòe già, đồng thời rất cảm kích La Chức Vân, mong Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư tha cho nó một mạng.

Tiết Trấm và Giản Lan Tư vốn không thù không hận, lần này hoàn toàn nhận tiền làm việc, tất nhiên không so đo với La Chức Vân.

Hiện nay sinh vật sống dưới nước lăn lộn cũng không dễ dàng gì.

Chẳng bao lâu sau Tấn Cửu Hằng thấy màn đêm buông xuống, đề nghị trước mắt đi nghỉ ngơi, những việc khác ngày mai lại xử lý.

Tiết Trầm và Giản Lan Tư cũng không có ý kiến gì.

"Được rồi, tôi đi ngủ đây." Tiết Trầm đứng dậy ngáp một cái, thân xác người thường vẫn là thiếu độ bền, kiên trì một đêm đã có biểu hiện mệt mỏi.

Còn may hồn phách cậu đang dần hồi phục, thân thể cũng được tăng cường, nếu không sẽ giống mấy bạn học phàm nhân, động một chút đã rụng tóc hói đầu.

Nghĩ tới đây, cậu theo bản năng liếc Giản Lan Tư một cái, nghe nói đàn ông phương Tây rất dễ bị trọc đầu, mái tóc của Giản Lan Tư lại dày mượt.

Gen của mỹ nhân thật tốt.

Mọi người phải về phòng, lúc này La Chức Vân đột nhiên xoắn xoắn tay, ánh mắt rơi xuống đống hỗn độn ở phòng bếp, do dự một lát rốt cuộc dũng cảm mở miệng: "Xin hỏi, trước khi đi tôi có thể dọn dẹp nơi đó không, tôi nhìn rất khó chịu."

Những người khác: "......"

Thật là một nam ốc đồng nhiệt tình đam mê làm việc nhà.

Tấn Cửu Hằng nghẹn một chút: "Vậy cảm ơn."

Tiết Trầm bổ sung: "Đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của tao."

"Yên tâm đi." La Chức Vân ưỡn ngực nói, "Tôi sẽ làm mọi việc trong yên lặng, sau đó đảm bảo khiến mọi người ngạc nhiên."

......

Ánh trắng sáng vằng vặc xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt, dịu dàng vươn tới chiếc giường bên cửa sổ.

Giản Lan Tư bỗng mở to hai mắt, chân mày nhăn lại, cảm thấy một luồng hơi thở ấm áp nhẹ nhàng, không gián đoạn mà phả vào cổ anh, khiến nửa bên gáy cứng đờ, sinh ra thêm vài phần ngưa ngứa khó tả.

Anh chậm rãi quay đầu, đôi mắt rũ xuống, nhìn Tiết Trầm không biết từ bao giờ đã vươn tới gần mình, chóp mũi cao thẳng trực tiếp chạm vào cần cổ.

Luồng hơi thở kia chính là hô hấp đều đặn của Tiết Trầm.

Kế hoạch đêm nay của bọn họ là cùng chờ tà ma ở phòng Tấn Cửu Hằng, vậy nên Tấn Cửu Hằng không bảo giúp việc chuẩn bị nhiều phòng khác, đợi đến khi xong việc muốn nghỉ ngơi mới nhận ra chỉ có một giường cho khách.

Cũng may giường này rất lớn, Tiết Trầm và Giản Lan Tư có thể tạm đối phó một đêm.

Từ trước đến nay Giản Lan Tư chưa từng nằm chung với người khác, vì tu luyện từ nhỏ, năm giác quan của anh cực kỳ nhạy bén, không thích ngủ khi bên cạnh vẫn còn động tĩnh lạ.

Nhưng không biết vì sao, đêm nay ma xui quỷ khiến anh đáp ứng tình huống như vậy.

Chỉ là trước kia anh không nghĩ ngủ bên cạnh ai đó lại gian nan đến thế.

Không phải chán ghét, nhưng bất cứ động tĩnh nào xảy ra cũng bị màn đêm phóng đại, khiến trong lòng anh xuất hiện cảm giác kích động, thân thể không tự chủ được mà căng chặt, khó có thể đi vào giấc ngủ một lần nữa.

Giản Lan Tư muốn xoay người lại sợ đánh thức Tiết Trầm, đành cứng ngắc bảo trì tư thế, ngẩn ngơ nhìn mái đầu bên cạnh, đột nhiên đối phương đó trở mình, tiếp theo Giản Lan Tư cảm thấy phần đùi nặng xuống.

Giản Lan Tư:?

Nếu cảm giác của anh không sai, Tiết Trầm đã gác chân lên đùi anh rồi.

Ngay sau đó cánh tay Tiết Trầm cũng vươn tới, thuận thế ôm eo anh.

Nhiệt độ cơ thể của Tiết Trầm thấp hơn Giản Lan Tư một chút, bên chân gác lên làm Giản Lan Tư cảm thấy lạnh lạnh, nhưng không biết vì sao trong lòng lại nóng bừng.

Giản Lan Tư cáu kỉnh không nhẹ, anh đã tu luyện nhiều năm mà chưa bao giờ có loại cảm giác đó, đối với yêu cầu về tinh thần cứng cỏi của kỵ sĩ, đương nhiên đây không phải hiện tượng gì tốt đẹp.

Anh cảm thấy bản thân nên đẩy Tiết Trầm ra, nhưng nâng tay lên một nửa lại buông xuống.

Là một kỵ sĩ chân chính, phải dũng mãnh! Kiên cường! Bất khuất

Sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách!

Ví dụ như lúc này.

Nghĩ vậy, Giản Lan Tư nhắm mắt lần nữa, chuẩn bị bình ổn tâm tình, người bên cạnh lại vừa vặn động đậy.

Loài rồng cũng vô cùng nhạy bén, tuy phản ứng của Giản Lan Tư nhẹ nhàng nhưng Tiết Trầm vẫn cảm nhận được.

Chẳng qua hơi thở bên cạnh cho Tiết Trầm cảm giác an toàn, càng có khả năng làm rồng bình tâm, hơn nữa cậu rất yêu thích độ ấm đó.

Ừ, thoải mái thật.

Tiết Trầm để mặc ý thức của bản thân trong trạng thái hỗn loạn, đôi mắt không hề mở ra, thậm chí theo bản năng càng tiến gần người kia, tay chân khẩn cấp ôm chặt lấy, đây là tư thế cậu thích nhất khi ở trong hình dạng rồng.

Cọ cọ anh ta.

"Grr ~" Tiết Trầm mơ mơ màng màng phát ra một tiếng than nhẹ, không biết mộng thấy cái gì, còn dùng hàm răng cọ cọ trên vai Giản Lan Tư.

Cách một lớp áo ngủ mềm mại, Giản Lan Tư dường như có thể phác họa hình dạng hàm răng của Tiết Trầm.

Một điểm nhòn nhọn xẹt nhẹ qua đầu vai anh, có lẽ là răng nanh.

Chỉ trong nháy mắt, lỗ tai Giản Lan Tư nóng bừng lên, phảng phất như bị lửa thiêu đốt, nhịp tim cũng không chịu khống chế mà đập rộn ràng.

Yết hầu Giản Lan Tư căng thẳng, không thể diễn tả nổi cảm giác lúc đó, nhưng theo bản năng anh ý thức được, tuyệt đối không nên để nó phát triển mạnh mẽ hơn.

Anh nhanh chóng tập trung tinh thần, điều chỉnh hô hấp, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại.

Ánh trăng lấp ló, bên tai truyền đến âm thanh mơ hồ của Tiết Trầm.

"Ái phi, tới đây giúp bổn vương mài răng."

Âm thanh tinh tế, ẩn trong đó vài phần cảm giác buồn ngủ, Giản Lan Tư chưa nghe rõ, hiện tại cũng không phải thời điểm chú ý tới lời nói mơ.

Tu tâm quan trọng nhất!

Sáng hôm sau, Tiết Trầm khoan khoái tỉnh dậy, dựng ngón tay cái tán thưởng Giản Lan Tư: "Đàn anh, tư thế ngủ của anh thật tốt, cả đêm tôi chưa bị đánh thức lần nào."

Loài rồng rất nhạy cảm với hơi thở, thời điểm Tiết Trầm ở ký túc xá cùng bạn học, cho dù không ngủ chung giường vẫn cảm thấy hô hấp của bọn họ rất phiền, nhưng cả đêm Giản Lan Tư không hề phát ra động tĩnh, phong cách ngủ quả thực vô cùng ổn định.

Không hổ là kỵ sĩ!

Tiết Trầm không chỉ không bị đánh thức, còn mơ một giấc mộng thật đẹp. Trong mơ cậu cưới một long phi hiền thục, long phi còn cho cậu cắn cắn mài răng.

Từ khi còn nhỏ đến tuổi trưởng thành, trong miệng loài rồng có một chiếc răng phát triển rất chậm, đôi khi còn tạo cảm giác ngứa ngáy, mỗi lúc đó, cậu rất muốn cắn cắn vài thứ để nghiến răng.

Không biết vì sao, tối hôm qua trong mơ cậu bị chiếc răng kia tra tấn, may mắn có long phi ở bên cạnh, cậu lập tức hòa thành hình rồng ôm lấy long phi mà cọ cọ.

Đáng tiếc long phi vẫn không lộ mặt như cũ, chẳng qua không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn đó là một gương mặt tuyệt đẹp.

Bởi không đẹp thì không có khả năng Tiết Trầm sẽ cọ cọ!

Tuy rằng được Tiết Trầm khen ngợi, nhưng Giản Lan Tư: "......"

"Ơ, đàn anh, quầng thâm mắt của anh rất đậm." Tiết Trầm thấy anh không nói chuyện, lại nhìn nhiều thêm một chút, phát hiện Giản Lan Tư vốn luôn giữ khuôn mặt rạng rỡ hiện tại phát sinh một vòng tròn đen xì, lập tức khó hiểu: "Sao lại như vậy, anh không ngủ được à?"

Chưa từng cử động, phải ngủ rất sâu mới đúng chứ.

Giản Lan Tư lại lần nữa rơi vào trầm mặc, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Tôi cần được ngủ một giấc dài hơn."

"Hiểu rồi." Tiết Trầm gật gật đầu, nhìn thoáng qua thời gian, tính ra bọn họ đã ngủ bảy tiếng, không khỏi cảm khái, "Anh yêu cầu thời gian ngủ cũng dài thật đấy."

Giản Lan Tư một lời khó nói hết, cuối cũng vẫn im lặng ngậm miệng.

Lúc này, bên ngoài truyền tới giọng nói của Tấn Cửu Hằng, giống như là cãi nhau với ai đó mà tức muốn hộc máu.

".... Tôi dùng tiền đàn áp mấy người bao giờ! Tôi nói đó là mẹ nuôi của tôi từ hồi còn nhỏ, mấy người không thể làm như vậy ... sông Dương Nam dài đến thế, tôi không tin không có địa điểm khác phù hợp xây cầu.

.... Sao cơ? Long Vương tự mình tuyển chọn, cậu đùa cái gì vậy?"

Long Vương?

Giống như một từ khóa cài đặt sẵn đã bị kích hoạt, Tiết Trầm không cần quá nhạy cảm với những yếu tố liên quan đến loài rồng, vừa nghe vậy lập tức liếc Giản Lan Tư, cả hai mở cửa ra phòng khách.

Tấn Cửu Hằng đã cúp điện thoại, đang ngồi trên sô pha thở dốc, nhìn qua có vẻ bị làm cho tức giận không nhẹ.

Giản Lan Tư chào hỏi ông ta, "Chú Tấn, chuyện gì xảy ra vậy?'

Trong lòng Tấn Cửu Hằng đè nén bực bội, thấy anh hỏi lập tức mắng ra: "Chú vừa gọi điện cho người ở quê, nói bọn họ đổi địa điểm xây cầu, đừng có đốn ngã mẹ nuôi, nhưng bọn họ sống chết không đồng ý, chú bảo sẽ chi trả toàn bộ chi phí xây cầu cũng không xong, còn nói chú dùng tiền đàn áp bọn họ, nghĩ có tức hay không cơ chứ."

"Chú khuyên ngăn mãi, bọn họ mới nói một câu địa điểm do Long Vương tự mình chọn lựa, không thể đổi, nếu đổi sẽ thành tội nhân đất Dương Nam."

Giản Lan Tư nhíu mày: "Long Vương gì cơ?"

Nhắc tới đây, sắc mặt Tấn Cửu Hằng càng đen, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Đất Dương Nam nhiều đồi núi nhiều đồng ruộng, rất coi trọng nước mưa, trong trấn có một ngôi miếu Long Vương, thờ phụng Long Vương sông Kháng Dương, khi còn nhỏ chú thấy nơi đó luôn chìm trong hương khói."

Ông ta không khỏi nghi hoặc: "Nhưng mà chú nhớ rõ miếu Long Vương kia sớm đã xuống dốc, năm ngoái mẹ chú ... Ý là người mẹ ruột đang ở nước ngoài có về quê một chuyến, lúc ấy còn nghe mọi người trong trấn nói chuẩn bị hủy miếu Long Vương để xây quảng trường, sao hiện tại lại tin tưởng như thế? Còn nói địa điểm do Long Vương tự thân tuyển chọn."

"Quả thật kỳ quái." Tiết Trầm nghe xong câu chuyện, có điều suy tư, "Long Vương sông Kháng Dương cai quản cải một vùng sông hồ rộng lớn, làm sao có thời gian chỉ đạo thôn làng nhỏ xây cầu? Trừ khi ông ấy học thêm ngành kiến trúc xây dựng."

Cậu đột nhiên nghĩ tới cái gì, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ, "Đây không phải là đề cương luận văn của ông ấy chứ?"

Giản Lan Tư, Tấn Cửu Hằng: "......"

-------------

Tác giả có lời muốn nói:

Là một kỵ sĩ chân chính, phải dũng mãnh! Kiên cường! Bất khuất!

Sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách!

Lance: Má nó (*), không tu, để cho rồng rồng mài răng đi!

(*) 妈了个巴子: motherfucker!