Sau Khi Tôi Xuyên Không Thành Hoa Sen Trắng

Chương 46: Đánh



Đi sâu tận vào góc hẻm gã ta dừng lại, cũng trút xuống gương mặt tội nghiệp mới nãy cứ như hai người khác nhau.

Tố Liên nhìn một màn này liền hiểu, hóa ra là muốn lừa y vào hẻm này. Thế nhưng để làm gì nhỉ, y cũng hết sạch tiền rồi.

"Khà, khà, con mồi béo." Gã ta chà xát cằm của mình, ánh mắt không thân thiện nhìn Tố Liên.

Béo cái đầu ngươi.

Bây giờ quay lại đường cũ còn kịp không nhỉ?

Tố Liên liếc nhìn lại đường cũ mới nãy, nếu bây giờ y chạy hết sức ra ngoài chắc cũng kịp hô cứu mạng?

Gã ta tất nhiên không để y được toại nguyện, không biết từ đâu hai ba gã khác lại tiến tới bao vây Tố Liên vào giữa.

Ngay cả dây thừng bao bố cũng chuẩn bị sẵn hết rồi, xem ra ngay từ đầu đã nhắm trúng y.

"Tiểu tử, moi tiền hết ra đây." Gã lừa Tố Liên vào hẻm nhìn y uy hiếp.

"Đưa tiền rồi ta có thể đi?." Tố Liên bên ngoài bình tĩnh trả lời bên trong ngóng chờ Bạch Truy Thiên xuất hiện anh hùng cứu mỹ sen một ván này.

"Ha ha ha! Tất nhiên không!" Gã ta như nghe phải chuyện cười mà há mồm cười lên, đồng bọn gã cũng hùa theo cười: "Đợi cướp tiền rồi, bọn ta còn muốn cướp sắc!."

Tố Liên:............∑d(°∀°!!!d)

"Ta là nam nhân." Không lẽ cổ đại bây giờ có trào lưu thích nam phong nhiều như vậy? Ngay cả nam nhân cũng muốn sắc.

"Lão tử biết ngươi là nam! Chậc chậc, ngươi đẹp như thế bán vào Xuân Như Cát chắc chắn được không ít tiền đi?!." Gã cười cảm thán, đã định sẵn tương lai Tố Liêm rơi vào tay gã như thế nào.

Không, không nhiều tiền đâu.

Tố Liên ngó nhìn nhìn, có ba tên. Tên nào cũng hơn một mét tám, cao to như gấu lớn vậy, y không đánh lại.



Chân phải vừa lùi một bước thì bàn tay to lớn của một gã khác đã nhào tới nắm chặt lấy cánh tay y, tay còn lại ôm ghì người y lại. Tố Liên vùng vẫy mạnh bạo muốn trốn thoát, lại bất lực không làm gì được.

"Buông ra!." Lắc cái chân muốn đạp người phía sau thì một tên khác tiến tới tóm lấy hai chân y, nắm chặt lại không cho y giãy.

Tố Liên liền há mồm cắn người, cắn một cái thật mạnh vào cánh tay đang ghì mình. Tên kia bị đau chửi bậy một tiếng cũng không bỏ tay đang ghì Tố Liên lại: "Tới! Trói nó lại nhanh, lão đây phải bán nó vào kỹ viện!."

"Cứu mạng-----! Người tới cứu ưm!—-." Tố Liên gào thét la lớn muốn thu hút sự chú ý những người ngoài hẻm nhỏ liền bị chúng bịt miệng lại.

Bắt cóc sen giữa ban ngày ban mặt!

Tố Liên dùng hết sức bú sữa của sen ra giãy giụa đến khi bị trói bỏ vào bao bố vẫn tiếp tục giãy, giãy đến nổi y không cho mình là sen nữa mà cứ ngỡ bản thân bây giờ là một con cá, chính xác là con cá mắc cạn sắp bị làm thịt.

"Nó cứ giãy hoài vậy đại ca? Như vậy sẽ không bị nghi ngờ chứ?!." Một gã vác bao bố lên nói.

"Quăng vào xe là xong, còn giãy thì cứ đánh ngất luôn." Đại ca của đám người là gã lừa Tố Liên vào hẻm lúc nãy, gã ta đưa ra ý kiến của mình mấy tên còn lại liền nghe theo thống nhất một ý.

Tố Liêm giãy đến mệt liền ngừng, thở hồng hộc trong bao bố. Chết tiệt.

"Ngươi là ai?!."

"Ể? Cái gì vậy!."

"Tha mạng, đại hiệp tha mạng!."

Tố Liên định tiếp tục nhảy thì cảm thấy bản thân bị quăng mạnh xuống đất, sau đó là âm thanh la hét của đám bắt cóc y. Có ai đến cứu y hả?

"Ưm! Ưm!-----." Ta ở đây! Mau đến cứu ta!

Chỉ nghe được vài tiếng la thét rồi chuyển sang ú ớ tiếp đến dung quanh im lặng lại, có lẽ đã đánh xong.

Loạt soạt, loạt soạt------.



Bao bố rất nhanh được mở ra, dây trên tay được tháo bỏ, Tố Liên lấy miếng vải nhét trong miệng ra liền nhìn người giúp mình.

Không phải Bạch Truy Thiên. Là người nam nhân ăn mày lúc nãy….

"Không sao chứ?." Nam nhân đỡ y đứng lên, phủi bụi trên người y còn lật y qua lại xem có bị thương không.

Tố Liên giờ mới để ý, lúc nãy không nhìn kĩ bây giờ nhìn y liền phát hiện mặt nam nhân này thật đẹp, xương thịt rõ ràng, đường nét chi tiết da cũng không quá đen.

Oa, đã đẹp trai lại tốt bụng

"Đa tạ ngươi." Tố Liên cúi đầu đa tạ một tiến với thiếu hiệp này.

"Không có gì, ngươi cũng giúp bách tánh nhiều lắm." Hắn cười mỉm gật đầu, chính cách cư xử chu đáo lễ phép này của hắn mà Tố Liên chạm rãi nhớ lại hắn trong đầu bản thân luôn, khuôn mặt trầm ổn dịu dàng thật.

"Ta có giúp được gì nhiều đâu chứ, đều nhờ bệ hạ thôi." Khen Bạch Truy Thiên một tiếng trước mặt người khác thật là một trải nghiệm tuyệt vời.

"Bệ hạ?." Nam nhân nhướn mày.

"A? Ý ta là….." Tố Liên đảo mắt muốn tìm cớ cho qua, việc vua một nước thiếu hộ vệ đi lại lung tung bị truyền ra ngoài không tốt lắm.

Lúc này, phía bên kia hẻm nhỏ lại xuất hiện bóng người đi đến, còn hô một tiếng. Giọng nói, cách gọi này khỏi nghĩ y cũng biết là ai rồi, cứu tinh a!:"Sen nhỏ."

Bạch Truy Thiên bước vào, liếc nhìn ba tên bị đánh bầm dập nằm bất tỉnh dưới đất mà nhíu mày. Xác định sen nhỏ nhà mình không sao hắn lúc này mới không quản mấy tên bắt cóc, tiến lại ôm sen nhỏ chạy loạn nhà mình lại thương thương hôn lên trán y ba cái nhẹ.

Tố Liên ngại ngùng đẩy người ra, còn có người ngoài nha!

Ánh mắt Bạch Truy Thiên liếc nhìn nam nhan ăn mày một cái.

"Thần, Dương Đoan tham khiến bệ hạ!." Nam nhân ăn mày lập tức quỳ một gối xuống hành lễ với hắn, ánh mắt trung thành nhìn chằm chằm Bạch Truy Thiên.

Tố Liên: ?