Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 140: (Hạ)



Giờ phút này Cố Minh Tiêu lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn khoảnh khắc cuối cùng trước khi ký ức tan biến là ánh mắt dịu dàng mà kiên định của Kiếm Thần lúc nhìn hắn, cũng không biết vì sao, trong lòng hắn lại không có quá nhiều dao động, ngược lại là một mảnh bình tĩnh, trống rỗng ngoài dự liệu.

Quá mức bình tĩnh...

Tựa như khi Kiếm Thần cắt kiếm cốt ra cho hắn, dịu dàng và bình tĩnh đến thế.

Tựa như sự chắc chắn của Kiếm Thần khi nói ra câu nói ấy, "hẳn là như vậy, phải là con".

Dường như hắn đã biết từ lâu, rằng Kiếm Thần sẽ làm như vậy...

Mãi cho đến khi Giang Sở Dung ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng, đưa tay lên vuốt nhẹ gò má của hắn, hắn mới phát hiện trên mặt mình không biết từ lúc nào đã ướt đẫm một mảnh.

Hàng mi dài khẽ run lên, Cố Minh Tiêu cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Ta không sao."

Thật sự không sao.

Nhưng hắn cũng không biết tại sao mình lại khóc.

Giang Sở Dung không nói gì, cậu có thể cảm nhận được tâm lý thông suốt và gần như bình tĩnh của Cố Minh Tiêu lúc này.

Vậy nên Giang Sở Dung chỉ duỗi tay từ từ ôm lấy Cố Minh Tiêu, tựa đầu mình lên bả vai của Cố Minh Tiêu, hai mắt cậu phiếm hồng, giọng nói có chút khàn, nhỏ nhẹ nói: "Ta biết chàng không sao, là do ta không ổn. Ta không có giác ngộ cao như chàng và chưởng môn, nhìn thấy những chuyện này, ta chỉ cảm thấy đau lòng cho chàng và chưởng môn, hãy để ta ôm chàng một lúc."

Cố Minh Tiêu im lặng hồi lâu, sau đó mới khẽ nhắm mắt lại, vươn tay ôm lại Giang Sở Dung.

Hai người cứ ôm chặt lấy nhau ở bên bờ vực ký ức sắp sụp đổ của Cố Minh Tiêu...

Cuối cùng, không gian kí ức hoàn toàn vỡ nát.

Giang Sở Dung theo bản năng ôm chặt Cố Minh Tiêu vào lòng, muốn cùng Cố Minh Tiêu rời khỏi biển ý thức này — Cậu muốn ra ngoài hiện thực để tiếp tục an ủi Cố Minh Tiêu...

Nhưng không biết vì lý do gì, thời điểm không gian ký ức tan vỡ, Giang Sở Dung lại mất đi Cố Minh Tiêu đang ở trong vòng tay của mình.

Cậu không khỏi quay đầu lại nhìn.

Không ngờ sau đó cậu lại đột nhiên nhìn thấy một mảng ma khí dày đặc như mặt biển ở phía sau ký ức sụp đổ!

Giang Sở Dung kinh hãi tột độ!

Mà lúc này, trong biển ma khí đó, có một bóng người cực kỳ cao lớn, lộng lẫy nhưng lại vô cùng tà mị đang bay lơ lửng.

Rõ ràng người đó có khuôn mặt giống như Cố Minh Tiêu, nhưng đường nét gương mặt càng sắc bén quyến rũ hơn, tràn ngập một vẻ đẹp cuồng vọng động lòng người.

Nước da của hắn có màu đồng cổ, mái tóc đen óng hơi xoăn bung xõa sau lưng như thác nước. Trên trán đeo một sợi dây chuyền vàng khảm bảo thạch đen huyền, cả gương mặt phủ đầy ma văn hung tợn, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến dung nhan tuyệt thế của hắn.

Đằng sau đầu hắn còn trôi nổi một Động Uyên lửa ma màu vàng đen hình vòng tròn.

Hắn mặc một bộ trường bào tơ lụa hoa lệ màu đồng đen, để chân trần, đeo vòng vàng, trên cánh tay săn chắc của hắn cũng đeo vòng vàng, quanh cổ hắn là một sợi dây chuyền vàng ròng được làm từ vô số ngôi sao rực rỡ.

Chân trần giẫm lên Hồng Liên Nghiệp Hỏa, quanh người còn phóng ra những mảnh vỡ thiên thạch lơ lửng, lộng lẫy cường đại nhưng tràn ngập mê hoặc và ma tính...

Ma Thần Ba Tuần!

Giang Sở Dung vừa nhìn thấy thân ảnh này, trong đầu liền nảy ra suy nghĩ đó!

Mà bấy giờ, thân ảnh cao lớn tuấn mỹ kia dường như cũng cảm nhận được gì đó, chậm rãi nhìn về phía Giang Sở Dung.

Chỉ một ánh nhìn, Giang Sở Dung đã nhìn rõ đôi mắt của hắn.

Trong đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy là một đôi con ngươi sâu hút tối tăm tựa biển đêm, bên trong trôi nổi muôn vàn nghiệp hỏa, chậm rãi xoay tròn giống như một vòng xoáy đầy ma lực và cám dỗ, dụ dỗ người ta lạc vào đó...

Giang Sở Dung vừa nhìn đã thất hồn lạc phách...

Nhưng giây tiếp theo, trong đôi con ngươi ấy lại bùng lên ánh lửa cuồn cuộn bắn thẳng về phía Giang Sở Dung!

Giang Sở Dung giật mình hoảng hốt, đột nhiên bừng tỉnh!

Khoảnh khắc cậu tỉnh lại trên chiếc giường bạch ngọc——

Giang Sở Dung mở bừng mắt ra, liền đối diện với đôi con ngươi đen như ngọc sâu tựa biển của Cố Minh Tiêu, nhớ đến thân ảnh cuối cùng vừa nhìn thấy trong biển ý thức của Cố Minh Tiêu, trái tim cậu run lên vô cớ.

Thậm chí còn sinh ra một số nghi ngờ đáng sợ...

Nhưng giờ phút này, Cố Minh Tiêu vẫn không lộ ra bất kỳ biểu cảm suy sụp hay nhập ma nào, đôi mắt của bản thể vẫn lạnh lùng trong trẻo như cũ.

Không biết đã qua bao lâu, ngay lúc Giang Sở Dung còn đang thấp thỏm do dự, thì rốt cục Cố Minh Tiêu cũng lên tiếng.

Giọng nói của hắn hơi khàn: "Ta muốn đi gặp một người, em đi cùng ta nhé."

Vào giây phút này, cho dù Cố Minh Tiêu không nói gì, Giang Sở Dung cũng hiểu tất cả.

Giang Sở Dung chợt thở phào một hơi, biết được ý thức của Ba Tuần không ảnh hưởng đến Cố Minh Tiêu, cậu liền làm như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ giọng nói: "Được, ta đi với chàng."

Hai người đứng dậy.

Họ lại đi dọc theo những bậc thang dài của địa cung, bước từng bước xuống thủy lao đang nhốt Linh Ngọc Tu.

Bấy giờ, Linh Ngọc Tu nghe thấy tiếng bước chân của hai người, gã cũng ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn họ.

Lúc này, nhìn thấy Cố Minh Tiêu và Giang Sở Dung, một người hết sức bình tĩnh còn người kia có chút căm phẫn và lạnh lẽo trong ánh mắt, Linh Ngọc Tu trầm mặc một giây, sau đó mới bừng tỉnh.

Gã tỏ ra lấy làm tiếc nói: "Không ngờ Ma Thần chuyển thế lại có hai người, một người trong số đó còn là đấng cứu thế, thật nực cười."

Cố Minh Tiêu không nói một lời, phóng ra kiếm khí đâm thủng vai Linh Ngọc Tu!

Lần này, lực đạo của hắn mạnh hơn lần trước rất nhiều, toàn bộ bả vai của Linh Ngọc Tu bị đóng đinh lên bệ đá phía sau, gã suýt nữa đã thét lên, nhưng rất nhanh gã đã mím chặt môi nhịn xuống.

"Một kiếm này trả lại cho ngươi vì năm xưa đã lấy danh nghĩa của Thanh Trần ra lừa gạt ta mở cửa."

Lại một kiếm bay tới!

Linh Ngọc Tu bất ngờ không kịp phòng bị, hét thảm một tiếng!

Nhưng tiếp đó lại có tám đạo kiếm khí bay tới!

Mười đạo kiếm khí sắc bén không gì sánh được đâm tới, xỏ xuyên tứ chi của Linh Ngọc Tu, cả người gã đầm đìa máu tươi...

Cuối cùng, Linh Ngọc Tu kêu gào đến thoát lực, lúc này sắc mặt gã trắng bệch, mồ hôi lạnh nhễ nhại dựa vào cột đá, thở hổn hển nhìn Cố Minh Tiêu một thân bạch y lạnh lùng như tuyết, gã đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là hành vi của Ma Thần, cho dù ngươi có giả bộ giỏi đến đâu, thì cũng không thể thay đổi được bản chất của ngươi là ma—— A!"

Một kiếm khác đâm thẳng vào xương quai xanh của Linh Ngọc Tu, trong lúc đó có tiếng xương cốt đứt lìa vang lên.

"Muốn giết thì cứ giết, ta vốn đã không muốn sống nữa rồi!" Linh Ngọc Tu cuối cùng cũng suy sụp hoàn toàn, rít gào lên.

"Ta không phải tới giết ngươi." Cố Minh Tiêu nhàn nhạt nói, "Ta chỉ tới để chứng thực với ngươi một chuyện."

Linh Ngọc Tu:?

Cố Minh Tiêu: "Nhiều năm qua, Linh tộc lánh xa thế tục nhưng cũng không phải thật sự lánh đời, mà là do bị Linh sư cô vẫn luôn âm thầm quản chế, cho nên các ngươi không thể gây lớn chuyện, có phải không?"

Giang Sở Dung ở một bên:?!

Nghe thấy những lời này của Cố Minh Tiêu, sắc mặt Linh Ngọc Tu đột nhiên thay đổi, biểu tình trở nên cực kỳ phức tạp kỳ dị, những cảm xúc kinh ngạc, sợ hãi, áy náy, rụt rè cùng với không dám tin trộn lẫn vào nhau, khiến cho gương mặt vốn anh tuấn của gã trở nên vặn vẹo quỷ dị vô cùng.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Linh Ngọc Tu, Cố Minh Tiêu đã biết suy đoán của mình về Linh Ngọc Tu đúng rồi...

Nếu đúng như vậy, thì những hành vi kỳ lạ của Linh Ngọc Tu cũng có thể giải thích được.

Lúc này, Cố Minh Tiêu mới lặng lẽ nhìn Giang Sở Dung đang kinh ngạc đứng ở một bên, nói: "Vốn dĩ trong trí nhớ của ta có rất nhiều nội dung liên quan đến Linh Tộc, trước kia chỉ cảm thấy những ký ức đó có chút kỳ quái, nhưng bây giờ ký ức đã được mở ra toàn bộ, ta cũng biết nguyên nhân vì sao rồi."

Dứt lời, Cố Minh Tiêu quay đầu lại nhìn về phía Linh Ngọc Tu: "Linh tộc luôn tự xưng là Thần tộc, lấy huyết thống vi tôn, cho nên mới sợ hãi Ma Thần đến vậy, sau khi biết được thân phận của ta, bọn họ luôn muốn diệt trừ ta bằng mọi giá."

"Đáng tiếc, Linh sư cô không đồng ý. Cho nên các ngươi thừa dịp cường giả của tam tộc bị thương sau khi khai Thiên lộ, tiền trảm hậu tấu."

"Nhưng ngươi không ngờ rằng, Linh sư cô lại hy sinh tu vi để cứu ta, điều này cũng vừa lúc cho những trưởng lão kia thừa nước đục thả câu tính toán đoạt vị."

"Chuyện phát sinh sau đó, bất kể quá trình như thế nào, thì kết quả đều như chúng ta đã biết."

"Thế nhưng thủ đoạn độc ác như các ngươi, còn có sự tồn tại của mười vị cường giả cảnh giới Khuy Thiên, vậy mà mấy chục năm qua lại không gây động tĩnh lớn gì. Thậm chí chỉ có thể âm thầm gây xích mích nội bộ trong bí cảnh, gián tiếp phá hủy cục diện của tam tộc, làm vậy không giống khả năng vốn có của các ngươi. Phải biết rằng chỉ có một vài trưởng lão cảnh giới Khuy Thiên của Nhân tộc là còn dùng được, nếu các ngươi đã sớm biết thân phận của ta, lại thấy sư tôn bị thương nặng như vậy, nếu Linh sư cô thật sự đã chết hoặc bị trọng thương, thì các ngươi đã ra tay từ lâu rồi."

"Tuy nhiên các ngươi không làm như vậy, điều này đủ để chứng minh Linh sư cô đã lưu lại hậu chiêu, thậm chí còn nắm giữ không ít quyền hạn quan trọng ở Linh tộc, vẫn luôn âm thầm kiểm soát các ngươi."

"Các ngươi không công khai với bên ngoài bà đã chết cũng không phải bởi vì lo lắng cái chết của bà sẽ dẫn tới sự xâm lược của ba tộc khác, các ngươi trước giờ không hề quan tâm đến những thứ này. Các ngươi chỉ sợ một ngày nào đó bà sẽ thoát khỏi sự kìm hãm của các ngươi mà chạy trốn, chỉ cần các ngươi truyền ra tin bà vẫn chưa chết, thì các ngươi vẫn còn đường lui. Nếu không thì, bà ấy thật sự có thể giết sạch các ngươi."

Linh Ngọc Tu cuối cùng cũng bắt đầu run rẩy, từ vẻ mặt của gã, có thể thấy những gì Cố Minh Tiêu nói đều là sự thật.

Giang Sở Dung lúc này mới hoàn hồn lại, có chút kích động nói: "Mẹ của ta vẫn còn sống, thậm chí còn có năng lực khống chế cục diện của tam tộc sao?"

————-

Tác giả

– Giang Sở Dung: Mẹ của ta ngầu hết sức!

– Cố Minh Tiêu: Ừm, nhạc mẫu lợi hại lắm.

– Giang Sở Dung: Đúng rồi, Ba Tuần hơi bị đẹp trai á.

– Cố Minh Tiêu:???

————————————-