Sau Khi Ta Chết, Phu Nhân Phát Điên Rồi

Chương 3



7.

Một năm này, mọi người đều biết, Hầu phủ phu nhân, nữ thừa tướng Đại Lý Tự kia, giết đến điên rồi.

Mật thư của Hộ bộ Thị lang và Đại hoàng tử bị phanh phui, trong thư nói rằng bọn họ đang tranh đoạt mậu dịch tơ lụa Giang Nam để kiếm món lãi kếch sù, bọn họ phái người ám sát gia quyến quan địa phương Giang Nam để uy hiếp quan viên trợ giúp bọn họ.

Giết người đền mạng.

Phu nhân vì một người này mà ra vào Đại Lý Tự, mùi máu tươi trên người càng nồng đậm.

Chờ Binh bộ Thị lang ngày đó khai ra toàn bộ, phu nhân dứt khoát thay đổi một thân hồng bào.

Phu nhân mặc màu đỏ rất đẹp.

Lúc trước nàng mặc áo cưới, nhất định là càng đẹp.

Sau đó là vụ án một hoa khôi chết ở Phường Phong Nguyệt.

Dung nhan xinh đẹp của hoa khôi cực kỳ vặn vẹo, toàn thân đều là vết thương, nhưng quan trọng nhất là, lúc khám nghiệm tử thi, tra ra hoa khôi từng bị cưỡng ép uống một loại đan dược.

Đó là một loại thuốc mà hoàng đế đã nghiêm cấm, ai dùng nó sẽ bị ban cái chết, còn ai làm ra nó sẽ bị tru di tam tộc.

Phu nhân lại một lần nữa phóng ngựa bên đường đi tới phố hoa, trùng trùng điệp điệp xách một đám người trở về Đại Lý Tự.

Không ngừng có người hầu ra ngoài múc nước, chỉ để làm dịu đi một chút mùi máu tanh nồng đậm của pháp trường.

Phu nhân của ta, càng ngày càng cứng rắn.

Ta không phải không thích, ta chỉ đau lòng.

Một số người bắt đầu hoảng sợ.

Danh tiếng sát thần của phu nhân ngày càng lan rộng.

Ta tức giận đến giậm chân.

Phu nhân không phải người như vậy!

Nàng chỉ giết những kẻ xấu.

Những kẻ mà phu nhân bắt đi, tất nhiên không phải người tốt lành gì.

Ngu dốt.

Vì thế, một phu tử của Quốc Tử Giám bị bắt.

Ai cũng biết, Quốc Tử Giám là vũ khí dư luận của Đại hoàng tử.

Cứ như vậy, trong mấy tháng, thế lực của Đại hoàng tử bị nhổ đi ba bốn phần.

Tốc độ này, ngay cả bản thân Tam hoàng tử cũng bắt đầu luống cuống.

Hắn chặn phu nhân trong một ngõ nhỏ hẻo lánh gần Tạ phủ.

Ý nói muốn mệnh lệnh phu nhân chậm lại, để cho hoàng đế nhận ra dã tâm của hắn.

Nhưng phu nhân lại cho hắn một con đường khác:

“Nếu lo lắng mất cân bằng, vậy để ta khôi phục cân bằng là được.”

Tam hoàng tử thần sắc nghi hoặc.

Phu nhân nói:

“Trong thế lực của điện hạ, luôn có kẻ ăn bám không giúp đỡ.”

“Chọn ra mấy nhà đem giết hết, Hoàng thượng tự nhiên cũng sẽ không còn hoài nghi.”

Tam Hoàng Tử nghi ngờ, phu nhân ngắt lời hắn:

“Như thế, ta có thể đổi chủ thiên hạ trong vài năm.”

Nghe được như thế, Tam hoàng tử vui vẻ ra mặt đáp ứng, để cho nàng tự mình chọn con gà để giết gà dọa khỉ.

Thật sự là ngu xuẩn, hắn mà cũng xứng cùng phu nhân tranh đấu?

Lại là mấy tháng, một ít tiểu quý tộc háo sắc nhanh chóng bị diệt trừ, trên người phu nhân mùi máu tươi cũng càng ngày càng nặng.

Một năm này, máu của những người bị phu nhân giết chết đã đủ để bao phủ những con đường dài bên trên bức tường cung điện.

Nguy cơ tín nhiệm của Tam hoàng tử trước mặt hoàng đế được giải trừ, hắn còn không biết hành vi tự đâm sau lưng của mình đã thành công khiến thế lực của mình bắt đầu sụp đổ.

Phu nhân ở trong pháp trường, từng câu từng chữ nói cho những phạm nhân này, là Tam hoàng tử tự mình chọn bọn họ.

Mà bản thân Tam hoàng tử, khi hỏi phu nhân vì sao chọn mấy nhà này, phu nhân hời hợt mở miệng:

“Gia chủ mấy nhà này đều thích ngược đãi cơ thiếp, thậm chí tra tấn tỳ nữ đến chết.”

Phu nhân liếc Tam hoàng tử:

“Người như vậy, không đáng chết sao?”

Nam nhân trước mắt trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt!

Thật lâu sau, hắn mới ngượng ngùng nặn ra một nụ cười vô cùng xấu xí:

“Đúng, đúng, đúng là đáng chết.”

Phu nhân nhìn hắn: “Nếu chính điện hạ cũng nói như vậy, thì ta yên tâm rồi.”

“Ta cũng sẽ ghi nhớ điều đó.”

8.

Phu nhân vẫn tiếp tục bận rộn, mà nửa cuối tháng này, chuyện lão tướng quân hồi kinh thượng tấu trước ngự thư phòng truyền khắp Thịnh Kinh.

Trong tấu chương không có một chữ, chỉ có mấy tờ giấy chuyên dụng cho quân đội biên quan — là chứng cứ Tam hoàng tử phản quốc thông địch.

Cùng lúc đó, một tú tài chịu trượng hình lăn qua đinh bản, gõ trống đăng văn, trực diện Thánh Thượng, cầu Hoàng đế làm chủ cho hắn.

Mà nội dung làm chủ — là một nữ tử thanh lâu đến từ Tây Vực, vốn dĩ nàng có thể tích góp đủ tiền chuộc thân và cùng tú tài ở bên nhau mãi mãi.

Nhưng nữ tử kia sau khi vào nội trạch Tam hoàng tử, liền không còn đi ra nữa.

Khiêu dâm trong triều đình cũng không phải là chuyện gì mới mẻ.

Nhưng nếu xảy ra án mạng……

Hơn nữa cái mạng này, còn là đến từ nước khác……

Thiên tử giận dữ, thi thể trôi nổi trong giếng Tam Hoàng Tử toàn bộ nổi lên mặt nước.

Mà bản thân Tam hoàng tử, vì tẩy sạch tội danh phản quốc, đem chuyện mình bị “bất lực” nói ra ngay tại chỗ!

Lần này, hắn vĩnh viễn không có khả năng kế vị.

Tất cả thế gia nhanh chóng bỏ đá xuống giếng, trong lúc nhất thời, chuyện hắn hành hạ đến chết nữ tử, lạm dụng tư hình bị vạch trần toàn bộ, máu chảy đầm đìa hiện ra trước mắt thế nhân.

Hơn nữa……

Trải qua kiểm chứng, chứng cứ thông đồng với địch cũng không giả.

Ngươi xem, thứ làm ô uế trinh tiết, chưa bao giờ là làn váy của nữ nhân bị ép trầm luân trên giường, mà là trái tim thối nát của những nam nhân bẩn thỉu này.

Trong địa lao, Tam hoàng tử cuối cùng cũng hiểu ra được, mưu đồ của phu nhân, không phải vì hắn, cũng không phải vì phu quân của nàng.

9.

Ta cho rằng, phu nhân trả thù Tam hoàng tử, chuyện như vậy liền kết thúc.

Nhưng ngày hôm sau, phu nhân mặc lễ phục chính thống nhất, đeo mũ miện theo chức quan, cầu xin Hoàng thượng một ân huệ.

Miễn án tử cho Tam hoàng tử.

Thời điểm bãi triều, bọn quan viên hai mặt nhìn nhau, châu đầu ghé tai.

Lý do cầu tình của phu nhân, là lợi dụng Tam hoàng tử thông địch mưu nghịch, đi câu lấy tình báo quân địch.

Hoàng đế chuẩn.

Tam hoàng tử liền từ tử hình đổi thành lưu đày.

Điều kiện tiên quyết là hắn sẽ không còn mạng sống trở về.

Mặt trời rực rỡ nhô lên cao, ta nhìn sườn mặt phu nhân.

Nàng so với năm đó hình như càng kiên nghị và gầy gò hơn.

Nàng chính thức từ chức quan ở Đại Lý Tự, áp giải Tam hoàng tử đi biên quan.

Hoàng đế có lẽ cũng kiêng kỵ phu nhân sát phạt quyết đoán liền bảo phu nhân lập tức xuất phát.

Một đội quân tám ngàn người, liền vội vàng lên đường như vậy.

Nhưng có một điều Hoàng đế không biết.

Biên quan đường xa, lộ tuyến lưu đày quý tộc so với lộ tuyến hành quân bình thường không giống nhau.

Đường biên giới Bắc Lĩnh uốn lượn, có một chỗ biên thành, ở trên bản đồ là lõm vào.

Cách kinh thành, không quá nửa ngày cưỡi ngựa.

Mà Hoàng đế thúc giục gấp gáp, binh lực cũng không có trải qua kiểm kê tỉ mỉ.

Nếu như ở đây có giấu thêm một số binh sĩ… nhưng những thứ này, không phải là điều ta cần quan tâm.

Điều ta cần quan tâm, chỉ có đi theo phu nhân, đi theo nàng, nhìn nàng ở đoạn đường này, bắt đầu dụng hình với Tam hoàng tử.

Ví dụ như roi vọt, lao nước, ví dụ như quỳ gối trên tấm đệm dày suốt đêm, nhưng trên tấm đệm lại có mấy ngàn cây kim nhỏ như lông trâu, còn có người đè chân hắn lại.

Bằng cách này, có thể còn lại một hơi, chậm rãi chơi.

Đây đều là hình pháp từng được Tam hoàng tử sử dụng trong nội trạch.

Phu nhân thật thông minh.

Tam hoàng tử khóc lóc hỏi phu nhân, tại sao lại đối xử với hắn như vậy.

Phu nhân nói:

“Ngươi còn rất nhiều thời gian để từ từ ngẫm lại.”

Hắn đột nhiên ngẩng đầu:

“Là bởi vì tiện thiếp kia đúng không?”

Sắc mặt phu nhân dần dần đóng băng, hắn còn đang tự mình kêu lên:

“Đó là người Hầu phủ, ngươi vì sao lại xen vào việc của người khác?”

Phu nhân đạp mạnh vào hông hắn:

“Theo luật lệ, khế ước của thiếp thất thuộc về chủ mẫu.”

“Bất luận ngươi là ai, ngươi cũng không nên động đến người của ta.”

Mũi ta trở nên đau xót.

Ta đột nhiên nghĩ đến, phu nhân từng hỏi ta, có muốn giải trừ nô tịch hay không.

Nhưng ta khi đó cảm thấy, ta cả đời này, tất nhiên là dựa vào phu nhân.

Đổi tịch cần quan phủ lập hồ sơ, hơn nữa phu nhân lúc đó được chẩn ra hỉ mạch, ta không muốn nàng vì việc này bôn ba, liền gác lại.

Ta nhắm mắt lại.

Sớm biết như thế, sớm biết như thế……

10.

Sau đó, phu nhân ở lại quân doanh một thời gian dài.

Cuộc sống trong quân doanh vô cùng khô khan, cát thô ở biên quan trong ánh mặt trời khúc xạ ra sắc thái bất đồng, tựa như bi hoan ly hợp của các tướng sĩ sau chiến tranh.

Phu nhân luôn tự mình luyện tập, có lúc một bộ kiếm pháp, một bầu rượu đục, luyện hơn trăm lần, thần sắc lại phảng phất là lại lãng phí một ngày.

Ta đột nhiên lại cảm thấy có chút may mắn.

Nếu ta không trở thành hồn phách, có lẽ là ta không có cơ hội nhìn thấy phu nhân nữa.

Có lúc ta suy nghĩ, nếu tất cả mọi người sau khi mất đi đều sẽ dừng lại ở thế gian lâu như thế, vậy nhìn thấy người mình yêu dần dần quên đi chính mình, sẽ là chua xót như thế nào?

Ta thỉnh thoảng cũng sẽ có chút chua xót, phu nhân có thể đã bắt đầu quên ta hay không?

Cho đến một lần phu nhân mang theo một đội kỵ binh hạng nhẹ tập kích tướng lĩnh địch quốc.

Phó tướng dự đoán sai, phu nhân bị nhốt trong vòng vây.

Nhưng trong quân doanh đối phương có một cao nhân.

Hắn cưỡi trên lưng ngựa, cứ như vậy nhìn thẳng vào ta, thần sắc hoảng sợ.

Vì thế, ta lại làm mặt quỷ với bọn họ.

Khi bọn họ lui binh, ta thấy phu nhân vội vàng quay đầu lại:

“A Nguyễn, là ngươi sao?”

……

Phu nhân của ta, là ta, là A Nguyễn của người đây.

Ngày đó trở về doanh trại, phó tướng vô dụng bị quân pháp xử trí.

Mà phu nhân bày bút mực ra, ở trên giấy viết xuống năm chữ.

Tạ Lăng Vãn.

Kiều Nguyễn.

Phu nhân vẫn còn nhớ tên đầy đủ của ta.

Ta một lần một lần nhớ kỹ khuê danh của phu nhân, chữ không ngừng lăn qua môi, phảng phất như thể ta có được sự tĩnh lặng của hoa mận đỏ và tuyết rơi năm đó, lại phảng phất như nhìn thấy mặt trời lặn tròn trịa trong đại mạc.

A Nguyên đã biết nói, nàng chỉ chỉ hỏi:

“Mẫu thân, đây là tiểu nương sao?”

Phu nhân liền ôm A Nguyên, kể cho nàng nghe chuyện lúc trước của ta, ví dụ như lúc ta học múa kiếm đã chặt đứt cành liễu mà Hầu gia đã bỏ ra một số tiền lớn để mua về, hoặc là khi ta làm bánh ngọt bị bỏng ngón tay thì bĩu môi đá bếp…

Nào có chứ, ta mới không có ngu xuẩn như vậy!

11.

Khi lá đỏ ở Thịnh Kinh sắp rụng hết, bầu trời của quốc gia này cuối cùng cũng bị lật tung.

Phu nhân một thân huyền bào, lão tướng quân một thân kim giáp, mang theo đại quân ta đếm không hết, giết vào cửa cung.

Tướng gia phản loạn là bị ép buộc, chỉ cần bọn họ có thể tìm ra biện pháp vận chuyển một bộ phận quân đội từ biên giới, có thể đột phá được sào huyệt của hoàng đế chỉ là vấn đề thời gian.

Điểm này, còn phải cảm tạ lúc trước hoàng đế đồng ý cho Tam hoàng tử lưu đày.

Khi trường kiếm của phu nhân và lão tướng quân lần lượt đặt trên đầu hoàng đế và đại hoàng tử, thuộc hạ đã trói hoàng hậu và tất cả hậu phi vào tiền điện.

Hoàng hậu vẫn ung dung quý phái như vậy, chỉ là mặt mày không còn đắc ý cùng ngạo mạn như lúc trước đuổi ta vào Hầu phủ.

Trong trận cung biến này, đầu quý nhân đầu tiên rơi xuống chính là của Hoàng hậu.

Thì ra phượng bào màu vàng sáng nhuộm lên vết máu, cũng sẽ biến sắc.

Trường kiếm tay phải phu nhân không chút sứt mẻ, tay trái thu hồi nhuyễn kiếm nhỏ máu, thần sắc trên mặt vân đạm phong khinh.

Phu nhân hỏi hoàng đế:

“Trong này, một quý phi cùng hai phi tần đều từng được ngươi xưng là tình cảm chân thành.”

“Dùng hai tay cùng năng lực nói chuyện của ngươi, có thể cứu ba người bọn họ. Ngươi sẽ cứu bao nhiêu người?”

Hoàng đế thần sắc bắt đầu hoảng sợ:

“Trẫm là thiên tử, chỉ là một đám tiện thiếp, làm sao xứng để trẫm tổn thương long thể?”

Nói xong, thậm chí hắn còn hướng mấy phi tử kia nói:

“Trẫm mệnh lệnh các ngươi, lập tức đâm cột tự sát!”

Ta thở dài trong không khí.

Nàng lại hỏi đại hoàng tử:

“Ngươi thì sao? Thái tử phi và Lâm Lương Đễ, ngươi muốn như thế nào?”

Đại hoàng tử tuyệt vọng nhắm mắt lại:

“Ta cùng thái tử phi cẩm sắt hòa minh, nguyện bỏ thị thiếp, đổi lấy bình an!”

Phu nhân gật đầu.

Một giây sau, phu nhân và lão tướng quân giơ tay chém xuống:

“Đây chính là nguyên nhân các ngươi mất đi giang sơn.”

Phu nhân chỉ chỉ các nữ quyến:

“Huyết mạch của bọn họ không lưu được.”

“Các ngươi tự tìm cách chết thoải mái đi.”

Máu bắn tung tóe trên mặt phu nhân, đẹp đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

Tất cả mọi người đều nói phu nhân điên rồi.

Nhưng mà, bọn họ thì hiểu cái gì?

12.

Tam hoàng tử cuối cùng ở trong địa lao cũng gặp được người quen cũ, Hầu gia Chu Thừa Cẩn.

Hai người bọn họ giống như soi gương.

Trên người đều là máu đen, sau khi máu của bọn họ khô cạn nó hòa trộn với dịch thể khác, phát ra mùi chua khó ngửi.

Cũng có một điều khác biệt.

Hầu gia nơi đó, là có thể.

Nói như vậy, Tam hoàng tử sẽ không vui.

Cho nên phu nhân đưa cho Tam hoàng tử một thanh đao.

Rất nhiều người hầu trong phủ Tam hoàng tử nếu phạm sai lầm hoặc không phạm sai lầm nhưng khiến chủ tử mất hứng, đều sẽ bị Tam hoàng tử “bất lực” dùng hình.

Mình không có, liền cắt người có.

Tam hoàng tử thậm chí còn tự mình cầm đao mấy lần để thỏa mãn khoái cảm bệnh hoạn của mình.

Cho nên, thủ pháp của hắn rất tốt.

Hắn ở trước mặt Tạ Lăng Vãn và tất cả cai ngục, thủ pháp thành thạo cắt đi mệnh căn của Hầu gia đang gào thét.

Lần này, Hầu gia liền nước tiểu cũng không đi ra được.

Hầu gia lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.

Hắn đã làm mất nhiều thời gian của phu nhân, nên tên cai ngục đã đánh thức hắn bằng cách rắc bột muối và hạt tiêu vào.

Và hiện tại, cả hai người bọn họ đều là “phụ nữ” bẩn thỉu.

Theo nghĩa đen.

Cho nên cai ngục lại dùng nước sôi rửa mặt chải đầu cho hai người một phen.

Dùng lông heo làm bàn chải, đem hai người chải sạch sẽ.

Thời điểm cho bọn họ mặc vào áo vải thô, hai người đều bốc hơi nước, như tiên tử.

Chỉ là quần áo luôn chà da thịt nửa chín mài ra máu, nên chỉ có thể từ tiên khí màu trắng đổi thành màu đen.

Sau đó, phu nhân liệt kê các tướng sĩ có sở thích đặc thù trong quân doanh ra.

Trong quân doanh từ trước đến nay có quân kỹ, nhưng ít khi có tiểu quan.

Đáng buồn cho phái thiểu số.

Lần này, người phụ nữ này đã ban cho họ một ân huệ đặc biệt.

Phu nhân của ta, quả nhiên rất biết luyện binh.

Hai người bọn họ được đặt trong một căn phòng lớn.

Trong hai ngày, cửa mở, 108 người vào rồi ra.

Ta cũng không dám nhìn.

Chỉ bay ở ngoài cửa phòng, nghe tiếng gào thét từ thê lương đến hụt khí.

Thế là lại có thêm một chậu nước ớt được mang vào trong phòng.

Yêu cầu của phu nhân chỉ có một, giữ cho bọn họ còn sống.

Thật kinh khủng.

……

Thế nhưng, những nữ tử từng bị các quý nhân mặc xử trí kia, có ai chưa từng chịu khổ như vậy chứ?

Mặc dù không sai, những nữ tử bị bán vào thanh lâu kia, có người nào không bị đánh đập tàn nhẫn?

Sao bọn họ lại yếu đuối như vậy?

Chẳng trách phu nhân lại coi thường nam nhân như vậy.

Hai ngày sau, Tam hoàng tử cùng Hầu gia cuối cùng chỉ còn lại một hơi thở.

Phu nhân chuẩn bị hai tờ giấy trắng chu sa vẽ bùa chú, cùng một bộ dụng cụ cắt tinh xảo.

Kết cục của bọn họ so với Lăng Trì tốt hơn rất nhiều.

Lăng Trì phải chịu hơn một ngàn đao.

Mỗi người bọn họ, chỉ có một trăm lẻ tám đao.

Chỉ là ta không hiểu.

Tại sao mỗi miếng thịt, Phu nhân lại nhỏ một giọt máu từ miếng thịt lên bùa chú?

Chờ hai người lộ ra xương trắng, hai tấm phù chú đã sớm nhuộm thành màu đỏ.

Thủ pháp của phu nhân là vô cùng tốt.

Hai người đó chưa chết.

Cuối cùng nàng cũng chơi chán.

Cũng đúng, nếu là ta, ta cũng nhìn không được hai thứ khiến người ta buồn nôn này.

Nàng phân phó cai ngục:

“Buổi tối đốt thiên đăng đi.”

Mà phu nhân, lại tự mình mang theo hai tấm phù chú, đi tới……

Trước bia mộ của ta!

Nàng tự tay đốt phù chú:

“A Nguyễn, chúc ngươi…… Kiếp sau hạnh phúc.”

Toàn thân ta đột nhiên được bao phủ bởi hơi ấm.

Nước mắt của ta tuôn rơi, ở giữa không trung hóa thành hư vô.

Hiện tại, A Nguyễn đã rất hạnh phúc.

……

Phu nhân của ta, là người tốt nhất trên đời này.

13.

Một năm này, quốc hiệu đổi thành Bình Ninh, thiên hạ đổi chủ.

Mà tân hoàng tộc Tạ thị chảy máu tươi thiện chiến ban bố pháp lệnh đầu tiên, liền khiếp sợ triều đình và dân chúng.

Tạ gia phế trừ bỏ tất cả tiện tịch.

Những người bất đắc dĩ làm nô lệ làm điếm, từ nay về sau đều sẽ được hưởng thụ quyền lợi dân sinh giống như bình dân.

Tuy rằng không thể so với quý tộc, nhưng ít ra bọn họ có thể thẳng lưng, nói mình là người.

Bọn họ không còn là đồ chơi của quý tộc, hoặc là thậm chí không bằng sủng vật mèo con chó nhỏ của quý tộc.

Không ai có thể bị bán hoặc cho đi một cách ngẫu nhiên nữa.

Bắt đầu từ năm Bình Ninh thứ hai, quan phủ từng bước thu hồi tất cả khế ước bán thân, toàn bộ chiết giá đổi thành khế ước thuê ngắn.

Nếu người hầu phạm sai lầm, có thể khấu trừ tiền lương, có thể báo quan bắt giữ thậm chí phong sát toàn ngành, nhưng không ai có thể tùy ý đánh chửi mua bán người hầu.

Người vi phạm sẽ bị phạt vào tù thậm chí trảm lập quyết.

Đồng thời, giữa quý tộc mở ra nha môn tố cáo, chuyên dùng để tố cáo đồng liêu có hành vi tùy ý đánh giết nô bộc cơ thiếp.

Nếu được chứng thực, người bị tố cáo sẽ bị giáng chức thậm chí là xử phạt, người tố cáo được thưởng.

Đoàn kết nhất trí, lũ quý tộc cũ trù tính phục hồi cơ chế cũ dần dần sụp đổ.

Tạ gia cũng bổ sung khoa cử cho các gia đình nghèo và cựu nô lệ, đồng thời tăng cường các hình thức đánh giá tài năng, cho phép những người có tài năng và kiến thức thực sự trở thành quý tộc mới.

Mà quan trọng nhất là, nữ tử cũng có thể tham gia khoa thi.

Thế gian sẽ không còn sự kiện mua bán và giao dịch nữ tử nữa.

Thật tốt.

Thế nhân đều nói, chỉ sợ cục diện nam nhân vi tôn sau này, khó giữ được.

Mà ta, phu nhân vì ta đặc biệt xây một tòa từ đường.

Ta vẫn ở bên nàng như cũ.

Bây giờ nàng càng ngày càng bận rộn hơn.

Lại là tuyết đầu năm, phu nhân mang theo A Nguyên, thắp cho ta một nén nhang.

Nàng nói: “Đây là từ đường của tiểu nương ngươi, sau này hãy thường xuyên đến tế bái nàng nhé.”

Tuyết trắng nhạt phản chiếu trên tường cung màu hồng, rơi xuống áo choàng thêu hoa mận đỏ của nàng, trong cái lạnh thấu xương có chút ấm áp.

Ta nghĩ, chúng ta cuối cùng đều không thể đi ra khỏi trận hồng mai lạc tuyết trong nhà.

“Điện hạ, đến giờ rồi.”

Ta nhìn nàng cưỡi lên một con ngựa, trong thoáng chốc như lại nhớ tới năm đó, nàng còn chưa phải là phu nhân của ta.

Tiên y nộ mã, không nhiễm một tia sương hoa.