Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 32



Nửa đầu xe buýt đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo: "Vậy thị trấn Chúc Nhân các người còn rất lợi hại ha, nhiều năm như vậy cũng chẳng xảy ra sự cố hỏa hoạn đồ?"

Giọng điệu của tài xế ngay lập tức trở nên lạnh lùng: "Không, cư dân thị trấn chúng tôi rất chú ý đến việc dùng lửa an toàn."

"Chú ý dùng lửa an toàn, thì buổi tối đâu cần thắp nến đâu." Người nọ tiếp tục cười nói, còn thờ ơ châm một điếu thuốc.

Ánh lửa nhấp nháy trong không gian chật hẹp của chiếc xe, tài xế già mắng: "Không được phép hút thuốc trong xe!"

Người nọ cười, hít mạnh hai đầu thuốc rồi dập tắt, nhún vai: "Ồ, thật xin lỗi, tôi biết, dùng lửa an toàn."

Tài xế: "..."

"Đến trạm rồi, các vị tình nguyện viên xin xuống xe có trật tự."

Vừa rồi hành vi cao giọng của người nọ, rất thành công hấp dẫn ánh mắt của tất cả người mộng du trên xe.

Mà tầm mắt của lão lướt qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên mặt Trì Nam, còn phất phất tay với y: "Nhóc mù, thật sự là cậu!"

Trì Nam sửng sốt một chút: "Chú Vu."

"Ha ha, tôi còn sợ cậu không nhận ra tôi, trùng hợp ghê á." Lão Vu nói rồi đi tới, theo bản năng nhìn đôi mắt Trì Nam, lại dời tầm mắt sang Diệp Thường bên cạnh, "Vị này là...?"

"Xin chào, tôi tên là Diệp Thường, là của Trì Nam..." Cậu dừng một chút, khóe môi hơi cong cong, "Bạn cùng phòng."

"Diệp Thường... đêm dài lắm mộng đấy, " Lão Vu thì thào một câu, tỉnh bơ nhìn cậu một cái: "Còn là học sinh?"

"Vâng, lớp 12."

"Người mới?" Lão Vu lại hỏi.

"Anh Nam dẫn cháu qua một phó bản." Diệp Thường khiêm tốn nói.

"Hừm, không tồi, vậy chúc cậu sau khi ra ngoài đi thi thuận lợi, không cần học lại ha."

Đây có lẽ là lời chúc phúc vui vẻ nhất trong thế giới Ác Mộng, như thể họ vẫn còn sống mỗi ngày.

Diệp Thường cười: "Cảm ơn."

Lão Vu lại nhìn về phía Trì Nam: "Nhóc streamer kia đâu? Còn sống không?"

Lời này của lão tuy rằng thẳng thắn làm cho người ta sinh ra khó chịu, nhưng lại chân thật, trong thế giới Ác Mộng ăn bữa hôm lo bữa mai, đồng đội cũ nói không chừng chẳng đến mấy ngày sẽ không còn.

Chết chóc coi là bình thường như cơm bữa.

Trì Nam gật đầu: "Tôi với anh ấy qua một phó bản, hiện tại anh ấy còn đang nghỉ ngơi ở thành Tý."



Lão Vu nhướng mày, cảm thán: "Cho nên lần trước sau khi rời khỏi 'Giấc mộng Du Ngộ', hai người đã hoàn thành một cơn ác mộng nữa sao? Thật là động tác mẹ nó nhanh ghê."

"Cũng đâu phải do chúng tôi chọn." Trì Nam nhàn nhạt nói, hoàn toàn không có đau khổ khi bị ấn đầu tiếp việc.

Lão Vu cười khổ: "Đây ngược lại."

Xe đậu ở quảng trường trung tâm thị trấn.

Ở giữa quảng trường có một đài phun nước cũ kỹ, bốn phía ao bày ra một ít tác phẩm điêu khắc hình người bằng đá cẩm thạch, thoạt nhìn, không khác biệt mấy với quảng trường trấn nhỏ bình thường, ngoại trừ dày đặc ngọn nến lập lờ trong gió đêm.

Nơi này nhiều nến đến mức thậm chí ngay cả gần cửa ra đài phun nước cũng bày một vòng, ánh nến chiếu lên mặt nước, ngược lại có chút lãng mạn lóng lánh.

Đáng tiếc không có người mộng du nào mang nhiệm vụ đến để tìm kiếm sự lãng mạn.

Trì Nam đến gần đài phun nước, nhìn xuống nước, đối diện với phản chiếu trong ánh nước sóng sánh của mình trên mặt nước vài giây.

Phải nói là hình ảnh phản chiếu của Du Ngộ...

Ngay trong nháy mắt y xuất thần, mặt nước vốn bình tĩnh không gợn sóng hốt nhiên nhấc lên vụn sóng nhỏ.

"Làm sao vậy?" Diệp Thường ngồi xuống bên cạnh đài phun nước, đưa ngón tay vào trong hồ nước nhàn rỗi trêu chọc, khuấy tan một hồ nước bình tĩnh.

Hình ảnh phản chiếu của "Du Ngộ" cũng biến dạng theo sự vặn vẹo của nước.

"Này, vị bạn học lớp 12 này, mau lau tay đi, đồ đạc nơi này đừng đụng chạm lung tung." Lão Vu nhìn cậu nhóc lớp 12 này gan lớn như Trì Nam, không khỏi có chút đau đầu.

"A... Được..." Diệp Thường tựa hồ nghe theo lời cảnh cáo của lão Vu, vội vàng tìm khăn giấy khắp túi áo, trước khi cậu tìm được, Trì Nam đã đưa khăn tay tới.

Diệp Thường nhận lấy khăn tay, cười: "Cảm ơn."

"Vừa rồi, trong nước có cái gì không đúng sao?" Diệp Thường lau tay lại hỏi.

Trì Nam im lặng một lát lắc đầu: "Không có, tôi chỉ muốn xem ngủ một đường, tóc có rối không."

Diệp Thường: "... Rối thì em sẽ giúp anh chỉnh lại." Cậu không nhịn được lại cười cười, lộ ra răng nanh nho nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Trì Nam chú ý tới, cậu nhóc này có một cái răng nanh nhỏ, trông rất thú vị.

Trì Nam rất nhanh đã dời tầm mắt, lướt qua đài phun nước nhìn về bức tường đá khổng lồ phía Tây quảng trường.

Y khẽ nhíu mày, đi về phía bức tường đá.

Lão Vu đuổi theo tầm mắt của y, cắn điếu thuốc: "Sao thế?"

"Trên tường có rất nhiều bóng người." Trì Nam đến gần, tầm mắt đảo qua bức tường trắng phủ đầy bóng người.

Chung quanh sáng như vậy, trên tường phản chiếu bóng người rất bình thường, nhưng rất hiển nhiên, sau bóng người đang động đậy, có một lớp bóng người đang đứng yên.

Lão Vu rất nhanh hiểu được ý của Trì Nam, vội vàng quay đầu nói với mọi người: "Mọi người nhường trước chút, đừng để bóng dính lên tường."

Mọi người rải rác trên quảng trường tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng cũng biết tránh hại tìm lợi, vội vàng tản ra bốn phía, thật cẩn thận không để bóng dáng chiếu lên bức tường đá phía Tây.

"Quả nhiên, cái bóng những người này vốn đã ở đây." Nét mặt lão Vu vi diệu nheo mắt lại, "Cậu có biết điều này làm cho tôi nhớ tới cái gì không? Hình ảnh bức xạ hạt nhân của một thành phố, nhưng cụ thể..."

Lão Vu lắc đầu, học tra như lão thật sự không nhớ ra.

"Sau khi bom nguyên tử phát nổ, hiện tượng "bóng ma" xuất hiện trên tường của rất nhiều tòa nhà ở địa điểm xảy ra tai nạn", Diệp Thường giải thích, "Hình thành bóng ma có hai cách nói, một là trong khoảnh khắc bom nguyên tử phát nổ người tức khắc hóa thành tro tàn, sau đó để lại lửa cháy trên tường. Ngoài ra còn có một cách nói rằng bức xạ ánh sáng có tính tẩy trắng, một khi ánh sáng nổ mạnh bị che khuất bởi bóng tối và vật thể, nó sẽ để lại bóng tối vĩnh viễn trên tường."

Lão Vu khen ngợi nhìn lại: "Trường cấp ba quả nhiên là đỉnh cao của việc dự trữ tri thức nhân loại..."

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến thị trấn Chúc Nhân? Trì Nam nghĩ, quay sang tài xế đang dọn dẹp xe: "Thị trấn Chúc Nhân đã từng gặp phải bức xạ hạt nhân sao?"

Tài xế quái lạ nhìn lại: "Bức xạ hạt nhân? Sao có thể được! Cư dân thị trấn Chúc Nhân chúng tôi cho tới bây giờ luôn sống một cuộc sống yên bình không mấy tranh giành với thế gian, tất không xảy ra chuyện đáng sợ như vậy."

Trì Nam lại hỏi: "Những cái bóng trên tường này làm sao có được?"

Tài xế già dừng lại công việc của mình, cười tự hào: "Ngoài ngọn nến khổng lồ của thị trấn chúng tôi thì đây là tác phẩm nghệ thuật vĩ đại nhất, đẹp nhất và có trí tưởng tượng nhất, được làm từ bàn tay của một nghệ thuật gia trẻ nhiều năm trước đây, người ấy cũng lớn lên trong thị trấn Chúc Nhân!"

"Nghệ thuật gia đó có còn sống trong thị trấn không?"

"Trời đố kị anh tài, hơn ba mươi năm trước đã bởi vì một lần bệnh nặng mà qua đời." Tài xế buồn bã nói.



Thế nên đây chỉ là một tác phẩm nghệ thuật?

Trì Nam nghiêng đầu, trực tiếp nâng tay sờ lên mặt tường, dọc theo hình dáng bóng đen trên tường dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve một hồi.

Mà tài xế xe buýt ở cách đó không xa ngơ ngác nhìn, không tiến lên một bước ngăn cản hành động chạm vào "tác phẩm nghệ thuật vĩ đại" của y.

Lão Vu hoang mang nhìn mỗi một cử động của y: "Cậu đang xác nhận cái gì vậy?"

Trì Nam nhìn về phía ngón tay vừa sờ tường dưới ánh đèn: "Tôi muốn xem nó có bị phai màu hay không."

Không có dấu vết trên ngón tay.

Ừm... Sẽ không phai màu, có thể không phải là vẽ lên, hoặc không phải là thuốc màu có thể dễ dàng cọ phai như vậy.

Diệp Thường rất đúng lúc trả lại khăn tay vừa rồi: "Lau đi, có tro."

"Ừm." Khăn tay vì vậy theo cách này trở về chủ sở hữu ban đầu...

Lão Vu bởi thế thật sự rất phục hai người này, hiện tại người trẻ tuổi tìm manh mối đều trực tiếp bắt đầu sao?

"Có thể mạo muội hỏi một chút, tác phẩm nghệ thuật vĩ đại này dùng loại màu thuốc gì không?" Trì Nam lễ phép hỏi lại tài xế.

Ánh mắt của tài xế nhìn về phía bức tường có bóng tràn ngập ngưỡng mộ: "Đây là bí mật của nghệ thuật gia chúng tôi, du khách và tình nguyện viên chỉ cần thưởng thức vẻ đẹp của tác phẩm nghệ thuật là được rồi, không cần phải hiểu nhiều như vậy."

"Ồ, được." Trì Nam biết không hỏi ra gì, vậy nên ngậm miệng.

"Có đôi khi, sự thật sẽ phá hủy cái đẹp, phải không?"

Tài xế già đột nhiên thấp giọng cười, không nói nhiều, xoay người trở lại xe của ông.

Trì Nam quay đầu lại nhìn thêm vài lần, phát hiện trong xe buýt trống rỗng căn bản không có bóng người, mà đầu xe đang sâu kín thắp một ngọn nến, thoạt nhìn giống như hương khói được thắp trên mộ.

*

Đưa các tình nguyện viên từ thị trấn đến ký túc xá tình nguyện viên, là một nữ công nhân làm ở nhà máy nến diện đồ tựa NPC.

Từ quảng trường đến ký túc xá chỉ khoảng mười phút đi bộ, trên đường bọn họ gần như bị các ngọn nến vây quanh, từng hàng ánh nến bùng cháy đến cuối con đường nhỏ, ánh sáng lắc lư phản chiếu trấn nhỏ yên tĩnh giống như linh đường.

Nhìn những ngọn nến dày đặc đủ lâu, dễ làm cho người ta sinh ra một cảm giác bất an mãnh liệt hơn cả bóng tối tuyệt đối.

Giống với quy luật hoàng hôn không bao giờ lặn trong phó bản trước đó.

Đoàn người đi trong ánh nến, cái bóng của bọn họ cũng đan xen ngang dọc, loang lổ phản chiếu trên mặt đường, nom có vẻ cực kì náo nhiệt.

"Lễ Chúc Nhân lần này của chúng ta tổng cộng mời được mười tình nguyện viên, không may ký túc xá chỉ còn lại năm căn phòng trống, phải có hai người một phòng, " Tầm mắt nữ công nhân quét về phía mọi người, "Đương nhiên, các vị có thể tự mình lựa chọn bạn cùng phòng, cái này chúng tôi không hỗ trợ phân chia."

Nữ công nhân đưa bọn họ vào bên trong một cánh cửa sắt lớn cũ kỹ, ký túc xá là từng dãy nhà gỗ sơn màu trắng, trong sân trồng đầy xoài, cây dừa và các loại thực vật nhiệt đới khác, trên cột hành lang không ngoại lệ cắm đầy đèn cầy.

Ký túc xá mặc dù trông khá cũ kỹ, nhưng về cơ bản được coi là sạch sẽ và đứng đắn.

Hơn nữa có thể tự mình tổ đội vào ở chung, có điểm này làm cho mấy người mộng du cũ trong đội ngũ có hơi bất ngờ, vốn cơn ác mộng này có mức độ tự do cao như vậy sao?

"Có điều, tôi muốn nhắc nhở các vị tình nguyện viên trước một câu..." Nữ công nhân mặt không chút thay đổi bỗng dưng cười quái dị, "Lựa chọn bạn cùng phòng vô cùng, vô cùng quan trọng nha."

Những lời này của ả vừa ra khỏi miệng, tức thì khơi dậy bọt nước không nhỏ trong lòng mọi người.

Nét mặt người mộng du ở đây bất chợt trở nên lạ kì, bắt đầu cố ý vô tình dùng vô số ánh mắt nhìn về phía đồng bạn bên cạnh.

"Có ý gì? Nghĩa là sẽ có chuyện gì xảy ra khi ở cùng một phòng sao?" Trong đội ngũ có một cậu nhóc gầy gò trắng nõn, đeo khuyên tai khoa trương hỏi, "Hay là phải ràng buộc hoàn thành nhiệm vụ cùng với bạn cùng phòng?"

Nhưng nữ công nhân thậm chí không nhìn hắn một cái, càng không có ý định trả lời câu hỏi của hắn, khôi phục vẻ mặt tĩnh lặng không cảm xúc tiếp tục thúc giục: "Đêm đã khuya, xin mọi người mau chóng quyết định bạn cùng phòng của mình."

Trong sân ồ lên một trận.

Ý của nữ công nhân hẳn đã rất rõ ràng, chọn bạn cùng phòng là một phân đoạn vô cùng quan trọng, một khi sai lầm rất có thể sẽ gia tăng nguy hiểm và khó khăn, ôm cái đùi thích hợp cũng có thể nằm thắng...

Lúc này Trì Nam mới chú ý tới đồng đội ở vòng này, ngoại trừ hai người quen Diệp Thường và lão Vu ra, còn lại ba nam và bốn nữ, thật ra đã đủ phân chia phòng đôi.

Chắc hẳn là người tạo giấc mơ cố ý sắp xếp.

Trong đó có một đôi mẹ con mặc trang phục tang lễ màu đen, cô bé chắc chỉ tầm mới mười một mười hai tuổi, vẫn nắm tay mẹ trẻ tò mò nhìn về phía các anh trai chị gái, mà mẹ em vẫn hoảng sợ bất an lại thần kinh lẩm bẩm cái gì, lông mày từ đầu đến cuối vẫn chưa từng giãn ra.



Hai cô gái còn lại cũng hơn hai mươi tuổi, một người tóc dài ngang eo, một người tóc ngắn ngang vai, dựa gần hút thuốc chứ không nói chuyện, nhưng nhìn cử chỉ thần thái hẳn là vốn đã quen biết, dáng vẻ bình tĩnh cũng giống người mộng du có kinh nghiệm.

Ba chàng trai còn lại thì trông giống sinh viên đại học.

Một trong số đó hình như làm nghệ thuật, mái tóc dài qua vai xõa xuống, yên tĩnh không lên tiếng. Nam sinh đứng bên cạnh hắn để đầu đinh, trên cổ có một hình xăm bộ xương khô màu lam hết sức nổi bật.

Người cuối cùng chính là nam sinh đeo khuyên nói chuyện vừa nãy, bất kể là ăn mặc hay diện mạo khí chất đều thiên về nữ tính, tầm mắt không an phận xoay quanh trên người hai người Trì Nam và Diệp Thường, không chút che giấu viết mấy chữ cảm thấy hứng thú lên mặt.

Thẳng nam như lão Vu, cũng có thể lập tức từ trong ánh mắt của hắn nhận được tín hiệu thuộc về gay...

"Như vậy, hiện tại vẫn chưa rõ tác dụng của 'bạn cùng phòng', chúng ta tận lực làm người cũ mang theo người mới đi, " Là lão Vu thoạt nhìn có thâm niên nhất đề nghị nói, "Lại xác nhận một chút, ai là người mới thuần túy?"

Nghe vậy, người mẹ, chàng trai tóc dài giơ tay lên, chàng trai đeo khuyên tai liếc mắt nhìn Diệp Thường không giơ tay lên, đợi một tí mới nâng cánh tay lên.

"Hạ Duy cậu thôi đi cậu cũng chẳng khác gì, lúc này giả vờ là người mới làm gì chứ?" Chàng trai xăm xăm hình bộ xương khô màu xanh không chút nể tình vạch trần.

Hạ Duy liếc mắt nhìn hắn: "Tránh ra tránh ra, không nghe thấy người cũ ở cùng người mới à? Đừng cản trở tôi tìm 1."

Giọng hắn nói cũng không nhỏ giọng, mọi người ở đây nghe rõ ràng, cô bé ngẩng đầu lên có vẻ tò mò hỏi mẹ: "1 là cái gì vậy?"

Khóe môi mẹ em cứng đờ: "... Đừng hỏi, mẹ cũng không biết nhiều lắm."

Hạ Duy tuyệt đối không để ý ánh mắt phức tạp của mọi người, đi thẳng tới trước mặt Diệp Thường, mỉm cười: "Anh bé ơi, mấy ngày nay em có thể làm bạn cùng phòng với anh không?"

Thẳng nam lão Vu nghẹn cười quay đầu, nhìn Trì Nam vẫn không có cảm xúc gì.

Trì Nam nhớ lại một chút, y nhớ rõ hình như Diệp Thường đã nói mình là cong.

Trên mặt Diệp Thường hoàn toàn không có xấu hổ cùng khó chịu, bình tĩnh vô cùng nói một câu xin lỗi: "Tôi đã có bạn cùng phòng cố định rồi."

"À, " Hạ Duy thức thời nhướng mày, nhìn Trì Nam bên cạnh, cười khá thản nhiên, "Vậy sau này có cơ hội chứ."

Diệp Thường cũng lễ phép cười cười, đôi mắt cong lên sau tròng kính: "Hoặc giả, không có cơ hội nào nữa."

Lão Vu nhịn không được cười ra tiếng, nam xăm hình bộ xương che miệng cười nhạo: "Hạ Duy, cậu mau từ bỏ đi."

Khóe miệng Hạ Duy giật giật, trừng mắt trở về: "Đệt, dù sao tôi tuyệt đối không ở với cái tên 0 như cậu."

Chàng trai đầu đinh bị ép com out bại lộ thuộc tính: "..."

"Ông chú, tôi chọn ông." Hạ Duy rất tự nhiên đứng bên cạnh lão Vu.

Nụ cười trên mặt của lão Vu thoáng cái cứng đờ: "Khụ, NPC nhắc nhở bạn cùng phòng rất quan trọng, tôi thấy chúng ta vẫn nên suy nghĩ kỹ càng."