Sau Khi Nhóc Mít Ướt Tiến Vào Ác Mộng Tuần Hoàn

Chương 22



Trì Nam không hề bất ngờ ngủ đến sáng hôm sau, người phụ nữ phập phồng trên hành lang không ngừng sợ hãi rít lên cùng tiếng bước chân khiến cậu hoàn toàn bị đánh thức.

Cậu nhìn vào thời gian, 8 giờ 10 phút sáng.

Diệp Thường từ trên giường ngồi dậy, cũng là điệu bộ vừa mới tỉnh ngủ, nhưng kính mắt vẫn êm đẹp nằm trên sống mũi: "Hình như bên ngoài xảy ra chuyện."

Hắn nhìn về phía Trì Nam, gần như cùng lúc, cửa phòng 0303 vang lên tiếng gõ rầm rầm rầm.

Cái kiểu gõ cửa nóng nảy này, vừa nghe đã biết là Hắc Trà.

"Trì Nam! Diệp Thường! Hai người không sao chứ?"

"Không sao." Trì Nam vừa quấn chăn ngồi dậy, Diệp Thường đã xuống giường thay Hắc Trà mở cửa.

"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Thường kéo cửa thẳng thắn hỏi.

Dưới đôi mắt thâm đen và dáng vẻ không ngủ ngon của mình, Hắc Trà gian nan nuốt nước miếng: "Chết một người mới."

"Ai?" Tuy rằng người Trì Nam đã đứng dậy, nhưng buồn ngủ trong mắt lại không tan.

Bởi vì tức giận khi rời giường, nhìn càng hung dữ càng lạnh lùng hơn bình thường.

Hắc Trà trầm giọng nói: "Cô bé tóc đen dài trong ba chị em sinh ba."

Hai người mất ba phút rửa mặt gọn gàng xong, từ 0303 đi ra, nghe nói thi thể đã được chuyển ra khỏi phòng khách, tạm thời sắp xếp ở phòng tiệc bọn họ kể chuyện kinh dị tối qua.

Xảy ra chuyện, không ai dám ở trong phòng nữa, đều tụ tập một chỗ, hoặc là phân tích manh mối tìm kiếm đối sách, hoặc trấn an lẫn nhau tìm kiếm chỗ chống đỡ tinh thần.

Trên đường đi, Hắc Trà hỏi hai người: "Tối qua hai cậu... Có gặp chuyện gì kì lạ không?".

Trì Nam lắc đầu: "Tôi ngủ rất ngon, còn cậu thì sao?" Cậu quay sang Diệp Thường.

Diệp Thường cũng lắc đầu: "Tôi ôn tập xong thì ngủ, cái gì cũng không xảy ra."

Hắc Trà bực bội gãi gãi đầu, bởi vì thiếu ngủ, sắc mặt tái nhợt: "Tối qua... Tôi nhận được cuộc gọi..."

"Cuộc gọi?" Trì Nam rất ít khi nhìn thấy thần sắc không có tinh thần của Hắc Trà.

"Phải, chính là câu chuyện tôi đã kể tối qua... Cuộc gọi từ dưới nước... Tôi nhận được..." Hắn bất an nhìn về phía Trì Nam, thật giống như muốn lấy được bình tĩnh từ trên người cậu.

Trì Nam thốt lên: "Nhưng cậu cũng đâu có anh em sinh đôi."

Hắc Trà nghẹn lại, khóe môi co rút: "... Nói thì nói vậy "

Bị gián đoạn như vậy, hắn quả thật thoáng thả lỏng chút.

Trì Nam nghiêm túc lại: "Đối phương có nói chuyện không?"

Mặt Hắc Trà trầm xuống, gật đầu: "Lúc ấy tín hiệu không tốt, nghe không rõ ràng lắm, tôi chỉ nghe thấy hai chữ bồn tắm..."

Cô gái tóc thẳng đen dài trong ba chị em sinh ba, đêm hôm qua đã chết đuối trong bồn tắm.

Thời điểm phân phòng, bị vướng các quy tắc, cô buộc phải sống tách biệt với người hai em gái của mình, được phân đến 0310 sống với cô gái trong cặp đôi yêu nhau.

Cô gái khác trong phòng 0310 nhìn thấy thi thể trôi nổi trong bồn tắm ngất xỉu tại chỗ, tiếp đó có người đút thuốc cho cô cô mới tỉnh lại, bây giờ co rúm lại trong ngực bạn trai, trên mặt không chút huyết sắc, vẻ mặt kinh hãi nhìn chòng chọc thi thể phủ vải trắng trên mặt đất.

Bởi vì nguyên do ánh sáng mặt trời lặn, cộng thêm thi thể được vớt ra từ trong nước, tấm vải trắng phủ lên trên trông như được nhuộm trong máu vậy, ướt sũng phác họa ra đường nét của người chết.

"Vi Vi, không sao đâu, anh ở đây." Bạn trai không ngừng nhỏ giọng gọi tên cô, ý đồ kéo cô thoát khỏi cảm xúc sợ hãi cực độ, "Đừng nhìn, anh dẫn em qua đó nghỉ ngơi một chút."

"Em không đi! Kéo rèm cửa lại! Đừng để ánh mặt trời chiếu vào em! Kéo nhanh lên!" Cô gái bỗng dưng run rẩy la hét, rất nhiều người ở đó hoảng sợ.

Bạn trai thấy cảm xúc của cô nàng lên xuống kịch liệt, không dám phản bác, chỉ trấn an ôm chặt bả vai cô: "Được được được, anh kéo cái này cho em."

Anh không dám buông bạn gái sắp sụp đổ ra, chỉ có thể cầu cứu nhìn mọi người bên cạnh tìm kiếm sự giúp đỡ, cuối cùng là bọn Hắc Trà Trì Nam bọn đi kéo rèm cửa sổ.

Phòng tiệc hình thành vòng cung, mấy mặt gần biển được thiết kế thành cửa sổ sát đất, hướng tuyến đường về phía đường biển bình thường phía tây, ánh sáng vừa lúc có thể chiếu đến từng ngóc ngách của phòng tiệc.

Mà rèm cửa phòng tiệc lại là rèm lụa trắng có tính thấu sáng rất tốt, cho dù kéo lên hết cũng vô ích, cả phòng tiệc vẫn ngâm mình trong ánh hoàng hôn đo đỏ.

Cô gái run rẩy trong ánh sáng đỏ bao phủ lụa trắng.

Tóc gợn sóng ngồi bên cạnh cô, mềm giọng hỏi: "Tại sao lại sợ ánh nắng mặt trời?"

Người mộng du có kinh nghiệm đều dựng thẳng tai lên, biết đây có thể là thông tin quan trọng, nhưng cô nàng tên Vi Vi này lại không nói chuyện, tiếng răng run rẩy cầm cập vang lên, để ai nghe mà tê dại da đầu.

Tác phong tóc gợn sóng luôn đơn giản thô bạo lại hiếm khi kiên nhẫn: "Đừng sợ, nói ra sẽ dễ chịu hơn, ánh nắng mặt trời có vấn đề gì sao?"

"Cô ấy... Khi tôi tìm thấy cô ấy... Nổi lên trong bồn tắm..." Vi Vi liên tục run rẩy, thanh âm cũng bị run rẩy cắt thành mảnh vụn, "Một bồn tắm nước... Toàn là màu này... Thi thể cô ấy bị ngâm trong đó... Đôi mắt mở to thật to... Có vẻ muốn trừng cả hốc mắt nhìn chằm chằm vào tôi... Tóc trải trong nước... Trải ra trong máu... Trôi dạt..."

"Máu loãng?" Tóc gợn sóng cau mày, bối rối hỏi.

"Máu... Một hồ nước biến thành máu..." Vi Vi thần kinh túm tóc mình, môi khô nứt nẻ: "Thật kinh tởm... kinh tởm..."

Cô lặp đi lặp lại những từ ngữ không logic, rất khó để nắm bắt được thông tin hữu ích từ nó.

"Cô nói rõ ràng một chút, nhớ kỹ lại tình huống tối hôm qua xem chút nào?" Gã trung niên tiến lên một bước, trong giọng nói đã mất đi kiên nhẫn, đuổi theo không rời.

Bạn trai nhìn không nổi nữa, nửa là cầu xin nửa là trách cứ: "Gặp phải loại chuyện này sao còn có thể bình tĩnh trả lời câu hỏi, anh còn ép cô ấy nhớ lại tình cảnh lúc đó, có đồng tình được chút nào không?!"

Ông chú trung niên cười lạnh: "Cậu nhóc cậu tỉnh táo tí đi, chúng ta hiện đang ở trong thế giới ác mộng, làm không tốt người chết đêm nay không phải tôi thì là cậu, lúc này còn lo lắng đồng tình?"

Bạn trai nóng nảy, vừa định giận trở về, tóc gợn sóng ngắt lời bọn họ: "Bây giờ nhìn vẻ của cô ấy cũng không hỏi được gì, nếu không để cô ấy bình tĩnh trước, sau đó lại hỏi hiệu quả sẽ cao hơn chút."

Ông chú trung niên không tình nguyện im miệng, Hắc Trà đứng bên cạnh tiến lên một bước, vỗ vỗ bả vai chàng trai hảo tâm nhắc nhở một câu: "Chú ý giá trị tỉnh táo của bạn gái cậu, một khi vượt qua 90 sẽ rất nguy hiểm."

Trì Nam nhìn thi thể đặt cách đó không xa, phát hiện dưới thi thể thấm một vũng nước lớn, dưới ánh hoàng hôn nhìn thật sự trông như máu.

Mà đại khái là do ở chỗ bụng thi thể có một vết gồ lên kì dị.

"Thi thể là ai chuyển tới đây?" Cậu chợt mở miệng hỏi.

Hắc Trà nói: "Hình như là hai nhân viên của thuyền, vớt cô ấy từ trong bồn tắm lên rồi dùng vải trắng che đi, đưa thẳng đến phòng tiệc này."

"Ngoại trừ Vi Vi, đã có người xem qua thi thể chưa?" Trì Nam lại hỏi.

Mọi người đều im lặng, tuy rằng trong bọn họ có người mộng du cũ đã trải qua tử vong, nhưng ai lại rảnh rỗi vui vẻ đi xem thi thể chết đuối chứ...

Cuối cùng, Hắc Trà nói: "Hai em gái của cô ấy đã xem qua, nhưng cả hai đều quá buồn khổ nên ngất xỉu mất rồi..."

"Ừm." Trì Nam ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, đang muốn giơ tay xốc vải trắng lên thì tay cậu đã bị người khác kéo lại, cách ống tay áo ——

Trì Nam hơi ngẩn ra, bởi vì tay người này rất lạnh, cho dù cách vải vóc cũng có thể cảm nhận được lạnh.

"Để em làm."

Diệp Thường ngồi xổm bên cạnh cậu, không biết từ khi nào cầm lấy găng tay dùng một lần chuẩn bị trong phòng tiệc đeo vào tay, trước xốc vải trắng đắp thi thể lên.

Thi thể cô gái tóc dài đen thẳng trợn tròn mở to mắt, trên môi xanh tím có một vòng bọt trắng lớn, cổ lộ ra bên ngoài có một tầng da gà nổi lên rõ ràng, trên làn da trắng xám bị ngâm nước đến nỗi nếp gấp không tiêu tan được nữa.

Mà vừa rồi Trì Nam chú ý tới dấu vết kì dị của bụng, là do hai tay cô gái nắm chặt điện thoại di động để trên bụng dưới...

"Đúng thật là chết đuối, nhưng bồn tắm sao có thể dìm chết người đây?" Thanh niên tóc đỏ nhìn hai lần, sinh tâm lý khó chịu.

Song tầm nhìn của Hắc Trà dừng lại trên chiếc điện thoại cô gái cầm giữ: "Cái kia... Điện thoại di động bị sao vậy..."

Trong thế giới Ác Mộng, mặc dù điện thoại di động không thể kết nối với thế giới bên ngoài, cũng không thể truy cập Internet, nhưng các chức năng cơ bản vẫn có thể được sử dụng, chẳng hạn như Trì Nam thích sử dụng nó để điều hướng, ghi âm và chụp ảnh.

Nhưng theo quan điểm của Hắc Trà, chiếc điện thoại này còn khủng khiếp hơn xác chết... Hắn liên tưởng đến cuộc gọi lúc nửa đêm, hung hăng rùng mình một cái.

Cặp song sinh, chết đuối, cuộc gọi đêm khuya, điện thoại di động... Hết thảy chuyện xảy ra trước mắt, vừa vặn phù hợp với câu chuyện kinh dị hắn kể tối hôm qua, càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng.

Những người còn lại tất nhiên cũng chú ý tới điểm này, bọn họ nhớ lại câu chuyện Hắc Trà kể, vẻ mặt có phần diệu kì.

Diệp Thường hỏi Hắc Trà: "Tối hôm qua khi anh nhận được điện thoại, có nghe thấy gì bất thường không?"

Thần sắc Hắc Trà hoảng hốt giây lát, sững sờ gật đầu: "Có... Sau khi trả lời điện thoại, tai tôi giống như bị nước vào... Có làm thế nào cũng không nghe được..."

"Là bắt chước câu chuyện kinh dị tối hôm qua Hắc Trà kể mà giết người ư?" Tóc đỏ nghi hoặc nói, bản thân lại lắc đầu, "Cũng không phải giết người đơn giản như vậy, ngay cả hiện tượng linh dị tiếp theo cũng tái hiện."

Hắc Trà liếm đôi môi khô, khó khăn nói: "Không phải ai kể chuyện sẽ gặp phải chuyện gì chứ?"

"Hẳn là không đơn giản như vậy, cậu chuyện là anh kể, nhưng cách chết cô gái lại giống nhân vật trong câu chuyện của anh."

"Có lẽ bởi vì họ vừa vặn là sinh ba, tương tự như cặp song sinh trong câu chuyện..."

"Nhưng nếu như vậy, nếu phải nhận cuộc gọi thì cũng là hai chị em cô ấy nhận được, vì sao lại là Hắc Trà?"

Mọi người thảo luận, Trì Nam nói: "Nói không chừng hai chị em họ cũng nhận được nó?"

Diệp Thường ở bên gật đầu: "Chờ mấy cô ấy tỉnh lại xác nhận một chút sẽ biết."

"Cơn ác mộng này, chắc không phải là muốn tái hiện những câu chuyện chúng ta kể lại chứ..." Hắc Trà sợ hãi nói.

Không ai có thể trả lời hắn, cũng không ai muốn nghe câu trả lời khẳng định, đêm qua mười lăm người bọn họ, kể mười lăm câu chuyện kinh dị, nếu tất cả đều phải thay phiên nhau... Chỉ ngẫm thôi đã thấy kinh khủng đến mức khiến người ta thở không nổi.

Cô gái ăn mặc trung tính vẫn không nói chuyện chợt mở miệng: "Nói ra thì, các người không phát hiện bị thiếu hai người sao?"

Nghe vậy, mọi người lúc này mới chú ý tới nhân số trong phòng tiệc, đếm từng vòng, cộng thêm thi thể với hai chị en ngất xỉu, cũng mới có mười ba người.

Nói cách khác...

"Hôm qua hai dì phòng 0309 kia không đến."

"Có phải là các dì ấy ngủ say hay không, không nghe thấy động tĩnh bên chúng ta...?" Những lời này của Hắc Trà không có tí sức thuyết phục, nhưng tất cả mọi người âm thầm hy vọng chân tướng sự việc là như vậy.

Cơ mà thường thì trời không chiều lòng người, sợ cái gì sẽ đến cái đó.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân ngay ngắn, tầm mắt mọi người quét qua, nhìn thấy vị thuyền trưởng già ăn mặc chỉnh tề tư thế thẳng tắp... Cùng nhân viên phục vụ nâng bốn cáng vải trắng phía sau ông.

Trong thoáng chốc, không khí trong phòng tiệc đọng lại đến mức muốn đóng băng.

Thuyền trưởng mỉm cười với mọi người trong phòng tiệc, khẽ cúi đầu: "Buổi sáng tốt lành, rất vinh dự được nói với mọi người, rằng ba vị khách đã chọn ở lại trên tàu Hoàng Hôn mãi mãi."

"Mãi mãi, mãi mãi tận hưởng cuộc hành trình không bao giờ kết thúc này."