Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về (Mỹ Nhân Ngư)

Chương 52



Vân Khê không hiểu hành vi của Thương Nguyệt, nhưng điều này không ngăn được Thương Nguyệt cọ sát vào Vân Khê như thể nàng đang động dục, việc tiếp xúc cơ thể ngày càng thường xuyên hơn.

Ngay cả khi Vân Khê đẩy ra, Thương Nguyệt cũng sẽ càu nhàu, bám lấy cô lần nữa.

Vây đuôi mềm mại vỗ nhẹ vào bắp chân Vân Khê, sau đó khẽ vỗ vào bụng nhỏ Vân Khê một lúc.

Nhưng lần này Thương Nguyệt không hề tỏ ra cần được giải tỏa gấp như lúc động dục trước, thay vào đó có vẻ giống như...

Giống như đang an ủi Vân Khê.

Vân Khê suy nghĩ một lúc lâu, nhưng không hiểu Thương Nguyệt đang ở kỳ nào của động vật, tại sao lại cư xử như vậy?

Giống như động dục, nhưng lại không giống động dục.

Cô đi thẳng vào vấn đề, hỏi Thương Nguyệt: "Cô thấy không khỏe sao?"

Thương Nguyệt a a, lắc đầu, không quên lấy vây đuôi cọ sát bắp chân Vân Khê.

Vân Khê rút bắp chân vào trong chăn, cơ thể Thương Nguyệt đến gần cô, tay phải ôm vai phải của cô, trán tựa vào vai trái của cô, trong cổ họng phát ra một tiếng a a như đang an ủi cô.

Bị Thương Nguyệt dán chặt như vậy khiến Vân Khê cảm thấy không được tự nhiên, trong đầu dần hiện lên một cảnh tượng.

Những chuyển động cơ thể quen thuộc khiến cô không khỏi nhớ lại cảnh Thương Nguyệt động dục.

Dừng dừng dừng.

Đừng nghĩ về nó nữa.

Vân Khê quấn da thú thật chặt, Thương Nguyệt dùng đuôi quấn chặt bắp chân, giọng nói trong cổ họng có chút trầm thấp.

Vân Khê khẽ nói: "Thương Nguyệt, tôi biết cô chưa đến kỳ động dục, cơ thể sẽ không khó chịu, cô đừng lợi dụng tôi chứ..."

Tuy nói như vậy, nhưng Vân Khê biết Thương Nguyệt không có tâm tư lợi dụng người khác.

Thương Nguyệt xem cô như bạn đời của mình, nhưng khi cô thực sự tỏ ra phản kháng và cự tuyệt, Thương Nguyệt sẽ chủ động giữ khoảng cách với cô, như sợ bản thân khiến cô sợ, đối xử thận trọng với cô.

Theo ngôn từ của con người thì gọi là "tôn trọng", nhưng so với khái niệm tôn trọng, Vân Khê cảm thấy Thương Nguyệt đang thương xót mình.

Cũng giống như một con người, nàng yêu mèo và sẽ thương xót một chú mèo con đang sợ hãi.

Con người lớn và mạnh mẽ hơn mèo con, nếu mèo con không muốn bị nàng chạm vào, nàng sẽ lịch sự kiềm chế bản thân, giữ khoảng cách, cho mèo con đủ không gian để thích ứng.

Khi mèo con thích một người, nó sẽ kiềm chế những móng vuốt sắc nhọn của mình, chỉ chạm vào con người bằng những miếng thịt mềm, rúc vào con người bằng cái đầu đầy lông của nó.

Sự thương xót, về bản chất, xuất phát từ tình yêu.

Vân Khê có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của Thương Nguyệt dành cho cô.

Vì vậy, cô không chống cự cách tiếp cận của Thương Nguyệt.

Nhưng giữa việc không phản kháng và sẵn sàng chấp nhận vẫn còn một khoảng cách lớn.

Vân Khê chỉ sẵn sàng ở gần Thương Nguyệt trong thời gian Thương Nguyệt động dục để giảm bớt nỗi đau thể xác, những lúc khác, cô không cho phép mình quá thân mật với Thương Nguyệt, ngoại trừ việc chạm vào đầu nàng.

Bởi vì những hành vi thân thiết quá mức đó cuối cùng sẽ dẫn đến một kết quả mà cô không thể chấp nhận được vào lúc này.

Đối mặt với sự sống còn, Vân Khê không muốn suy nghĩ quá nhiều về vấn đề tình cảm, cô chỉ cố ý giữ khoảng cách với Thương Nguyệt, tránh xa sự đụng chạm của Thương Nguyệt.

Nhưng Thương Nguyệt giống như không hiểu được hành vi của cô, mỗi đêm đều đánh hơi cô, sau đó tìm cách liếm cô.

Vân Khê từng cho rằng trên người mình có mùi gì đó khó chịu.

Cô biết rằng động vật liếm người không chỉ thể hiện sự thân mật mà còn giúp làm sạch.

Sau khi bước vào mùa xuân, Vân Khê có thể chịu đựng được nước hồ hơi lạnh, hầu như ngày nào cũng tắm, vật dụng vệ sinh là tro thực vật.

Theo lý, trên người cô sẽ không có bất kỳ mùi vị gì.

Vân Khê không khỏi giơ tay lên ngửi mùi của bản thân.

Thật sự không có mùi gì cả.

Chẳng lẽ khứu giác của Thương Nguyệt nhạy bén hơn nên có thể ngửi được?

Nó có mùi như thế nào?

Vân Khê đột nhiên nghĩ rằng mình đang ở trước thời kỳ kinh nguyệt, nồng độ estrogen trong cơ thể sẽ tăng lên...

Thương Nguyệt hẳn đã chú ý đến những thay đổi trong cơ thể cô, cảm thấy lượng hormone tăng lên theo chu kỳ này giống như... giống như chu kỳ động dục của nàng tiên cá, diễn ra mỗi tháng một lần.

Và những hành vi ngửi, liếm, chạm đó đang bắt chước sự giải tỏa của cô với Thương Nguyệt...

Vân Khê hiểu được điều này, mặt nóng bừng.

Cô che má lại, sau đó mới nhận ra Thương Nguyệt đã cảnh báo cô rằng động dục của nàng sẽ đến bằng cách lăn lộn.

Vân Khê than thở trong lòng, sau đó nghiêm túc giải thích với Thương Nguyệt: "Đừng ngửi và liếm tôi nữa, tôi... khác với cô. Mặc dù khó chịu nhưng đó không phải là loại khó chịu mà cô cảm thấy... Cô có hiểu không? "

Thương Nguyệt nghiêng nghiêng đầu: "A a."

Rõ ràng là nàng không hiểu.

Vân Khê rất buồn rầu.

Vẻ mặt của cô thực sự rất dè dặt, không dễ để người khác hiểu được, chưa kể người trước mặt vẫn là một nàng tiên cá.

Nhưng làm sao giải thích cho nàng biết rằng tuy có sự tương đồng nhất định nhưng việc nội mạc tử cung bong ra và chảy máu định kỳ không phải là dấu hiệu động dục như động vật?

Thương Nguyệt kiên trì đến gần Vân Khê, cơ thể áp vào Vân Khê.

Vân Khê không thể giải thích được, vì vậy cô thở dài, quay lưng lại với Thương Nguyệt.

Tiếng a a của Thương Nguyệt lúc này càng lớn hơn, nàng đưa tay ra nhẹ nhàng xoay người Vân Khê, nói: "Quay lại, quay lại."

Vân Khê quay lại, mặt đối mặt với Thương Nguyệt. Cô tỏ ra bất lực, nhìn Thương Nguyệt, không nói lời nào.

Tiếng a a của Thương Nguyệt bỗng nhiên nhỏ dần, dần trở nên yên tĩnh hơn.

Vân Khê chậm rãi chớp mắt với nàng, tỏ ra thiện chí.

Nàng cũng chớp chớp mắt với Vân Khê, sau đó khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, mỉm cười, đuôi quấn quanh chân Vân Khê.

Nàng dễ dàng hài lòng như một đứa trẻ.

Chỉ cần chớp mắt với nàng là nàng sẽ hạnh phúc.

Những nỗ lực giúp giảm đau đó không hề nhuốm màu sắc dục, mà lo lắng Vân Khê sẽ cảm thấy khó chịu như khi động dục nên muốn giúp đỡ.

Vân Khê đưa tay sờ vào tai nàng, dùng giọng nói ấm áp nói với nàng: "Tôi thật sự sẽ không thấy khó chịu, cô không cần giúp tôi đâu."

Thương Nguyệt nghiêm túc nhìn Vân Khê, a a.

Vân Khê nói thêm: "Nếu cô thật sự muốn giúp tôi, cứ trò chuyện với tôi đi."

Cô từng là một người dè dặt, nhưng bây giờ lại rất thích nói chuyện.

Thỉnh thoảng cũng sẽ lẩm bẩm lầu bầu một mình.

Nếu cô nói nhiều hơn cũng sẽ giúp Thương Nguyệt quen thuộc hơn với ngôn ngữ của con người.

"A a."

Vân Khê hỏi: "Bây giờ cô có thể nói từ gì rồi?" Cô chỉ vào chiếu rơm, hỏi Thương Nguyệt: "Nói thế nào?"

Thương Nguyệt nhẹ giọng nói: "Giường."

Vân Khê chỉ vào đôi dép rơm bên cạnh chiếc chiếu rơm: "Cái đó thì sao?"

Thương Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói: "Giày."

Vân Khê: "Tối nay chúng ta ăn gì?"

Thương Nguyệt: "Cá."

Vân Khê: "Vậy cô là gì?"

Thương Nguyệt: "A a."

Vân Khê khẽ mỉm cười: "Cô là cá a a sao?"

"A a a a."

Vân Khê nắm lấy tay Thương Nguyệt, viết từng chữ vào lòng bàn tay nàng, chậm rãi nói với nàng: "Cô là tiên cá. Trong thế giới của chúng tôi, chủng tộc của cô được gọi là nàng tiên cá hoặc người cá."

Vân Khê lại viết chữ "người, cá" vào lòng bàn tay Thương Nguyệt: "Thật ra, chúng tôi nên gọi cô là '鲛人'. Cô là con người, giao đuôi."

Thương Nguyệt nghe không hiểu những lời sau, chỉ lặp lại: "Người, cá."

Vân Khê gật đầu, thản nhiên nói: "Cô là tiên cá, tôi là con người."

Thương Nguyệt lắp bắp: "Cô là, tiên cá, tôi là, con người."

Vân Khê lắc đầu, chỉ vào Thương Nguyệt, nói: "Tiên cá." Sau đó chỉ vào mình: "Con người."

"Nàng tiên cá và con người là hai loài khác nhau. Điểm khác biệt rõ ràng nhất là cô có đuôi còn tôi có chân."

Vân Khê vừa nói vừa vỗ vỗ đuôi Thương Nguyệt, sau đó nhấc chân lên.

Thương Nguyệt lẩm bẩm, liên tục học tập: "Tiên cá, con người. Tiên cá, con người..."

Bất cứ khi nào nàng muốn học một từ nào đó, nàng sẽ lặp lại nó nhiều lần để tăng cường trí nhớ.

Sau khi nàng học được hai chữ này, Vân Khê giơ tay dạy nàng: "Cái này gọi là 'tay'."

"Tay, tay, tay..."

Sau đó, mỗi tối trước khi đi ngủ, Vân Khê đều dạy nàng từ "đầu" đến "đuôi".

Vân Khê không cảm thấy nhàm chán, Thương Nguyệt lại càng thích thú hơn.

Càng được dạy nhiều, vốn từ vựng của nàng càng mở rộng.

Khi bài học đến phần chân, Vân Khê nhấc một chân của mình lên cho Thương Nguyệt xem.

Thương Nguyệt tò mò sờ sờ hai chân của cô, kêu a a vài tiếng, sau đó thử tách đuôi cá của nàng ra xem nó có thể trở thành hai chân hay không, sau đó nhấc một cái lên.

Sau khi thử mấy lần, nàng phát hiện dù thế nào đi nữa, mình cũng chỉ có thể nhấc được toàn bộ cái đuôi.

Một chiếc đuôi của nàng không thể trở thành hai chân.