Sau Khi Bị Ta Doạ Khóc, Nàng Thổ Lộ Với Ta

Chương 32





"Mới không phải!"
Nghe đến đó, Ngôn Xu rốt cuộc nhẫn nại không được mà lên tiếng, "Chị lại không có làm sai, người làm ác là Tôn Nghị Cường, những người đó có phải thánh mẫu chuyển thế gì, cư nhiên còn trách chị?"
Hứa Lan nhợt nhạt cười, sắc mặt tái nhợt, "Yên tâm, tôi sẽ không tin."
"Nhưng mà lúc ấy vì sao chị......"
Ngôn Xu mím môi, muốn nói lại thôi.
Vì sao lại chọn tự sát a.
"Vốn dĩ tôi đã không có khát vọng gì với việc tồn tại, lúc ấy cảm thấy, cứ như vậy đi."
Kết thúc ở nơi này đi.
Chết sớm chết muộn, chung quy là cũng chết.
Chỉ là cô còn chưa có lấy được thư trúng tuyển của trường đại học yêu thích, hy vọng ba mẹ nhìn thấy, đừng trách cứ cô là được rồi.
Nhưng Hứa Lan làm sao cũng không nghĩ tới, sau khi chết cô không thể đoàn tụ với ba mẹ như mình mong muốn, mà là ở lại trên thế gian cho đến nay.
Trên mặt Ngôn Xu mang theo khổ sở không nói nên lời.
Nàng không nghĩ tới, quá khứ lại là như vậy.
Nhưng cũng may, tìm được ký ức rồi, Hứa Lan cũng có thể đầu thai chuyển thế.
Những quá khứ trước kia, vô luận đúng sai, hẳn là đều xoá bỏ toàn bộ.
Nàng hy vọng Hứa Lan, kiếp sau, phải sống thật tốt.
Ngôn Xu mím môi, "Tìm được ký ức rồi, vậy chị phải đi sao?"
Hứa Lan gật gật đầu.
Nếu tìm được ký ức, luân hồi là chuyện sớm hay muộn thôi.
Chỉ là tiếc nuối duy nhất, đó là cô đã để lại chứng cứ Tôn Nghị Cường đẩy cô xuống lầu trong camera, lại vẫn không đủ làm Tôn Nghị Cường gặp báo ứng.
Cho nên cô nói: "Tôi còn có một chuyện phải làm."
Nghĩ đến tên Tôn Nghị Cường này, cô vẫn là không cam lòng.
Ngôn Xu đã hiểu được ý định của cô, hỏi: "Em có thể giúp được gì không?"
Hứa Lan gật đầu.
Hôm sau, Ngôn Xu gửi cho Tôn Nghị Cường một bưu kiện.
Đại ý là, 10 giờ đêm nay, ở tam trung có một bữa tiệc tối.
Lấy đồng phục học sinh là mở đầu, tình thú khác, nam nữ không giới hạn, chơi rất cởi mở.
Tôn Nghị Cường tự nhiên động tâm, dù sao cũng nhàn rỗi, chi bằng đến xem có em gái xinh đẹp nào không.
9 giờ tối, tiết tự học tối kết thúc, 10 giờ không có bóng người, cả bảo vệ cũng đi về ngủ.

Hứa Lan vận dụng quỷ thuật, cải tạo cổng trường tam trung một phen.
Băng rôn, hoa tươi, champagne, bánh kem, thoạt nhìn rất ra dáng ra hình.
Mà thực mau, Tôn Nghị Cường xuất hiện.
Mặc một cái sơ mi trắng với tây trang màu đen rất ra dáng ra hình, đã lên kế hoạch tốt cho ngày hôm nay.
Đợi lát nữa ở tiệc tối, hắn muốn tìm nữ sinh thanh thuần xinh đẹp nhất, đến đêm liền chơi cosplay học sinh lão sư.
Nghĩ đến đây, trên mặt Tôn Nghị Cường liền không ngăn được nụ cười đáng khinh.
Cổng trường không có ai tiếp đón, im ắng.
Nhưng Tôn Nghị Cường cảm thấy cũng có thể lý giải, rốt cuộc đây là làm chuyện kích thích ở trong trường học, đương nhiên phải khiêm tốn một chút.
Mà sau khi tiến vào sân trường, hắn đi theo biển chỉ dẫn một đường về phía trước.
Đây là trường mà hắn đã ở 5 năm, từng cái cây từng ngọn cỏ hắn đều quen thuộc.
Mà cuối cùng, biển báo kia chỉ hướng về sân thượng.
Nghĩ đến ở đây đã từng xảy ra hai vụ án mạng có liên quan đến hắn, Tôn Nghị Cường kỳ thật vẫn có chút sợ hãi.
Nhưng thực mau, hắn liền nghe thấy được cách một cửa, tiếng trai gái hoan hô cùng vui đùa hỗn loạn trong âm nhạc ầm ĩ.
Tôn Nghị Cường ngứa ngáy, chút sợ hãi này bị hắn trực tiếp vứt ra sau đầu, hắn duỗi tay đẩy cửa ra, vẫn là muốn gia nhập vào bầu không khí vui thích này.
Nhưng mà cửa mở ra, lại làm Tôn Nghị Cường sững sờ ở tại chỗ.
Trên sân thượng trống rỗng, cái gì cũng không có.
Yến hội hắn tưởng tượng, thiếu nữ xinh đẹp, cùng với kích thích và vui vẻ đêm khuya, đều không tồn tại.
Nhưng mà vừa nãy, hắn rõ ràng nghe thấy được.
Tôn Nghị Cường dụi dụi mắt, có chút hoài nghi mình có phải là đang nằm mơ hay không.
Nhưng mà chuyện làm hắn càng hoảng sợ đã xảy ra.
Trước mắt tuy rằng một mảnh trống rỗng, nhưng những âm thanh đó lại vang lên bên tai hắn như cũ.
Nhưng đột nhiên có thanh âm quen thuộc vang lên, là uỷ viên thể dục của lớp lúc trước, quan hệ với Tôn Nghị Cường cũng không tồi.
"Tôn ca, mau mau mau, tới ngồi!"
Đột nhiên một lực vô hình kéo tay Tôn Nghị Cường, làm hắn bị ép buộc chỉ có thể đi về phía sân thượng.
Hắn liều mạng muốn tránh thoát, lại căn bản vô lực phản kháng.
Hắn trơ mắt nhìn mình từng bước một đi tới bên lan can, lại đi về trước mấy centimet nữa, là có thể tuỳ thời té xuống.
Nhưng cũng may, bước chân hắn rốt cuộc cũng dừng lại.
Thanh âm kia còn đang nói chuyện với hắn, "Tôn ca, đã lâu không gặp, gần đây có khoẻ không a?"
Nội dung nói chuyện thật bình thường, nhưng bởi vì không nhìn thấy người đang nói trước mặt, lại làm mồ hôi lạnh trên trán Tôn Nghị Cường ứa ra, hắn thậm chí cảm thấy hai chân run rẩy, tuỳ thời đều có thể sợ tới mức té ngửa trên mặt đất.

Thực mau, lại có rất nhiều thanh âm quen thuộc lục tục vang lên.
"Ai nha, là Tôn ca à."
Tôn Nghị Cường nghe ra được, đây là giọng nữ sinh ngồi bàn trước hắn.
"Sao Tôn Nghị Cường cũng tới, thật là mất hứng."
Đây là giọng uỷ viên học tập ngồi bàn đầu.
"Tôn Nghị Cường a, cậu cư nhiên cũng tới."
Thanh âm bình tĩnh vang lên, lại làm Tôn Nghị Cường sợ hãi chạm đỉnh.
Bởi vì hắn nghe ra được, đây là....!Giọng Tô Nhã.
Hắn lập tức liền luống cuống, vội vàng muốn chạy trốn.
Mà lần này, bước chân hắn cũng có thể động đậy.
Hắn hấp tấp trốn, dọc theo đường đi đụng vào không ít "người vô hình", nhưng những người này đều không ý thức được bọn họ trước mặt Tôn Nghị Cường là tàng hình, còn bắt chuyện với hắn.
"Tôn ca anh chạy cái gì a, gặp quỷ à?"
Gặp quỷ! Thật mẹ nó gặp quỷ! Tất cả mọi thứ trước mắt này đều mẹ nó là gặp quỷ!
Tôn Nghị Cường căn bản không dám trả lời, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Mà khi hắn vừa mới chạy đến trước cửa, còn chưa kịp đi đẩy cửa, cửa liền từ bên ngoài mở ra.
Lần này đứng ở trước mặt không còn là những thứ quỷ quái tàng hình đó nữa, mà là một người hắn rất quen thuộc.
Hứa.....!Hứa Lam Y!
Hứa Lan mặc đồng phục đen trắng của tam trung, an an tĩnh tĩnh đứng ở đó, mặt không biểu tình nhìn Tôn Nghị Cường.
Cô không có trang điểm, ngũ quan sạch sẽ, lại mang theo chút trắng nõn khác thường.
"Quỷ a!!!"
Tôn Nghị Cường rốt cuộc nhịn không được, thét chói tai.
Năm đó chính mắt hắn thấy Hứa Lam Y ngã xuống từ sân thượng, hắn còn nhớ rõ một khắc khi khuôn mặt xinh đẹp mà hắn từng mê luyến dính đầy máu tươi.
Mà hiện giờ, Hứa Lan đứng ở chỗ này nhìn hắn, cái này bảo hắn làm sao lại không sợ hãi?
Bình sinh không làm chuyện có lỗi với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa.
Nhưng mà cố tình, hắn đã làm quá nhiều chuyện.
Hai mạng người, tuy hắn càn rỡ đến cực điểm, nhưng khi đêm khuya nằm mơ, cũng từng bị ác mộng quấn thân.
Mà đột nhiên một bàn tay ngăn cản đường đi của hắn, lại là thanh âm quen thuộc vang lên, "Tôn Nghị Cường, cậu muốn đi đâu nha?"
Là......!là Tô Nhã!

Giây tiếp theo, chất lỏng nào đó liền không khống chế được theo ống quần hắn chảy xuống.
Chung quanh cười vang.
"Tôn ca sao lại thế này a?"
"Lúc này mới bao lâu không về trường, chẳng lẽ cả toilet đều tìm không thấy?"
Mà Tôn Nghị Cường giờ phút này, căn bản vô tâm đi để ý mấy thứ không biết người hay quỷ nhục nhã.
Trước có Tô Nhã, sau có Hứa Lam Y, này đối với Tôn Nghị Cường mà nói, quả thực là đường cụt không thể chạy thoát.
Mà đột nhiên, "Tô Nhã" cũng dần dần xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tôn Nghị Cường nhìn nhìn Tô Nhã trước mặt, lại quay đầu lại nhìn Hứa Lam Y phía sau, lý trí của hắn cũng đang bên bờ sụp đổ.
Này nhất định.....!nhất định là một giấc mộng!
Ngôn Xu nhếch mép một cái, Tô Nhã lúc này, là Hứa Lan giúp nàng biến thành.
"Tô Nhã" giờ phút này giơ tay muốn bắt lấy tay hắn, Tôn Nghị Cường tránh né giống như điên rồi, chạy về phía trước.
Hắn đứng ở bên cạnh lan can, hai chân run rẩy càng thêm lợi hại.
Mà "Tô Nhã" với Hứa Lan liếc nhìn nhau một cái, hai người đều đi tới trước mặt Tôn Nghị Cường, từng bước một, bức hắn đến trong một góc.
Ánh mắt Hứa Lan dừng ở trên người hắn, bình tĩnh tới cực điểm, không có oán hận, chỉ là nhàn nhạt chán ghét.
"Nhảy xuống từ đây đi, chỉ cần nhảy xuống, chúng ta sẽ buông tha ngươi."
Mà nhảy xuống, cũng có nghĩa là tử vong.
Tôn Nghị Cường quỳ gối trên mặt đất, điên cuồng lắc đầu, khẩn cầu cùng thất thố đầy mặt, "Không không, tôi xin lỗi các người, tôi dập đầu với các người, các người buông tha tôi, buông tha tôi được không?"
Nhìn đến bộ dáng sợ hãi của Tôn Nghị Cường này, Ngôn Xu đều cảm thấy buồn bực, trực tiếp chất vấn: "Xin lỗi? Mày nói nói tiếng xin lỗi, người chịu tổn thương có thể sống lại một lần nữa sao?"
"Đó......!đó là các người tự nhảy, tôi không có muốn các người chết....."
Tôn Nghị Cường nói tới đây, ngũ quan đã vặn vẹo, mặt mày khả ố lại đáng thương.
Nhưng mặc dù đã tới tình cảnh như này, sợ hãi như thế, hắn cũng không biết hối cải, thậm chí còn không cho rằng mình sai.
Hứa Lan bình tĩnh mở miệng, "Một khi đã vậy, mày cũng nhảy một lần đi."
"Tôi? Không! Không! Tôi không muốn chết!"
Tôn Nghị Cường nói xong, cũng không màng đến tôn nghiêm, trực tiếp mạnh mẽ dập đầu xuống đất, ngẩng đầu lên, "Buông tha tôi, buông tha tôi! Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Tôi dập đầu với các người, tôi đốt vàng mã cho các người, cầu xin các người.....!cầu xin các người....."
Nhưng cũng không biết vì sao, Tôn Nghị Cường đột nhiên cảm thấy tứ chi mình có chút không chịu khống chế.
Một sức mạnh không tên khống chế hắn, Tôn Nghị Cường từ trên mặt đất đứng lên, sau đó bước chân lùi về sau.
Trên mặt hắn tràn đầy hoảng sợ, không ngừng hấp tấp lắc đầu, nhưng lại không khống chế được mà bị lực lượng này điều khiển, lùi về sau từng bước từng bước ----
Cho đến dẫm lên khoảng không.
Trong tiếng thét hoảng sợ mang theo khóc nức nở của mình, rơi xuống từ lầu cao.
Nhưng mà giây tiếp theo, hắn lại ngã ngồi ở trên sân thượng.
Chân Tôn Nghị Cường đã mềm không đứng lên nổi, hắn ngã lộn nhào một vòng đứng dậy, còn chưa có vui sướng sau khi trọng sinh, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Hắn đẩy ra Ngôn Xu đang chắn trước mặt, nghiêng ngả lảo đảo muốn chạy về phía cửa.
Nhưng mà hắn đẩy cửa kia ra, thấy vẫn là sân thượng như cũ, Hứa Lan với Tô Nhã như cũ.
Vô luận là hắn thoát ra bằng đường nào, cho dù là lại nhảy từ trên cao xuống, đều căn bản không rời đi được sân thượng này.

Hắn sẽ không chết, cũng không thể rời đi.
Đương nhiên, này đó đều chỉ là ảo ảnh Hứa Lan chế tạo mà thôi.
Chờ trời sáng, có người tới đây phát hiện Tôn Nghị Cường, sẽ đưa hắn vào bệnh viện tâm thần.
Hứa Lan nhìn về phía Ngôn Xu, đạm thanh nói: "Đi thôi."
"A?"
Ngôn Xu sửng sốt một chút, lại vội vàng đuổi kịp, "Chúng ta cứ đi như vậy sao, cứ vậy buông tha hắn?"
"Hắn đã điên rồi." Hứa Lan khẽ thở dài một hơi, cũng không nói nữa.
Quãng đời còn lại của Tôn Nghị Cường, sẽ lâm vào trong sự sợ hãi này, vĩnh viễn không thể chạy thoát.
Kết quả như vậy, cũng đủ.
Tiếng chuông 12 giờ gõ vang, giống như ma chú trầm trọng, bởi vì ngày thứ 15, cho dù Ngôn Xu vạn phần không muốn, nhưng vẫn là đã đến.
Ngôn Xu sóng vai với Hứa Lan rời khỏi tam trung.
Giữa hai người, khó có được thời điểm an tĩnh như vậy.
Ký ức của Hứa Lan kỳ tích mà tìm lại được, mà Tôn Nghị Cường cũng đã điên rồi, chuyện muốn làm tựa hồ đều đã làm được, mọi thứ tự nhiên cũng đều kết thúc.
Ngôn Xu há miệng thở dốc, cảm thấy yết hầu mình nghẹn lại, có chút lời tới bên miệng rồi lại không nói nên lời.
Hồi lâu, Ngôn Xu nuốt tất cả những gì muốn hỏi xuống yết hầu, mà là hỏi: "Hứa Lan, chị còn có tâm nguyện gì không?"
"Hôm nay hẳn là một ngày cuối cùng rồi, em không muốn chị có tiếc nuối."
Khi Ngôn Xu nói lời này, đột nhiên nghĩ tới người nhà ở đầu giường muốn hỗ trợ thực hiện tâm nguyện cuối cùng của người bệnh ung thư.
Đương nhiên, nàng dùng sức lắc lắc đầu, vứt loại ý nghĩ này ra sau đầu.
Đó là chuyện thương tâm, mà Hứa Lan tìm được ký ức, là có thể đi đầu thai, có được nhân sinh mới.
Đây là chuyện tốt, đây cũng là mục tiêu của các nàng cho tới bây giờ, các nàng hẳn là nên vui vẻ mới đúng.
Vì thế Ngôn Xu miễn cưỡng cong khoé môi, nỗ lực lộ ra nụ cười nhìn Hứa Lan.
Mà ánh mắt Hứa Lan dừng ở trên khuôn mặt nàng, trầm mặc một hồi, "Không vui thì không cần cười."
"Không có, em rất vui vẻ."
Ngôn Xu hít sâu một hơi, nỗ lực áp cảm xúc của mình xuống, "Đây là chuyện tốt, là mục tiêu của chúng ta, chúng ta làm được rồi."
Chỉ là có chút đáng tiếc, các nàng phải tách ra.
Thần sắc Hứa Lan có chút phức tạp, cô nhìn Ngôn Xu, "Em về nhà đi.

Tôi muốn đi tìm Tưởng Thiệu, nếu tôi tìm về ký ức rồi, vậy hắn liền có thể độ tôi nhập luân hồi."
"Ngôn Xu, tôi phải rời đi.

Tôi rất cảm ơn em, con người của tôi không thích chia lìa, cũng không thích khóc, vì thế tôi không muốn để em đưa tôi đi."
"Cho nên chúng ta, cũng chỉ đến đây thôi.".