Sao Rơi

Chương 104



=============

Hắn ấn Thẩm Hòe Tự lên bàn cơm tiến vào từ phía sau.

Có lẽ vì đền bù đêm hôm qua chuẩn bị quá sơ sài, lần này Kỷ Xuân Sơn đổ hết non nửa bình gel bôi trơn, chất lỏng trong suốt theo kẽ mông ướt đẫm của Thẩm Hòe Tự chảy xuống, hai thân thể va chạm đánh ra tiếng vang dính dớp dâm mĩ.

Lúc vừa bắt đầu hắn còn khống chế được lực độ, nhưng vách ruột được bôi trơn quá độ trở nên ướt mềm như bị chịch ra nước, thứ mềm mại không kém còn có tiếng rên rỉ ngắt quãng của Thẩm Hòe Tự. Hắn cảm thấy máu toàn thân muốn sôi trào, chỉ biết thẳng lưng đẩy hông phát sau tàn nhẫn hơn phát trước.

Chân bàn phát ra một tiếng cọ xát chói tai, chiếc bàn lớn bị tác động lực dữ dội rời khỏi vị trí ban đầu, bộ chén đũa trên bàn chưa kịp thu dọn rung lắc không ngừng. Nửa người trên Thẩm Hòe Tự bị đè chặt lên bàn chỉ có thể ú ớ được mấy chữ: "Chén... Chén..."

Kỷ Xuân Sơn từ phía sau vòng tay ra trước ngực kéo anh đứng lên rồi ấn vào mặt tường trắng bên cạnh, nâng một chân lên cắm tính khí vào thật sâu.

Hắn biết rõ ràng Thẩm Hòe Tự thích làm tình kiểu gì, dùng lực đạo thế nào mới có thể khiến anh thần hồn điên đảo, góc độ ra vào lên xuống ra sao mới khiến anh ý loạn tình mê.

Trước ngực là mặt tường lạnh lẽo, phía sau thân thể nhiệt tình nóng bỏng, Thẩm Hòe Tự bị chịch đến mơ màng, dương v*t trào ra chất lỏng cọ lên mặt tường một mảng ướt đẫm, nhưng không rảnh thời gian lo lắng —— Kỷ Xuân Sơn đột nhiên cắn vào gáy anh một cái.

Đây là đam mê kỳ quái của Kỷ Xuân Sơn mỗi khi làm tình.

Ban đầu chỉ là thăm dò mút cắn nhẹ nhàng, về sau càng lúc càng mạnh tay, dấu cắn tối hôm qua hắn để lại trên vai anh sau khi tắm xong cũng không biến mất. Thế nhưng anh lại âm thầm bao dung chịu đựng thói quen xấu rất không đáng khen ngợi này của Kỷ Xuân Sơn.

Thực ra cũng không nên nói là chịu đựng.

Mỗi lần Kỷ Xuân Sơn vừa cắn vừa bắn tinh vào thân thể, từng dây thần kinh trong người anh sẽ đồng loạt rơi vào trạng thái điên cuồng giữa khoái cảm xen lẫn đau đớn tột độ.

Kỷ Xuân Sơn ôm thân thể mềm oặt của anh, khẽ cắn lên vành tai khàn khàn nói: "Tường bị em làm bẩn rồi."

"Ừm..." Thẩm Hòe Tự thấp giọng bật cười, nhắm hai mắt hỏi hắn, "Làm sao bây giờ."

"Qua nhà tôi ở đi." Kỷ Xuân Sơn kéo dài khóa cảm sau cao trào, một lần nữa ấn anh lên tường ra sức **, "Không sợ em vấy bẩn đâu."

*

Kết thúc một hồi ban ngày tuyên dâm, hai người quyết định tranh thủ dọn nhà luôn một thể.

Khách quan mà nói, trong nhà Kỷ Xuân Sơn cái gì cũng có, quả thật tiện hơn ở đây khá nhiều. Về phương diện khác, nếu ở nhà anh sẽ luôn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, giây phút nào cũng lo lắng bị Triệu Văn Nhân ghé ngang bắt gặp.

Lần trước Thẩm Hòe Tự thu dọn quá vội vàng nên không mang theo bao nhiêu quần áo, lần này anh chuẩn bị thêm chút trang phục mùa hè cầm qua. Tủ quần áo của anh tương đối nhàm chán, lấy màu đen làm chủ đạo, phong cách thời trang cũng gần như thống nhất một kiểu.

Anh tùy tay chọn vào món đồ thường mặc, lại gặp Kỷ Xuân Sơn luôn đứng đằng sau liên tiếp chỉ chỉ trỏ trỏ: "Lấy cái kia đi, cái kia đẹp hơn."

Thẩm Hòe Tự lấy ra hai chiếc áo thun kiểu dáng cơ bản mắt thường khó lòng phân biệt nổi, không nhịn được phải hỏi hắn: "Là cho anh mặc hay em mặc? Chọn hăng say thế làm gì."

"Tại sao tôi không thể mặc?" Kỷ Xuân Sơn thấy anh cứng đầu không chịu nghe khuyên, quyết đoán tự tay rút áo ra, "Mặc chung một tủ quần áo với bạn trai mới lãng mạn chứ."

"Em không mặc đồ của anh đâu, diêm dúa lắm." Thẩm Hòe Tự khinh bỉ liếc một cái, "Nhất là cái bộ âu phục màu trắng anh mặc hồi ở Hải Khẩu."

Bộ đồ Kỷ Xuân Sơn mặc ngày hôm đó, trực tiếp mang đi tham gia hôn lễ chắc cũng không ai bắt bẻ được gì.

"Gặp lại bạn trai cũ còn là mối tình đầu, đương nhiên phải ăn diện lộng lẫy chứ." Kỷ Xuân Sơn nói rất hợp lý, "Phải để em hối hận dữ dội vào mới được."

Thẩm Hòe Tự yên lặng nhìn hắn.

Hối hận dữ dội? Khi ấy anh chỉ có ham muốn dữ dội được đấm Kỷ Xuân Sơn một trận.

Kỷ Xuân Sơn hứng thú bừng bừng truy vấn: "Tiểu Tự, lần đầu tiên trông thấy tôi mặc âu phục em có cảm giác thế nào?"

"Cảm thấy anh rất thiếu đánh." Thẩm Hòe Tự thành thật trả lời, "Ngày hôm đó anh cực kỳ thiếu đánh."

Kỷ Xuân Sơn không thèm để ý, tiếp tục hăng say lục tủ quần áo của anh.

"Hôm ấy tôi bị em mê hoặc đến sắp hỏng luôn, em mặc đồ tây siêu đẹp trai." Hắn rút bộ âu phục Thẩm Hòe Tự từng mặc ở Hải Khẩu ra khỏi tủ, ghé sát vào anh thì thào, "Em mặc vào đi, chúng ta lại làm một lần..."

Người này quả là t*ng trùng thượng não, Thẩm Hòe Tự thật sự không chịu đựng nổi, cảm thấy nếu cứ để yên như vậy cả hai sớm muộn gì cũng sẽ tinh tẫn nhân vong. Anh giật phắt bộ âu phục về, lớn tiếng hét lên: "Kỷ Xuân Sơn, anh không thấy mệt sao? Sang thứ hai em đi đường vẫn còn run chân đây này!"

Kỷ Xuân Sơn nuốt nước bọt, cuối tuần trước đúng là bọn họ làm hơi thái quá, nhất định có ảnh hưởng đến lực phát huy của hắn trong trận xô xát với Bạch Nghiên Sơ.

"Xác thật có một chút." Hắn ngượng ngùng đáp.

Thẩm Hòe Tự thở phào nhẹ nhõm, ném bộ âu phục lên trên cùng chồng quần áo phải mang đi rồi tiếp tục chọn mấy món đồ khác.

"Thứ hai em sẽ đi bệnh viện Hòa An một chuyến, đúng lúc Đoàn Triết cũng rảnh, chúng ta cùng ăn bữa cơm chiều đi." Thẩm Hòe Tự lại đào ra một chiếc áo thun gần như giống hệt những chiếc trước đó.

Kỷ Xuân Sơn vừa xếp quần áo vừa hỏi: "Không chọn cuối tuần được sao? Ngày mai được không? Thứ hai có khi tôi phải tăng ca."

Thẩm Hòe Tự lắc đầu: "Đoàn Triết nói cuối tuần lịch của nó càng kín mít."

Kỷ Xuân Sơn ngẫm nghĩ, nghề của Đoàn Triết đúng là ngày nghỉ bận hơn ngày thường, đành phải miễn cưỡng đồng ý: "Được, vậy các em cứ đi trước, tôi sẽ cố gắng kết thúc sớm rồi qua thẳng quán ăn luôn."