Sắc Xuân Trên Đỉnh Non Ngàn

Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Chanie | Beta: Qin Zồ
Trong đêm hè, bầu trời lấp lánh ánh sao sau cơn mưa gột rửa.
Trên ghế sau của xe taxi, trước mắt Liễu Chi Nhàn tối hẳn đi, người đàn ông cúi đầu, hơi thở của anh lướt qua gò má cô, tựa như đang muốn suy đoán tâm tư cô.
Lúc ở quầy bar, Liễu Chi Nhàn chỉ nói chuyện với anh vỏn vẹn hai câu.
“Một mình à?”
“Bây giờ thì không phải.”
Sau đó, anh mời cô một ly rượu.
Nam nữ trưởng thành biết cách tiếp đãi người xa lạ, dù chỉ ngồi trên ghế thì nhiệt độ da thịt cũng hơn cả máy phát sóng âm, liên tục tỏa ra phả vào đối phương.
Uống hết một ly rượu, ngọn lửa trong mắt họ đã thiêu đốt lớp ngụy trang của nhau.
“Được chứ?”
Bàn tay đặt sau lưng cô vô tình cố ý ám chỉ, lời mời của người đàn ông cũng hấp dẫn như giọng nói của anh vậy.
Liễu Chi Nhàn đáp: “Đeo bao, không dùng miệng, không qua đêm.”
Cô sảng khoái như thế càng khiến nụ cười trong đáy mắt anh thêm đậm, đôi mắt đào hoa chứa cả bầu trời đầy sao ấy đang chăm chú nhìn cô, tựa như vô tình hút cô vào trong.
Người đàn ông nói: “Đồng ý.”
Liễu Chi Nhàn ngước lên, không rõ là môi ai chạm vào ai trước.
Dẫu cuồng nhiệt nhưng người đàn ông vẫn thật dịu dàng, cô nếm được vị ngọt của rượu và vị đắng của thuốc. Ngón cái nhẹ nhàng thăm dò dọc xương sườn mềm mại, tựa như người khát nước đã lâu bùng nổ giống pháo hoa, khát khao được giải tỏa.
Cô quặp lấy bờ hông rắn rỏi của anh, cơ thể như hòa tan trong lồng ngực rộng rãi.
Kỹ thuật của anh rất đặc biệt, bàn tay đặt lên cổ cô, như chỉ cần chạm nhẹ là có thể bóp gãy, ấy nhưng lực tay anh lại rất nhẹ nhàng, lần nào cũng khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Rồi anh thuận tay nâng cằm Liễu Chi Nhàn lên, cô cứ thế bị anh kiềm chặt.
Tay anh to, dẫu có thô nhưng vẫn ấm áp, động tác lại nhẹ nhàng tinh tế, lưu lại nhiệt độ nóng bỏng trên gò má và dái tai, rồi luồn vào mái tóc xõa tung của cô, giữ chặt.
Anh là một người đàn ông mạnh mẽ.
Đó là cảm giác đầu tiên của Liễu Chi Nhàn.
Nhưng cũng rất quyến rũ.
Anh mặc áo thun màu đen cùng quần hộp rộng màu xanh đen, ống quần được nhét vào đôi bốt Martin cũng màu đen nốt, trông rất phóng khoáng đẹp trai.
Anh để kiểu đầu đinh mạnh mẽ, có đôi mắt đào hoa dịu dàng và ngọ tằm* mờ mờ. Trong ánh mắt như ẩn chứa câu chuyện đằng sau đó, khuôn mặt không có vẻ phiền não, trên người anh toát ra chút gì đó khó có thể nắm bắt nhưng lại rất quyến rũ.
(*Ngọ tằm là nơi nằm ngay dưới con mắt và gò má, chỗ khoảng giữa mi dưới tiếp má. Ảnh đến chỗ gạch đen.)


Trên cổ tay rõ ràng đeo một chiếc đồng hồ, kết hợp với khí chất toàn thể càng khiến anh trở nên cực kỳ nam tính
Cửa xe phía sau được mở ra, người đàn ông nhắc nhở cô có vũng nước dưới đất, Liễu Chi Nhàn đưa tay cho anh nắm rồi bước một bước lớn.
Rồi anh buông tay ra, ra hiệu đi vào cửa hàng tiện lợi cạnh khách sạn, cô cũng đi theo.
Liễu Chi Nhàn lấy chai sữa chua vị hoa quả ở trong tủ lạnh, “Anh uống gì?”
Người đàn ông ấy nói: “Nước suối được rồi.”
Hai chai đặt lên quầy thu ngân, nằm bên cạnh là một hộp bao cao su Okamoto 003 màu nâu.
Ánh đèn chiếu xuống, dục vọng giữa đôi nam nữ xa lạ được khuếch trương, không cách gì che giấu. Liễu Chi Nhàn siết chặt túi xách tay, xoắn xuýt khiêu chiến kích thích của bản thân.
Thuê phòng theo giờ mất 368 tệ. Cô gái Liễu Chi Nhàn cổ điển gia giáo đã bị ngăn cách bên ngoài cánh cửa, thay vào đó, người lúc này đang ôm ấp với người đàn ông xa lạ sau cửa là một cô ả vừa vô vị lại lẳng lơ.
Vải sườn xám rất mỏng nên không thể cản được thân nhiệt của anh, tựa như có những đốm lửa nho nhỏ dọc theo xương sống leo lên, chợt như biến thành biển.
Lý trí còn sót lại vất vả ngăn cô dừng lại, Liễu Chi Nhàn đầy ngực người đàn ông ra, “Tôi muốn tắm trước.”
Anh vẫn còn thở hổn hển, đôi mắt sâu chớp một cái, vẫn không buông tay.
Cô mặc một bộ sườn xám thêu hoa màu bạc, những lúc ngẩn ngơ cô lại thỉnh thoảng lấy tay xoắn lọn tóc bên tai, đôi bông tai có hình cỏ bốn lá lúc ẩn lúc hiện, ở cô toát lên vẻ trưởng thành, nhìn lớn hơn so với tuổi thật.
Vóc dáng mà phụ nữ định nghĩa là béo thì ở trong mắt anh lại rất cân đối. Đôi mắt kia có phần ngây thơ, nếu béo một chút thì sẽ đáng yêu hơn, nhưng đôi mắt ấy không to tròn như vậy, trái lại sinh ra vẻ quyến rũ chết người.
Cuối cùng anh buông tay ra, khàn giọng “ừ” một tiếng.
Cửa nhà tắm khóa lại.
Hồi chiều cô mới tắm trước khi ra ngoài, cũng đã chọn xong đồ lót nên giờ có gì để tắm đâu, chỉ là cô cần bước cuối cùng để bình tĩnh lại.
Liễu Chi Nhàn xoay người trước gương, thật ra vai cô hơi rộng, may mà eo ra eo mông ra mông, sườn xám chiết eo ôm mông nên đã làm nổi bật vóc dáng.
Người con gái trong gương như chiếc thìa bằng sứ trắng bên cạnh với những đường cong mượt mà duyên dáng. Nếu đàn ông ôm lấy eo cô từ phía sau, thì nơi đầu tiên chạm đến chính là bên dưới chiếc thìa.
Dưới bộ sườn xám còn có “phong cảnh” khiến người khác xao xuyến hơn, hai hõm vệ nữ* như đôi mắt khiêu khích ai xâm nhập.
(*Hõm vệ nữ là một thuật ngữ để chỉ hai điểm lún sâu rất rõ và đối xứng ngay phần thắt lưng, tại khớp nối giữa các xương vùng chậu. Trực quan hơn, 2 hõm này nằm ở sau lưng, ngay phía trên vòng 3 vài phân. Ảnh.)


Cô nhướng mày, bàn tay run run tô lại son, bỗng điện thoại di động không ngừng đổ chuông.
Cô lấy ra nhìn, cái tên hiển thị là “Bố” vẫn khiến cô cảm thấy áp lực như mọi khi.
Ngón tay cô đặt trên nút “nhận cuộc gọi” một lúc lâu, sau đó vô tình nhấn nút.
“A Nhàn, con đang ở đâu thế? Về nhà ngay đi, bố con ngất rồi, mẹ chuẩn bị đưa bố con vào bệnh viện.”
Giọng mẹ cô – Hùng Lệ Cẩn truyền qua điện thoại, cô khô khốc trả lời, “Có chuyện gì vậy? Bố được đưa đến bệnh viện nào?”
“Bệnh viện cơ sở 2 ở gần đây, con về mau đi, nghe rõ chưa?”
Cô trả lời, sau đó trong điện thoại truyền đến những tiếng tạp âm ồn ào, cứ như vang vọng trong đầu.
Mọi diễm tình trong một khắc trước đó tức khắc tan biến, Liễu Chi Nhàn mở cửa đi ra, vẻ mặt áy náy, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
“Ở nhà có việc, tôi phải đi rồi…”
Vẻ lưu luyến của một khắc trước gần như biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên khi bị lừa.
Anh lấn tới, đấm một cái vào vách tường cạnh tai cô.
“Mẹ nó, cô chơi ông đây hả?”
“Là có chuyện thật, tôi rất…”
Câu “xin lỗi” bị chặn lại, Liễu Chi Nhàn lần nữa bị giữ chặt, một nụ hôn ngang ngược như mạng lưới dày giam cầm. Cô vùng vẫy nức nở, còn đâu kích tình như ban nãy nữa, sự sợ hãi lan ra khiến cô nghẹt thở.
Nước mắt chảy xuống, anh vô tình nếm được vị đắng chát, cơ thể trở nên cứng lại.
Liễu Chi Nhàn nhân đó lách người ra, giơ tay lên ——
Mặt anh lệch đi.
Liễu Chi Nhàn run rẩy nhặt túi xách lên, vì chạy quá nhanh mà cô xém nữa va phải cánh cửa.
Cho đến khi đi tới thang máy thì cô mới xoay người lại, không có ai đuổi theo cô cả.
Nhìn vào kính thang máy sửa sang lại quần áo tóc tai, Liễu Chi Nhàn vừa đeo túi xách vừa bước đi trên đôi giày cao gót, hùng hổ quay lại.
Cửa phòng bao mở ra, người đàn ông buông tuồng ngồi bên mép giường, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc.
Nghe thấy tiếng giày cộp cộp, anh ngước mắt lên nhìn.
Vẫn là đôi mắt đầy lay động đó, nhưng lại có thêm phần hoang mang và suy sụp, thậm chí là chút gì đó khi gặp nguy hiểm.
Ngực Liễu Chi Nhàn phập phồng, cánh tay mảnh dẻ run rẩy, cô dứt khoát lấy ra hai tờ tiền màu đỏ.
—— Lúc nãy là anh trả tiền phòng bao, giờ cô trả lại một nửa, hai người không ai nợ gì ai.
Đôi mắt đào hoa kia ngạc nhiên trong chốc lát rồi nheo lại, cảm giác áp bức tấn công cô.
Tim Liễu Chi Nhàn đột nhiên siết lại, trừng mắt nhìn anh giống như nhìn kẻ phạm tội cưỡng hiếp, xoay người rời đi trong tư thế hiên ngang.
***
Nửa tiếng sau, Liễu Chi Nhàn chạy tới bệnh viện cơ sở 2.
Bệnh tình của bố cô đã được bác sĩ chẩn đoán, bệnh tim mạch vành lại phát tác. Liễu Tân Giác là người cố chấp, trước sau không chịu làm phẫu thuật vách ngăn, lúc này xem ra không tránh được nữa rồi.
Vấn đề khó khăn nhất bây giờ chính là chuyển đến bệnh viện khác.
Cơ sở vật chất của bệnh viện cơ sở 2 chỉ ở mức trung bình, nhưng bác sĩ ở đây nổi tiếng với kỹ thuật giỏi, song giường bệnh lại không đủ, không có người quen thì khó mà giúp đỡ được.
Liễu Tân Giác là một công chức vừa có năng lực vừa có dã tâm lớn, còn cửa tiệm sườn xám mà Hùng Lệ Cẩn quản lý đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản, cả hai đều không quyền không thế, gia cảnh nhà họ Liễu chỉ ở mức trung bình.
Liễu Chi Nhàn chẳng biết làm gì ngoài nhờ cậy hai người bạn của mình giúp đỡ.
Bận rộn cho đến khi Liễu Tân Giác truyền dịch xong thì cũng là rạng sáng, Liễu Chi Nhàn ngáp một cái.
“Mẹ về nghỉ trước đi, tối nay con ở lại đây trông bố, ngày mai mẹ lại tới.”
Ánh sáng ở phòng cấp cứu khá sáng, không thứ gì có thể che giấu được, Hùng Lệ Cẩn quan sát cô từ trên xuống dưới.
“Sườn xám sao lại rách thế này?” Hùng Lệ Cẩn kéo váy cô, sườn xám của con gái sao lại ngắn hơn một khoảng, “Xảy ra chuyện gì vậy? Con đánh nhau với người ta à?”
Liễu Chi Nhàn lúng túng kéo váy lại, “… Con đi taxi tới, lúc xuống váy bị kẹt vào cửa.”
Hùng Lệ Cẩn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt cô, “Bông tai cũng rớt một cái, rốt cuộc con đã làm gì?”
Liễu Chi Nhàn vờ sờ lên tai mình, “Chắc do chạy nhanh quá nên rớt mất… Con về nhà thay đồ trước đây, lát nữa con tới.”
Hùng Lệ Cẩn than: “Coi như tiền cho không con rồi.”
“…”
Liễu Chi Nhàn cảm thấy nặng nề, vừa xấu hổ vừa tức giận, còn chật vật hơn đêm mưa kia.
Kiểm tra lại trang phục đắt tiền trên người mình, túi xách không còn nguyên vẹn, may mà lúc nãy không dùng nó đánh người.
Mặt khác cô lại thấy mừng vì mạo hiểm thất bại, nhìn là biết bộ đồ người đàn ông kia mặc không rẻ —— nhất là chiếc đồng hồ đó, cô đã từng muốn mua tặng bạn trai cũ, có lẽ ngoài sự hấp dẫn bề ngoài thì bao nhiêu tình ý tối nay đều có công lao của nó. Lỡ như đối phương là một dân anh chị kiêm fuckboy thì…
***
Ngày hôm sau đi làm, về chuyện chuyển bệnh viện, hai người bạn thân đều nói xin lỗi, một trong hai người bạn đó đang ngồi trên ghế, đung đưa đôi chân trước mặt cô.
Cô và Phàn Kha làm chung công ty thiết kế sân vườn, làm ở bộ phận tiêu thụ, anh ta là bạn học từ cấp một lên cấp hai của cô.
Lúc học tiểu học, Phàn Kha thích ngồi cùng đám con trai ở đầu cầu thang, duỗi chân dài ra cản tụi con gái lại, làm cho họ phải rời đi thì mới chịu thu chân về.
Lên cấp hai, Liễu Chi Nhàn vào lớp chọn, còn Phàn Kha chỉ ở lớp thường, hai người khác biệt hoàn toàn, vô tình hai hổ hai núi.
Ấn tượng cuối cùng mà Phàn Kha để lại cho cô chính là vào học kỳ hai, không biết bị điều gì kích thích mà anh ta bỗng cố gắng học tập, chen một chân vào lớp chọn, thi đậu vào một trường cấp ba không tốt cũng chẳng xấu.
Về sau nữa thì tốt nghiệp đại học, nghe nói cô học thiết kế sân vườn, vì cùng nghề nên dần dần quen nhau hơn trên Internet. Liễu Chi Nhàn tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi về quê, sau được anh ta giới thiệu vào công ty này làm việc.
Hoàn cảnh của Phàn Kha cũng giống cô, không nơi nương tựa, toàn kiếm cơm nhờ vào miệng thiên hạ, là một người khôn khéo nhưng vẫn giữ được vẻ chân thành hiếm có.
Nhưng bây giờ Phàn Kha đã có nguồn hỗ trợ khác, căn nhà của anh ta bị dỡ bỏ và được bồi thường một khoản tiền di dời, nên ngày nào anh ta cũng dụ dỗ Liễu Chi Nhàn từ chức rồi hợp tác mở công ty với mình.
“Đợi nhà tôi bị dỡ thì tôi sẽ từ chức ngay.”
Liễu Chi Nhàn sắp phải chuyển đến cơ sở trồng trọt ở trấn Nam Ưng, lúc này cô đang ngồi xổm trên đất thu dọn đồ đạc.
Phàn Kha cong lưng xuống, “Bố cậu nằm viện mà cậu vẫn muốn đi à? Mỗi ngày đều chạy tới chạy lui suốt ba bốn tiếng, cậu chịu nổi không?”
Liễu Chi Nhàn cũng đang rối rắm về vấn đề này.
Phàn Kha thấp giọng dụ dỗ: “Đứng ở góc độ đàn ông mà nói, cậu đừng cảm thấy khó nghe, chỉ cần lão Hà không tìm được người mới, cứ coi như cậu trốn đến tận hang sâu cũng không thoát nổi đâu, đến lúc đó núi cao hoàng đế ở xa —— Aiz, sao cậu đạp tôi làm gì, giày da này ông đây mới mua đấy!” Đôi mày lá liễu nhướng lên, Phàn Kha lại cười hì hì, “Được rồi, may mà cậu không dùng giày cao gót đạp tôi.”
Lão Hà là ông chủ, vào buổi cơm không lâu trước đây đã “vô tình” chạm vào eo Liễu Chi Nhàn, lòng dạ ông ta háo sắc, vì vậy Liễu Chi Nhàn vội vàng xin được chuyển đến nơi khác.
Liễu Chi Nhàn: “Cậu không thể nói câu nào thuyết phục hơn sao!”
Phàn Kha rút khăn giấy lau giày, vo tròn rồi ném vào thùng rác, “Chỉ có hai cách, một là hai chúng ta hợp tác mở công ty, lão Hà là cái rắm; hai là,” Anh ta bỗng nhiên im bặt, sửa lại cà vạt, mắt ra hiệu nhìn ra sau lưng cô, “Cậu đi xin lão Hà tha lỗi, rồi làm ông ta.”
Phàn Kha trở về chỗ, Hà Việt Lâm bước tới.
Liễu Chi Nhàn nhìn ông ta mấy giây, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
“Sao còn chưa qua đó?” Giọng Hà Việt Lâm rất không kiên nhẫn.
“Làm thủ tục xong rồi chiều tôi sẽ qua.” Cô không ngẩng đầu lên, trả lời.
Tầm mắt cô thấy đôi giày da của Hà Việt Lâm đứng lại một lúc lâu rồi cuối cùng cũng bỏ đi, Liễu Chi Nhàn như trút được gánh nặng, gửi WeChat cho Phàn Kha.
“Nhìn ông ta thêm một giây nữa chẳng thà uống thuốc trừ sâu cho rồi.”
Phiền Kha cầm điện thoại lên, cười phì một cái, giống như bỏ viên sủi vào trong nước ngọt vậy.
Liễu Chi Nhàn lia mắt nhìn qua, anh ta lập tức ra vẻ nghiêm chỉnh.
“Đáng tiếc hai ta không có nổi phản ứng hóa học, nếu không tôi có thể chịu hạ mình làm bạn trai của cậu, thay cậu làm bia đỡ đạn.”
“Xéo.”
***
Cơ sở trồng trọt nằm tại một thôn ở trấn Nam Ưng, Liễu Chi Nhàn bị say xe, sau hai giờ ngồi xe chòng chành, lúc xuống xe cô như người mất hồn.
Vì mới đến nên không có nhiều chuyện, sau một buổi chiều khảo sát, cô lết đến xe tải ở gần ruộng dưa hấu, chuẩn bị về trấn trên quá giang xe về thành phố.
Thời gian vẫn còn sớm, Liễu Chi Nhàn nửa đường xuống xe, kéo một chiếc xe đẩy mua sắm mượn ở cửa hàng nào đó đến, bên trong đựng một quả dưa hấu to tướng.
Cạnh cửa viện trước mặt có treo một tấm bảng: Đồn cảnh sát Khu bảo tồn thiên nhiên Môn Hạc Lĩnh, Cục Công an lâm nghiệp huyện Thượng Khê.
Liễu Chi Nhàn phải ghi tên vào sổ thì mới được đi vào.
Người ở trạm gác cười hỏi: “Cô có phải là bạn gái của Tiểu Hùng không?”
Liễu Chi Nhàn nói: “Tôi là chị họ của Hùng Dật Châu.”
Toà nhà văn phòng ngăn cách sân trước và sân sau, sân trước làm bãi đậu xe, ký túc xá ở sân sau bên cạnh sân bóng rổ.
Hùng Dật Châu vẫn còn đang trên đường, bảo cô cứ vào ký túc xá chờ, phòng nằm cuối dãy tầng hai ở bên tay phải, cửa không khóa.
Căn phòng đơn chỉ có vài ba món đồ, phía cuối là ban công và nhà tắm.
Liễu Chi Nhàn đặt dưa hấu cạnh cửa, ngồi trước bàn máy tính đang định chơi điện thoại, thì bỗng có tiếng động phát ra từ ban công.
Cửa ban công mở ra, một người đàn ông chỉ quấn mỗi khăn tắm màu trắng đứng đó, hiển nhiên cũng đang ngẩn người.
Hình ảnh trước mặt phóng đại mấy giây, người đàn ông đứng đối diện như một pho tượng được điêu khắc ẩn chứa ý nghĩa mỹ học.
Làn da màu lúa mạch, những giọt nước như ngọc trai lăn dài từ cơ bụng xuống khăn tắm, tựa một bức tranh chưa hoàn thành.
Đặc biệt là cặp mắt và xương quai xanh đó, nhìn cô chằm chằm như dã thú, hormone nam tính mạnh mẽ ập đến.
Gương mặt khá quen, trong chớp mắt trùng khớp với “tội phạm cưỡng hiếp” đêm hôm đó.
Liễu Chi Nhàn đứng bật dậy, chân ghế ma sát với mặt đất tạo nên tiếng vang.
“Tôi nhầm phòng…”
Cô vội vàng chạy ra tới cửa thì phát hiện quên lấy dưa hấu, thế là lại tức tốc quay đầu kéo chiếc xe đẩy đi.
Cả quá trình cô chỉ cúi gằm đầu, như thể sợ bị ánh mắt của đối phương bắn chết.
Liễu Chi Nhàn chạy thẳng đến hành lang ở đầu bên kia, nghi ngờ mình đọc nhầm, thế là lấy điện thoại ra xem lại lần nữa.
Trên màn hình hiện ra thông báo: XYZ* đã gửi một tin nhắn.
(*Bính âm tên của Hùng Dật Châu là Xiong Yi Zhou, viết tắt là XYZ.)
Liễu Chi Nhàn mở ra xem ——
XYZ: Em quên nói với chị, có thể đồng nghiệp của em đang tắm, vòi nước trong phòng anh ấy hư rồi.
__
*Qin: Đây là chương mình từng lỡ tay đăng sớm nên thôi giờ “đăng sớm” luôn, chương 2 hẹn các bạn tháng sau vì mình vẫn muốn tập trung làm Mái Ngói. 😊
Chanie: Mình trở lại rồi đây 🤗🤗🤗