Sắc Dụ

Chương 282: Trở về bên cạnh tôi



Sự xuất hiện của Hắc Lang đã khuấy động chuỗi yên lặng trong lòng tôi bấy lâu nay, tôi điên cuồng nhớ nhung Dung Thành, nhớ về ba năm chúng tôi cùng nhau chung sống trong căn biệt thự kia, đã hơn một năm rồi tôi chưa trở lại căn nhà đó, sau khi anh ấy hi sinh thì nơi đó trở thành cấm địa của tôi, tôi không có mặt mũi nào, càng không có dũng khí, giọng nói nụ cười, nhiệt độ cơ thể và mùi hương của anh ấy, sự tốt đẹp, sự dịu dàng ấm áp anh ấy dành cho tôi, cũng quên hết những chiếm hữu của anh ấy với tôi, tất cả những thứ này còn vương vấn khắp nơi cứ như một nhà tù khổng lồ, một tầng địa ngục bị hạ bùa chú, tra tấn tôi, nghiền nát tôi, làm tôi tỉnh lại, tôi không dám chạm tới, càng không dám nhớ lại.

Nhưng tôi lại không thể không về một lần, tôi có chuyện rất quan trọng cần làm, bí mật của Thường Bình Ngô không thể nào chỉ có một mình tôi biết được, chỉ cần xảy ra chuyện gì bất ngờ thì tôi sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.

Tôi đã đợi hai ngày, cuối cùng cũng đợi được cơ hội đến, bà hai đến bệnh viện khám sản, đúng lúc Thường Bình Ngô cũng đồng ý đi du ngoạn hồ với bà ba, bà hai cố ý khiến cho bà ta không vui mà nũng nịu nhất định muốn kéo Thường Bình Ngô phải đi cùng, nếu không thì bà ta sẽ không đi khám thai, Thường Bình Ngô rất coi trọng đứa trẻ này, sợ sẽ xảy ra sai sót gì nên đương nhiên nghe theo lời bà hai rồi, chuyện này đã khiến cho bà ba vô cùng tức giận. Sau khi Thường Bình Ngô và Thẩm Hương Hạ rời khỏi nhà, bà ba sắp tức đến phát rồ cả người, bà ta đập vỡ tất cả những thứ có thể ném trong phòng ra ngoài, còn đánh một vài người hầu để xả giận, làm loạn đến mức mọi người từ trên xuống dưới trong nhà lặng ngắt như tờ không dám nói gì, rất sợ bà ta tức giận sẽ mắng lên đầu mình.

Tôi bảo Hoa Yên vào bếp nói với người giúp việc là sau cơn mưa vừa nãy tôi hơi cảm lạnh, cần đun một nồi canh gừng để giữ ấm cơ thể khỏi nhiễm lạnh, tin tức này lan ra ngay lập tức.

Người hầu chỉ trỏ chế giễu sau lưng nói nào có cảm lạnh gì, rõ ràng là hai bà đều có hỉ rồi, bà ta cảm thấy mình không lộ mặt ra ngoài, không tức giận làm loạn, sợ bà ba làm gì đó với mình nên trốn không ra ngoài thì có.

Tôi phớt lờ những tin đồn nhảm bên ngoài, dặn dò Hoa Yên ở Tú Lâu thay thế tôi một ngày, ai đến cũng không được mở cửa.

Tôi xuất phát từ cảng Viễn Châu, lúc tàu thủy cập bến cảng Xà Khẩu, Lúc tôi ra khỏi cabin chưa đến mười một giờ, xe cảnh sát đặc nhiệm chống đạn của văn phòng thành phố đã đợi tôi ở dưới boong tàu, tôi tháo kính râm xuống, cởi chiếc áo gió màu đỏ ra rồi ném cho một người Cảnh sát đặc nhiệm mở cửa xe cho tôi: “Cục trưởng Mã có ở đây không.”

Mộ vị cảnh sát đặc nhiệm khác đỡ ô cửa cho tôi khỏi cụng đầu nói: “Ngài ấy đang ở trong cục đợi cô, vừa mới kết thúc một cuộc họp nên không tiện tới tiếp đón cô.”

Xe chậm rãi rời khỏi bến tàu, va quệt xóc nảy dọc theo con đường cát gập ghềnh trong vài phút sau đó mới lái xe được ra con đường rộng rãi, bằng phẳng hơn.

Tôi hạ cửa kính xe xuống, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng bị ánh nắng vàng ươm của mặt trời bao phủ, cây cầu bắc qua hồ cùng hồ nước, tôi đã rời khỏi thành phố này tròn ba mươi lăm ngày thôi nhưng lại ngỡ như đã rời khỏi đây khoảng thời gian dài đằng đẵng ba mươi lăm năm vậy.

Tôi rất bái phục Đường Vân Lan, cô ta có thể thích ứng nhanh như vậy với môi trường hoàn toàn xa lạ, phải đối phó với một đám phụ nữ dữ dằn đánh thắng cả Phật, cả đống nhà cao cửa rộng cùng Tú Lâu kia cũng khiến tôi chịu đựng mất ngủ rất nhiều đêm, mỗi một viên gạch, mỗi một viên ngói, mỗi một ánh trăng, mỗi một làn gió đều khiến tôi kháng cự nơi này, ghét nơi này, hận không thể lập tức đập tan nơi này.

Thức dậy sau ánh đèn vô tận vào buổi sáng sớm, tôi khao khát muốn vượt ngục, muốn thoát khỏi nhà tù mà vô số phụ nữ ao ước được vào này, đến một nơi mà tôi đáng ra phải thuộc về, nhưng tôi biết là không thể nào, nếu như không phải là không cam tâm, không tiếp nhận cuộc sống này, có lẽ tôi đã đầu hàng từ lâu rồi.

Đầu hàng Kiều Dĩ Thương, đầu hàng tình yêu, đầu hàng vinh hoa, đầu hàng cuộc đời cô đơn lẻ loi của mình bên trái, còn bên phải là cuộc đời tình yêu nam nữ giản đơn.

Tiếp tục chiến đấu, cướp đoạt đàn ông với Thường Cẩm Hoa, giống như cách tôi đánh bại Thẩm Quỳnh Tư một cách đẹp đẽ.

Đường Vân Lan có thích sự xa hoa phú quý không, cô ta không giống kiểu phụ nữ tham lam vật chất, cô ta chôn vùi năm tháng, tuổi trẻ, thanh xuân, sống ở nơi nước lặng tường cao, cô ta yêu Thường Bình Ngô không, ngoại trừ bà cả của nhà họ Thường thì làm gì có người phụ nữ nào thật lòng yêu ông ta chứ, cho dù là bà cả cũng không còn bao nhiêu chờ đợi và oán hận nữa rồi. Ai không biết ông ta chỉ đang cưng nựng một thứ đồ chơi, si mê cơ thể nó, đằng sau những bông hoa lộng lẫy bừng bừng sức sống kia lấy đâu ra một khuôn mặt thật lòng chứ.

Tôi bởi vì có thâm thù đại hận, còn Đường Vân Lan thì vì cái gì đây.

Xe cảnh sát dừng trước cục cảnh sát thành phố, tôi đi theo hai cảnh sát đặc nhiệm vào tòa nhà văn phòng và đi qua một hành lang dài của hội trường thẩm vấn, có vài người cảnh sát nhận ra tôi thì đều vô cùng kinh ngạc, đến lúc tôi lướt qua bên người họ như một cơn gió thì bọn họ mới hồi hồn lập tức nhìn theo bóng lưng tôi: “Chào bà Chu.”

Cánh cửa phòng làm việc của cục trưởng khép hờ, ở giữa có một khe hở, cảnh sát đặc nhiệm gõ cửa thông báo cho ông ta một tiếng, Cục trưởng Mã đích thân bước ra mở cửa, thấy tôi nguyên vẹn không sứt mẻ gì mới thời phảo nhẹ nhõm, hơi nghiêng người bày ra từ thế mời tôi vào phòng: “Bà Chu, tôi đã thật sự nghĩ là cô đi đến nơi đầm rồng hang hổ thế sẽ có đi mà không có về. Hơn một tháng này ngày nào tôi cũng dặn dò cục thành phố Hải Châu đặc biệt chú ý theo dõi hàng ngày, dốc toàn lực bảo vệ sự an nguy của cô.”

Tôi phủi hết bụi bặm dính lên váy trên đường đến đây rồi ngồi xuống ghế sofa: “Tôi không định để cảnh sát sát nhúng tay vào, rốt cuộc Thường Bình Ngô có bao nhiêu thế lực tất cả, các ông có biết được không.”

Cục trưởng Mã ngẩn ra, tôi nhướng mày vươn ba ngón tay với ông ta: “Tôi thật sự đang gặp phải nguy hiểm, cục thành phố Hải Châu cũng đã dốc sức cứu trợ, đuổi hơn nửa cái tỉnh cũng không cứu được tôi ra. Tôi đã có gan dám làm thì cũng có sức mạnh tự bảo vệ được mình.”

Ông ta pha cho tôi một ly trà hoa rồi đặt ở trên bàn trước mặt tôi: “Bà Chu, cô quả thực là một người phụ nữ tàn nhẫn hiếm thấy nhất mà tôi từng biết. Lúc trước khi cục trưởng Chu còn sống, vầng sáng hào quang của phụ nữ của cô còn bị che giấu đi một ít, đến khi bà một mình đối mặt với nguy hiểm, đến đàn ông ở bên cạnh cô cũng có cảm giác áp bức rất lớn đó.”

Tôi nắm lấy cổ tay ông ta nhìn qua thời gian một chút: “Thời gian không nhiều nói ngắn gọn thôi. Lần này tôi đến mang theo một tin tức tốt, căn cứ tội ác của Thường Bình Ngô kia tôi đã sắp mò được đến nơi rồi. Nhà họ Thường sắp bị tôi lật đến long trời lở đất rồi.”

Cục trưởng Mã có chút không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi, Thường Bình Ngô là người đa nghi và độc ác thế nào mọi người đều biết cả, ông ta chỉ xem phụ nữ như đồ chơi mà thôi, chắc chắn sẽ không bị rối loạn vì đàn bà, càng không thể có người phụ nữ nào có thể gây sóng gây gió dưới mí mắt ông ta được, cục trưởng Mã hỏi tôi có nắm chắc không.

“Tên đàn ông khác thì mười phần, tên này thì tôi chỉ nắm chắc năm phần thôi.”

Ánh sáng trong đáy mắt Cục trưởng Mã hơi nhạt đi một chút, tôi nói: “Nếu như thật sự có ngày đó, tôi muốn mượn hai trăm cảnh sát của Cục thành phố Hải Châu có năng lực để tôi đích thân chỉ đạo, tôi muốn ông nói trước với họ một tiếng, bên đó dù sao tôi cũng ở ngay dưới mắt Thường Bình Ngô nên không tiện tự mình đi được.”

Cục trưởng Mã bảo tôi yên tâm, chỉ cần đến lúc cần thiết thì hai nghìn cười cũng có thể cho được.

Tôi đứng dậy đi đến bên cạnh bàn làm việc, cầm lấy giấy bút, vẽ sơ bộ đồ đạc trong phòng làm việc của Thường Bình Ngô ra, đánh dấu một vài điểm cần chú ý lên đó: “Có một phòng gạch rỗng dưới bàn làm việc, bên trong có đựng két sắt, cơ quan mở ở trên kệ sách, sau khi dùng súng trường đâm xuyên qua nó thì mới có thể chạm vào bộ cảm ứng, cái này thì tôi không có cơ hội thử vào, nhưng hẳn là đúng tám chín phần đi, ông đợi tin tức xác thực của tôi đã.”

Cục trưởng Mã nhận lấy tờ bản đồ, cẩn thận đọc kỹ một lượt rồi để vào ngăn kéo khóa lại, tôi để lại một cái không nói, không nói chuyện bức vẽ trong địa lao kia nói ra, bởi vì những thứ đó có thể để trong tay ông ta thì tôi vẫn còn có chỗ dùng tới.

Tam Giác Vàng là nơi Dung Thành bị giết, có hàng chục con bạc đã tham gia ám sát và bao vây anh ấy trong đó, cảnh sát sẽ không bao giờ liều lĩnh khiêu khích anh ấy như vậy, tôi yêu cầu súng ống đạn dược và nhân lực nhưng cục thành phố không cho, tôi chỉ có thể tự mình tới cướp, tôi đoán là súng ống đạn dược đang được giấu bên trong địa lao kia.

Tôi mặc áo gió vào, bưng mấy tách trà đã nguội lên, vừa lắc lư nước trà ngửi hương trà, vừa bình tĩnh hỏi ông ta xem Thẩm Quỳnh Tư và Chu Đức sống như thế nào.

“Không phải lo cơm áo, lương hưu của cục trưởng Chu đã được trao cho bà Thẩm theo chỉ thị của tôi rồi.”

Tôi thêm vào đáy ly trà một hạt dưa, hai thứ không liên quan hòa quyện vào nhau, nhìn qua không ra vẻ xấu xí mà ngược lại còn rất hài hòa.

Tôi uống một ngụm nước trà rồi bóc hạt dưa ăn, chúng vẫn giữ được hương vị ban đầu không thay đổi, không bị lây nhiễm nhau, cũng không vì hòa vào nhau mà mùi vị bị che lấp.

Tôi cười một tiếng, Dung Thành chưa bao giờ bị tôi ảnh hưởng, ánh sáng hào quang của anh ấy vẫn tỏa ra vạn trượng, rất nhiều năm sau này anh ấy sẽ vẫn còn mãi trên đài tưởng niệm của cảnh sát tỉnh Quảng Đà.

“Tôi lập một quỹ ở Hương Cảng, sau khi bắt đầu ông sẽ đưa một phần ba số đó cho Thẩm Quỳnh Tư thông qua Luật sư Kỳ của Công ty Luật Dung Vượng. Phần còn lại, tôi sẽ không độc quyền, nhưng không phải bây giờ.”

Cục trưởng Mã không nhịn được nhíu mày lại khi nghe thấy dường như tôi đang bàn giao việc hậu sự của chính mình lại, tôi lập tức nói chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi, tôi không thích những chuyện vượt qua tầm khống chế của mình, cho nên mới sắp xếp trước.

Tôi mỉm cười và cụng ly với ông ta: “Sao ông lại quên rằng Kiều Dĩ Thương là mấu chốt để tôi muốn làm gì thì làm, bởi vì tôi biết anh ấy sẽ không bao giờ nỡ không quan tâm tôi đâu.”

“Chỉ cần cô ở trong tầm mắt của ông ta thì quả thật ông ta chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của cô.”



Tôi nhìn xuống nước trà còn sót lại trong ly, đem hết nước trà trong ly đổ hết xuống đất, giọt nước giống như một đám mây, biến hóa thành rất nhiều hình dạng, sau mấy giây là khô đi.

Tôi sắp phá vỡ đi chừng mực của ông ta, bởi vì tôi muốn ngăn cản ông ta. Có những con đường, lúc ban đầu đi thì nghĩ rằng điểm đến là như vậy, mà khi chân chính bước đi được nửa đường mới phát hiện phía xa xa kia so với dự đoán của chính mình còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần, càng không chịu sự kiểm soát của mình.

Cục trưởng Mã nói: “Mong rằng cuối cùng cô sẽ không phải bước chệch hướng. khi phải đối phó với mấy tên trùm ngầm này thì dù dao cũng không khỏi phải ướt giày.”

Tôi cười rồi đưa cái ly cho ông ta: “Gặp lại sau nhé.”

Tôi vội vàng rời khỏi cục thành phố, chặn một chiếc taxi ở ngã tư không người rồi đi thẳng đến biệt thự kia.

Tiếng gió thổi mạnh ngoài cửa sổ làm bay vạt áo và mái tóc dài của tôi.Tôi nhìn chằm chằm vào hàng cây lấp ló bên đường, rồi tưởng tượng ra khung cảnh đáng ra nó nên hoang vu.

Ở những năm tháng tàn lụi của cuộc đời, chịu đựng những tiếng gió của mùa đông dài dằng dặc, cứ âm thầm lặng lẽ mà lụi tàn, hủy hoại.

Đã lâu không có người ở, tường thành đổ nát.

Tôi không bao giờ bán nó, cũng không thể dứt bỏ nó được.

Những chuyện cũ của tôi và Dung Thành, tất cả quá khứ mặn nồng của chúng tôi đều nằm trong ngôi nhà đó.

Nó vẫn lặng lẽ ở đó đón gió và sương lạnh, cũng có thể lụi tàn, có thể thay đổi hình dạng, nhưng sẽ không mất đi.

Lúc đầu tôi che mặt im lặng, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thấp giọng khóc nức nở, người tài xế ngồi phía trước quay đầu lại nhìn tôi rồi lặng lẽ đưa cho tôi một tờ giấy, nói với tôi rằng đừng ghét bỏ những thứ mới được mở ra.

Tôi do dự không nhận lấy khăn giấy, anh ta nói từ kính chiếu hậu: “Phụ nữ nhà giàu người ta, căn biệt thự ở khu đó đắt tiền lắm.”

Tôi không nói tiếng nào.

“Có tiền có thế, còn sầu cái gì chứ, chúng tôi đây ngày nào cũng lo cơm áo gạo tiền, đến cả tư cách để khóc cũng không có, trong nhà có có mấy cái miệng đợi ăn cơm nữa kìa, xã hội cũng sẽ không thương xót ai cả.”

Anh ta lái xe vào một con phố dài đông đúc đầy xe sang: “Càng giàu có như các cô càng thích tiếc nuối. Đặc biệt là về tình cảm, đàn ông đều sẽ hối hận sau khi bỏ vợ lấy tình nhân. Nhân tình có mấy người nào là hay ho chứ, toàn là những cái hố lừa dối.”

Tôi cầm mảnh giấy, vo nó lại thành một hình tròn, mấp máy miệng muốn nói điều gì đó, nhưng lại nhận ra rằng tôi không thể thốt ra được lời nào.

Anh ta dừng lại ở cổng của tòa nhà thứ hai và chỉ vào đó hỏi tôi xem có phải ở đây không.

Tôi định thần lại rồi hạ cửa sổ xe xuống hết cỡ, trong trí nhớ của tôi hiện lên một gốc cây hòe cổ thụ, ở bên cạnh góc tường hướng đông nam, lúc này cành đã hơi trụi và dường như không mọc ra nữa, chiếc ghế đá bên dưới đã được lau sạch sẽ, ở trên bàn đặt một cuốn sách đã chuyển sang ố vàng, cũng không thể chờ đợi có người đến để nhặt nó lên nữa.

Tôi có chút bàng hoàng mở cửa bước xuống xe, đưa cho người tài xế một tờ tiền và bảo anh ta không cần tìm mình.

Tôi ngẩng đầu lên, thân hình gầy gò bị đóng băng trong ánh nắng chiều rực rỡ, bóng người tôi kéo dài vô tận xuyên thấu qua vách tường.

Cánh cổng cổ kính im lặng này đã ở đây đợi rất lâu, đợi chờ gió mây, đợi ngày trở về như xưa, đợi người xưa kia ở cách đây không xa trở về, lúc này đây đang trơ trọi một mình, vô hồn lạnh lẽo.

Có vô số buổi sáng sớm, tôi nằm trên cửa sổ tầng hai, tiễn anh ấy lên xe, anh ấy luôn không thể không nhìn tôi qua kính. Tôi như một con vật cưng không có người yêu thương, vẫy vẫy tay chào anh ấy một cách đáng thương, anh ấy cau mày có chút đau lòng, cũng không đành lòng, ước chừng trong khoảnh khắc kia, anh ấy đã nhận ra anh ấy yêu tôi rồi.

Có không biết bao nhiêu buổi hoàng hôn, tôi vẫn đứng ở trên cửa sổ tầng hai, hoặc tôi sẽ chờ anh ấy ở trên phiến đá ngoài sân, xe anh ấy vừa mới vào tiểu khi tôi liền không thèm nghĩ gì đến mang giày vào đã chạy như bay về phía anh ấy, anh ấy cũng vội bảo tài xế dừng xe lại, xe còn chưa dừng đã gấp gáp bước xuống đón lấy tôi, Thân hình mảnh khảnh gầy yếu của tôi trong vòng tay anh không bằng quả dại trên núi, nhỏ đến mức đáng thương, anh ấy hỏi tôi đã đợi bao lâu rồi, tôi ngáp dài và nói dối rằng chỉ đợi một thời gian ngắn mà thôi.

Tôi nín thở đẩy cánh cửa sắt ra trước mặt, có tiếng cọt kẹt vang lên, cành cây đung đưa khiến tôi giật mình, sau đó một vài cái bóng lốm đốm rơi xuống, tôi bất giác ngẩng đầu lên có một cái gì đó rớt lên trên lông mi tôi, sau đó lướt qua đáp lên bàn tay tôi, là một chiếc lá đã khô héo.

Không đỏ, không vàng, vẫn xanh như cũ, nhưng không sống được nữa.

Lồng ngực tôi đau đớn, bàn tay nắm chiếc lá khô héo kia kìm không được ấn chặt lên trái tim, chuyện cũ như có như không, mất đi âm thanh, mất đi hồn phách, mất đi cả những hồi ức.

Tôi và Dung Thành có rất ít thời gian âu yếm bên nhau, anh ấy rất bận rộn, thường xuyên bận tới nỗi quên cả về nhà, anh ấy cũng không chỉ có một ngôi nhà này, thỉnh thoảng vẫn về với Thẩm Quỳnh Tư, tôi càng hôn bay phách lạc. Sau tôi lại có thể nghĩ đến anh ấy chỉ đi qua ba năm cuộc đời tôi chứ, nó giống như đồng hồ cát, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để níu giữ lại.

Anh ấy giống như một đoạn trích ra trong vở kịch của tôi, như một khúc hát Giang Vĩ, như một chiếc giường thơm tho ấm áp.

Và cũng như một giấc mơ dài.

Đã từng đẹp, từng thăng trầm, từng điên cuồng, từng khí phách, tàn khốc đã qua, bi kịch cũng đã kết thúc.

Tôi cứng ngắc bước từng bước đi trên con đường đá sỏi lá rơi đầy đất, một cánh cửa được đẩy ra từ bên trong, người giúp việc bước ra với cái chậu, bà ấy hất nước xuống đất như mọi khi, lúc quay lại trở vào trong thì vô tình nhìn thấy tôi, cái chậu trong tay bà ấy loảng xoảng rơi xuống, bà ấy nhìn tôi đờ đẫn hồi lâu dường như không thể nhận ra, cho đến khi nghe thấy tôi gọi bà ấy, bà ấy mới biết đó là giọng của tôi, vành mắt bà ấy chợt đỏ hoe.

“Phu nhân, là cô sao?”

Tôi nói phải.

Bà ấy che miệng bật khóc ra tiếng, tôi vẫn đứng nguyên ở đó chờ một lúc, sau khi bà ấy kiềm chế cảm xúc của mình, lấy chiếc tạp dề buộc trước mặt lau mặt rồi chạy về phía tôi. Bà ấy cẩn thận nhìn vào khuôn mặt và cơ thể của tôi nói: “Phu nhân, cô lại gầy đi hơn trước rất nhiều.”

“Mấy ngày trước trời nóng bức oi ả, ăn không vào.”

Bà ấy nghẹn ngào hỏi tôi quay về rồi có còn đi nữa không.

Tôi cười nói đi, lát nữa liền đi ngay.

Bà dìu tôi vào nhà, đóng cánh cửa sổ sát đất cạnh vườn hoa lại, rồi lại mở một cánh cửa sổ còn lại ra, tấm rèm bằng vải trắng được kéo lên bằng sợi tơ, ánh nắng dịu dàng xuyên qua tràn trên mặt đất qua tấm kính, tôi nhìn chăm chú vào từng vòng sáng kia đến thất thần. Lúc Dung Thành nghỉ phép ở nhà, anh ấy thích nhất là mặc quần áo màu trắng, cổ áo rất cao, tay áo cũng rất dài, lúc nào cũng cần xắn lên ba vòng, anh ấy mặc bộ quần áo màu trắng đẹp đẽ đến mức không chân thực. Yên tĩnh ngồi ở dưới ánh nắng trải dài, khép sách lại rồi vượn tay về phía tôi hỏi tôi còn buồn ngủ không, sao lại ngủ lâu như vậy.



Nhưng lúc này đây trên ghế sofa vắng lặng trống không, không có hình bóng của anh ấy.

“Không quá bốn tháng từ lúc cô rời đi, tài xế và người hầu cũng lần lượt rời đi hết rồi, chỉ còn một mình tôi ở đây. Lúc còn sống cục trưởng Chu đối với tôi rất tốt, tiền giúp con gái tôi giữ lại được mạng cũng là do lão gia cho chúng tôi mượn, ông ấy không còn nữa, phòng ốc lâu dài sẽ bị bụi bặm cho nên tôi vẫn luôn ở đây dọn dẹp quét tước mỗi ngày, tôi nghĩ rằng lỡ như có ngày nào đó bà chủ sẽ quay về đây ở thì sao.”

Tôi năm lấy tay của bà ấy nói: “Cảm ơn bà nhiều lắm, sẽ có một ngày tôi trở về đây.”

Tôi đi lên tầng hai, người giúp việc mở cửa phòng ngủ tầng hai cho tôi, trong phòng không có mùi không khí ẩm ướt, rất thơm, rất sạch sẽ. Tất cả đồ đạc vẫn còn nguyên như cũ, y hệt như khi Dung Thành vẫn còn sống, đầu giường treo ảnh chụp chung của chúng tôi, bức này là chụp trên vòng đu quay ở vịnh Kim Hải, tôi cười tươi dựa trên bờ vai anh ấy, anh ấy mặc bộ đồng phục cảnh sát vẫn chưa kịp thay ra.

Đầu mũi tôi chua xót, trước mắt tràn ngập sương mù, vội vàng quay đầu ra chỗ khác, dũng khí để dừng lại thêm một giây cũng không có.

Tôi bước đến trước cửa sổ kéo tấm kính sang một bên, một âm thanh nặng nề vang lên, góc tường ngoài cửa sổ giăng mắc mạng nhện khổng lồ, bên trên rất nhiều cánh hoa rơi quấn quanh, đang vùng vẫy trong lặng lẽ. Dưới ô cửa sổ màu vàng, tổ của chim nhạn đã trống không, vách tường đang dần tàn lụi, khung cảnh lâu đời và cũ kỹ này không dễ chết như vậy, dáng vẻ nó cố kéo dài từng hơi tán là điều khiến người ta đau lòng nhất.

Nó không nên bị như thế này.

Vốn dĩ nó nên bừng bừng sức sống, vốn dĩ nên một đôi tình nhân ở bên nhau.

Tôi gắt gao nắm chặt lấy khung cửa sổ: “Có người đã tới đây sao.”

“Cục trưởng Mã và đội trưởng Vương thường đến đây, phó cục trưởng và vợ cũng đến đây thăm một lần, có thắp ba nén nhang ở linh đường, là lúc vào tiết thanh minh, còn đâu không còn ai khác nữa.”

Người đi trà lạnh, cây đổ bầy khỉ tan, chốn quan trường chính là u ám và bạc bẽo như vậy, Dung Thành là vì chính nghĩa mà hy sinh chính mình, chết một cách uy nghiêm tráng lệ, nhưng lại rơi vào tình cảnh thê lương lạnh lẽo thế này, nếu như anh ấy chết trong sự cố bất kham nào đó thì đến cả bia mộ cũng không được cái thế giới đạo đức giả này dựng cho.

Đột nhiên một cơn gió hiu quạnh ảm đạm tràn vào, cành cây trên đầu kêu lên xào xạc, những chiếc lá mỏng manh nhất ẩn sâu trong từng kẽ lá cũng không thể không bị tàn phá, bị gió cuốn phiêu phiêu bay xuống thân cây, chầm chậm lướt qua đầu ngón tay, lòng bàn tay tôi, cuối cùng rơi xuống dưới bùn đất ẩm ướt bên ngoài cửa sổ.

Ở đặc khu cũng đã mưa rồi, còn là một trận mưa rất lớn.

Tôi nói: “Mùa thu tới rồi.”

“Bây giờ đang là đầu thu, nhưng khí hậu Nam Thành ấm áp, sẽ không lạnh, cho nên lá cây không thể tránh khỏi gió mưa hung hãn, mới bị khô héo nhanh đến vậy.”

Bà ấy hơi dừng lại: “Tôi đi pha cho phu nhân một tách trà, cô đợi một lát nhé.”

Bà ấy xoay người rời đi, để cửa phòng khép hờ, tôi muốn đứng dậy đóng cửa sổ lại, khóe mắt chợt thoáng nhìn thấy có bóng người đang đứng bên ao cá sân sau, lòng tôi run lên, xô cửa chạy vội ra ngoài.

Cây cối rộn ràng nhốn nháo, bụi bặm cũng lung lay rơi xuống, đưa cái bóng dáng thanh lãnh cao cao lớn của anh ta ở trong đó, tàn thuốc trong tầm tay vụt tắt, còn chưa kịp vứt bỏ.

Trên người anh mang đầy những nét mệt mỏi và thăng trầm của cuộc sống, không lây nhiễm bụi bặm phong trần, gương mặt vẫn lạnh lùng và thâm trầm, tôi không biết anh ta đã đi theo tôi bao lâu, hay là vẫn luôn ở nơi này đợi tôi tới, anh ta biết tôi sẽ đến, cho dù tôi sợ hãi hay luyến tiếc, thì cuối cùng tôi cũng không nỡ bước qua cánh cổng kia đi vào.

“Sao anh lại ở đây.”

Anh ta vứt tàn thuốc đi, giơ cánh tay thành góc độ vòng cung cực kỳ tiêu sái, chiếc bật lửa lóe sáng lập lòe bị anh ta ném ra xa, chìm vào ngọn cây, chìm vào đám mây, chìm vào ánh đèn chói lóa màu vàng, chợt có tiếng nước róc rách vang lên, dường như chảy xuống hồ.

Anh ta không đáp lời tôi, ngược lại nghiêng mặt qua ý vị sâu xa hỏi: “Nếu như tôi chết rồi, cô có nhớ tôi như thế này không.”

Sự bi thương trong mắt tôi dần mờ đi, đổi lại một nụ cười quyến rũ động lòng người rồi chậm rãi đi về phía anh ta, quần áo của anh ta có mùi khói thuốc. Tôi hít một hơi thật sâu rồi phải vào hầu kết anh ta: “Nhưng anh Kiều sẽ không chết được. Nếu như anh chết rồi, vậy thì trên đời này chẳng còn người nào có thể sống tiếp được nữa.”

Anh bình tĩnh nắm lấy cằm tôi: “Tôi cảm thấy đến cuối cùng tôi sẽ chết trong tay của cô. Mà giây phút đó, cô sẽ không bỏ dở giữa chừng giống như trước nữa.”

Tôi mỉm cười trước đầu ngón tay nóng bỏng của anh: “Là trên tay tôi, hay là trên giường của tôi.”

Anh ta nói cả hai.

Tôi tiến đến gần anh ta hơn, đầu ngón tay chọc chọc vào tim anh ta: “Vậy cũng là vì anh ngáng đường của tôi, không thì tôi không nỡ đâu. Ví dụ như tôi muốn giết Thường Cẩm Hoa mà anh không chịu.”

Sự hứng thú trên mặt Kiều Dĩ Thương bỗng nhiên giảm bớt đi: “Tha cho cô ta đi.”

Tôi ngẩn ra, anh ta bảo tôi giữ lại Thường Cẩm Hoa, nhưng người chảy trong người huyết mạch của nhà họ Thường đều là kẻ thù không đội trời chung của tôi, anh ta thế mà lại mở miệng bảo tôi buông tha.

Khuôn mặt tôi toát lên dày đặc sự lạnh lùng: “Không làm được. Người của nhà họ Thường, thê thiếp, con trai con gái, nhưng người tham dự vào chuyện này, có một người tôi tính một người, tất cả đều phải chết. Tôi bước vào cánh cửa này, chuyện cũ cứ chảy lại trong đầu giống như độc dược, anh không có mặt mũi lớn đến mức làm tôi giơ cao đánh khẽ đến thế đâu.”

Đáy mắt tôi hiện lên sự tàn nhẫn trước nay chưa từng có, mãnh liệt mà sâu thẳm, Kiều Dĩ Thương hơi sửng sốt, anh ta hỏi: “Lãnh đạo cao nhất của tỉnh Khánh Lăng chết bất đắc kỳ tử, cô có trốn thoát được không.”

Ta cười lên giễu cợt: “Liên quan gì đến tôi chứ? Tôi chỉ là vợ lẽ không có danh phận, nhiều nhất thì tính tôi là Thiên Sát Cô Tinh, khắc chết bọn họ, chẳng lẽ người yếu đuối mong manh gió cũng thổi được như tôi đây còn có năng lực giết tên lãnh đạo Hắc bang hàng đầu như trong miệng anh nói sao.”

“Dính vào mạng người, ai cũng không bảo vệ được cô đâu.”

Những chiếc lá ở trên đầu bay lơ lửng trước mặt tôi và mắt anh ta, tôi nhìn anh ta chằm chằm qua màu xanh lá cây mỏng manh: “Vậy thì anh sẽ bảo vệ tôi chứ?”

Kiều Dĩ Thương nghiến chặt răng, bàn tay anh ta dùng sức nắm lấy cằm tôi: “Nếu như cô sinh ra thời nhà cổ đại, vậy thì người phụ nữ có thể thay thế Đát Kỷ nhất định sẽ là cô.”

Tôi móc vào cổ áo anh ta, rướn người lên để ngửi mùi hương, nhẹ nhàng bay bổng nói: “Tôi không so sánh được với cô ta.”

Hơi thở ấm áp của tôi cùng với hương thơm nhàn nhạt khiến anh ta bỗng nhiên khiến anh ta dịu đi trong buổi chiều này, không còn lệ khí lạnh nhạt dửng dưng, không thể đến gần nữa, anh ta lặng lẽ ôm chặt lấy thân thể tôi, khiến cả người tôi rơi vào trong lồng ngực anh ta, gắt gao, chặt chẽ ôm chặt lấy.

“Linh San, quên những thứ này đi, trở lại. Tôi thề là cô sẽ không hối hận đâu.”
— QUẢNG CÁO —