Sắc Dụ

Chương 259: Màu sắc sống động sinh hương



Trong thời khắc trời đất xoay chuyển, tường của Tú Lầu, bụi cát thì mềm mại, đều trở thành đám mây lơ lửng, trong tầm nhìn của tôi nổi lên nổi xuống,

Trần nhà bị ánh trăng chiếu vào, vải lụa mềm mại được xếp chồng, trở thành gợn sóng như sóng biển.

Tôi vừa nóng vừa lạnh, tôi dừng lại, ngạt thở, linh hồn thoát ra rồi lại quay trở về tuổi tác xa xôi trước kia, bờ biển hồi trước suýt nữa lấy đi tính mạng của tôi.

Trong khoảnh khắc tôi yêu Kiều Dĩ Thương.

Là ông ta không màng tới bản thân nhảy xuống biển cứu tôi, giúp tôi hô hấp nhân tạo, còn là hoa tím bạt ngàn, sườn núi và con ngựa mạnh mẽ, tôi lần đầu tiên được sờ vào bầu trời xanh, chạm vào dải ngân hà, tôi ngồi trên xích đu hòa nhập vào biển hoa mềm mại, tôi cười lớn, quên hết tất cả, giống như một giấc mơ, trong mơ có tuần lộc, có bồ câu, có ông ta.

Mà ông ta và giấc mơ đã làm phẳng bức tường ở trong trái tim tôi.

Tôi chưa kịp nghĩ lại, cơn say của Kiều Dĩ Thương, kéo đi váy ngủ của tôi, tôi cảm nhận được phía dưới trở lên mát lạnh, phía trên thì vẫn nóng bỏng, cái mà ông ta nhìn thấy không phải cái trần trụi như trong tưởng tượng, mà là một chiếc yếm đỏ thẫm, dây đỏ mỏng quấn quanh gáy, dường như lúc nào cũng sẽ đột ngột rơi xuống, nhưng lại giãy dụa treo lơ lửng không chịu rơi, nếp gấp nhạt từ ngực lan đến bụng, hình thêu hai con uyên ương màu vàng, giống như hình dạng đang yêu nhau vậy, cơ thể trắng tuyết của tôi bị nó che đi.

Kiều Dĩ Thương cầm cự được hai giây, lúc thì nắm chạt, lúc thì lại bỏ ra, yết hầu của ông ta chuyển động lên xuống, trong bầu không khi cô đơn truyền đến âm thanh nuốt nước bọt của ông ta. Ông ta thật sự chưa từng gặp qua tôi như vậy, càng quyến rũ hơn, làm cho ông t a không thể chờ đợi để trải qua một đêm xuân.

Tôi mỉm cười, cho tay vào trọng miệng, phát ra âm thanh đang mút, hai cái chân nhỏ và trắng khẽ mở ra tạo ra một cái khe, đáy của cái quần trắng lúc ẩn lúc hiện, tôi tạo ra cái tư thế vô cùng quyến rũ phóng khoáng, nằm nghiêng trên giường, yếm như không che được, màu sắc sống động sinh hương.

Đầu lưỡi ướt đẫm của Kiều Dĩ Thương liếm qua môi, có chút điên cuồng xé áo sơ mi, thân hình nóng bỏng như lửa của ông ta trong mỗi một khoảnh khắc đều đang bốc cháy, nóng lòng phóng thích, áo sơ mi vỡ vụn bị ông ta dùng sức ném xuống đất, tôi biết ông ta điên rồi.

Cho dù bất cứ đàn ông nào thấy tôi như này, đều không thể nào không điên. Hơn nữa ông ta vốn dĩ chưa chán.

Khoảnh khắc ông ta nghiêng xuống, tôi bị cái cứng rắn như sắt của ông ta làm đau gần như ngất, tôi khó có thể quay người được, chỉ muốn có thể lột xác thành một con rắn, có thể chui ra từ mọi ngóc ngách của ông ta, hoặc có thể quấn quanh ông ta.

Ông ta mở miệng của mình để ngậm môi của tôi, nuốt tất cả hai cánh môi của tôi, và lưỡi thon dài và mạnh mẽ của ông ta đặt vào cổ họng cùa tôi, cuộn lên một cơn bão.

Tòa nhà này tuy là một căn riêng, nhưng cũng chỉ cách một cái tường với những biệt thự sảnh trước, đêm yên tĩnh, hễ tiếng động mà lớn một chút sẽ bị nghe thấy, hơn nữa là cuộc vui vẻ kịch liệt của nam nữ, tôi không dám phát ra tiếng động, cắn chặt môi, mồ hôi chảy khắp người.

Dường như Kiều Dĩ Thương rất muốn gọi tôi ra, ông ta ra sức cắn, liếm ngực tôi, tạo ra một bớt màu đỏ, dùng lưỡi để nghịch, lâu lâu đưa mắt lên quan sát phản ứng của tôi, dục vọng của tôi có chút hưng phấn và đau khổ không tả nổi, một chút dục vọng khi lâu lắm không làm tình.

Ông ta mãi không kéo yếm của tôi, ông ta rất thích tôi mặc cái đó, ông ta không giống như Chu Châu Thành, ông ta làm tình phải trần trụi, hai cơ thể hoàn toàn trần trụi, có thể chồng chéo một cách phù hợp, hòa làm một, ông ta không muốn có cản trở, một chút cho dù cả cái vòng cổ cũng không được, mà Kiều Dĩ Thương sẽ phát điên vì tôi như thế này.

Tôi từng mặc qua một bộ quần áo trong gợi cảm màu tím, có một lớp vải mỏng, không che được bất cứ thứ gì, là trong suốt, cho dù là là đỉnh đôi hoặc rốn, hoặc thung lũng sâu thẳm, tất cả đều bị lộ hết, đêm đó ông ta cũng vậy, đôi mắt đỏ ngầu, hoang dã khiến tôi sợ hãi, tất cả xương của ông ta đều đang rung động, chèn ép không cho tôi nghỉ ngơi.

Một ngón tay bất ngờ mà đến khiến tôi toát mồ hôi lạnh, tôi co lại, thử đẩy ông ta ra, nhưng không ngờ rằng ông ta còn bao bọc mạnh hơn.

Ông ta nhìn như cười mà cũng không phải cười, mặt đầy tà khí: “Cô Hà ngày càng mẫn cảm rồi, đã trở thành con sông nhỏ rồi.”

Tôi không thể chịu đựng được, ông ta ở lúc mà tôi cong người lên, chờ đợi thời điểm ông ta xuyên qua tôi, thì dừng lại tất cả các chuyển động, ông ta nhìn từ trên cao và nhìn xuống tôi, nhìn chằm chằm vào thời điểm này của tôi, đang dâm đãng, mở hết cơ thể ra không còn gì.



“Cầu xin tôi.”

Tôi mang theo sự nghẹn ngào: “Tôi cầu xin anh.”

Ông ta vẫn không động, nhìn tôi với sự phấn khích: “Xin tôi cái gì?”

Tôi nói xin ông cho vào đi.

Ông ta cũng không để ý, cái đóng nóng bỏng cho vào khe ở ngực tôi, túm lấy hai nhúm thịt mềm mại hướng giữa đè ép tạo ra lực ma sát mạnh, ông ta phát ra một tiếng gầm gừ trầm thấp, mỗi một lần ông ta trượt đều sẽ chọc vào cằm tôi, thậm chí cố ý chạm vào môi tôi, tôi cho rằng hắn muốn cái này, tôi vừa định mở miệng ngậm lấy, ông ta lại nhịn không được dừng lại trước.

Ông ta không thỏa mãn giao lưu như vậy, đó không phải là nơi tốt nhất của tôi, ông ta muốn là xuyên vào tôi, hòa vào tôi, chiếm hữu tôi, tất cả diễn xuất của ông ta cũng chỉ là vì chờ cầu xin tha thứ của tôi, ông ta hận thấu gương mặt bướng bỉnh bướng bỉnh này của tôi, không chịu cúi đầu, không chịu vâng lời, ông ta muốn tra tấn tôi trên giường, chinh phục tôi.

Ông ta toàn bộ hấp thu vào miệng, ấp úng xoắn đến đỏ bừng mà sưng lên, phát ra tiếng nước mút, bụng tôi co lại, nâng thân thể nhỏ bé run rẩy, mở mắt sớm đã sương mù tràn ngập: “Tôi cầu xin anh...”

Ông ta thực sự quá mạnh mẽ, cứng rắn đến mức dường như đã rất lâu rồi chưa làm, lúc thâm nhập vào hơi liều lĩnh và thô lỗ, tôi đau đến mức kêu thét lên, nhưng lại ý thức được mình đang ở trong hoàn cảnh nào, bèn cắn răng cố nhịn kìm vào trong rên rỉ ở cổ họng, xương hông của ông ta cử động theo từng hành động vào sâu của ông ta, ông ta bị tôi quấn vào quá sâu, dùng sức quá mạnh, trên chán chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt anh tuấn của ông gần như méo mó vì sảng khoái.

Ông ta chắc hẳn đã chịu đựng sức nóng và sự rắn chắc của tôi, áp sát trên người tôi và thì thầm vào tai hỏi: “Cô Hà Linh San à đổi một tư thế muốn giết chết tôi báo thù, cô chuẩn bị ép chết tôi phải không.”

Tôi quên mất lí do tại sao mình lại bị thu hút bởi cơ thể, sức mạnh, mùi cơ thể của ông ta, và mỉm cười một cách nũng nịu, giống như những chiêu trò quyến rũ người khác: “Để anh Thương tự mình chọn, chết như thế nào, chết ở dưới ngòi súng, dưới lưỡi dao, hay là chết trong vòng tay tôi.”

Ông ta nhìn vào đôi mắt long lanh như sương mùa xuân của tôi, đôi mắt hiền dịu tựa như nước, giống như chỗ ông ta đang cử động vậy, dịu dàng khiến người khác điên cuồng.

Ông ta như đang chìm sâu trong đôi mắt của tôi, đột nhiên tôi lại cân nhắc lại, đụng chạm kịch liệt hướng về phía trước, kèm theo một chút nỗi hận thù, dường như bản thân càng ngày càng mất kiếm soát, không thể thoát khỏi cơn thịnh nộ của cái bẫy sắc đẹp, đột nhiên kèm theo đó một chuỗi sự kích động mãnh liệt, giường đang rung chuyển, không, là từng viên gạch trong căn phòng này đang rung chuyển, thân thể hai người chúng tôi hòa quyện vào nhau.

Ông ta không chịu đổi tư thế, ông ta chỉ muốn ở bên trên, làm người quân vương cưỡi ngựa, lăn chuyển dũng mãnh giống như những ngôi sao bay vụt qua bầu trời, như thế tràn đầy sức mạnh, ánh mắt tôi tập trung vào những cơ bụng của ông ta, và râu ria ông ta mọc dày đặc, tất cả đều quyến rũ cực kì, ông ta lắc hông dữ dội, đưa tôi vào địa ngục, rồi lại đưa lên thiên đường, khiến cho cả thế giới như bị thiêu rụi thành tro bụi.

Tôi nghĩ rằng tôi đã bị ông ta cướp mất tâm hồn rồi.

Tôi không muốn chịu đựng, tôi cũng không thể chịu đựng, tôi ở dưới cổ họng yết hầu của ông ta, tay cấu chặt vào lưng ông ta, kêu lêu tiếng rên thấu xương, vết trầy xước trên da, khiến ông ta không trụ được nữa, đành ra ngoài.

Tôi biết, ông ta cũng biết, chúng tôi đều biết, chúng tôi là những loại thuốc độc gây nghiện, là những con người đang dần lấn sâu vào dục vọng, lại càng cách với cái chết càng gần, đến cuối cùng bệnh ngấm sâu vào tận tủy, không thể chữa trị được nữa, đợi chờ cái chết, đợi đến khi thối rữa, đợi đến khi tàn thành tro bụi.

Nhưng vẫn là không thể khống chế nổi, khi ta còn sống thì vẫn không thể phản kháng hay từ chối nổi, đến bây giờ càng ngày càng lấn sâu và liều lĩnh, bất luận là chân trời cuối bể, hay là bất cứ nơi nào, đều cũng không thể ngăn nổi sự điên cuồng này.

Hoặc có lẽ tôi và Kiều Dĩ Thương như hai cành nho thân mềm, uốn quanh nương tựa nhau mỗi mét, ông ta không rời xa khỏi tôi được, tôi cũng không thể rời xa ông ta, chúng tôi đều sống ở nơi xa mạc không có không khí và nước, chỉ có thể dựa vào những thứ có thể có được trên cơ thể đối phương để sống.

Ngày mà rời khỏi ông ta, không có vui mừng hay rung động, không có màu sắc và hô hấp, giống như một hộp sọ khô nhìn trời đất nhợt nhạt không màu sắc, ông ta là pháo hoa của tôi, là thế giới rộng lớn của tôi.



Chỉ là quãng đời này, tôi sẽ không thừa nhận với bất cứ người nào.

Đây là một đêm mà tôi ngủ ngon giấc nhất.

Cho dù kết thúc đã là một giờ đêm, nhưng tôi vẫn nằm trong lòng ông ta, ngủ sâu một giấc suốt bố tiếng đồng hồ mà không gặp ác mộng.

Tôi cảm thấy được cánh tay của ông ta khi đưa tay khỏi eo tôi, từ từ đứng dậy, giường đầu kia sập nảy lên, còn tôi có chút cô đơn.

Tôi cũng dậy theo ông ta, vẫn còn mặc chiếc tạp dề mà tối qua ở một hoàn cảnh điên cuồng tôi gặp ông ta, dựa đầu vào tường, thất thần ôm chiếc gối đầu hoa cúc.

“Không ngủ thêm một lát nữa sao.”

Tôi nói không.

Những ngón tay mảnh khảnh và sạch sẽ của anh ấy lướt qua từng chiếc cúc áo, và anh ấy thắt từng chiếc một, bình tĩnh và im lặng. Đột nhiên, tôi cảm thấy có một thứ gì đó khác giữa chúng tôi, và một lớp lưới. Cái lưới này không phải là thứ để ngăn chúng tôi, mà là một tình yêu điên cuồng trở nên mờ nhạt và đẹp đẽ hơn.

Tôi không còn là báu vật được giấu trong phòng của ông ta, có thể khiến người đàn ông khác hứng thú bất cứ lúc nào, vừa đung đưa liền có thể trở thành mẹ vợ của ông ta. Chúng tôi đã vượt qua cái lồng cấm kỵ, phá vỡ ranh giới cuối cùng của thế giới, phản bội đối tác của mình và cố ý đánh cắp niềm vui. Mọi người đều biết dưới khuôn mặt quyến rũ của tôi, sẽ trơ trẽn như thế nào và mọi người cũng biết rằng Kiều Dĩ Thương không yêu không thích cái đẹp, nhưng ông ta đã vấp phải tôi.

Chỉ là tất cả mọi người đều không nói, im lặng xem vở kịch, lại còn sóng gió vô cùng.

Mà từ đêm này trở đi, tình yêu, lừa dối, ngoại tình, gian dâm.

Dưới những điều cấm kỵ của thế gian, chúng tôi vi phạm quan hệ giữa con người và phản nghịch thiên đàng, tôi phục vụ sắc đẹp của ba vợ, cướp đoạt giang sơn của nhà họ Thường và dỗ ông ta bằng sắc đẹp, và điều khiển ông ta bằng sắc đẹp.

Cửa sổ bầu trời mờ ảo ảo trắng, vầng trăng nhàn nhạt gần như trong suốt, những tia nắng sau mây, xuyên thấu qua không khí trong tòa nhà xuyên qua biển, treo lơ lửng trên màu đỏ cao ngất.

Tôi xuống phía dưới phía cuối giường, nắm lấy băng tay của ông ta: “Anh sẽ còn đến nữa không?”

Ông ta cúi đầu nắm lấy ngón tay nói: “Còn muốn tôi đến nữa không?”

Tôi cười ngượng ngùng nói: “Có.”

Ông ta nhếch mép cười, trong mắt không có nụ cười, ông ta vẫn hận tôi, một đêm như vậy không thể nào bù đắp được nỗi hận, ông tức giận vì đã khống chế tôi thất bại: “Cô Hà Linh San muốn trả thù, lại muốn có được niềm vui như cá gặp nước. Trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy.”

Tôi nói có hay không, thì ông vẫn đến đó thôi, đến được một lần, lần sau ông có nhịn được mà không đến nữa không.

Nụ cười trên khuôn mặt của ông ta dừng lại ở thời điểm này, ông ta nâng cằm tôi, nhìn tôi hồi lâu,và nhảy ra khỏi cửa sổ mà không nói lời nào.

Vẻ đẹp trai của bóng lưng ông ta và biến mất giữa lớp kính rung rinh, để lại hương vị sau những đam mê mãnh liệt.