Sắc Dụ

Chương 247: Nỗi đau dày vò tâm can



Tôi hét lên trong sự kích thích phần lớn là đau đớn phần ít là sung sướng, Kiều Dĩ Thương sợ làm tổn thương đến tử cung sắp sinh của tôi, lại trực tiếp từ phía sau, Chu Dung Thành cũng chưa từng chạm vào, vẻ mặt của tôi ngay lập tức trở nên méo mó.

Tôi với khuôn mặt ửng hồng hung hăng cắn cổ của ông ta, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: “Đồ biến thái!”

Trên trán của ông ta lấm tấm mồ hôi, ngấm ngầm chịu đựng dục vọng mãnh liệt như thủy triều, động tác càng chậm rãi và dịu dàng hơn, ông ta dỗ dành tôi nói: “Có phải lần đầu tiên cho tôi không.”

Tôi bị kích động đến mức không nói được lời nào, cố gắng nắm lấy bờ vai của ông ta, cào xước hết da thịt trên đó, hiện lên một vết máu đỏ tươi, hơi thở của tôi có lúc run rẩy có lúc gấp gáp, tiếng chửi rủa ông ta cũng vì đó mà lên xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hung hăng giận dữ của tôi khiến ông ta bật cười, ông ta dùng sức, hỏi tôi có đúng không. Tôi không thể chịu đựng được đành phải trả lời đúng.

Ngoại trừ thanh xuân mà ông ta cảm nhận được cùng phản ứng quá mạnh mẽ của tôi, ông ta thực sự không ngờ rằng tôi có thể giữ đến ngày hôm nay.

Đàn ông giàu có và quyền lực có nhiều sở thích, bọn họ thích giở trò đồi bại trên giường, về cơ bản lỗ trên người của phụ nữ có thể đi vào thì một cái cũng không bỏ qua, trước đây tai, rốn và mắt của một chị em đều bị làm.

Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy rằng tôi đã ở lại trong nơi đó quá lâu, nhất định không thể may mắn thoát khỏi.

Kiều Dĩ Thương cũng rất hài lòng với câu trả lời của tôi, ông ta đem tóc trên mặt của tôi hất ra, hôn lên môi tôi, tôi nếm ra được mùi vị thuốc lá trong miệng của ông ta, mùi vị đấy trong lúc này, khiến tôi cảm thấy đắm say, ông ta không quấy rầy tôi quá lâu, trước khi chân tôi mềm nhũn ra kết thúc cuộc chiến kích thích tươi mới này, tôi lúc này chỉ còn chút hơi tàn nằm trong lòng của ông ta, cơ thể vô cùng nóng của ông ta khiến chút kiêu ngạo và tủi thân sau cùng đó của tôi cũng tan biến.

Kiều Dĩ Thương đã mang đến cho tôi quá nhiều sự vui sướng mà tôi chưa từng trải qua, những niềm vui này thật sự là khắc cốt ghi tâm, khiến cho tôi điên cuồng say đắm, so với ham muốn của ông ta đối với tôi, thì tôi càng si mê ông ta hơn, nếu có một ngày ông ta không còn lưu luyến tôi nữa, tôi nhất định sẽ gần như nhớ đến thời khắc mà ông ta chinh phục tôi.

Từng có một tình yêu đứt hơi khản tiếng như vậy, bất kể tôi có phải vì Dung Thành mà tỉnh táo và kiềm chế hay không, thì sau Kiều Dĩ Thương cũng sẽ không có bất kì người đàn ông nào xông được vào trái tim tôi.

Những thứ xấu của ông ta đều là thuốc kích thích, mê hoặc lòng người khiến cho tinh thần đảo điên, còn những thứ tốt đẹp của ông ta càng là hết thuốc chữa.

Ngày thứ ba sau khi tôi nhập viện phụ sản, sáng thức dậy phát hiện trên giường có vài vết máu, tôi liền cởi quần ra kiểm tra, thì thấy có vết chảy dài xuống chân, không nhiều, nhưng nhìn thấy mà phát hoảng.

Bảo mẫu nhìn thấy bị dọa sợ không hề nhẹ, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài để tìm y tá.

Tôi bước đến trước cửa sổ muốn đem cửa kính khép lại, rồi kéo mành che lên, khi vô tình nhìn vào một gốc cây, bị người đàn ông đứng sau gốc cây làm cho giật mình, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa sổ của tôi, chiếc mũ vành tròn màu đen che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra cái cằm lạnh lùng nghiêm nghị và đôi môi mỏng, nhận thức được tôi đã phát hiện ra anh ta, lập tức nghiêng mình lao vào trong đám người, đồng tử của tôi co rút đột ngột, hét lớn Dung Thành! Bóng người đó nhanh chóng biến mất không có dừng lại, dường như căn bản không biết rằng tôi đang gọi anh ta, ngược lại càng ngày càng đi nhanh hơn, cho đến khi gần như bị đám đông nuốt chửng.

Tôi quay người lao như điên ra ngoài phòng, gần như phát điên, đụng phải cô y tá đến kiểm tra tôi ở cửa, cô ấy hét lên cô Hà! Cố gắng đỡ lấy tôi, nhưng cô ta không kịp giơ tay lên tôi đã chạy như bay qua trước mặt của cô ta, tôi cảm giác được cơn đau bụng, dần dần trầm trọng hơn, giống như cơn đau lần trước khi tôi bị sẩy thai, nhưng tôi không thể quan tâm được nhiều như vậy, tôi muốn chắc chắn rằng tôi không nhìn nhầm, đó có thực sự là anh ấy hay không, tại sao hình dáng của anh ta lại giống với Dung Thành đến như vậy.

Tôi chạy ra khỏi tòa nhà bệnh viện và lao về phía cái cây đó, dưới cây trống không, ngay cả những chiếc lá đều không hề đong đưa, tôi hít một hơi thật lớn, nhìn quanh gốc cây tìm kiếm, không có lưu lại bất kỳ dấu vết gì, cũng không có ngửi thấy mùi mà tôi quen thuộc, chỉ có bùn và hương thơm của cỏ, thậm chí mùi thuốc cũng không có.

Anh ấy đã chết rồi.

Mọi người nói rằng anh ấy đã chết rồi.

Miệng cọp nguy hiểm trùng trùng như vậy, anh ấy làm sao có thể bình an vô sự, lại làm sao có thể trở về mà không gặp tôi, trốn ở trong góc.

Chỉ là tôi nhớ anh ấy quá, vào thời khắc tôi yếu đuối và lưỡng lự nhất, tôi sợ hãi sinh đẻ khi sắp phải đối mặt với quỷ môn quan, sợ hãi đau đớn, tôi không chịu đựng được mà xem người lạ thành người mà tôi muốn anh ấy quay về nhất.

Hai cánh tay yếu ớt buông lỏng bên người, tôi rơi vào trạng thái thất thần và suy sụp một hồi lâu.

Hai người phụ nữ ở cửa sổ trên lầu lần lượt gọi tôi quay lại, tôi giống như không có nghe thấy, lần nữa nhìn đường phố đông đúc đối diện, quần áo nhiều màu sắc như vậy, nhiều diện mạo như vậy, nhưng mà không phải là anh ấy, tất cả mọi người đều không phải là anh ấy.

Tôi phải nhớ kỹ rằng, trên thế giới này sẽ không còn Chu Dung Thành nữa, cũng đừng vì một người giống như anh ấy, mà điên cuồng đau khổ.



Tôi đỡ eo trở về, cơn đau ở hạ thể càng lúc càng mãnh liệt, tôi cảm thấy có thứ gì đó chảy ra, nhưng không phải là máu, mà là nước. Trong bụng dường như có cái gì đó cựa quậy, lúc thì đạp tôi lúc thì lại yên tĩnh, nhưng mỗi một lần như vậy lại dữ dội hơn lần trước.

Tôi đi một cách khó khăn, đột nhiên từ phía sau một chiếc ô tô bên phải tôi có người gọi tôi, tôi dừng bước, từ khóe mắt tôi có thể nhìn rõ là Thường Cẩm Hoa, bà ta mặc váy cùng màu với chiếc ô tô, không nhìn kỹ thì căn bản sẽ không phát hiện ra.

Bà ta đang cố giấu mình, không để ai biết rằng bà ta đến đây.

Nhất định là không có chuyện gì tốt.

Tôi nóng lòng muốn hất bà ta ra, khi quay lưng rời đi không nhìn rõ người đang đi theo phía sau, trực tiếp đụng vào bụng tôi, người đàn ông đội mũ lưỡi trai, nên không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt, anh ta để lại một lời xin lỗi, vội vàng biến mất trước mắt tôi.

Sau cú va chạm cơn đau của tôi trở nên dữ dội hơn, cơ thể tôi ngay lập tức ướt đẫm mồ hôi, run lên vì đau đớn, tôi gần như không thể chống đỡ nổi, bảo mẫu và y tá từ trong tòa nhà bước ra, lo lắng tìm tôi, chỉ là bọn họ cách tôi quá xa, nhất thời không phát hiện ra.

Thường Cẩm Hoa lúc này mới tiến lại gần tôi hai bước, bà ta cười nói: “Sắp sinh rồi, thật là một chuyện vui. Thực sự, tôi rất ghen tị, suy cho cùng thì tôi mới chính là bà Kiều, chuyện sinh con đẻ cái cô lại giành trước, tôi khó trách việc sẽ trở thành chuyện cười, nhưng mà tôi cũng vì mình tranh giành được vài thứ.”

Tôi quay mặt lại nhìn bà ta, bà ta cười rạng rỡ: “Anh Thương không có nói với cô sao, ba tháng nữa chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở Châu Âu. Một trong những nhà thờ nổi tiếng nhất Châu Âu, phàm là ở nhà thời đó tuyên thệ, đều sẽ không ly hôn, bởi vì đây là lời hứa. Vậy nên cô Hà, cho dù cô trăm phương ngàn kế thế nào, đứa con này của cô cũng sẽ chỉ hận cô, hận cô vì đã không cho nó những gì mà nó nên được cho, nó sẽ không có được danh phận, mãi mãi mang theo cái mác con riêng, tôi sẽ luôn chặn đường của cô.”

Tôi dùng lực nắm lấy vạt áo, tôi dưới mắt của cô ta, dưới cơn đau dữ dội khuôn mặt nhanh chóng tái nhợt, yếu ớt, nhợt nhạt.

Tôi liếm đôi môi nứt nẻ và thâm tím của mình: “Vậy phải đợi đến sau tiệc trăm ngày phải không. Cô Thường làm sao có thể xem thường đứa con gái riêng này, hay là đợi đến khi nó có được mọi thứ, rồi hãy đưa chồng của cô đi tổ chức hôn lễ, cô đến khoe khoang cái gì.”

Vẻ mặt Thường Cẩm Hoa có chút không vui, cô ta nói anh Thường căn bản cũng không nghĩ tới phương diện này, chỉ là thời gian để trang hoàng nhà thờ, vừa vặn là ba tháng.

Tôi cố nặn ra một nụ cười nhạt, nói đầy ẩn ý: “Điều tôi ngưỡng mộ nhất ở cô Thường, chính là lừa mình dối người.”

Sắc mặt của cô ta ngay lập tức thay đổi, tôi thở dài và lắc đầu: “Kết hôn lâu như vậy, mới đỏ mắt chờ mong đạt được một cái đám cưới. Tôi có thể nghĩ đến việc cô Thường là đã cầu xin như thế nào, dùng thể diện và tôn nghiêm của mình thậm chí cả thế lực của ba mình để cưỡng ép, mới đổi được một lời hứa như vậy. Bởi vì chuyện vui sướng nhất của người đàn ông là được làm ba, so với việc tổ chức một đám cưới cho người vợ chưa từng làm gì, thì trong lòng anh ta ruột thịt mới là quan trọng nhất.”

Thường Cẩm Hoa cong khóe môi cười nhạt: “Chỉ là một đứa con gái mà thôi, cô nghĩ rằng đàn ông sẽ nghiêm túc sao? Tôi dù sao cũng đã có được hôn lễ của chồng tôi, mà cô Hà đời này, sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. Cô đến chết cũng sẽ không thể mặc lên người bộ áo cưới, không được bước vào lễ đường.”

Những lời này giống như một con dao sắc bén, sau khi tôi vừa mới nhận nhầm Dung Thành, hung hăng đâm thẳng vào ngực tôi, khiến tôi đau đớn và tuyệt vọng gấp đôi, ngay lập tức tôi bị gãy xương và máu bắn ngay tại chỗ.

Bà ta nhận thấy sự run rẩy và sụp đổ của tôi, biết rằng tôi đã sụp đổ tuyến phòng thủ cuối cùng, bà ta nhân cơ hội áp sát cơ thể mình vào tôi: “Chính cô đã hại chết anh ta, không có cô anh ta vẫn có thể sống tốt, cô căn bản là thấp hèn như thế nào, đáng ghét như thế nào, cô phản bội anh ta, còn hại chết anh ta, nếu ban đầu không phải là anh ta, cô bây giờ có lẽ đã bị một nhóm đàn ông già chơi đến chết ở trên giường rồi, đâu có cơ hội nở mày nở mặt, cô thật vô ơn bội nghĩa, cô không xứng đáng với bất cứ thứ gì.”

Tôi đột nhiên mất thính lực, không nghe được một âm thanh nào, chỉ có đôi môi của bà ta không ngừng nói, cùng khuôn mặt sắc bén lạnh lùng, cho đến khi cơ thể cứng ngắc của tôi bị một trận dời núi lấp biển làm cho loạng choạng lùi về phía sau, tôi mới nghe được câu cuối cùng của à ta là không xứng đáng với bất cứ thứ gì.

Tôi vội vàng quay người, chạy về phía vị trí của bảo mẫu và y tá, tôi đứng không vững, loạng choạng cả đường, người đi đường đều không kịp né tránh tôi, sợ tôi bị ngã, Thường Cẩm Hoa đã chạy lên vài mét và hét lên phía sau tôi: “Người phụ nữ như cô, ngay cả tư cách xuống địa ngục sau khi chết cũng không có, bởi vì chồng cô căn bản không muốn nhìn thấy cô chút nào, anh ta chán ghét, ghê tởm, căm thù cô! Còn những ác quỷ đó, chúng đều sẽ cảm thấy cô bẩn thỉu, vì đã xiềng cô đến âm ty mà cảm thấy hổ thẹn, cô chỉ có thể là một bóng ma cô độc, vĩnh viễn không có nơi nào để đi về!”

Tôi nắm chặt tay nước mắt lưng tròng, tôi đối với những lời chửi rủa gièm pha của thế gian đều có thể bịt tai không nghe, xem như một chuyện cười, riêng chỉ khi nhắc đến Dung Thành, tôi đều sẽ đau khổ, sẽ không có cách nào kiểm soát được mà ghi ở trong lòng.

Thường Cẩm Hoa muốn đến hại chết tôi, cô ta muốn tôi lặp lại thảm cảnh khó sinh rong huyết của người chị em đó. Tôi biết rõ điều đó, nhưng mà những lời cô ta nói đều đúng, đúng đến mức tôi không có cách nào để trốn thoát.

Tôi nhắm mắt lại cố gắng gạt bỏ những lời chửi rủa và châm biếm của cô ta ra khỏi tâm trí, nhưng mà dù tôi cố gắng thế nào đều không làm được, những lời cô ta nói với tôi giống như một âm thanh ma quỷ, vang vọng không ngừng, xé nát linh hồn của tôi, máu thịt của tôi, trong đám đông tôi nghe thấy một tiếng hét tan nát cõi lòng của bảo mẫu, bà ấy sắc mặt tái nhợt chạy như bay về phía tôi, trong đôi mắt mở to của bà ấy là cơ thể tôi đang không ngừng chìm dần và cuối cùng là ngã xuống.

Tôi mất đi ý thức, thứ cuối cùng trước mắt nhìn thấy được là bầu trời trong xanh không một gợn mây, cùng một khuôn mặt thuộc về Dung Thành, thanh tuấn, dịu dàng, mỉm cười và đưa tay về phía tôi, hỏi tôi có muốn đi cùng anh ấy không.

Tôi chưa kịp nói tôi muốn, thì một cơn đau thấu tim khiến tôi đột ngột định thần lại, bảo mẫu và y tá chạy hai bên, không ngừng cổ vũ tôi, bảo chồng tôi rất nhanh sẽ đến, bảo tôi kiên trì một chút, nhất định không được mê man.



Tôi trong cơn hoảng loạn cảm thấy trời đất quay cuồng, đèn và gạch đá đều hoán đổi vị trí, chợt lắc mạnh trước mắt và trên đầu tôi, tôi được đẩy vào phòng phẩu thuật, rất đông bác sĩ đi tới, ở tứ phía xung quanh tôi, ấn lên lồng ngực, thúc giục tôi gắng sức, tôi giống như một con búp bê, đem tôi ở trong cơn đau rát chia năm xẻ bảy mà dày vò, vật lộn, nước chảy ra từ chân tôi ngày càng nhiều, tôi bán sống bán chết nắm lấy ga giường, gào thét như điên, gào thét chói tai và khóc lóc kêu la.

Toàn thân của tôi đều đang dùng lực, tôi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình từ đáy mắt của y tá gần tôi nhất, nổi lên biểu tình đầy gân xanh và sự hỗn loạn tuyệt vọng, tất cả những tiếng la hét lại một lần nữa biến mất, chỉ có ánh đèn, chỉ có ánh đèn nhấn chìm tôi, nửa phần thân trên của tôi từ trên giường tách ra, một khối thịt trong bụng tôi dưới sự cố gắng hết sức của tôi đột nhiên biến mất, tiếp theo tôi nghe thấy một tiếng khóc, một tiếng khóc dứt khoát và lanh lảnh, tôi muốn đi xem, nhìn về hướng trong lòng của bác sĩ, nhưng tôi đã sức cùng lực kiệt, chìm vào giấc ngủ trong vài giây.

Bầu trời lơ lửng bên ngoài màn cửa sổ, là một màu xanh đậm vô tận, và trong màu xanh đậm đó hiện ra một mảng màu trắng nhạt, màu trắng nhạt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy không ngừng sâu thêm, rất nhanh lờ mờ hiện ra một ánh trăng thanh tịnh và đẹp đẽ, tôi lần nữa lại mở mắt ra chính là cảnh tượng như vậy, ánh đèn trắng chói mắt, vách tường, không có một chút bụi, giống như ngọc trai sáng trong.

Cơn đau thấu tâm can trước khi hôn mê đã biến mất khỏi cơ thể tôi, chỉ còn lại một chút ít, trắng như tuyết trong tầm mắt trở nên càng ngày càng rõ ràng, tôi nhìn thấy Kiều Dĩ Thương mặc áo hồng, trên tay ôm một đứa bé, lông mày rủ xuống trêu đùa nó, đứa bé đáp lại ông ta bằng tiếng khóc và sự cáu kỉnh, nhưng ông ta lại không để tâm, ngược lại nhẹ giọng cưng chiều.

Tôi ở trên mặt của ông ta đã nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ tươi cười, nhưng không có khoảnh khắc nào như vậy.

Sự dịu dàng tràn ngập giữa khuôn mặt của ông ta, là chiều ý, thỏa mãn, sinh động, tuấn tú như vậy.

Tất cả vẻ đẹp có thể nói trên thế gian đều ở trên gương mặt đó của ông ta.

Ông ta nhận ra tôi đã tỉnh dậy, muốn giao đứa bé cho bảo mẫu ở bên cạnh, đến ôm tôi, tôi không khao khát sự cảm kích của ông ta, tôi chỉ là không chờ đợi được hỏi ông ta: “Là con gái phải không.”

Ông ta ừ một tiếng, ôm con đến đầu giường, cố gắng để ở vị trí tôi có thể nhìn thấy, tôi có chút mệt mỏi khom lưng, đứa bé mềm mại nho nhỏ trong tã bọc, như một vũng nước, tôi thậm chí còn không có dũng khí để chạm vào, lo lắng sẽ làm tổn hại đến nó, khuôn mặt của nó không giống với những gì tôi tưởng tượng, làn da trắng hồng có chút nhăn nheo, đang nhăn mày khóc lóc, rất xấu, như một bà già.

Tôi sửng sốt hỏi Kiều Dĩ Thương có phải ông ta ôm nhầm rồi không.

Ông ta cười nói không có, ông ta luôn đợi ở bên ngoài.

Tôi cúi đầu nhìn con bé cẩn thận hơn, con bé dần dần ngừng khóc, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đẫm nước mắt trong suốt như pha lê, sạch sẽ đáng thương như vậy, tôi đưa tay ra lau, khi chạm vào khuôn mặt mềm mại trắng mịn của con bé, trái tim tôi hoàn toàn tan chảy ở trong khoảnh khắc ánh mặt trời tươi đẹp như vậy.

Tôi đã trải qua quá nhiều tàn nhẫn và sành đời như vậy, con bé giống như một cơn mưa, gột rửa đi lớp mây mù tăm tối nhất bao trùm trái tim tôi.

Tôi biết tôi không có cách nào làm một người mẹ đi cùng con bé lâu dài, cũng không có cách nào cho con bé một mái ấm trọn vẹn, nhưng điều đó không gây trở ngại được việc tôi yêu thương con bé, vì con bé mà xúc động.

Ngón tay của Kiều Dĩ Thương lau nước mắt thấm ướt nơi khóe mắt của tôi, ông ta nhẹ giọng hỏi tôi: “Còn cảm thấy con bé xấu không.”

Tôi sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Vẫn còn một chút”.

Ông ta bật cười, bảo mẫu đón lấy đứa bé, giao cho y tá đang ở bên ngoài cửa đợi đo nhiệt độ ôm đi, bà ấy nói: “Cô chủ bất luận giống ông chủ hay giống bà chủ, lớn lên nhất định sẽ thành một cô gái vô cùng xinh đẹp, cũng sẽ rất thông minh, rất lanh lợi.”

Kiều Dĩ Thương rất vui vẻ nói: “Con bé rất giống tôi.”

Bảo mẫu vui vẻ: “Nếu giống ông chủ, vậy thì lớn lên vừa xinh đẹp vừa khí khái anh hùng, cô gái như vậy không ngạo mạn cũng không tùy hứng, khiến cho người ta yêu thích nhất.”

Tôi hỏi ông ta đúng không.

Ông ta cúi xuống ôm lấy tôi, trìu mến hôn lên khuôn mặt sưng tấy của tôi: “Đương nhiên, tôi rất thích đứa con gái mà cô đã sinh cho tôi.”

Ông ta không giống như đang lừa tôi, sự dịu dàng và niềm vui của ông ta là thật, tôi vui vẻ bật cười, ôm lấy cổ của ông ta: “Chúc mừng anh Thương.”

Ông ta ừ một tiếng, vòng xoáy trong mắt dập dờn: “Cùng vui. Là công lao của cô Hà, tôi chỉ là cung cấp một hạt giống, nhưng mà hạt giống này quả thực có chất lượng rất tốt.”
— QUẢNG CÁO —