Sắc Dụ

Chương 233: Em là vật trong túi của tôi



Từ sâu trong mắt của Kiều Dĩ Thương, tôi nhìn ra được một vòng xoáy nguy hiểm.

Tôi không biến sắc, mặt kệ ông ta giữ lấy cằm tôi, cười quyến rũ, đến ánh mắt cũng không hề trốn tránh một chút nào, ông ta nhìn tôi một lúc lâu, sau đó nói: “Hoặc có lẽ là, từ đầu cô nói không sai, cô là một người phụ nữ rất xấu xa.”

Nụ cười của tôi thu lại một chút, ông ta lại nói tiếp: “Chẳng qua là, phụ nữ phải xấu xa một chút thì mới hấp dẫn.”

Ông ta buông tay khỏi cằm tôi: “Cô biết bọn họ nói cô thế nào không?”

Ánh mắt của tôi rơi vào giữa cổ ông ta, không có cổ áo che lại, hầu kết nhô ra cực kì quyến rũ, tùy vào từng lời nói, từng cái nuốt nước bọt của ông ra mà chuyển động, tôi không dấu vết cởi cái cúc đầu tiên ra, vừa cười vừa cởi, cho đến chiếc cúc cuối cùng bị nhét bên trong quần, sau khi đã cởi ra hết, hai tay tôi ôm lấy cổ ông ta: “Đương nhiên là tất cả mấy lời mắng tôi lăng loàn dâm loạn, yêu tinh đi quyết rũ đàn ông thôi.”

“Đoán xem tôi trả lời bọn họ thế nào?”

Tôi tinh nghịch chớp mắt: “Anh nói đúng vậy.”

Ông ta khựng lại, cười nhẹ thành tiếng: “Tôi cảnh cáo bọn họ, phụ nữ của tôi có ra sao cũng không đến lượt bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, cẩn thận tôi rút cả lưỡi bọn họ.”

Chuyện tôi thiến tên con ông cháu cha đó, tuy rằng có rất nhiều bàn tán, nhưng không có ai thể dầu giấm gì vào câu chuyện, nếu không thì một câu chuyện như vậy, nói không chừng tam sao thất bản, không cẩn thận lại thành người hắn cưỡng hiếp là tôi, cứ tưởng sự tàn độc của tôi đã làm bọn họ sợ hãi, thì ra là nhờ có Kiều Dĩ Thương ở sau lưng trấn áp bọn họ, bọn họ là sợ cái núi dựa này của tôi.

Không cần biết bọn họ sợ ai, chỉ cần là nhắm vào tôi thì chính là tìm đường chết.

Ngón tay tôi dừng trên đầu ngực mềm mại của ông ta, nhẹ nhàng đùa nghịch một lát, nhìn nó từ từ trở nên cứng rắn, tôi cười nói: “Phong Tuấn Trường đã nói anh là người có thể kiềm chế nhất trước sắc đẹp, không có tự chọc nợ phong lưu, nhưng mà tôi xem, hình như anh ta hiểu lầm anh cái gì đó rồi, anh là một con sói đói trong đám háo sắc, chỉ là rất biết che giấu mà thôi.”

Đôi môi ẩm ướt của tôi ngậm lấy đầu ngón tay, đôi mắt mê mang, cho ông ta nhìn thấy đầu lưỡi đang vươn ra, quấn lấy đầu ngón tay, cứ mút, mút cho đến khi da tay hơi trắng ra mới thôi, trên ngón tay còn vươn hơi ấm và ẩm ướt, ấn lên đầu ngực ông ta, lồng ngực ông ta không tự chủ được phồng lên gấp gáp.

Thân là một người chơi đùa trong biển đàn ông như tôi, chút thủ đoạn chơi đùa này có thể xem là giỏi nhất trong đám phụ nữ, dâm đãng chỉ có thể khiến cho đàn ông hứng thú nhất thời, chứ không thể khiến bọn họ mê mệt dài lâu được, chỉ có biết cách chuyển đổi giữa ngây thơ và quyến rũ thì đàn ông trên thiên hạ đều là vật trong túi cả.

Mấy chị em có quan hệ tốt cùng làm với tôi cũng thường tìm đến tôi dạy họ vài chiêu, chị Bối cũng từng nói, nếu như tôi sinh sớm hơn người năm, người nổi nhất Hải Long chưa chắc đã là chị ta.

Tôi vươn lưỡi chạm đến râu trên cằm của ông ta, ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng: “Đàn em của anh ở quán rượu uống nhiều quá, nói xấu tôi rất nhiều, nhưng mà nghĩ lại, bọn họ nói cũng không có sai, người trên đời nhìn không rõ được tội ác của bản thân, nhưng mà người ngoài thì nhìn thấy rất rõ.”

Ông ta nhíu mày: “Ở đâu?”

“Tam Giác Vàng.”

Mắt ông ta lóe lên một cái, rất nhanh liền biến mất: “Hôm đó cô kì lạ như vậy, là nghe thấy bọn họ nói gì.”



Tôi không trực tiếp trả lời mà mềm mại nằm trong ngực ông ta, mặt kề sát lên ngực ông ra: “Nghe nói, chỉ có những người có cùng sở thích mới có thể bên nhau đến lúc bạc đầu, tôi và ông Kiều không phải vợ chồng, sắc đẹp của tôi có một ngày cũng sẽ tàn phai, tới lúc đó tôi dựa vào cái gì để níu kéo anh.”

Ngón tay Kiều Dĩ Thương luồng vào mái tóc tôi vừa duỗi thẳng tối qua, ông ta yêu thích không rời tay, ông ta thích tôi thế này, dịu dàng ngoan ngoãn, yếu đuối tội nghiệp, chứ không phải là một người quá mức thông minh chói lóa.

“Tôi hiện tại thích cô Hà, ghét sự che giấu, lừa dối, tính toán.”

Tôi cười toe toát, cười rất tươi, chỉ là trong mắt không có một chút ý cười nào: “Mấy thứ ông Kiều ghét cũng giống hệt như tôi vậy.”

“Vậy thứ tôi thích cũng giống sao?”

Tôi nói đương nhiên, tôi cũng rất thích bản thân mình.

Ông ta kinh ngạc trước câu trả lời tinh nghịch này của tôi, phát ra tiếng cười giòn tan, ngón tay ông ta vẫn chưa rời khỏi mái tóc của tôi, vẫn không ngừng nghịch tóc tôi, tôi cụp mắt, dùng một vật ngọn, từ từ hướng về phía ngực ông ta, không chút do dự đâm về phía trái tim ông ta, cơ thể của ông ta cứng lại, cúi đầu xuống theo bản năng thì phát hiện, đó không phải dao găm mà là ngón tay của tôi.

Ông ta bật cười, tiếng cười từ đỉnh đầu tôi vang ra.

“Ông Kiều à, chúng ta chẳng ai tin ai, nghi ngờ lẫn nhau thế mà vẫn phát sinh tình cảm. Có phải hai người xứng đôi ở cùng với nhau lâu rồi thì sẽ bất tri bất giác mà yêu đối phương không?”

Kiều Dĩ Thương trầm ngâm: “Cô làm sao biết được tôi có yêu cô hay không, có hứng thú với yêu giống nhau sao?”

Biểu tình trên mặt ông ta làm tôi không phân biệt được là thật hay giả, tôi cũng thuận thế mà hư hư thực thực: “Hứng thú không phải yêu, vậy anh còn dung túng tôi như vậy để làm gì?”

Ông ta cười nhẹ vài giây, sau đó cúi xuống hôn lên môi tôi.

Đêm hôm đó Kiều Dĩ Thương không trở về, ông ta xông vào Vân Giang cứu tôi, Thường Cẩm Hoa là người phụ trách, lấy lý do lo lắng cho an toàn của ông ta, cải nhau với ông ta một trận, nói sai thì bà ta cũng là vợ lớn, Kiều Dĩ Thương tất nhiên phải an ủi bà ta, thế là cả tuần sau đó đều ở nhà cùng bà ta.

Sáng sớm hôm sau tôi đã lên tàu cao tốc để đến sở công an An Châu, định chứng thực một số chuyện, Chu Dung Thành được truy phong làm Sở trưởng, được phong hàm phó bộ trưởng thứ hai, cấp trên có thể áp chế anh ấy cũng chỉ có bộ trưởng bộ công an với hai người phó bộ thứ nhất tôi, còn lại đều là cấp dưới của anh ấy hết, anh ấy đã không còn nữa, mấy thứ vỏ ngoài này có đẹp đến thế nào đi nữa vẫn vô dụng, mà tỉnh Quảng Đà lần đầu tiên có một phó bộ trưởng cũng rất vinh hạnh, cực kì coi trọng việc này, đối với tôi rất ân cần chăm sóc, mấy chuyện tôi muốn hỏi, bọn họ đều nói mà không che giấu gì.

Tôi vừa đến cửa đã bị cảnh vệ chặn lại, thấy anh ta chưa có bảng tên, chắc là mới điều sang nên không biết tôi, làm thế nào cũng không chịu cho tôi vào, bất đắc dĩ tôi phải nói thân phận của mình ra, anh ta bị dọa ngây ra, thấy thế tôi liền trực tiếp đi vào trong, anh ta đi theo muốn bắt tôi lại mấy lần, đến tận khi tôi đến được phòng của sở trưởng, sở trưởng Hồ và sở trưởng Lưu đều đang ở đó, thấy tôi đến đều đứng lên đón tiếp tôi, bảo tên cảnh vệ đó ra ngoài, không để ý mấy cánh tay đưa ra của họ, cao ngạo bước thẳng vào, ngồi thẳng vào ghế sở trưởng.

Bọn họ nhìn nhau cười, ngồi xuống đối diện tôi: “Bà Chu đến sao không báo trước một tiếng để chúng tôi ra đón, cảnh vệ bên dưới có mắt không tròng, không nhận ra thân phận của bà.”

“Thực thi pháp luật công bằng là điều tốt. Đừng vì đón tiếp tôi mà trừng phạt bọn họ, so với cứng nhắc chấp hành, tôi càng ghét mấy thứ bóng bẩy phù phiếm hơn.”

Sở trưởng Hồ nghe ra hàm ý của tôi, ông ta xoa tay: “Đúng vậy, đúng vậy, bà Chu đã ra lệnh như thế rồi, tôi tất nhiên sẽ du di cho bọn họ, có thể bị điều đến đây cũng không dễ dàng, tôi cũng rất xem trọng nhân tài.”

Tôi cầm cái gạt tàn trên bàn, tay vẽ theo đường nét hoa văn trên đó, đầy ẩn ý nói: “Sở trưởng Hồ, chúng ta cũng xem như người quen cũ rồi. Điệu múa sen đó chính là chuẩn bị cho ông, lúc đó đã luyện tập rất lâu, chỉ sợ có sơ suất gì hay làm cho ông không hài lòng, không biết ông còn nhớ hay không?”



Ông ta đỏ mặt, rất gượng gạo, chỉ hận không có cái lỗ để ông ta chui xuống, ông ta từng đánh chủ ý lên người tôi, lúc đó chức quan của ông ta cao hơn Chu Dung Thành, muốn dùng quyền lực để giành lấy tôi nhưng không thành, ngược lại còn khiến bản thân gặp rắc rối, bị điều đi nơi khác một thời gian, sau đó được điều lại về đây, chuyện cụ thể bên trong thì tôi không biết, nhưng có lẽ cũng không phải điều gì hay ho.

Tôi lại nhìn sang sở trưởng Lưu bên cạnh: “Biệt danh mỹ nữ rắn của tôi còn là nhờ ông chính miệng lưu truyện đến tận bây giờ, bây giờ gọi rất thuận mồm, tôi tin rằng đây là một lời khen dành cho ông đấy.”

Ông ta càng xấu hổ, ông ta biết tôi nắm giữ danh sách ông ta thuê phòng chơi gái, tôi bây giờ tốt hơn ngày xưa nhiều, dựa vào ánh sáng của Chu Dung Thành, bọn họ sợ tôi sẽ giở lại nợ cũ nên cúi mặt không dám nhìn tôi.

Tôi cầm gạt tàn lên gõ gõ lên tay, phát ra âm thanh giòn tan: “Con người tôi thì rất hay ghi thù, những cũng biết tri ân, công an mấy người có cách nói lấy công chuộc tội, đùa giỡn với vợ của cấp trên, đây cũng là tội nhỉ.”

Bọn họ cững mặt lại, nét mặt hiện ra tia không tự nhiên, thậm chí có chút thảm, sự tàn nhẫn của tôi, bọn họ đều đã thấy qua, tôi có thù tất báo, bọn họ thà đắc tội với bất cứ ai chứ đều không muốn đắc tội tôi, sở trưởng Lưu biết điều vội nói: “Bà Chu có việc gì cứ giao cho tôi, người nhà của sở trưởng Chu…bộ trưởng Chu, chúng tôi có nghĩa vụ chăm lo cho cô.”

“Tôi định chứng minh một chuyện.”

Bọn họ nghe tôi nói xong.

“Dung Thành chết là do đi càn quét đám buôn ma túy hay do bị người khác ám sát?”

Bọn họ cau mày im lặng, biểu tình có chút vi diệu, tôi đợi một hồi lâu bọn họ cũng không lên tiếng trả lời, liền cố ý gõ cái gạt tàn thuốc trên bàn tạo âm thanh lớn, lúc này bọn họ mới hoàn hồn, sở trưởng Lưu đẩy cánh tay sở trưởng Hồ, ra hiệu cho ông ta xem xem hành lang có ai không, chắc chắn không có người mới mở miệng.

“Bộ trưởng Chu quả thực là do một thế lực khác giết hại. Lần này anh ấy đi Tam Giác Vàng để tham gia chiến dịch phòng chống ma túy, mục đích là để phát hiện trùm ma túy Trần Việt Hà. Đợi đến lúc anh ấy phát hiện điều dị thường, muốn rút lui thì đã muộn rồi, căng da đầu đi lên núi thì rơi vào bẫy của bọn chúng. Nhưng anh ấy cũng kịp phá hủy số hàng cả tấn của bọn chúng, tiêu diệt hơn hai trăm tên bán ma túy và gần một nửa đám người của Triệu Long, anh ấy đã trờ thành huyền thoại trong giới, cấp trên vô cùng thưởng thức tài năng của anh ấy nên mới phá lệ truy phong cho anh ấy chức vụ cao đến vậy.”

Tôi kích động rướn người lên hỏi ép: “Tôi không muốn nghe mấy thứ này, chiến công hiển hách của anh ấy tôi rõ hơn các người nhiều, tôi chỉ muốn hỏi thế lực sau lưng đó là người nào.”

Sở trưởng Lưu thờ dài một tiếng: “Người của Kiều Dĩ Thương và ông Thường. Bọn họ đều có căn cơ ngầm cả. Kiều Dĩ Thương tôi không cần nói nữa, cô hiểu rõ hơn tôi. Cái cần nói là thế lực của ông Thường, không hề thua kém bất kì một trùm ma túy nào cả, chỉ là không có mấy khi kinh doanh mấy thứ thuốc gây nghiện, ông ta chủ yếu buôn lậu vũ khí và mấy thứ đồ quý, còn có cờ bạc khiêu dâm. Theo báo cáo của cục trưởng của thành phố Hải Châu phát biểu tại hội nghị cách đây bốn năm, thế lực của ông Thường có hơn hai ngàn người. Còn nhiều hơn cả người của Kiều Dĩ Thương lúc ấy đang ở thời hoàng kim nữa.”

Tôi không để lộ ra biểu tình gì cứ thế im lặng, tầm ba phút sau, trong đáy mắt tôi bung lên ngọn lửa giận, tay đập mạnh lên bàn, chỉ vào mặt bọn họ: “Các ông thế mà dám giấu giếm chuyện này, che giấu nguyên nhân cái chết thật sự của anh ấy, các ông không muốn làm quan nữa hay sao!”

“Bà Chu!” Sở trưởng Hồ ấn vai tôi xuống, khó xử nói: “Đừng nói sở cảnh sát nhỏ chúng tôi, cho dù là cục bên tỉnh cũng rất khó đối đầu được với đám người ông Thường, nói một câu mất mặt, chứ chúng tôi mà có cách nào thì còn mắt nhắm mắt mở bao lâu nay sao? Mấy khó khăn trong ngành này có nhiều chỗ bà không hiểu, chúng tôi không thể đem mạng sống của đám anh em mình ra đùa được, chuyện không chắc chắn thì làm sao mà làm? Hai người này đều vô cùng tàn nhẫn ác độc, bây giờ lại hợp tác với nhau, gần bốn ngàn thuộc hạ, cảnh sát trong tỉnh còn chưa đến bốn hai mươi ngàn người, cho dù là bốn chọi một cũng chưa chắc nắm được phần thắng. Chẳng lẽ để cho toàn bộ cảnh sát đều bỏ mạng sao?”

Nói đến đây ông ta cũng đỏ mắt: “Chúng tôi đã che chở cho tổ chức của Kiều Dĩ Thương được nhiều năm rồi, cứ nghĩ rằng ông ta sẽ không làm lớn được thế này, chúng tôi tận mắt chứng kiến ông ta từ mấy trăm người phát triển được đến hiện tại, đến nay đã không thể diệt trừ rồi. Cô cho tôi thời gian, bộ trưởng Chu nhất định sẽ ra đi thanh thản.”

Tôi giống như hóa đã vậy, không hề động đậy, không có biểu cảm nào cũng không hỏi lại một câu nào, chúng tôi cứ thế ngồi im lặng hồi lâu, tôi mới cười lạnh, nói: “Tôi không hề có ý định nhờ vả mấy ông, tôi chỉ cần xác định, hung thủ là ai.”

Sở trưởng Hồ khẳng định là ông Thường và Kiều Dĩ Thương làm, bọn họ có được tin tức nội bộ.

Tôi phủi tay ông ta ra khỏi vai mình, đứng lên khỏi ghế đi ra cửa, lúc mở cửa ra, gió từ hành lang thổi đến bên mặt tôi, tôi lạnh giọng nói: “Nếu như có một ngày tôi giải quyết được mấy thứ này cho các người, thì nhớ bảo mấy lãnh đạo, tất cả các lãnh đạo bên tỉnh đến mộ của anh ấy dập đầu ba cái.”
— QUẢNG CÁO —