Sắc Dụ

Chương 227: Anh Thương tới đón người phụ nữ của anh ấy



Tôi và Hắc Lang ôm nhau một hồi lâu, lâu đến mức tôi đã mơ hồ sắp ngủ quên trong lòng anh ta, tôi vô cùng luyến tiếc giờ khắc yên tĩnh này, luyến tiếc bờ vai dày rộng, ấm áp làm tôi mong nhớ ngày đêm từ bao lâu nay.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng ngày càng đậm hơn ngoài cửa sổ: “Anh còn nhớ không, có một lần em ăn bánh đậu ngọt bị mắc kẹt ở cổ họng, đêm hôm khuya khoắt anh ôm em đưa đi bệnh viện, thật ra lần đó em không hề khó chịu, chỉ là vì em muốn làm nũng với anh, trêu chọc anh, ai ngờ anh lại làm đến mức vậy.”

Tôi xì cười: “Anh ghét chụp ảnh, anh luôn nghiêm túc không chịu cười, mấy tháng này em đã lục tìm khắp mọi chỗ nhưng lại không tìm được bức ảnh chụp chung nào của chúng ta. Một chút vật tưởng niệm anh cũng không để lại cho em, trái tim anh là thịt hay là sắt đá vậy chứ.”

Hắc Lang nghe ra sự nghẹn ngào của tôi, anh ta đẩy tôi ra. Mặt tôi đối diện với ánh sáng trắng, một vài giọt nước mắt vừa lăn xuống đọng lại nơi khóe mắt, anh ta giật mình, im lặng một lúc rồi đưa tay ra lau đi.

Tiếng anh ta khàn khàn: “Đây không phải là chỗ cô nên đến.”

Tôi xúc động chảy ra càng nhiều nước mắt hơn: “Nếu anh bằng lòng về nhà thì đời này em cũng sẽ không bước vào nơi này nửa bước, anh muốn gạt em thế nào cũng được, nhưng vì sao lại muốn dùng phương thức tử vong chứ, anh có biết em sẽ điên mất không.”

Tôi nắm thật chặt bả vai anh ta: “Em không hiểu lẽ phải công lý hay trách nhiệm quốc gia gì, em rất ích kỷ, em cam nguyện là người ngu xuẩn. Những cái đúng sai không liên quan đến em, người trong thiên hạ đều chết hết cũng đâu có liên quan tới em, em mất đi chồng, mất đi cuộc sống ổn định. Ai sẽ thật lòng thương xót cho em chứ.”

Tôi không cảm thấy mình có thể giữ được anh ta lại, anh ta luôn không nằm trong tầm kiểm soát của tôi, bất cứ lúc nào anh cũng có thể như một cơn gió, một làn khói, trôi nổi và tan biến khỏi thế giới của tôi, không để lại dấu vết.

“Anh hận em phải không, hận em phản bội anh, hận em sau khi anh rời đi không giữ cho mình trong sạch, hận em đong đưa giữa hai người đàn ông như một cái đồng hồ quả lắc, em cũng hận em như vậy, anh đánh em mắng em, trói em lại đi, thời gian lâu rồi tất cả mọi thứ sẽ bị lãng quên, em có thể loại bỏ hoàn toàn tất cả những người đàn ông xung quanh em ngoại trừ anh.”

Tôi kích động luống cuống cầm tay anh ta: “Là do em không tốt, em đã sửa hết rồi, em sẽ vĩnh viễn không gặp lại anh ta nữa, cũng sẽ bỏ đứa bé đi. Em sẽ giúp anh giết chết anh ta. Em đã dùng hết toàn lực bảo vệ những gì anh để lại cho em, em có thể lấy đến càng nhiều hơn, chỉ cần anh theo em trở về, em sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì khiến anh mất hứng nữa.”

Tôi run rẩy áp lòng bàn tay anh vào má mình: “Xin anh hãy tha thứ cho em, đừng vứt bỏ em. Nằm mơ em cũng mong được trở lại như trước kia, khi anh vẫn còn ở bên cạnh em.”

Tôi không biết mình đã nói bao nhiêu câu, nói đến mức khàn cả giọng, tôi dùng tất cả sức lực để hô hấp mà cầu xin anh ta. Cuối cùng anh ta cũng lên tiếng ngắt lời tôi, đáy mắt anh ta không có một gợn sóng nào, thậm chí cũng không hề có một chút cảm xúc thương hại gì, đôi mắt đó chỉ trầm lặng như mặt nước yên tĩnh.

“Tôi không phải người mà cô nói.”

Biểu cảm thống khổ trên khuôn mặt tôi bỗng cứng đờ, trong trái tim tôi như có một tảng đá ném vào lòng hồ, chặn lại dòng nước đang chảy.

Bỗng nhiên tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì trước mắt mình, trong màn sương mù dày đặc, chỉ có khuôn mặt lãnh đạm của anh ta và đôi mắt quen thuộc khảm vào xương cốt đó giờ đang tỏa ra tia sáng lạnh lùng mà xa lạ.

“Cô nhận nhầm người rồi. Nếu anh ta đã chết thì trên đời này không có ai đã chết mà sống lại được cả, ở nơi đến cả xương cốt còn không dư lại được một mảnh như cái đất Tam Giác Vàng này thì chuyện đó càng không thể xảy ra.”

Anh ta giúp ổn định cơ thể đang lắc lư của tôi, bảo tôi hãy rời đi càng sớm càng tốt, đừng đợi đến khi không thể đi được thì hối hận đã quá muộn.

Anh ta bỏ lại câu nói này rồi rút tay về không chút miễn cưỡng, sải bước đi về phía đầu kia của hành lang, khi anh tới cửa phòng bao, vừa định đi vào thì tôi dùng hết sức hét với bóng lưng anh ta: “Em không còn sức để rời đi nữa.”

Dưới chân anh ta dừng lại, tôi khóc nói anh ta có thể tiễn tôi ra ngoài không.

Anh ta đưa lưng về phía tôi trầm mặc thật lâu, tôi hỏi yêu cầu nho nhỏ thế này mà anh cũng không thể đồng ý với em sao.

Vai anh ta phập phồng lên xuống như đang hít một hơi thật sâu, anh ta bóp lông mày, quay lại nhìn tôi: “Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi gặp cô. Tôi không liên quan gì đến người cô đang tìm kiếm, nếu có thì.” Anh ta dừng lại một chút: “Không thể có khả năng đó.”

Anh ta quay lại bên tôi, ôm ngang người tôi lên, tôi choàng tay qua cổ anh ta, để anh ôm xuống cầu thang, anh ta im lặng, như một cơn mưa tuyệt đẹp nhưng cũng ảm đạm trong cuộc đời tôi.



Tôi chăm chú nhìn khuôn mặt cương nghị lạnh lùng của anh ta, so với Chu Dung Thành anh càng kiên quyết và lãnh đạm hơn, Chu Dung Thành nhất định sẽ không nỡ thấy tôi chật vật bi thương như vậy, làm sao một người lại có thể trở nên khác biệt nhanh như vậy, làm sao có thể cắt đứt hoàn toàn với quá khứ một cách quyết liệt như vậy.

Có lẽ là tôi sai lầm rồi.

Tôi đến đây chỉ để ngắm gió, ngắm sương, mây, núi, cây cỏ, có lẽ tôi cũng có thể nhìn thấy được ngọn núi kia, ngọn núi nơi vùi chôn giấu máu xương của chồng tôi mãi mãi, ngoài ra, tôi không thể mang về bất cứ thứ gì theo mình.

“Anh đã từng yêu một người phụ nữ nào chưa?”

Anh ta nói không có.

“Sống vài thập niên rồi mà chưa từng gặp được ai sao?”

Anh ta ôm tôi đi ra khỏi cánh cửa sặc sỡ, đứng dưới ánh đèn neon mờ ảo, nói không chút do dự: “Không.”

Đáy lòng tôi run rẩy: “Là do không đáng hay do cái gì.”

Anh ta không dây dưa gì thêm, anh hỏi tôi chiếc xe kia có phải là của tôi không, tôi chỉ vào bên góc, anh ôm tôi đi qua, mở cửa xe rồi đặt tôi xuống ghế sau.

Giây phút cửa xe đóng lại tôi vội vàng đưa tay ra, nhưng tiếc là vẫn chậm mất một bước, đầu ngón tay tôi đã chạm vào dây ống tay áo sơ mi của anh ta, nhưng chưa kịp giữ lấy thì mảnh quần áo đó đã tuột khỏi tay tôi, không hề dừng lại.

Câu chuyện của Chu Dung Thành và tôi bắt đầu ở một thành phố thịnh vượng và kết thúc ở một thành phố có rừng mưa nhiệt đới, ánh nắng và cả bóng tối. Tôi không muốn, cũng không sẵn lòng bứt ra rời đi, nhưng anh ấy không hề cho tôi một cơ hội để phản đối.

Tình yêu ba năm chỉ còn lại một bộ da trống không, không xương không thịt, không còn sức sống, không tìm lại được hình dáng ban đầu, cũng không biết phải tìm lại ở đâu.

Qua lớp kính tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hắc Lang đã đi xa trong bóng đêm dày đặc, quá quen thuộc, mọi thứ đều quá quen thuộc, là ảo giác của tôi, hay do tôi quá tham lam, tôi chỉ muốn làm được điều gì đó để không phải thất vọng mà quay về, vì quá tha thiết muốn có được kết quả, nên mới đến nông nỗi điên cuồng chấp nhất cho rằng anh ta chính là Chu Dung Thành.

Ngay lúc anh ta vừa bước lên bậc thềm, chuẩn bị bước vào cửa thì hàng chục vệ sĩ đứng xung quanh đột ngột tắt máy liên lạc lao xuống, tiến thẳng về phía xe của tôi, bao vây kín bốn góc đông tây nam bắc.

Tên đàn em cầm đầu lộ ra bộ mặt hung ác, đập mạnh vào cửa kính ô tô, dưới sức mạnh của anh ta. Anh ta mở toang cửa ra, định lôi tôi ra khỏi xe. Mặt tôi biến sắc dùng tay kia bóp cổ tay anh ta lại: “Làm gì vậy.”

Tên đàn em cười lạnh: “cô Lisa, giấu kỹ quá. Già K muốn gặp cô. Ông ấy đã đến bằng cửa sau rồi.”

Hắc Lang ở bậc thềm nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi thì cơ thể hơi cứng lại, anh ta quay đầu nhíu mày hỏi: “Già K gặp cô ấy làm gì?”

Vệ sĩ quay sang cúi đầu với anh ta: “Tôi không biết, già K yêu cầu bắt cô ta lại. Cô gái này đã lừa tất cả chúng ta.”

Lưng tôi cứng lại, người đàn ông không cho phép tôi phản ứng, anh ta lôi tôi xuống rất mạnh tay, tôi hoàn toàn không có cái gì để chống đỡ, bị tên đàn em này mạnh mẽ ép quay về phòng bao.

Đây là một lối đi nhỏ đi qua chỉ mất tầm một hai phút, thứ nhìn thấy trong tầm mắt khiến đáy lòng ngày càng lạnh lẽo hơn, tôi nhìn thấy những vết máu lớn trên nền gạch men, màu sắc đậm nhạt, của hai người khác nhau, rồi tôi cũng nhìn thấy điện thoại của Vương Thái rơi bên góc tường, vỡ tan tành, có lẽ bọn họ cũng đã gặp bất trắc.

Tôi bất giác toát mồ hôi lạnh, nghiến răng cố gắng thoát ra, người đàn ông cười lạnh nói đã sớm biết kết cục thế này thì còn đến đây làm gì, già K không phải là người tôi có thể lừa gạt.

Anh ta chửi xong câu này thì đẩy tôi qua một cánh cửa. Trọng lượng cơ thể tôi không ổn định ngả người về phía trước, tôi liền bảo vệ bụng dưới theo bản năng, khuỵu xuống đầu gối chấm đất. Cơn đau thấu xương khiến chân mày tôi nhíu lại, chật vật hừ ra vài tiếng.



Có vô số đôi chân đang đứng trước mặt tôi, khi đôi chân ở gần nhất chỉ cách tôi chưa tới nửa mét trong óc tôi liền xoay chuyển rất nhanh, cố gắng nghĩ ra cách biến nguy thành an, cố gắng giữ mạng sống, nhưng chỉ vài giây đồng hồ đối phương cũng không để cho tôi có cơ hội suy nghĩ, tôi cảm giác được một cái lớn bàn tay đang giơ về phía đỉnh đầu mình, ngay sau đó người đàn ông nắm lấy tóc tôi, cơn đau điếng người thấu da thịt làm trước mắt tôi tối sầm, tôi kêu rên ra tiếng, người kia vẫn thờ ơ, không chỉ nâng mặt tôi lên mà thậm chí cả cơ thể tôi cũng bị ông ta dùng sức lực tàn bạo nhấc lên khỏi mặt đất.

Trong lúc bị xách lên tôi cũng đồng thời nhìn thấy rõ ngoại hình của người này. Người đàn ông kia vóc dáng rất lùng, cao nhất là một mét sáu năm, tóc hai bên đầu được cạo sạch, chỉ để lại một ít bím tóc ở giữa, trên chỗ không có tóc xăm các ký tự Miến Điện, thân hình không mập nhưng rất rắn chắc.

Đây là diện mạo của một nhân vật phản diện điển hình. Có thể trở thành trùm của cả một tập đoàn buôn ma túy cần phải có khả năng mua bán và khả năng đối phó với những tên trùm lớn, cứng đầu cứng cổ thà chết chứ không chịu đầu hàng, mà những tên trùm lớn lại tiếp tục muốn vươn lên trở thành trùm ma túy hàng đầu thì ngoài trí óc chúng càng chú trọng vào khí thế phát ra khiến người khác phải rét lạnh. Rõ ràng trước khi Hắc Lang xuất hiện không có tên buôn ma túy nào ở Tam Giác Vàng có thể mạnh hơn người này, nét mặt ông ta rất dữ tợn, tất cả dung hợp lại càng giống như một ma vương gọi hồn.

Đây là già K.

Trùm ma túy hàng đầu Miến Điện đã tiêu diệt hàng chục nghìn, thậm chí hàng trăm nghìn cảnh sát chống ma túy của Thanh Nam. Kiều Dĩ Cương cũng không đụng độ trực diện với ông ta, ở Tam Giác Vàng mỗi người đều tự chiếm núi làm vua. Ảnh hưởng của ông ta ở Miến Điện cực kỳ lớn, mới chỉ một Triệu Long đã kéo theo nhiều cảnh sát đặc nhiệm như vậy, già K đã ra tay thì đâu còn đường sống cho người khác.

Tôi rơi vào tay ông ta thật sự có chắp cánh cũng khó thoát nổi.

Khẩu âm tiếng Thanh Nam của ông ta rất cứng nhắc, một tay nắm tóc tôi, tay kia tát vào mặt tôi, tôi cảm thấy mỗi lần ông ta giáng một cái tát lên da mặt là chỗ đó đau rát như bị lửa thiêu, thà rằng cứ đâm thẳng một nhát dao còn dễ chịu hơn.

“Bàn chuyện làm ăn à? Mua hàng à?”

Già K nhe răng cười, thịt trên trán chồng chất thành từng lớp, trông qua hết sức khủng bố: “Cảnh sát ở biên giới báo tin cho tôi, vợ của cục trưởng công an ba tháng trước vây bắt Triệu Long bị chết đến đây để báo thù. Chính là cô.”

Da đầu tôi tê rần, hóa ra lại gặp nguy hiểm vì người phe mình, trong công an tỉnh Vân Giang có tai mắt của già K, người đó đã truyền tin tức của tôi ra.

Sự việc đã bại lộ, tôi chỉ còn cách liều chết đến cùng, tôi cắn chặt răng: “Già K, hàng hóa tôi vẫn mua không hề khác đi, số tiền bốn mươi lăm tỷ trả cho ông một phần cũng sẽ không thiếu, nếu không đủ tôi có thể đưa thêm, tôi không cần tiền, hơn nữa tôi đến đây không phải vì ông.”

Già K không đợi tôi nói hết câu đã nhấc chân đạp mạnh vào bắp chân tôi, người tôi bất giác trầm xuống, nhưng tóc tôi vẫn bị kéo, cả da đầu gần như bị kéo ra, tôi đau đến chảy cả nước mắt.

Từ đầu đến cuối Hắc Lang không hề nói một câu nói ngăn cản, anh ta chỉ bình tĩnh đứng sau già K, vô cùng lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt. Mềm không có tác dụng, tiền bạc không lay chuyển được già K, tôi chỉ có thể thử cứng rắn, dù sao cũng là chết, chết cũng phải có lòng tự trọng, cả đời tôi đã phải hiến thân cho đàn ông cưỡi, đến giây phút cuối cùng của cuộc đời cũng nên chết hiên ngang hơn.

Tôi cười lạnh liếm máu ở khóe môi: “Tôi không phải cảnh sát, tôi vào nhầm chỗ, nếu ông thả tôi đi thì chúng ta đều bình yên vô sự, nếu ông không thả, tôi chết trong tay ông thì ông cũng đừng mơ được sống tốt mơ, tôi không phải dân chúng bình thường, rất có thể ông sẽ không ra khỏi được biên giới đâu.”

Ông ta nhe hàm răng ố vàng mắng một câu gái điếm, rồi buông bàn tay đang kìm chặt lấy tôi, tôi ngã lăn ra đất, hai chân tê dại. Mắt già K trợn tṛợn giật lấy thanh sắt từ tay tên đàn em ném thẳng về phía đầu tôi. Tôi ngã ngửa trên mặt đất, nhanh chóng né tránh, một tiếng nổ lớn vang lên bên tai, thanh sắt suýt làm nứt cả sàn nhà, đập xuống đất nứt ra một vết sâu, cả căn phòng bao rung chuyển.

“Mẹ nó! Đàn bà Thanh Nam toàn lũ mạnh miệng muốn chết!”

Ông ta rống giận sai tên đàn em trói tôi lại, quăng vào trong tầng hầm của club, đem tôi và hai cảnh sát đi làm thức ăn cho chó săn.

Tên đàn em lên tiếng trả lời rồi hành động ngay, anh ta nhấc tôi lên khỏi mặt đất, thô bạo lôi kéo tôi đi ra phía cửa. Lúc này liền bắt gặp một người đàn ông đang vội vàng chạy về phía này ở trên hành lang, khi quẹo vào anh ta không kịp dừng lại trực tiếp nhào lên chân tôi.

Anh ta cắn răng chịu đau, đứng lên đẩy mạnh tên đàn em đang đứng chặn đường ra, vọt tới trước mặt già K: “Thưa anh có chuyện rắc rối ạ. Anh Thương đến, trông như có vẻ vừa mới xuống máy bay, mang theo hơn ba mươi tay chân, đã sắp lên lầu rồi.”

Ngọn lửa trong mắt già K còn chưa dập tắt đã lại bùng lên hừng hực lửa giận: “Anh ta đến đây làm gì?”

Ông ta nhe răng trợn mắt phun một ngụm nước miếng lên mặt đất: “Con mẹ nó sao xui vậy! Định tranh mối làm ăn ở Đông Nam Á với ông à?”

Tên đàn em lắc đầu: “Anh Thương bảo em truyền lời với anh là tới đón người phụ nữ của anh ta.”