Sắc Dụ

Chương 220: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân



Lý Hoa dẫn theo hai người bảo vệ vội vã đi tới, trong tay cầm theo chùm chìa khóa. Sau khi cô ấy đi vào bất ngờ khi thấy Kiều Dĩ Thương cũng ở đây, chúng tôi đang đứng trong những tấm rèm che bằng vải thưa của cửa sổ, quần áo xộc xệch, hơi thở nặng nề.

Cô ấy đứng đơ người một chỗ, một lúc mới lên tiếng: “Thưa cô, tôi thấy cô quá lâu không ra, bên ngoài lại không nhìn thấy được bên trong, cửa còn bị khóa, tưởng rằng bà đã xảy ra chuyện gì.

Tôi nói do hôm qua bị nhiễm lạnh cảm thấy không khỏe, tình cờ Giám đốc Kiều qua đây giúp tôi dán cao.

Cô ấy gật đầu nói hiểu rồi, bảo bảo vệ ra ngoài, không được nói chuyện vừa rồi ra ngoài.

Kiều Dĩ Thương chỉnh lại váy cho tôi, đứng bên cạnh lặng lẽ cài cúc áo, liếc mắt nhìn Lý Hoa, tôi hiểu ý ông ta nên đã chỉ vào Lý Hoa giới thiệu: “Đây là thư ký của Dung Thành, hai người trước đây đã từng gặp mặt rồi, bây giờ cô ấy là thư ký của tôi.”

Ông ta ừ một tiếng và hỏi: “Thư ký Lý, có phải cô vào nhầm phòng rồi không?”

Lý Hoa không hiểu nên đã nhìn lại xung quanh: “Đây đúng là văn phòng của bà Chu rồi ạ.”

Kiều Dĩ Thương từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, ông ta biết tôi đang mang thai không thể ngửi mùi thuốc, nên không châm lửa, chỉ để trước mũi ngửi mùi vị của nó, biểu cảm của ông ta nhìn rất nguy hiểm: “Chuyện như thế này, không nên báo cáo với tôi à?”

Một chút bối rối thoáng qua trên mặt của Lý Hoa, nhưng rất nhanh sau đó cô ấy thẳng thắn trả lời: “Trước đây tôi làm việc cho Tổng giám đốc Chu, nên giờ tôi theo bà Chu cũng là điều hợp lý. Tổng giám đốc Kiều là chủ tịch Hội đồng quản trị của Đế Hào, tất cả mọi người đều phục tùng ngài, nhưng đối với tôi, bà Chu là chủ nhân duy nhất của tôi. Nếu cô ấy không cần tôi thì tôi sẽ thất nghiệp, còn nếu bà Chu cần tôi thì ai cũng không đuổi được tôi.”

Lý Hoa hiểu tình hình hiện giờ của tôi, cũng rất rõ về trận đấu giữa Kiều Dĩ Thương và Chu Dung Thành. Cô ấy không khách sáo với Kiều Dĩ Thương cũng là vì có tôi chống lưng.

Kiều Dĩ Thương nheo mắt mỉm cười, cũng không rõ cảm xúc của ông ta hiện tại là gì nữa: “Người bên cạnh cô Hà có khác, cũng nói chuyện khéo y như cô ấy.”

Tôi để một tay lên vai ông ta, chỉnh lại cổ áo rồi cười nói: “Khéo ăn nói mới không phải chịu thiệt, Đế Hào là địa bàn của đàn ông các anh, có thể ở trên tầng cao này mà là phụ nữ cũng chỉ có hai ba người, nếu không biết ăn nói thì sao tồn tại được ở đây. Anh Thương sẽ không đuổi hết người bên cạnh tôi đi đâu đúng không?

Ông ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của tôi và nhếch mép cười, cúi đầu và hôn lên môi tôi: “Tôi tất nhiên sẽ không khiển trách người của cô, rất có khả năng tôi sẽ trọng dụng thư ký Lý.”

Tôi nói: “Người của tôi thì chỉ cần theo tôi là được, vào lúc thích hợp tôi sẽ đề bạt cô ấy.”

Kiều Dĩ Thương xua tay, ý bảo Lý Hoa ra ngoài, cô ấy nói mọi người đều tới đông đủ rồi, chỉ còn tổng giám đốc Kiều và tôi thôi.

Cô ấy nói xong thì liền ra ngoài, cửa phòng không đóng hết còn chút kẽ hở, Kiều Dĩ Thương nhặt chiếc áo lót màu hồng từ bệ cửa sổ lên, lớp ren đã bị xé rách trông rất gợi tình và hấp dẫn, tôi cướp lấy rồi cất vào trong ngăn kéo.

Ông ta kéo người tôi lại gần, cúi xuống hôn và mút mạnh bạo trên ngực tôi qua lớp áo, tôi có thể nghe thấy tiếng phập phồng, còn có thể nhìn thấy chiếc lưỡi mềm dẻo và ướt át của ông ta đang liếm láp làn da trắng nõn của tôi. Sự khéo léo, hoang dã và rực lửa này khiến tôi không thể rời mắt, đầu ngón tay tôi nắm chặt lấy góc bàn. Những chỗ được lướt qua đều để lại vết hằn.

Dáng vẻ của Kiều Dĩ Thương khi hôn giống như con sói hoang đẹp nhất trên đời, làm mọi thứ theo cách điên cuồng nhất.

Áo nhung trong suốt, có thể nhìn thấy da thịt, chỉ là một lớp sợi mỏng, cảm giác cọ xát của đầu lưỡi lên trên đó thật sự khiến tôi thích thú không thể cưỡng lại được.

Tôi muốn đẩy ông ta ra, nhưng mỗi lần tôi đẩy ông ta càng cố ý dùng thêm lực, môi tôi như bị điện giật, cảm giác này vừa đau vừa thích. Càng chống cự càng làm mạnh hơn, ông ta vùi cả mặt xuống rãnh sâu, bên ngoài hành lang im ắng vang lên tiếng rên rỉ của tôi.

Tôi cũng không biết ông ta hôn trong bao lâu mới chịu dừng lại, ông ta liếm môi rồi dùng những ngón tay nghịch ngợm ngực tôi một chút, khiến áo tôi in vết như bị ướt, ông ta cười hỏi: “Liệu mọi người có nghĩ cô Hà bị chảy sữa không nhỉ?”

Ông ta nói xong liền bật cười, tôi giẫm lên chân ông ta và đáp: “Anh cao tay thật đấy, muốn tôi mang danh lẳng lơ, còn làm chuyện đó ở văn phòng, nhưng anh Thương anh đừng quên rằng hai chúng ta sẽ cùng nhau tới muộn đó nhé, anh chạy không thoát được đâu.”

Ông ta ừ một tiếng: “Nhìn cô Hà cứ mơn mởn như thiếu nữ, khiến bao người ngây ngất, tôi rất vui khi được đồng hành cùng cô.”

Tôi đẩy ông ta ra, mặc kệ ông ta ở phía sau, tôi đi trước tới phòng họp.

Các cổ đông và lãnh đạo cấp cao đều đã tới đông đủ, chỉ còn vị trí trung tâm và vị trí đầu tiên bên phải là vẫn còn trống, những người cấp dưới chào hỏi tôi. Một phút sau Kiều Dĩ Thương mới đi vào, quần áo rất chỉnh tề như lúc đầu, còn quần áo của tôi bị nhăn hết, tôi ngầm mắng ông ta là thú đội lốt người.

Đỗ Lan Đức ngồi trước mặt tôi, tay bưng cốc trà, quay về phía các lãnh đạo và nói: “Hôm nay chúng ta sẽ chính thức thực hiện những đề xuất mới được thông qua. Dù sao trong cơ chế cổ phần cũng có điều này, mọi người đều đã nhất trí khai tử sản phẩm này.”

Tôi cười một tiếng làm ngắt lời của Đỗ Lan Đức, tôi từ từ phủi chút bụi còn sót lại trên áo: “Ai quyết định vậy?”

Ông ta đưa tay về phía Kiều Dĩ Thương và nói: “Tất nhiên là tổng giám đốc Kiều rồi.”

“Ừm.” tôi nhìn về phía Kiều Dĩ Thương

“Tôi là cổ đông thứ hai, chẳng lẽ quyền đưa ra ý kiến cũng không có hay sao?”

Kiều Dĩ Thương cầm cốc trà lên, ông ta phát hiện trong đó không có nước, một giọt cũng không có, ông ta không thay đổi sắc mặt quay sang nhìn tôi, biết là do tôi cố ý, ông ta nhếch môi bảo thư ký rót đầy nước vào, vừa thổi vừa nói: “Cổ đông Hà chắc chắn có quyền này rồi.”

Đỗ Lan Đức tỏ vẻ không hài lòng, tôi cười đắc ý: “Cổ đông Đỗ, đừng vượt quyển, đây là cảnh cáo của tôi dành cho anh.”



Tôi nhìn những người khác và nói: “Và cũng là cảnh cáo tôi dành cho những người khác.”

Lư Đình Trần ngồi đối diện tôi lên tiếng: “Bà Chu bình thường đều không tới công ty, khó khăn lắm mới tới một lần mà đã cảnh cáo chúng tôi rồi, bây giờ không còn là chế độ hoàng quyền nữa, ở Đế Hào là thiểu số phục tùng đa số.

“Tôi cảnh cáo những người có ý đồ xấu, nếu mọi người đều không có thì cứ nghe thôi có vấn đề gì đâu.” Tôi cười nhìn về phía Lư Đình Trần hỏi: “Bà Lư dạo này vẫn tốt chứ?”

Ông ta giật mình: “Không biết bà Chu muốn hỏi về phương diện nào?”

“Tất cả ví dụ như sức khỏe, cuộc sống, tâm trạng...”

Ông ta liền nói mọi thứ đều tốt, cảm ơn tôi đã quan tâm.

Tôi ngắt lời ông ta nói: “Tôi quan tâm gì chứ, tôi và bà Lư không quen biết nhau, tôi chỉ quan tâm tới danh tiếng của Đế Hào mà thôi, nếu bà Lư không cẩn thận làm sai chuyện gì đó, thì cổ đông Lư không phải là đã làm ảnh hưởng tới danh tiếng tập đoàn rồi sao?”

Lư Đình Trần nghe tôi nói thế, vốn định bưng cốc trà lên thì tay lại run làm nắp cốc rơi xuống bàn, tôi cười nhìn ông ta không nói gì. Ông ta nói: “Bà Chu à, ăn có thể ăn sai nhưng nói thì không thể nói sai được, tôi sao lại không biết người của tôi có làm ra chuyện gây ảnh hưởng tới Đế Hào không cơ chứ, không có chuyện đó đâu.”

“Nghe nói năm năm trước bà Lư có nhận nuôi một đứa con trai, nuôi ở một chung cư cách biệt phủ nhà họ Lư không xa, ban ngày không đi, nhưng ban đêm thỉnh thoảng lại qua đó. Đứa con nuôi này thật biết cách làm bà Lư vui, ba mươi tuổi rồi, chút chút lại cắn một cái, hai người ở trong phòng không mảnh vải che thân.

Tôi cố tình giả vờ buồn nôn rồi che miệng lại, Lư Đình Trần tức điên lên, cả phòng toàn là tiếng cười chế giễu. Sau đó tôi hỏi xem ai là người đã rót trà cho cổ đông Lư.

Lý Hoa trả lời là cô ấy.

Tôi nhăn mặt: “Cô không biết cổ đông Lư sợ nóng à? Mau đổi cho ông ấy cốc trà lạnh đi, cho nhiều đá một chút.”

Sáu vị cổ đông ngồi phía đối diện lên tiếng: “Ôi, bụng dạ của cổ đông Lư không tốt, không uống được đồ lạnh đâu.”

Tôi nói: “Nước trà nóng quá làm bỏng tay của cổ đông Lư rồi, nước lạnh mặc dù không uống được nhưng không khiến ông ấy bị thương, xem xét lợi hại thì nước lạnh vẫn hợp với ông ấy hơn.”

Tôi nói xong rồi nhìn một lượt các cổ đông khác: “Chuyện này để cho các vị thấy rằng phải tự lượng sức mình, đừng vội nghĩ tới việc có thể ăn được cái này không, làm sao để ăn mà đầu tiên hãy nghĩ kỹ xem có chạm được vào nó không đã. Nếu ngay cả chạm cũng không chạm vào được thì mong gì tới việc có thể mở miệng ra để ăn chứ?”

Mọi người đều im lặng, biểu cảm ngại ngùng, người thì nâng cốc trà lên người thì cầm lấy tập tài liệu, che mặt để che giấu sự cắn rứt lương tâm của mình, Lý Hoa đi tới muốn đổi cốc trà cho ông ta, Lư Đình Trần liền tức giận đẩy cô ấy ra.

Tôi đợi tới khi đã làm chủ được cục diện mới tiếp tục lên tiếng: “Điểm mạnh và điểm yếu của sản phẩm này các vị có hiểu không?”

Đỗ Lan Đức đương nhiên là hiểu.

Tôi nhìn anh ta hỏi: “Vậy thì điểm mạnh nhiều hơn hay yếu nhiều hơn?”

Ông ta nghĩ một lúc rồi nói điểm mạnh nhiều hơn, những năm gần đây cũng mang lại lợi nhuận lớn cho công ty.

Tôi mỉm cười cầm chén trà lên, đi tới phía cửa sổ đằng sau Đỗ Lan Đức, nhìn những hoa văn trên chén trà và nói: “Nhiều điểm mạnh hơn, lại mang lại rất nhiều lợi nhuận cho Đế Hào, vậy tại sao lại phải bỏ?”

“Bà Chu không hiểu gì cả, lại cứ ở đây khoa chân múa tay, đã có sai sót trong quá trình sản xuất loại thực phẩm này, nhiều lần kiểm tra không đủ tiêu chuẩn và mấy chục khách hàng bị dị ứng, thậm chí bị sốc sau khi ăn. Điều này sẽ làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Đế Hào.

“Kiểm tra không đủ tiêu chuẩn là vấn đề của bộ phận giám sát chất lượng, kiểm tra thị trường lỏng lẻo, tiếng xấu mà Đế Hào phải gánh, có phải có người đã hợp tác với công ty khác bán đứng Đế Hào không?”

Tôi đặt mạnh tách trà xuống bàn và đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Thương trường khó khăn, ai mà chẳng có lúc để xảy ra sai sót. Khi đó việc cần phải làm là cố gắng an ủi và bồi thường gấp đôi cho những người này. Nếu chưa liên quan tới tính mạng thì tình hình vẫn thay đổi được, không thì nếu lần sau vẫn có sự cố xảy ra thì chúng ta đóng cửa Đế Hào luôn à?”

Đỗ Lan Đức cười lớn: “Sao nói như thế giữ lại sản phẩm này chứ.” được chứ? Đây là lời giải thích tốt nhất cho thị trường, Đế Hào có rất nhiều sản phẩm, cần gì phải cố

Ánh mắt tôi sắc lạnh nhìn thẳng vào Đỗ Lan Đức: “Ông cũng gắn bó với Đế Hào lâu rồi, ông không thấy có chút tội lỗi nào với Dung Thành sao ? Nếu một lần sai, phải hủy bỏ tất cả thì bây giờ ông với tội tiết lộ chuyện cơ mật của công ty, tôi có thể đưa ông vào tù ngay lập tức. Ông biết rõ quan hệ giữa Dung Thành và cục cảnh sát. Chỉ cần tôi nói một tiếng có thể khiến ông chết trong đó đấy.”

Đỗ Lan Đức nhìn ra được sự thông minh của tôi, tôi tránh những chủ đề mang tính thương mại cao mà tôi không giỏi, chỉ xoáy vào những lĩnh vực là sở trường của tôi để tranh biện, vì thế nên tôi đã khiến ông ta phải câm nín, tức giận đập mạnh xuống bàn: “Đúng là vớ vẩn!”

Tôi vén mái tóc một cách quyến rũ: “Không phải là còn Tổng giám đốc Kiều sao? Nếu ngay cả chút phong ba này anh ấy cũng không giải quyết ổn thỏa được, thì sao có thể điều hành được Đế Hào chứ?”

Kiều Dĩ Thương dán mắt vào hai chiếc cúc áo sắp bung của tôi, nói bằng giọng mà chỉ hai chúng tôi nghe thấy được: “Cài vào”

Tôi không chú ý, ông ta nói cài vào, vậy thì hôm nay tôi sẽ nghe lời ông ta.

Tôi ừ một tiếng, liếc mắt đưa tình với ông ta, che ngực lại.

Tôi đi tới chỗ Đỗ Lan Đức, đứng đằng sau ông ta và nói: “Cổ đông Đỗ rất ủng hộ nhà máy đóng tàu, muốn hợp nhất Đế Hào với tập đoàn kiếm tiền nhờ đóng tàu là Thịnh Văn, như vậy cổ phần của ông cũng tăng lên kéo theo cổ tức cũng nhiều hơn. Còn cổ đông Lư muốn tiến công vào lĩnh vực bất động sản, lĩnh vực mà Đế Hào chưa từng nhúng tay vào. Dù sao chúng ta cũng có nhiều lợi thế, chuyện tìm văn phòng đất đai để duyệt đất thì có gì khó chứ. Các cổ đông khác thì đã nhìn trúng câu lạc bộ Giang Vĩ. Chỉ khi sáp nhập Đế Hào với Thịnh Văn thì mọi người mới đạt được mục đích. Nhưng tất cả đều quên mất tổng giám đốc Kiều là người như thế nào, ông ta tính toán tốt hơn mọi người nhiều.



Đỗ Lan Đức kinh ngạc quay đầu nhìn tôi: “Sao cô lại biết nhiều thế?”

Tôi cúi người, ghé vào tai ông ta và nói: “Không chỉ biết chuyện công, ngay cả chuyện tư giữa ông và vị nữ cổ đông nào đó, địa điểm hẹn hò, ông thích thương hiệu gì,tôi cũng đều biết cả, có phải là thú vị lắm không?”

Tôi cố ý nói to lên, để mọi người đều nghe rõ, ông ta suýt chút nữa thì bị tôi làm cho điếc tai, đẩy tôi ra: “Bỉ ổi! Đúng là quá bỉ ổi! Cô đừng mang cái sự lẳng lơ của mình tới đây.”

Tôi đứng thẳng dậy, nhìn một lượt tất cả các cổ đông và nói: “Tại Đế Hào, các vị đều có phe phái và cộng sự của riêng mình. Về quyền lợi và tình cảm không ai phải đơn độc cả. Chỉ có tôi bị cô lập. Nếu tôi không có năng lực thực sự, tôi cũng không dám đứng ở đây.

Tôi cười một cách vừa quyến rũ vừa lạnh lùng: “Tôi khuyên các vị làm bất cứ chuyện gì cũng nên cẩn trọng, Hà Linh San tôi không thể bỏ qua cho bất cứ sự sai sót hay phản bội nào cả, tôi cũng không phải người biết nương tay đâu.

Tôi đập tay xuống bàn làm phát ra một tiếng mạnh khiến Đỗ Lan Đức sợ run người, ông ta quay đầu sang nhìn tôi với vẻ mặt phẫn nộ. Tôi lại cười dịu dàng với ông ta và hỏi có chuyện gì không?

Ông ta khịt mũi và quay lưng lại.

Trong không gian yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy này, tôi quay trở về chỗ ngồi của mình, cầm cốc lên uống nước, không nhìn ai nữa.

Đỗ Lan Đức nhìn về phía Kiều Dĩ Thương, giơ tay gõ lên bàn chỗ anh ta, liên tục gọi Tổng giám đốc Kiều vì muốn anh ta lên tiếng thông qua chuyện này, nhưng Kiều Dĩ Thương giả vờ không nghe thấy, nghịch chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay.

Bốn năm cổ đông ngồi phía đối diện tôi nhỏ tiếng nói: “Bà Chu này đúng là không tầm thường, ngày xưa chúng ta đã xem nhẹ cô ta rồi, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng rất bản lĩnh. Sao tôi lại cảm thấy tổng giám đốc Chu như đã liệu trước được chuyện tổng giám đốc Kiều muốn cướp Đế Hào nên mới cố ý đưa cô ta vào Đế Hào để bảo vệ tâm huyết cả đời của mình.”

Vị cổ đông ngồi ở ghế số năm do dự nói dù sao cũng chỉ là phụ nữ, lợi hại đến mấy cũng không thay đổi được gì đâu.

“Mọi người không nhìn ra ngay cả tổng giám đốc Kiều cũng không dám chọc giận cô ta à?”

Một người đàn ông khác ngạc nhiên đáp: “Tổng giám đốc Kiều không dám chọc giận? Còn có người mà anh ta không dám chọc giận à?”

Người đàn ông ngồi ở ghế thứ tư bưng chén trà lên cười nói: “Đàn ông sao có thể sợ phụ nữ được chứ, chỉ là do không nỡ mà thôi. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, những cái khác tôi không nói nhưng về nhan sắc thì bà Chu thật sự quá đẹp. Với cả tôi nghe nói bà Chu đang mang thai, tôi không biết tin này có chính xác tuyệt đối không, nhưng cũng đừng đắc tội với cô ta. Chưa biết chừng một ngày nào đó vì muốn dỗ người đẹp vui mà tổng giám đốc Kiều giao luôn cả Đế Hào cho cô ta, đến lúc đó chúng ta gặp rắc rối to.”

Kiều Dĩ Thương rất lâu sau mới chịu lên tiếng, hủy bỏ đề xuất cấm sản phẩm này, chúng ta vẫn sẽ sản xuất như bình thường.

Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, họ kinh ngạc trước màn lật ngược tình thế của tôi. Tôi không chào hỏi mà đi qua trước mặt Kiều Dĩ Thương cứ thế rời đi.

Lúc này họ mới ngộ ra rằng tôi không hề giống như những gì họ đã tưởng, chỉ biết dùng thủ đoạn và sắc đẹp để câu dẫn đàn ông. Trận khẩu chiến này của tôi không hề hống hách nhưng cũng có thể ép họ, khiến họ phải kiêng dè và nể sợ tôi.

Chúng tôi quay lại tầng phòng làm việc, trợ lý mà Kiều Dĩ Thương đem về từ Thịnh Văn đi tới trên tay cầm một chiếc thiệp mời: “Tổng giám đốc Kiều, bữa tối hoàng gia Victoria đã được thay đổi thời gian từ thứ bảy tuần này sang tối nay. Đây là thiệp mời dành cho khách VIP. Ngài có thể dẫn theo cô đây ạ.”

Bữa tối Hoàng gia Victoria là bữa tối dành cho những người nổi tiếng hàng đầu ở bốn thành phố. Để thể hiện sự tôn vinh đối với những vị khách được mời, nên nó được đặt tên là bữa tối hoàng gia. Tôi đã từng tới bữa tiệc này cùng với Chu Dung Thành, nên cũng biết đôi chút về nó.

Kiều Dĩ Thương xem tấm thiệp một chút rồi dịu dàng hỏi tôi có muốn đi không?

Tôi hỏi ông ta rằng muốn dẫn tôi đi cùng sao?

Ông ta hỏi ngược lại: “Không được sao?”

Ông ta ôm lấy eo tôi: “Để tôi sắp xếp, cô không cần lo gì cả.”

Ông ta áp môi vào tai tôi và nói: “Đừng tưởng tôi không biết, cô cũng rất muốn thể hiện mình.”

Tôi cười khúc khích, thổi một cái vào cổ anh ta: “Vậy thì anh Thương phải vỗ về cô Thường cho tốt vào, đừng để cô ấy là chính thất mà lại phải ghi hận một tình nhân như tôi.”

Tôi nhân lúc không có người, vỗ vào mông ông ta một cái: “Đợi tôi vài phút nhé.”

Ông ta vào văn phòng thu xếp công việc, tôi đưa Lý Hoa vào một góc yên tĩnh, mở số điện thoại của Thường Cẩm Hoa trong danh bạ lên và bảo Lý Hoa ghi nhớ nó.

“Sau khi tôi và Kiều Dĩ Thương rời khỏi đây, cô hãy đóng giả là người của văn phòng, dùng điện thoại bàn liên lạc với Thường Cẩm Hoa, nói với cô ta về bữa tiệc hoàng gia này và bảo cô ta nhanh chóng tới cùng với Kiều Dĩ Thương, nhớ phải nói là do Kiều Dĩ Thương phân phó, bảo cô ta mặc trang trọng chút, đừng khiến Tổng giám đốc Kiều mất mặt, vì anh ta không tiện nghe điện thoại nên sẽ gặp nhau ở bữa tiệc.”

Lý Hoa nghe thấy vậy thì giật mình: “Bà Chu à, chiêu này có hơi ác không, bà ta là một người rất yêu thể diện.”

Tôi tự có mục đích riêng của mình.

Nếu tôi không làm vậy thì cô ta cũng sẽ tìm thời cơ để hạ thủ với tôi. Tôi và Kiều Dĩ Thương đã có ràng buộc không thể rời xa nhau được nữa. Tôi không thể để bà ta yên ổn được, chỉ có đánh bại bà ta thì mới khiến cô ta biết tôi lợi hại như thế nào?

Phụ nữ chỉ khi sợ mới có thể an phận, tôi tốn bao công sức bố trí thế cục này, không thể xảy ra bất cứ sai sót nào được.