Sắc Dụ

Chương 212: Hà Linh San, tôi thật sự rất vui



Tôi thẫn thờ trong phòng tắm quá lâu, bảo mẫu gõ cửa mãi vẫn không thấy có ai đáp lại nên đã xông vào từ bên ngoài. Bà ta thấy tôi ngồi trong góc, sắc mặt tái nhợt nên cúi người xuống hỏi tôi có thai hay không.

Tôi kịp thời phản ứng lại, lau nước mắt đi, ném que thử thai vào trong thùng rác, dùng một mảnh giấy che ở trên để giấu nó đi: “Không có.”

Bảo mẫu sửng sốt, bà ta hơi thất vọng thay tôi, một lúc lâu sau mới a một tiếng.

Bà ta biết tôi là tình nhân, cũng biết Kiều Dĩ Thương rất có thế lực. Trong mắt người ngoài, loại quan hệ của hai chúng tôi không thể duy trì lâu dài, đêm trước còn gắn bó như keo sơn, đêm sau đã có thể bị đuổi ra khỏi nhà vì có sự can thiệp của vợ hoặc có niềm vui mới để yêu thương, vì thế càng có nhiều con bài dự phòng thì khả năng đứng vững mới càng cao.

Tất cả tình nhân đều hiểu đạo lý này, vẻ đẹp khiến đàn ông mê mẩn tới mất hồn mất vía cũng không thể thực tế bằng việc có con, cũng không lo có việc ngoài ý muốn.

Nhưng tôi không giống vậy, từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tới việc sinh con cho Kiều Dĩ Thương. Đứa bé này là số kiếp của tôi, là tai tạn của tôi, là cơn ác mộng của tôi, vốn dĩ nó không nên tới, nó còn không nên tới hơn cả đứa bé chết non kia.

Tôi không hề cảm thấy vui mừng, trong lòng chỉ cảm nhận được một nỗi sợ hãi và run rẩy vô tận.

Nó là một cánh cửa khác với tôi nhưng cũng là hòn đá chặn đường lui của tôi. Tôi chỉ muốn đi con đường kia, từ trước tới nay chưa từng muốn mở cách cửa đó ra.

Bảo mẫu đỡ tôi đứng dậy, phủi mấy giọt nước bắn lên váy tôi: “Thưa cô, cô đừng buồn, lần này không có thì cô vẫn còn cơ hội mà. Cô còn trẻ như vậy, rất dễ mang thai, ông chủ cũng đang tuổi sung sức, có lẽ mấy ngày nữa là có ngay.”

Tôi khịt mũi: “Đừng nói với anh ta chuyện hôm tay tôi kiểm tra que thử thai, chẳng có tin gì tốt, nói với anh ta không hay.”

“Tôi hiểu rồi.” Bà ta đỡ tôi đi ra khỏi phòng tắm, mở tủ quần áo lấy một bộ quần áo sạch cho tôi thay. Lúc bà ta xoay người định đi thì lại chợt dừng lại: “Thưa cô, hay là cô thử tới bệnh viện kiểm tra thử xem, có lẽ que thử thai này không chuẩn. Cô cũng cảm thấy có rồi thì chắc chắn là có dấu hiệu gì đó. Chi bằng để chắc chắn hơn, tôi sẽ gọi điện báo cho ông chủ, bảo ông ấy tìm một vị bác sĩ tốt nhất tới kiểm tra cho cô.”

“Đừng làm vậy!” Tôi sợ tái mặt, hai tay nắm chặt cái váy cũ vừa cởi ra, ngực kịch liệt phập phồng. Bảo mẫu sửng sốt, nhíu mày hỏi tôi bị làm sao, tôi khẽ liếm đôi môi khô nứt của mình: “Tôi không muốn đi, tôi sợ bệnh viện, tôi…tôi có người chị em đã chết ở bệnh viện, từ đó tôi không dám tới bệnh viện nữa, trừ phi bản thân bị bệnh không thể tránh được.”

Lúc này bà ta mới hiểu ra, tôi ném chiếc váy cũ cho bà ta, bảo bà ta mình sẽ đi ra ngoài gặp một người bạn, muộn nhất là buổi chiều sẽ quay lại.

Tôi biết bản thân mình như vậy rất kỳ lạ, cả người đều lộ ra cảm giác trốn tránh khiến người khác nảy sinh nghi ngờ. Nhưng tôi cũng không để ý được nhiều như vậy, tôi đã chạy tới ngã ba không chết thì sống này, rẽ trái là vực sâu, rẽ phải lại là vách đá cheo leo, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định và lựa chọn của tôi.

Mà tôi không thể ngờ ngày này lại tới nhanh như cậy, càng không thể ngờ mọi chuyện sẽ trở nên phưc tạp như vậy.

Tôi gọi xe chạy tới nhà hàng Duy Cảng, chị Bối đã ngồi đợi tôi ở gần cửa sổ. Tôi bước vào, ngồi xuống trước mặt chị ta, chị ta ngẩng đầu, phát hiện tình trạng mất hồn mất vía của tôi thì hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại muốn gặp mặt gấp như vậy.

Tôi cầm cốc nước chanh trước mặt lên, mấy ngụm uống sạch. Chị Bối kinh ngạc, nhìn tôi chằm chằm. Sau đó, chị ta gọi nhân viên phục vụ mang thêm một cốc nước nữa lên, rồi rút hai tờ giấy ăn đưa cho tôi: “Em gặp phải rắc rối gì à?”

Tôi ôm mặt lắc đầu, không nói tiếng nào, hai vai run lên. Chị ta bị tình trạng của tôi dọa sợ nên vội kéo ghế lên trước, tiến lại gần tôi hơn. Tôi im lặng trong chốc lát rồi trả lời chị ta bằng chất giọng khàn khàn: “Em có thai rồi.”

Sự nghi ngờ trên mặt chị ta chớp mắt biến thành kinh ngạc, ánh mắt vội chuyển xuống bụng tôi, nhìn chằm chằm nó hồi lâu, hỏi tôi với giọng điệu không tin nổi: “Đã mang thai ba tháng, em vừa mới phát hiện ra?”

Chị ta hiểu nhầm đây là con của Chu Dung Thành, hiểu nhầm sự buồn đau, lo lắng của tôi là do bản thân không biết phải nuôi dưỡng đứa bé như thế nào, phải làm sao để có thể bảo vệ đứa trẻ bình an vô sự trong hoàn cảnh khó khăn khi phải sống giữa mớ âm mưu báo thù lừa gạt lẫn nhau này.

Tôi buông tay, ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên nhìn chị ta: “Mới chỉ một tháng, hai giờ trước em dùng que thử thai kiểm tra rồi.”

Khuôn mặt trang điểm kỹ càng, xinh đẹp của chị Bối gần như đã biểu lộ ra toàn bộ những biểu cảm khó tin và kinh ngạc trên thế giới này. Chị ta há miệng ngạc nhiên: “Vậy nên không phải của cục trưởng Chu mà là của Kiều Dĩ Thương sao?”

Tôi trả lời đúng là vậy.

Chị Bối nắm chặt cốc nước chanh trong tay, không uống cũng không đẩy ra. Hai người tôi đều không nói gì, thẳng đến hai, ba phút sau chị ta mới buồn cười mà lắc đầu: “Mặc dù em đã mất chồng, không có chỗ dựa nhưng số mệnh lại giúp em tìm được đường sống trong cõi chết. Ông Kiều thích em, không quan tâm gì cả, nhất định muốn có em, làm tình nhân của ông ta là vị trí mà biết bao người phụ nữ mơ tưởng ước ao. Có thể nó rất mất thể diện nhưng cũng chỉ mất thể diện trong mắt người đời mà thôi. Bỏ cái nhìn của người đời đi thì xét ở góc độ nào vị trí này cũng vô cùng hoàn mỹ và cao quý, hơn nữa đó lại là lựa chọn của chính bản thân em. Bây giờ em chỉ có thể nắm chắc nó, dùng toàn bộ khả năng của mình, đâm lao thì phải theo lao, làm mọi chuyện đến cùng.”

Tôi lắc đầu: “Lỗi lầm này đã định trước là không thể tiếp tục được nữa. Em cảm thấy hổ thẹn với Dung Thành, cả đời này em không thể nào ở bên Kiều Dĩ Thương. Em vứt bỏ tôn nghiêm của mình, chui vào trong lòng hung thủ giết hại chồng mình trong sự giễu cợt, khinh bỉ của người đời, em chịu đựng mọi đau khổ, chửi bới là vì cái gì? Chẳng qua em chỉ muốn lấy lại Đế Hào, lật đổ Kiều Dĩ Thương. Đợi tới ngày em chết đi, em cũng không cần vì tội nghiệt mình gây ra khi còn sống mà ngay cả địa ngục cũng không dám xuống, không dám đi gặp anh ấy. Em sẽ không rơi vào tình cảnh không đợi được anh ấy đi vào giấc mộng của em, mà một khi mơ lại mơ thấy nỗi oán hận, chỉ trích của anh ấy dành cho em. Chị Bối, em chỉ có sắc đẹp này để lợi dụng, cũng chỉ có tấm thân này để phá vỡ.”



Chị Bối dùng lòng bàn tay ướt đẫm bao phủ tay tôi, trong mắt chị ta là đau lòng và mờ mịt: “Phụ nữ hận một người đàn ông, chắc chắn là do đã chịu tổn thương nặng nề, mà yêu một người đàn ông, có lẽ chỉ cần một chút chuyện nhỏ đã đủ. Em sống đời này quá bất ổn, đã phải chịu đủ mọi khổ đau, đủ mọi uất ức, cục trưởng Chu và ông Kiều là hai người đàn ông đối xử với em tốt nhất, em động lòng, chị có thể hiểu được. Ra tay với một người mình vừa yêu vừa hận, không chỉ em, mà không ai có thể làm được.”

Tôi cho rằng sẽ không có ai có thể hiểu được cảm giác này, rõ ràng đã nắm được chuôi dao, nhưng khi tiếp tục đâm sâu vào, trong đầu lại thoáng qua những hình ảnh về sự ân cần, tốt bụng, dịu dàng của ông ta, va chạm với nỗi căm hận ông ta, cuối cùng hai bên cùng chịu tổn thương, không ai giành thắng lợi.

Trong khoảng thời gian này, ngày nào tôi cũng phải trải qua cảm giác ấy, một mặt cảm thấy hổ thẹn với Dung Thành, một mặt khó lòng kiềm chế bản thân mà rơi vào vòng tay của Kiều Dĩ Thương. Nếu ông ta chưa từng đối xử với tôi tốt như vậy, nếu như ông ta tàn nhẫn hơn một chút thì tô cũng sẽ không khó chịu như thế này.

Chị Bối đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt mà ngay bản thân tôi cũng không hề nhận ra: “Có con rồi, cho dù ông ta không thể lấy em thì cả đời này hai người cũng không thể nào tách rời. Nỗi căm hận, mâu thuẫn, giằng co của em đối với ông ta đều phải chuyển thành ỷ lại, yêu sâu đậm và tuân theo, quên hết mọi thứ, làm như chưa từng có gì xảy ra. Nếu không, phải sống với một người mà bản thân oán hận, phải sinh con đẻ cái cho ông ta, chuyện này rất đau khổ, em sẽ giày vò bản thân mình đến điên mất.”

“Sao em có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Hai mắt tôi đỏ lên: “Vừa cách đây không lâu, em và cục trưởng Chu thông đồng với nhau, âm thầm tính toán sau lưng anh ta. Em không còn đường lui nữa rồi, cuộc tàn sát giữa em với anh ta đã bắt đầu rồi, em nhất định phải báo thù. Đợi tới khi mọi chuyện kết thúc, đợi tới khi em sắp xếp Đế Hào ổn thỏa, em sẽ tự kết liễu mình, đi tìm Dung Thành chuộc tội.”

Chị Bối bị quyết tâm của tôi dọa sợ, chị ta nắm chặt vai tôi lắc mạnh: “Dùng bản thân làm mồi nhử để báo thù vốn dĩ rất nguy hiểm. Ông ta vốn biết rõ mục đích của em, ông ta làm tình với em, ngoài dục vọng ra thì chủ yếu muốn thăm dò em. Ông ta làm vậy vì ông ta muốn làm em có thai, muốn giữ em lại. Con đường mà em đi, kết quả mà em mong muốn, trên con đường này đã xảy ra biến số. Đến cuối cùng, không nhất định sẽ là kết quả mà em mong muốn. Đây là ý trời, cục trưởng Chu yêu thương em như vậy, ông ấy sẽ không nỡ nhìn em tự giày vò bản thân.”

“Em sẽ không giữ nó.”

Tôi dùng sức siết chặt khóa kéo của túi xách tay: “Nó đến lặng lẽ vậy thì hãy đi âm thầm, thay vì giữ nó lại khiến trời long đất lở, trở thành mối bận tâm của em, chi bằng tiễn nó đi. Dù sao cũng không ai biết, thần không biết, quỷ không hay.”

“Em nỡ bỏ nó sao?”

Tôi cố giữ bình tĩnh, mặt không cảm xúc nói không có gì không nỡ bỏ.

“Không, Hà Linh San, em không nỡ. Chúng ta đều là phụ nữ, sự độc ác của chúng ta là dành cho đàn ông, dành cho những người phụ nữ khác. Nhưng chúng ta sẽ không độc ác tới mức kết thúc một mạng sống nhỏ bé vô tội. Hơn nữa, tình cảm em dành cho Kiều Dĩ Thương không chỉ đơn giản là hận, tình cảm em dành cho anh ta rất phức tạp, một khi chạm vào chữ tình, em sẽ không nỡ ra tay.”

Tôi đứng bật dậy khỏi ghế: “Hôm nay em tìm gặp chị không phải muốn chị khuyên em. Em thật sự không còn cách nào khác nữa, ba năm bên cạnh Dung Thành tựa như một giấc mơ, sự tham lam của em đã hủy đi giấc mơ ấy, làm hại anh ấy mất mạng khi mới ba mươi tuổi. Em không có cách nào đối mặt với bản thân mình như vậy, em không có cách nào bắt đầu một cuộc đời mới. Em chỉ mong rằng, ngoài em ra, vẫn còn một người biết rằng đứa bé này đã từng đến thế giới này, chỉ vậy mà thôi.”

Tôi có chút nghẹn ngào, từ trái tim đến cổ họng đến lý trí đều cảm thấy nghẹn lại, ngăn tại tim tôi khiến tôi mất đi giọng nói. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng chịu đựng: “Cái chết của Dung Thành đã khiến em sụp đổ hoàn toàn, Hà Linh San mà giờ chị nhìn thấy chỉ là một Hà Linh San có vẻ ngoài đẹp đễ, phấn son nhưng bên trong đã trống rỗng. Kiều Dĩ Thương sẽ không cưới em, em cũng không thể làm tình nhân cả đời, cuối cùng mối quan hệ giữa hai bọn em sẽ kết thúc vào ngày anh ta hết hứng thú với em, em đã dự đoán được trước rồi, em sẽ không để anh ta biến nó thành sự thật.”

Lúc rời khỏi nhà hàng, chị Bối còn khăng khăng muốn đưa tôi đi nhưng bị tôi từ chối khéo. Tôi nói với chị ta mình muốn đi bộ một mình, chị ta ôm lấy tôi rồi dặn dò tôi nếu đi mệt thì hãy gọi tài xế tới đón, dù sao cũng chỉ có một mình, anh ta sẽ không biết tôi đã gặp ai.

Tôi vẫy tay chào chị ta sau đó xoay người đi tới một ngã tư khác.

Sự không nỡ được hình thành trong niềm vui tình yêu buông thả này cuối cùng đã bị sự việc ngoài ý muốn này phá vỡ. Thời gian không cho tôi cơ hội để không nỡ, đứa trẻ ngày càng lớn lên, tôi sẽ ngày càng do dự, chần chờ, tình mẹ sẽ khiến tôi không thể thực hiện nước đi tàn nhẫn này.

Hình như tôi có nghe thấy ai đó gọi tôi nhưng tôi không quay đầu lại. Đợi tới khi tiếng gọi ấy lại một lần nữa vang lên, to và rõ ràng hơn lần trước thì tôi mới dừng bước, xoay người lại. Bà ta hai giơ hai cái túi Hermes màu xám khói mới tinh lên, nhón chân nhìn tôi. Lúc bà ta nhìn rõ mặt tôi thì lập tức lắc bộ mông tròn đầy đặn, mỉm cười chạy tới chỗ tôi, bà ta nói thật sự là tôi, bà ta còn cho là bản thân nhìn nhầm rồi.

Tôi cau mày vì bị mùi nước hoa nồng nặc phả vào mặt, không ngờ lại đụng phải bà hai ở trên đường. Tôi lướt qua đỉnh đầu bà ta, nhìn vỉa hè sau lưng bà ta. Có hai gã vệ sĩ đứng cách chỗ tôi hơn mười mấy mét, không theo qua đây, trong tay họ xách túi lớn túi nhỏ toàn quần áo và trang sức, đứng nghiêm tại chỗ chờ đợi.

Tôi hỏi bà hai không đi lên chùa dâng hương cầu con cái sao.

Bà ta nói đi rồi, chuyện lớn như vậy sao cô ta có thể quên được. Bà ta bảo tôi nhìn túi của cô ta: “Túi Hermes Birkin mới, phiên bản màu này rất hiếm, có thể gọi là bản giới hạn trong giới hạn, nhưng tôi cũng coi như đã mua được rồi. Thật ra ở bên Hải Châu, mỗi khi nhãn hiệu mới lần đầu ra mắt thì đều phải gửi tới nhà họ Thườngcho tôi, không giống ở đây, tôi phải tự mình đi mua, mệt mỏi lắm.”

Tôi và bà ta chẳng có gì để nói với nhau nên cũng chỉ hùa theo bà ta hai ba câu để bà ta đỡ cảm thấy tẻ nhạt. Sau đó, bà ta đưa cái tay đang đeo túi Birkin lên sờ sờ mặt mình, nói: “Bà Chu, gần đây vì mang thai mà tôi phải uống rất nhiều nước tro hương, cảm giác da dẻ cũng kém đi rất nhiều. Cô có sản phẩm dưỡng da nào tốt gợi ý cho tôi không.”

Tôi mỉm cười: “Tôi rất ít khi dùng, cũng không trang điểm gì cả, cũng chưa đến tuổi cần bảo dưỡng, chờ qua hai mươi lăm tuổi thì suy nghĩ sau.”

Bà hai hơi thu lại vẻ tươi cười, trên mặt có chút bất đắc dĩ và buồn khổ mơ hồ: “Ai rồi cũng sẽ già đi, cô nói đúng, dù tôi có đắp thêm bao nhiêu sản phẩn dưỡng da lên trên mặt thì cũng không thể nào so được với vẻ mềm mại, nõn nà của một cô gái mới tuổi đôi mươi. Thời gian không thể đánh tan vẻ đẹp của mỹ nhân, đây đều là lời nói dối. Thời gian thích nhất là giết chết mỹ nhân, thích nhất là tạo ra từng nếp nhăn, từng vết nám trên khuôn mặt đã từng đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”

Giọng nói của bà ta có chút bi thương, hỏi tôi có biết tại sao bà ta lại vội vàng sinh con như vậy không.

Tôi sợ họa từ miệng mà ra nên cười nói bản thân đương nhiên không hiểu được mưu tính sâu xa của bà hai.



“Tôi không phải bà cả, tôi biết rõ đứa trẻ mình sinh ra là con riêng. Nhưng nó có thể bảo đảm cho nửa đời sau của tôi, chỉ cần trong người nó chảy dòng máu của nhà họ Thường thì nó chính là cục vàng. Những người vợ bé như chúng ta, sợ rằng dù ông già không còn nữa thì chúng ta cũng không thể tái giá, cả đời này sẽ phải chết già ở nhà họ Thường. Ông Thường chịu cho tôi đường lui, tôi rất biết ơn, nếu tôi không nắm chắc cơ hội này thì bà ba, bà tư và cả bà năm, mới tới kia đều sẽ chen trước để cướp đi phần đặc quyền này từ trong tay tôi. Một khi bọn họ sinh được con trai, tôi còn có thể sống yên ổn sao?”

Tôi vốn cho rằng bà ta chỉ muốn lợi dụng đứa bé để thu được nhiều phú quý hơn, thậm chí cướp lấy vị trí vợ cả. Thật ra những người vợ lẽ này cũng có những nỗi khổ chẳng thể nói ra, nửa đời sống trong cảnh giàu sang, không lo ăn mặc, nhìn có vẻ lúc nào cũng rạng rỡ tươi đẹp. Nhưng một khi ông Thường nhắm mắt xuôi tay, kết quả của họ chính là sự lẻ loi hiu quạnh, ngay cả tư cách kết hôn cũng không có. Xét cho cùng, họ tranh đấu với nhau để giành lấy tình yêu, sự quan tâm của ông ta cũng chỉ vì tranh lấy đường lui sau này cho mình, giúp bản thân khỏi khổ sở.

Thường phủ là cám dỗ, cũng là nhà giam. Hào môn trên thế giới này chẳng phải đều như vậy sao. Nó mở ra mộng đẹp cho một người phụ nữ bình thường, bên trong đều có đủ những thứ cần có, thỏa mãn mọi mơ mộng, ảo tưởng nhưng cũng khóa hết tự do, linh hồn của một người phụ nữ. Hoa trong các gia đình hào môn rất đẹp, dù là ngày hay khi đêm đen đều vô cùng rực rỡ, xinh đẹp, nó phải gồng mình, không dám khô héo vì một khi khô héo, nó sẽ ngạy lập tức bị nghiền thành bùn đất.

Bà hai cười cười rồi tự đánh vào miệng mình: “Xem tôi nói cái gì kìa, Quan Âm cũng bị sự ủ rũ của tôi dọa chạy mất, không chịu ban con cho tôi nữa. Bà Chu, cô đừng nghi ngờ, ở nhà họ Thường ngày nào cũng phải đấu đá với mấy người phụ nữ kia, ra ngoài cũng mang vẻ vênh váo tự đắc, chỉ sợ người khác biết đến những nỗi khổ của tôi. Những lời này đã nghẹn trong lòng tôi rất lâu, không nhịn được nữa nên mới oán trách mấy câu.”

Bà ta nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, rạng rỡ và quyến rũ, đi lòng vòng tại chỗ hai lần: “Cô nhìn xem tôi thế nào? Bình thường tôi quen mặc mấy bộ quần áo lộng lẫy, nhưng gần đây ông Thường lại rất thích bà năm. Cô ta thì toàn mặc mấy bộ quần áo màu sắc như áo tang, bà ba và bà tư đều học theo cô ta. Cũng không biết sao ông gia lại đổi sang khẩu vị này, thật ra tôi ghét nhất mấy màu nhạt như vậy.”

“Cô là người có phẩm chất đoan trang trời ban, mặc gì cũng đẹp, nhất định ông Thường sẽ thích.”

Cô ta cười vang vô cùng vui vẻ: “Mượn lời chúc tốt lành của bà Chu.”

Tôi trở lại biệt thự trong trạng thái sức cùng lực kiệt, toàn thân rã rời. Lúc tôi đóng cửa thì nhìn thấy ở lối vào có một đôi giàu da màu cà phê, đôi dép nam đi trong nhà không thấy đâu, tâm trạng mới buông lỏng chợt trở nên căng thẳng. Tôi nhỏ giọng gọi hỏi bảo mẫu đang nấu cơm trong bếp: “Anh ta quay lại rồi sao?”

Bà ta trả lời vâng, ông chủ đã đổi quần áo mặc ở nhà, cũng vừa tắm rửa xong, có lẽ tối nay sẽ ở lại đây.

Ở đặc khu, tuy nói ông chủ Tưởng có Hàn Bắc đón tiếp nhưng dù sao anh ta cũng không thể làm chủ những chuyện lớn, chỉ cần tình hình ổn định, bên phía bọn cớm không có gì quá nguy hiểm thì hai bên sẽ giao dịch ngay lập tức. Cũng trong hai ngày này, Kiều Dĩ Thương rất bình tĩnh, chằng hề quan tâm tới ban trăm cân heroin kia, nhìn tình trạng này thì có vẻ ông ta đã trao quyền giải quyết chuyện này cho người khác, bản thân hoàn toàn không nhúng tay vào.

Ông ta đã phát hiện ra cái gì rồi, tại sao lại bất ngờ rút lui sạch sẽ như vậy.

Tôi thay giày trong trạng thái không tập trung, đưa túi da cho bảo mẫu: “Bà nói với anh ta rồi à.”

“Cô hỏi chuyện lúc sáng sao? Tôi chưa nói. Cô đã dặn tôi rồi, đương nhiên tôi sẽ không lắm mồm.”

Tôi đi lên tầng hai, cẩn thận đẩy cửa. Ánh sáng trong phòng rất mờ ảo, rèm cửa sổ không biết đã bị thả xuống từ bao giờ, che đi ánh sáng mặt trời bên ngoài. Tôi đang muốn bước vào thì tiếng của Kiều Dĩ Thương bất ngờ vang lên trong góc mà không hề có dấu hiệu báo trước: “Về rồi à.”

Tôi sợ tới mức vai co rúm lại, bước chân đã bước ra lại thụt lại, ông ta đang đứng ở chân tường tháo cà vạt, quay mặt sang hỏi tôi: “Cô đã đi đâu thế?”

Tôi ôm ngực phục hồi tinh thần mất mấy giây, sau đó lặng lẽ đóng cửa: “Tôi đi gặp bạn.”

Ông ta ừ một tiếng. Tôi bước tới trước mặt ông ta, nhận áo vét trong tay ông ta rồi treo lên móc treo sau cửa: “Sao anh lại quay lại vào giờ này, hôm nay sẽ ở lại ăn tối chứ?”

Ông ta im lặng không đáp lời. Tôi lấy bàn chải chải sạch lông và bụi bẩn bám vào, nói đùa: “Chắc không phải niềm vui mới bên ngoài đuổi anh Kiều đây quay lại chứ.”

Dường như ông ta đã cười, nhưng nụ cười rất nhạt, gần như không thể phát hiện ra. Đầu ngón tay của ông ta linh hoạt cởi hai cúc áo sơ mi, giọng nói đầy ẩn ý sâu xa: “Có phải cô giấu tôi chuyện gì không.”

Thân thể tôi cứng đờ, lập tức quay đầu nhìn ông ta, vừa định mở miệng hỏi giấu cái gì nhưng lời đến miệng lại không thể thốt ra. Tôi nhìn thấy trong tay ông ta đang cầm que thử thai mà lúc sáng tôi đã dùng, hai vạch màu đỏ vô cùng bắt mắt. Nhất thời, vẻ mặt tôi hoàn toàn thay đổi, tôi xông tới theo bản năng, ý định cướp lấy nó, nhưng tay tôi mới đưa ra được một nửa thì ông ta đã kéo tôi, ôm tôi vào lòng. Tôi bị mất trọng tâm, ngã vào trong ngực ông ta, ông ta đưa que thử thai sang bên kia người, cách xa tôi hơn một chút.

Đầu ngón tay ông ta chạm vào hai vạch trên que thử thai, vẻ mặt cười như không cười: “Không định nói cho tôi biết hả?”

Tôi căng thẳng tới mức gần như không thể hít thở nổi, khó khăn nuốt xuống mấy lời mắng chửi. Tôi thật sơ sot, lại quên vứt nó đi, với trí thông minh của Kiều Dĩ Thương thì không khó để ông ta đoán ra tôi có ý định giấu diếm ông ta. Tôi giải thích rằng ông ta không ở nhà, nên tôi chưa kịp nói cho ông ta.

Ông ta có vẻ hơi nghi ngờ nhưng vẻ nghi ngờ ấy chợt biến mất với tốc độ mà tôi có thể nhìn thấy được, thay vào đó là sự dịu dàng nồng đậm. Trước giờ ông ta là người không thích biểu hiện tình cảm ra ngoài nên tôi chưa từng được chứng kiến sự dịu dàng không hề che giấu như vậy, dù là khi tình cảm giữa hai người say đắm nhất hay khi làm tình điên cuồng nhất.

Thân thể tôi chợt mềm nhũn, chìm vào vòng tay của ông ta. Ông ta hôn môi tôi, một nụ hôn không hề mang theo chút ham muốn tình dục nào, chỉ đơn thuần là một nụ hôn đơn giản.

Tôi nghe thấy ông ta nói: “Hà Linh San, tôi rất vui.”
— QUẢNG CÁO —