[S2] Yêu Tựa Hơi Say

Chương 58: 58





Trong phòng bao của nhà hàng Nhật xa hoa ở nội thành, Cố Văn Hi ngồi đợi một lát, nhân viên phục vụ đẩy cửa ra dẫn khách đi vào.

"Văn Hi, con tìm chú à?"
"Dạ," Cố Văn Hi ra hiệu mời ông ngồi, "xin lỗi chú Chu, mới về một lát mà lại để chú đến đây một chuyến."
"Khách sáo gì chứ," Trợ lý Chu cũng thoải mái, "lần trước con mời khách là lúc con đi làm kiếm tiền ở quán bar phải không?"
"Chú chê con mời quá ít ạ?" Cố Văn Hi nói đùa theo ông, "Không sao, sau này nhất định con sẽ mời thật nhiều."
"Thôi đi, ông chủ mà biết chú lừa tiền con trai của ông ấy thì không chừng còn trừ lương của chú đó," Ông ngồi xuống chiếu tatami, thu lại vẻ mặt vui đùa, "Văn Hi, con tìm chú có việc gì à?"
"Dạ, chú uống trà trước đi." Cố Văn Hi rót đầy hai ly trà.

Trong phòng bao rộng rãi sáng sủa, tính riêng tư cũng vô cùng tốt, Cố Văn Hi cũng không quá kiêng kỵ, uống xong ly trà thì đi thẳng vào vấn đề: "Chú Chu, chủ tịch Lục thị, Lục Trường Minh —— chú có biết một ít việc riêng của ông ấy không ạ?"
Vẻ mặt trợ lý Chu hơi cứng lại: "Ý con là về phương diện kia?"
"Văn Hành nói là chú nói cho nó biết."
"Cái thằng nhóc thối đó....." Ông cười khổ lắc đầu, "Chú đã nói nó đừng nói ra ngoài rồi mà."
"Hầy, con có phải người ngoài đâu?" Cố Văn Hi bĩu môi, nói, "Chú nói cho Văn Hành mà không thể nói cho con sao?"
Ông khẽ cười, thở dài: "Văn Hi, con đừng trách chú, tại chú thấy chuyện này.....!Dù sao cũng là việc riêng của người ta, nhiều người biết quá thì không tốt, chỉ là chú không cẩn thận lỡ lời nên dứt khoát nói thẳng với Văn Hành chứ không phải chú muốn bàn tán chuyện của người ta."
"Con hiểu mà, con không cảm thấy chú bàn tán chuyện gì," Cố Văn Hi sợ ông hiểu lầm, "là con có việc quan trọng cần biết."
"Được rồi, con muốn hỏi cái gì? Đừng nói ra ngoài là được."

"Cảm ơn chú," Nhân viên lại đẩy cửa đi vào, đặt một mâm sushi và salad xuống, sau khi người đi thì Cố Văn Hi tiếp tục hỏi, "bạn gái cũ của Lục tổng là ai vậy ạ?"
"Người phụ nữ đó.....!Con muốn biết chuyện này thật sao?"
"Dạ."
Trợ lý Chu rơi vào hồi tưởng: "Trước đây vợ của chú làm ở tòa tạp chí ấy?"
"Dạ."
"Người đó vốn là đàn chị của cô ấy ở trong tòa tạp chí, lớn hơn vợ chú mười tuổi, cô ấy là một người mẹ đơn thân, tốt nghiệp đại học có tiếng, bản lĩnh văn chương rất tốt, lẽ ra năng lực nghiệp vụ cũng không tồi nhưng nghe nói rất khó ở chung, vậy nên cũng rất ít cơ hội được thăng chức."
"Rất khó ở chung?"
"Ừm, lúc bình thường thì không sao, lúc bộc phát tính tình thì mới đáng sợ.

Có lẽ.....!mười lăm mười sáu năm trước, vợ chú mới chuyển công tác, cũng không hiểu lắm, con người thì nhiệt tình, người khác không thích kết giao với người nọ nhưng vợ chú lại thấy cô ấy một mình nuôi con vất vả nên luôn quan tâm đến cô ấy, hai người dần dần thân nhau.

Có một lần cô ấy nghỉ nguyên một ngày, còn không liên lạc được nên chủ biên nói với vợ chú đến nhà cô ấy xem thử.

Vợ chú nhiệt tình, sợ cô ấy có chuyện gì nên cho dù trời đã tối rồi mà vẫn kêu chú đi cùng."
Trái tim Cố Văn Hi treo lên: "Sau đó thì sao ạ?"
"Lúc đi đến cửa thì nghe tiếng quát mắng của cô ấy.

Ấn chuông thì con trai cô ấy ra mở cửa, cô ấy thì ở trong phòng mắng người, nhưng sau khi bọn chú đi về thì cũng không thấy ai khác, lúc đó mới biết được cô ấy đang trút giận lên con mình."
"Vì sao chứ?" Cố Văn Hi trăm triệu lần cũng không thể nghĩ ra, "Con trai cô ấy làm sai gì sao?"
Trợ lý Chu lắc đầu: "Chú cảm thấy không phải, bởi vì lời mắng của cô ấy toàn là giận cá chém thớt, hơn nữa từ đầu tới cuối đứa con không phản bác câu nào.

Người cô ấy mắng thật ra là ba của đứa nhỏ, là do vẻ ngoài của nó ít nhiều cũng có vài phần giống với ba nên mới khiến cô ấy tức giận."
"Chú còn nhớ rõ dáng vẻ của đứa bé kia không?"
"Đứa nhỏ đó sao.....!Chú cũng nhớ rõ, thằng bé rất đẹp, chắc khoảng mười mấy tuổi, vừa nhìn đã biết là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, không biết vì sao lại bị giận chó đánh mèo.

Sau đó vợ chú kéo cô ấy đến phòng ngủ để an ủi, nghe cô ấy kể không ít chuyện trước đây, bao gồm cả việc ba đứa nhỏ là ai, chú muốn khuyên nó nghỉ ngơi sớm một chút, nhưng nó lại nói không yên tâm về mẹ, muốn đợi mẹ của nó ngủ trước....!Con làm sao vậy?" Ông phát hiện viền mắt Cố Văn Hi đỏ lên, hoảng hốt hỏi.

Cố Văn Hi hít mũi: "Con không sao."
"Chú còn tưởng con muốn khóc chứ." Trợ lý Chu lại thở dài, "Văn Hi, trên đời này loại người gì cũng có, con như vậy là hạnh phúc rồi."
"Con hiểu mà." Cố Văn Hi không nói ra lý do khiến mình đau lòng, "Người phụ nữ đó tên là gì ạ?"

"Chú quên mất rồi, hình như là họ Đỗ, vợ chú luôn gọi cô ấy là chị Đỗ, sau này cô ấy cũng không đi làm nữa, nghe nói đã dẫn con đi mất rồi, bọn chú cũng không biết được hoàn cảnh sau này của hai mẹ con họ."
Họ Đỗ......!Cố Văn Hi nắm chặt khăn giấy trong tay: "Chú Chu, chú có thể xác định tên của bà ấy giúp con được không ạ?"
"Con biết cái này để làm gì?"
"Xin chú đó," Cố Văn Hi năn nỉ, "cái này vô cùng quan trọng đối với con."
"Vậy con đợi một chút, để chú điện thoại cho vợ."
Vợ của trợ lý Chu có hoạt động vào buổi tối nên có lẽ không chú ý đến điện thoại, gọi rất nhiều lần mới bắt máy.

Nhân viên phục vụ lại bưng lên thêm mấy mâm đồ ăn, Cố Văn Hi gần như chẳng ăn được miếng nào.

"Ừm......!Được, anh biết rồi, hả? Ồ, trùng hợp vậy sao.....!Ừm, anh đang đi với Văn Hi, lát nữa sẽ về."
Trợ lý Chu đặt điện thoại xuống, nói với Cố Văn Hi: "Vợ chú nói cô ấy tên là Đỗ Nhã Ninh, Nhã trong tao nhã, Ninh trong yên tĩnh, với lại —— con nói coi có trùng hợp không? Quê của cô ấy chính là ở cái thôn con đang sống, ở chỗ đó họ Đỗ là một họ lớn."
...!
Sau khi rời khỏi nhà hàng, Cố Văn Hi không về chung cư ngay mà lái xe lang thang ở bên ngoài, hơi lạnh từ máy điều hòa tỏa ra không ngớt khiến cậu càng ngày càng lạnh.

Trong đêm hè khô nóng này, cậu chẳng cảm nhận được một chút hơi ấm nào.

Có một số việc khi biết được từ trong miệng người khác, xem ra còn có lực sát thương hơn việc tự mình nói ra.

Trên đời này quả thật loại người gì cũng có, Cố Văn Hi cũng không có bao nhiêu sự đồng cảm, chỉ có người mình thật sự để tâm mới có thể khơi gợi lên lòng bi ai dường như đã ngủ say.

Loại cảm xúc này, lúc mẹ qua đời cậu đã có một lần, bây giờ là lần thứ hai.


Rốt cuộc cậu cũng hiểu được vì sao Đỗ Vân Nghiên lại cho rằng anh mắc nợ mẹ mình, lại hiểu được vì sao mà anh lại ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài, bởi vì anh chưa từng có cuộc sống thoải mái tự do, càng không vì mình mà tranh thủ điều gì.

Nhưng Đỗ Nhã Ninh cũng là người bị hại, Đỗ Vân Nghiên chưa từng oán hận mẹ anh, Lục Trường Minh đã hại hai mẹ con bọn họ.

Có thể đoán được bây giờ người này cũng không có chủ ý ngay thẳng gì.

Hiện tại không phải là lúc đa cảm, Cố Văn Hi biết phát tiết cảm xúc thì cũng không có tác dụng gì, nếu không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp thì có lẽ Đỗ Vân Nghiên sẽ phải chịu đựng thêm nhiều tổn thương hơn nữa.

Tiếng chuông di động vang lên, cậu đã đeo tai nghe từ trước: "Ba."
"Văn Hi, Trâu Tuệ nói lúc nãy con gọi ba à?"
"Dạ, con có việc quan trọng muốn bàn bạc với ba, ngày mai ba có rảnh không?"
Cố Dục Thanh nói: "Buổi sáng có kiểm tra, chiều con đến đi."
"Dạ, ba nghỉ sớm một chút, mai gặp."
Cậu buông điện thoại xuống, đạp lên chân ga tăng tốc.

Những lời chuẩn bị nói với Cố Dục Thanh dần hình thành ở trong đầu..