Rực Lên Lửa Chiến

Chương 4



Tuyển thủ eSport đều là cú đêm, dù Kiều Mục tới cửa lúc 11 giờ đêm thì bọn họ cũng không thấy quá khó hiểu.

Gaming house của SSS mới xây, không gian rộng rãi đầy đủ tiện nghi, A Sầu mời Kiều Mục vào phòng tiếp khách, tiện tay cầm chai nước khoáng đưa cho Kiều Mục.

Trước giờ cả LPL đều biết Kiều Mục chỉ uống nước lọc, mỗi lần thi đấu tuyển thủ khác thì mang theo cốc giấy đựng cà phê vào trận, chỉ có Kiều Mục mang bình giữ nhiệt uống nước ấm như cán bộ lâu năm. Bên ban tổ chức yêu cầu anh đổi thành cốc giấy, anh còn yêu cầu ngược lại ban tổ chức cung cấp cho mình cốc giấy giữ nhiệt, sau đó sự tình sống chết mặc bay, Kiều Mục tiếp tục thoải mái cầm bình giữ nhiệt của mình ra sân đấu.

Kiều Mục cầm chai nước khoáng nhìn một chút rồi nói với A Sầu: “Xin lỗi vì đến muộn, vốn nghĩ có thể tới sớm ăn bữa cơm cùng cậu.”

A Sầu cầm cốc cà phê của mình ngồi xuống bên cạnh Kiều Mục: “Nhiều năm như vậy cậu không về nước, người xếp hàng chờ được ăn cơm với cậu không 1000 thì cũng 800, thôi tôi xin phép xếp hàng, 998 còn kịp không?” Nói xong còn nhái giọng nữ trong game để chọc ghẹo, “Chỉ cần 998, sẽ cho cậu sảng khoái không thở nổi.”

*998 ở đây cũng giống như sale 29k, 99k, là cách nói để không tạo cảm giác nhiều, dù xét về giá trị thì không khác là bao.

Kiều Mục cười nói: “Khi về lúc nào cũng bù đầu chuyện đội tuyển nên không có thời gian tìm cậu tụ tập, ngoại trừ Tương Dư và Phong Phồn thì tôi cũng gặp mỗi cậu thôi.”

A Sầu nhấp một ngụm cà phê, kinh ngạc nhìn Kiều Mục: “Cậu đi gặp Phong Phồn?”

A Sầu là một vị quản lý team rất tốt, phụ trách sinh hoạt hàng ngày chuyên nghiệp mà ánh mắt cũng rất chuẩn.

Năm đó khi Kiều Mục và Phong Phồn còn ở team 2 của CD, anh ta đã thấy giá trị trong tương lai của bọn họ, ngày nào cũng tỉ mẩn đào góc tường của CD.

Đáng tiếc Kiều Mục và Phong Phồn từ khi vào trại huấn luyện ở CD thì không muốn đổi ông chủ, hơn nữa bọn họ rất nhanh đã leo lên đội 1 dựa vào thực lực của mình, vì vậy A Sầu không thể đào được hai người này đi.

Thế nhưng dần dần A Sầu lại trở thành bạn thân với Kiều Mục và Phong Phồn. Những gì A Sầu biết về vụ ầm ĩ giữa Phong Phồn và Kiều Mục lúc trước còn rõ hơn người ngoài. Anh ta vốn tưởng rằng với tính khí của Kiều Mục thì chắc chắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Phong Phồn rồi, chẳng ngờ Kiều Mục lại đi gặp hắn.

Nhắc tới Phong Phồn, Kiều Mục lại tỏ ra bình tĩnh hơn cả A Sầu: “Khi về nước tình cờ gặp ở sân bay, nói chuyện mấy câu, gần đây cậu ta có gọi cho tôi nhưng vì bận quá nên toàn lỡ cuộc gọi.”

Không phải là cố tình không bắt máy sao?

Hai người hiểu ý nhìn nhau, A Sầu vẫn quyết định nói thêm mấy lời thay Phong Phồn.

“Kỳ thực mấy năm nay Phong Phồn cũng rất khổ sở, năm đó sau khi Phong Phồn chuyển nhượng sang câu lạc bộ khác, một mình cậu mang CD tiến đến Chung Kết Thế Giới, nhưng vì tai nạn xe cộ mà mất đi cơ hội, buộc phải giải nghệ. Vì chuyện của cậu mà người ta rất khó chấp nhận việc Phong Phồn rời đội. Thế nên đến tận giờ vẫn còn rất nhiều người mắng cậu ta là kẻ phản bội, mà chính cậu ta vẫn mang cái ô danh ấy kiên trì thi đấu suốt từ năm này qua năm khác. Kiều, đối với tuyển thủ chuyên nghiệp mà nói, Phong Phồn già rồi, đôi lúc tôi vẫn cảm thấy cậu ấy cách mục tiêu ngày càng xa.”

“Không phải chỉ một người muốn một đội tuyển Trung Quốc giành được tất cả cúp quán quân, chúng tôi đều tìm mọi cách để cố gắng.” Kiều Mục nhớ lại Phong Phồn năm đó hăng hái đến thế nào, hắn cười mà nói với anh rằng nhất định sẽ mang anh đi giành cúp vô địch Thế giới. Và khi ấy anh vẫn ngây thơ tin tưởng.

Không muốn nói lại chuyện cũ, Kiều Mục đổi đề tài: “Nói chuyện chính đi, như tôi đã đề cập trong điện thoại rồi, tôi muốn người chơi hỗ trợ team 2 của các cậu.”

Nói đến chuyện Kiều Mục muốn mua người chơi hỗ trợ từ đội tuyển SSS, A Sầu lại nhức nhối không yên, có điều anh ta vẫn nói thật: “Thoạt nhìn thì hỗ trợ team 2 đánh ở LSPL của chúng tôi rất có tiềm năng, nhưng cậu cũng biết LSPL và LPL vẫn có sự chênh lệch, so ra thì cậu ta hoàn toàn thua kém tất cả người chơi hỗ trợ đang đánh giải hạng nhất LPL. Không phải tôi không muốn bán cho cậu, nhưng cậu phải suy nghĩ cho kỹ, cậu ấy có thể trở thành điểm yếu chí mạng của đội các cậu. Thi đấu năm người, thường thì yếu tố quyết định thành tích không phải tuyển thủ mạnh có năng lực carry* đến đâu, mà là người kém nhất liệu có thể không hủy hoại cả trận đấu hay không.”

*Carry: Vị trí gánh đội, phụ trách sát thương chủ lực, khống chế chủ lực, là hạt nhân giúp team giành chiến thắng.

A Sầu hiểu đạo lý này, Kiều Mục thân là hỗ trợ mạnh nhất LPL sao có thể không hiểu, hoặc nên nói là căn bản trong mắt anh không có bất cứ hỗ trợ nào đáng để anh chú ý, chỉ đành bốc một người có chút tiềm năng về dạy dỗ dần dần.

Kiều Mục bất đắc dĩ thở dài: “Tôi cũng hết cách rồi, thời gian quá gấp, hơn nữa hỗ trợ mạnh trong nước quá ít, có được một hai người thì đều đã ổn định chỗ đứng trong các câu lạc bộ lâu đời, dù muốn đào cũng không đào nổi.”

A Sầu không thèm để ý mà nói: “So với hỗ trợ ở team 2, tôi có một người còn tốt hơn để cậu chọn.”

Kiều Mục tỏ vẻ chờ mong, A Sầu hỏi ngược lại: “Cậu biết Vua Qua Đường Tiểu Kiều gần đây vẫn luôn đứng top 1 server Hàn không?”

“Sao tôi có thể không biết chuyện lớn như vậy, người này từ cuối năm ngoái bắt đầu chiếm lĩnh ngôi đầu bảng trên server Hàn khiến trong nước sục sôi hết cả lên. Kỳ thực lúc trước khi chuẩn bị lập đội tôi cũng định tìm cậu ta, nhưng sau đó có được một xạ thủ thích hợp hơn nên đành thôi. Tôi nghe nói trong nước có rất nhiều câu lạc bộ liên hệ với cậu ta nhưng cậu ta thậm chí còn chẳng thèm đọc tin nhắn của mấy đội tuyển đó. Hơn nữa cậu ấy chơi xạ thủ, hiện tại tôi cần tuyển thủ chơi hỗ trợ.”

A Sầu ra vẻ cao thâm khó đoán: “Xạ thủ? Cậu ấy chơi hỗ trợ còn mạnh hơn chơi xạ thủ, chẳng qua dùng tướng hỗ trợ khó leo rank đơn nên mới đánh xạ thủ ở server Hàn thôi.”

Kiều Mục nửa tin nửa ngờ: “Thật không vậy? Cậu quen à?”

A Sầu lại càng tỏ vẻ thần bí hơn, diễn cực kỳ nhập tâm.

Sao có thể không quen đây, người ta là một tay tôi nuôi lớn đấy ạ. Cậu là cái đồ ăn cướp khốn kiếp, nếu là người khác đừng hòng ông đây xì ra, sao cậu lại dám làm ông đây động lòng bằng cái câu ‘đội tuyển toàn người Hoa’ chứ hả. Kiều đội cậu thực sự không phải người mà!

Kiều Mục mù mịt nhìn A Sầu đang xoắn xuýt hết cả lên.

Mãi sau A Sầu mới mở miệng: “Cậu biết xạ thủ Dung Liêu Lượng của bọn tôi nhỉ, Light ấy. Tiểu Kiều chính là em trai ruột của Lượng thần, vẫn luôn được gửi nuôi tại câu lạc bộ của chúng tôi. Cậu ấy là hạt giống tốt, mấy năm nay tôi vẫn luôn cố gắng bồi dưỡng cậu ấy như một tuyển thủ chuyên nghiệp, tôi dám cam đoan với thực lực của nhóc ấy chắc chắn đủ để ra đánh chuyên nghiệp luôn. Hơn nữa chẳng mấy chốc sẽ tỏa sáng rực rỡ, có điều nếu muốn dùng cậu ấy thì có lẽ phải nói thêm một chút về chuyện của cậu ấy và anh trai.”

A Sầu ngồi ngay ngắn lại ra vẻ chuẩn bị diễn thuyết một bài, mà quả thực sau đó anh ta nói cả một đoạn rất dài.

Là chuyện quá khứ liên quan tới Dung Liêu Lượng và Dung Kiều Mộc, là chuyện mà câu lạc bộ chưa bao giờ nói với người ngoài.

A Sầu từng đọc được một tin rằng có hai đứa trẻ mồ côi, chị gái lên thi đại học mang theo cả em trai theo cùng, mà Dung Liêu Lượng và Dung Kiều Mộc đại khái chính là phiên bản eSport của câu chuyện này.

Dung Liêu Lượng lớn hơn Dung Kiều Mộc ba tuổi, thời điểm A Sầu gặp bọn họ thì Dung Liêu Lượng đã 16 còn Dung Kiều Mộc mới 13. A Sầu chú ý đến Dung Liêu Lượng ngay khi anh chiếm được top 1 server trong nước, anh ta liên hệ Dung Liêu Lượng hỏi rằng có muốn tới câu lạc bộ đánh giải chuyên nghiệp hay không. Khi ấy Dung Liêu Lượng chỉ trả lời một câu, có thể mang theo em trai đến câu lạc bộ không.

A Sầu còn bay tới thành phố mà Dung Liêu Lượng sống để gặp mặt một lần, thiếu niên mới 16 đã mang trên mình vẻ trưởng thành không đúng tuổi nói thẳng chuyện của mình cho A Sầu.

Một năm trước cha mẹ Dung Liêu Lượng bất ngờ qua đời khi đang đi du lịch, cha mẹ anh làm ăn phát đạt nên Dung Liêu Lượng và Dung Kiều Mộc bỗng nhiên trở thành món lợi để tranh giành tài sản thừa kế giữa họ hàng hai bên. Hai đứa bé bị kẹp giữa cuộc tranh đoạt của đám người lớn, hôm nay thì vừa ra cổng trường đã bị kéo đến nhà cô, ngày mai lên lớp xong lại bị chú bác cưỡng ép gọi về. Thời điểm đó Dung Liêu Lượng thường lén mang em trai mình là Dung Kiều Mộc ra hàng net chơi, cũng chính khi ấy bọn họ mới bắt đầu tiếp xúc với trò chơi Liên Minh Huyền Thoại này.

Dung Liêu Lượng chơi xạ thủ để bắn giết xả hết bức xúc của mình, Dung Kiều Mộc liền ngoan ngoãn chơi hỗ trợ cho anh trai. Trước khi tròn 18, Dung Liêu Lượng không thể tự mình mang em trai ra ở riêng, nhưng anh cũng phát rồ khi bản thân và em vì bị coi như món hàng tranh đến cướp đi mà mất hết quyền được sống thoải mái. Vì vậy khi A Sầu liên hệ với Dung Liêu Lượng, anh cảm thấy có lẽ đây là cơ hội.

A Sầu có ấn tượng rất tốt về Dung Liêu Lượng, cũng đồng ý giúp đỡ thiếu niên này.

Anh ta nói cứ tới câu lạc bộ huấn luyện xem sao, nếu thành tích tốt thì câu lạc bộ có thể ngoại lệ nhận nuôi em trai của Dung Liêu Lượng.

Kỳ thực mỗi câu lạc bộ đều có hệ thống huấn luyện người mới, trong gaming house cũng có rất nhiều cậu trai nhỏ tuổi, thêm một Dung Kiều Mộc cũng chẳng mất gì.

Dung Liêu Lượng ký hợp đồng với câu lạc bộ SSS, anh nói với em trai Dung Kiều Mộc của mình rằng chịu thêm nửa năm nữa thôi, sau nửa năm nhất định anh sẽ đón cậu tới Thượng Hải, không cần tiếp tục ăn nhờ ở đậu thế này nữa.

Dung Liêu Lượng nói được làm được, anh thử sức trong một tháng, sau ba tháng đã tạo nên danh tiếng trên đấu trường LPL, chỉ có điều không ai biết người thiếu niên ấy vì cái gì mà có thể mạnh mẽ đến vậy.

Chưa tới nửa năm, A Sầu đã dùng danh nghĩa ký kết hợp đồng đánh giải chuyên nghiệp với câu lạc bộ để đón Dung Kiều Mộc vào gaming house của SSS.

Dung Kiều Mộc là một đứa nhóc mới 13 tuổi, vậy mà đã rất biết điều hiểu chuyện khiến người ta nhìn mà xót xa. Rõ ràng cậu là người nhỏ tuổi nhất nhưng lúc nào cũng nhường nhịn lễ độ với tất cả mọi người, luôn luôn khép mình khiêm tốn. A Sầu đã từng xoa đầu Dung Kiều Mộc mà nói với cậu rằng cậu có thể thoải mái tùy hứng trong câu lạc bộ, không sao cả, chúng ta sau này sẽ là người một nhà mà.

Câu lạc bộ đối xử với Dung Kiều Mộc rất tốt, bốn năm nay A Sầu chứng kiến Dung Kiều Mộc dần lớn lên, nói cậu giống con ruột cũng không phải nói quá. Những năm này tuyển thủ chuyên nghiệp và staff của câu lạc bộ rời đi lại tuyển vào rất nhiều, nhưng không có bất cứ ai nói ra ngoài chuyện gia đình của Dung Liêu Lượng. Bọn họ sợ truyền thông mà biết lại soi mói khiến Dung Liêu Lượng khó chịu. Dung Kiều Mộc cũng được bảo vệ rất tốt, tuy rằng ngày nào cũng lăn lộn với các thành viên trong đội tuyển nhưng chưa từng bị nói lộ ra bất cứ điều gì. Việc giấu Dung Kiều Mộc cho thật kỹ trước khi có người live stream đã trở thành chuyện cơm bữa của các thành viên trong đội.

Nghe A Sầu nói xong, Kiều Mục nhận ra được tình cảm của A Sầu đối với Dung Liêu Lượng và Dung Kiều Mộc, anh nghi hoặc hỏi: “Nếu đứa nhỏ này lớn lên trong SSS, vậy sao cậu không ký hợp đồng?”

“Cậu nghĩ tôi không muốn à?” A Sầu trả lời.

“Đứa nhỏ Tiểu Kiều này rất trọng tình nghĩa, Waiter đối xử với cậu ấy tốt như thế, sao cậu ấy có thể cướp đi vị trí của Waiter? Vì vậy mỗi lần hỏi đến cậu nhóc ấy luôn nói không chịu ký là vì không muốn đánh giải chuyên nghiệp. Nhưng nếu không muốn vậy thì đâu cần phải tích cực phối hợp khi tôi bỏ công ra bồi dưỡng như vậy? Năm nay Tiểu Kiều đã tròn 17, có thể thi đấu được rồi, Waiter muốn nhường lại vị trí cho nhóc ấy, không muốn để Tiểu Kiều mai một. Sau đó Tiểu Kiều biết được chuyện này, bao nhiêu năm chưa bao giờ thấy đứa nhóc đó giận dữ đến như vậy. Kỳ thực Waiter đánh rất tốt nên câu lạc bộ cũng rất muốn giữ Waiter lại, tôi nghĩ có lẽ Tiểu Kiều muốn chờ cho đến khi Waiter không đánh được nữa thì mới vào thay. Nhưng độ tuổi vàng của tuyển thủ được có mấy năm, tôi không nỡ để Tiểu Kiều cứ thế mà hao mòn, vì vậy mới chấm nước mắt nhường cho cậu.”

Kiều Mục do dự: “Cậu cũng nói đứa nhóc này trọng tình nghĩa, nhiều câu lạc bộ muốn đào như thế mà cậu nhóc còn không đoái hoài, sao có chuyện cậu ấy sẽ theo tôi?”

“Người khác không đào được nhưng cậu thì khác.” A Sầu cười cười, “Cậu nghĩ tại sao nick game của nhóc ấy lại là Tiểu Kiều? Vì cậu chính là Kiều đó.”
Hết chương 4.