Quyến Rũ Đàn Ông Đã Có Vợ

Chương 47: Chuyện làm tình ở KTV (1)



Edit: Va

Beta: Minh + Su

Đều là người trẻ tuổi nên không khí rất náo nhiệt, chầu ăn cơm này khí thế ngất trời, vui cười yến yến. 

Rượu đủ cơm no xong, mọi người tính đi KTV chơi một chút. 

Đương nhiên, không phải là tất cả mọi người đều muốn đi. Có đến khoảng 7-8 người bảo còn có việc nên đi trước, những người còn lại chỉ bao gồm Lâm Nhụy, Hàn Vũ và mười mấy người khác. 

Hứa Mộng đã bị Hàn Vũ tùy tiện tìm một lý do để đuổi đi. Lý do rất đơn giản là anh muốn uống chút rượu với mấy người bạn khác nên không muốn có bạn gái đi theo. 

Hứa Mộng thấy có vài nữ sinh cũng cùng đi. 

Lý do này thật sự không thuyết phục nên cô làm nũng quấn quýt một trận. Cuối cũng, sự kiên trì của Hàn Vũ cũng hết. Anh lộ ra vẻ lạnh nhạt. Hứa Mộng cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng vì sợ chọc giận bạn trai nên cũng đành phải ngoan ngoãn ra về.

Lúc Hứa Mộng đi còn lưu luyến mà bước chậm và không quên dùng hai mắt lưng tròng nhìn lại bạn trai để chờ đợi anh hồi tâm chuyển ý. 

Hàn Vũ bình tĩnh hai tay cắm túi quần, nửa điểm cũng không dao động, nghiễm nhiên là một bộ dạng phụ lòng ai kia. 

Lâm Nhụy cùng Tiểu Mỹ đứng ở bên cạnh thấy cảnh này. 

"Oa, giáo thảo đại nhân của chúng ta đúng thật là ý chí sắt đá a."

Tiểu Mỹ không kìm được mà cảm thán. Nếu đổi lại là cô thì cô phỏng chừng đã sớm ôm đại mỹ nữ trước mặt vào trong lòng ngực an ủi một phen.

Lâm Nhụy nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Mỹ rồi cười nói: "Có phải đối lập quá nhiều không? Giáo thảo đại nhân tốt hay là Lâm Hứa Hữu của cậu tốt?"

"Cái gì mà Lâm Hứa Hữu của tớ?" Tiểu Mỹ vội vàng hoảng loạn mà nhìn về phía cách đó không xa, thấy Lâm Hứa Hữu không có chú ý tới cuộc nói chuyện của bên này thì mới an tâm.

"Sao mà không phải của cậu?"

Lâm Nhụy cười xấu xa. "Lập tức sẽ là của cậu."

"Lâm Nhụy!!!!"

Tiểu Mỹ tạc mao, bát tự của cô còn chưa hợp để yêu.

Hai nữ sinh bên này đang vui đùa ầm ĩ. Còn Hàn Vũ ở bên kia đã vung tay nói với mọi người: "Đêm nay, chúng ta tới Tôn Dạ, tớ vừa mới cho người đặt chỗ trước, hôm nay tớ trả."

Tất cả mọi người đều biết, Tôn Dạ là chốn ăn chơi có tiếng nhất trong thành phố này. Ở đó vừa có chỗ ngâm nước nóng vừa có KTV và khách sạn,... Chỉ mới tùy tiện tiêu một chút mà cũng đã lên tới con số hơn một vạn.

"Công tử nhà thị trưởng đúng là hào phóng!"

Mọi người hoan hô một tiếng, một đám người liền thẳng hướng tới Tôn Dạ.

Đến bên trong là phòng VIP được trang hoàng tráng lệ và xa hoa lộng lẫy giống như trên phim truyền hình.

Phục vụ bê rượu cùng một ít đồ ăn vặt và hoa quả mà nữ sinh thích ăn lên rồi chỉnh thiết bị, sau đó cung kính đóng cửa rời đi.

Giờ phút này, trong hàng ghế, ánh đèn tươi đẹp loá mắt tùy ý chiếu ở trên vách tường. Chiếu rọi ở trên mặt tường lúc tối lúc sáng làm người xem mơ hồ thấy không rõ.

Mọi người ồn ào náo động, cùng nhau uống rượu ca hát, tùy ý phóng túng khoảng thời gian thanh xuân của mình.

Lâm Nhụy chọn một góc kín ít người để ý xong ngồi xuống.

Tiểu Mỹ bị Lâm Hứa Hữu đưa tới bên hàng ghế kia cùng chơi đùa với những người khác.

Còn cô thì lại một mình ngồi ở trong một góc, thoạt nhìn có chút lẻ loi.

Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

Cô vẫn không quên, Hàn Vũ còn ở tại nơi này.

Quả nhiên, mới vừa ngồi xuống trong chốc lát thì Lâm Nhụy liền cảm giác được có một bóng hình ngồi xuống ngay bên cạnh mình.

Mới vừa nâng mắt thì liền thấy được cặp mắt đào hoa rực rỡ kia. Ánh mắt anh cười như không cười: "Anh có thể ngồi ởbbên cạnh em không?"

Hàn Vũ lễ phép hỏi giống như hai người vốn không hề quen biết.

Lâm Nhụy mới chỉbliếc mắt một cái là đã có thể thấy được cặp con ngươi hừng hực thiêu đốt tình dục kia, quả thực có thể thiêu đốt người ta thành tro tàn.

Ánh mắt này rõ ràng là đang tính toán ăn cô sạch sẽ, xương cốt cũng không chừa sao?

Cô đột nhiên có chút hối hận, bản thân lúc nãy không nên lớn mật quyến rũ anh như vậy.

Hy vọng đến lúc đó Hàn Vũ sẽ không quá cường hãn...

Nếu không, cho dù sướng thì sướng, nhưng sau khi xong việc, thân thể của cô sẽ đau nhức đến muốn mạng.

"Có thể a học trưởng."

Cô dùng bộ dạng ngoan ngoãn gật đầu.

Hàn Vũ ngồi xuống.

Hai người cứ như vậy ngồi gần nhau và không mở miệng nói gì thêm.

Trùng hợp là lúc này lại có người đưa microphone qua.

"Vũ Tử,《 Thương Tín 》là bài tủ của cậu, mau hát đi, mau mau mau!"

Hàn Vũ theo bản năng nhìn màn hình, bình thường quả nhiên là anh thường xuyên hát bài hát này - đó là 《 Thương Tín 》 của Trần Dịch Tấn.

Anh nhận mic và ngồi trên sô pha bắt đầu hát.

Theo tiếng nhạc, thanh âm trầm thấp của anh truyền ra rõ ràng từ microphone.

"Đọc bức thư của em, đè nén những cảm xúc đang trỗi dậy."

"Dù chẳng tin vào những lời này, vậy mà sao cứ cảm thấy nặng nề."

(Ami: Bài này có thật nhé ^^)

Thanh âm ấm áp thấp trầm, ở trong đêm tối như khóc như tố, tựa như muốn kể một câu chuyện xưa mà áp lực bi thương, nghe rất êm tai.

Đặc biệt là khi anh ca hát, ánh mắt thâm tình nhìn về phía trước, sườn mặt anh tuấn nhiễm ưu thương, tựa như thiếu niên đẹp bước ra từ trong truyện tranh, thập phần làm người khác đau lòng.

Lâm Nhụy nghe không tự giác xuất thần. Cô không ngờ rằng Hàn Vũ lại ca hát hay như vậy.

Hơn nữa, cô lại còn ngơ ngẩn nhìn anh đến phát ngốc.

Thẳng đến khi Hàn Vũ hát xong, nhìn cô, trêu chọc chớp chớp mắt thì Lâm Nhụy mới phản ứng lại.

Thật sự là quá mất mặt.

Ngay sau đó, Hàn Vũ lại hát thêm một bài nữa.

Là một khúc nhạc có làn điệu vui tươi.

Lâm Nhụy kinh ngạc, người này có phải là nam thần hát ca chuyển thế hay không, sao mà anh hát gì cũng đều êm tai hết vậy?

Nhưng, lần này cô lại không có tâm tư để nghe cẩn thận.

Nguyên nhân là vì do có cái bàn tay đang không ngừng khơi mào một hồ xuân thủy ở dưới ở vạt váy của mình.

Chủ nhân của bàn tay ấy lại còn là Hàn Vũ.

Sao lại có người như vậy ở trên đời cơ chứ?

Lâm Nhụy kêu lên một tiếng, nội tâm bởi vì áp lực mà mãnh liệt liên tưởng tới tình triều, suy nghĩ bắt đầu trở nên tán loạn…

Rõ ràng người này mặt ngoài thoạt nhìn có vẻ là đang nghiêm túc ca hát, thế nhưng lại còn trộm luồn tay vào trong váy của cô. Tay của anh giống như một con rắn linh hoạt, lướt qua da thịt non mịn giữa hai chân đến cách lớp quần lót rồi vuốt ve chỗ bí ẩn của cô.

Mặc cho Lâm Nhụy nỗ lực tập trung tinh thần như thế nào thì cái tay đó vẫn cứ giống như là mọc lên ở giữa hai chân cô, không hề có ý muốn rút ra. Đã thế lại còn không ngừng quấy rầy chỗ mẫn cảm của cô, làm hại cô phải nỗ lực kẹp chặt hai chân.

Cô không ngờ rằng Hàn Vũ lại có thể to gan đến như vậy, còn dám làm trò thế này ở trước mặt nhiều người.

Liếc mắt nhìn Hàn Vũ ngồi bên cạnh. Anh đang cầm microphone ca hát, sườn mặt đối diện với cô, một bộ dáng vô tội giống như cái tay kia vốn không phải là của anh.

Đúng là một diễn viên thực thụ. Với kỹ thuật diễn này mà không được nhận giải thưởng Oscar thì thật sự là đáng tiếc.

Lâm Nhụy không thể không cảm thán.

Cũng may, cô chọn ngồi ở chỗ trong góc nên ánh đèn cũng tối mờ không rõ. Mấy người ngồi ở bên kia vẫn cứ chơi đùa vui vẻ và cũng không có người nào chú ý tới chuyện đang xảy ra ở bên này.

Vì vậy nên cô mới có chút yên lòng.

Hai chân liền theo bản năng thả lỏng, không ngờ rằng hành động này lại khiến cho Hàn Vũ có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Lần này, cái tay xấu của Hàn Vũ lại dám trực tiếp luồn vào bên trong quần lót ướt đẫm của cô, thẳng đảo hoàng long, ngay lập tức liền dùng một ngón tay cắm vào trong tiểu huyệt của cô.

Lâm Nhụy sợ tới mức vội vàng kinh hô lên một tiếng, may mắn là bị tiếng nhạc lấn át tiếng kêu.

“Nhỏ giọng chút đi.”

Hàn Vũ dời micro ra rồi nói, khuôn mặt tuấn tú nhìn qua phía Lâm Nhụy rồi đến gần lỗ tai cô thì thầm mờ ám oán giận.

“Cô muốn cho tất cả mọi người đều biết tôi đang dùng tay cắm cô sao?”

Lâm Nhụy trừng mắt rồi lắc lắc đầu.

Cho dù cuộc sống sinh hoạt cá nhân của cô đúng thật sự là phóng đãng, nhưng cô cũng không muốn bị thấy ở nơi có người a.

Có thể nói cô đây là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, nhưng sự thật chính là như thế.

“Vậy cô đừng có phát ra tiếng, nghe lời chút đi.”

Hàn Vũ nhếch môi xong phóng đãng không kềm chế được nói: “Ai bảo lúc trước là cô quyến rũ tôi. Hiện tại đang có nhiều người nên tôi đành phải dùng tay làm cho đỡ ghiền. Chờ đến lúc hai chúng ta thuê phòng thì đêm nay tôi liền làm tiểu tao hóa như cô rên cả đêm.”

Khi nói những lời này thì anh đều nói nhỏ vào tai Lâm Nhụy, hơi thở nam tính cùng chút mùi hương tỏa ra hướng về phía bên tai cô, tê tê dại dại làm toàn thân Lâm Nhụy đều mềm đến một nửa.

“Ân…” Cô thấp giọng mềm mại đồng ý.

Không còn cách nào khác, nam sắc đúng thật là quá mức mê người. Đặc biệt là khi nghĩ đến câu nói cuối của Hàn Vũ thì tâm thần cô liền nhịn không được mà nhộn nhạo và bắt đầu âm thầm chờ mong…
Hiện tại, Hàn Vũ đã hoàn toàn không còn tâm tư để ca hát. Anh rõ ràng cảm nhận được tiểu huyệt của cô có một dòng nước róc rách đang chảy xuống, tẩm ướt hơn phân nửa bàn tay anh. Cửa động nhỏ hẹp cũng trở nên ươn ướt bởi vì dòng mật dịch này, ngón tay đang cắm vào bắt đầu chậm rãi đâm thọc.

Đường đi ở bên trong ướt át lầy lội. Cảm giác khi ở bên trong thật thoải mái giống như là đang ngâm suối nước nóng. Anh vừa cắm vừa không quên mát xa âm đế của cô rồi nhẹ nhàng xoa nắn tiểu âm hạch, khi thì lôi kéo, lúc lại vuốt ve, và thưởng thức toàn bộ trong ngoài tiểu huyệt của cô.

Âm đế bị người khác liên tục vỗ về chơi đùa, khoái cảm ập đến trực tiếp như vậy khiến Lâm Nhụy rùng mình như điện giật. “Ách a…”

Cô vội vàng che lại môi đỏ, nuốt tiếng rên rỉ của mình trở ngược xuống.

Nhưng mà hiệu quả cực nhỏ, vẫn có tiếng rên rỉ nhỏ vụn đứt quãng phát ra từ khe hở của bàn tay.

Vừa lúc Hàn Vũ lại ngại một ngón tay không đủ nên đã đút thêm một ngón tay vào rồi chụm hai ngón tay lại, tận lực khiến phần dịch thể trong suốt tại bên trong nhục huyệt tràn lan sông cuộn biển gầm.

Cô đành để mặc anh muốn làm gì thì làm…

Cảm giác tiểu huyệt của mình ngay lập tức bị căng đến tràn đầy, âm đế cũng bị âu yếm, động tác thọc vào rút ra của ngón tay cùng khoái cảm trầm trọng xếp chồng lên nhau, sướng đến mức làm Lâm Nhụy gần như không khống chế được bản thân.

“Nga a… Ách… Ân…” Cô nằm mềm mại bất động trên sô pha rồi nhẹ nhàng rên rỉ lên…

Cố tình lại trúng vào lúc phòng phùng mưa dột, một bài hát mới vừa xong, bài tiếp theo chỉ mới tới khúc nhạc dạo, giờ phút này âm nhạc trong phòng rất nhỏ.

“Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”

Lỗ tai của hai người ngồi cách đó không xa tương đối nhạy, một nam sinh thấy kỳ quái nên liền lên tiếng hỏi người bên cạnh.

“Tiếng gì?” Người bị hỏi mang vẻ mặt khó hiểu.

“Chính là… Chính là cái loại mà…” Đặc biệt mờ ám giống như là âm thanh khi nam nữ làm tình phát ra, nam sinh kia thật sự ngượng ngùng mở miệng để hình dung.

Nhưng trong lòng lại rất tò mò ai mà lại to gan đến vậy?

Tiếng động kia thật giống như được giấu ở một góc nào đó, đột ngột xuất hiện xong lại đột ngột biến mất, làm tâm nam sinh có chút ngứa nhưng khi hắn nhìn quanh khắp nơi để tìm thì lại không có kết quả.

“Được rồi, đây là KTV mà! Thế cho nên sao lại có chuyện không có tiếng động được, khó có khi mọi người được gặp mặt một chút, tới đây nào, hai ta cùng uống một chén.” Người bị hỏi không cảm thấy có gì lạ mà cầm ly rượu rồi uống trước một ngụm.

Nam sinh kia cũng không có tiếp tục hỏi nhiều, hắn cũng cầm cái ly bên cạnh uống. Vừa uống, hắn lại nhịn không được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng trong góc.

Tiếng động kia hình như được phát ra từ nơi đó.

Nhưng hai người ngồi ở chỗ kia nhìn rất bình thường.

Cô gái thì ỷ một bên sườn ở trên sô pha, tóc dài rối tung trên gò má, hình như là đã ngủ rồi.

Còn Hàn Vũ thì lại đang bình tĩnh tự nhiên mà cúi đầu chơi di động.

Hai người họ không liên quan với nhau, nhìn một màn này hết sức bình thường.

Xem ra là do hắn bị ảo giác.

Nam sinh lắc lắc đầu, vứt mọi chuyện ra sau não rồi tiếp tục uống rượu với người bên cạnh.

Lúc Lâm Nhụy phát hiện ra chuyện mình đang mang thai thì đứa bé trong bụng đã được gần 2 tháng.

Hai gạch đỏ chói lọi trên que thử thai khiến cô phát ngốc.

Chẳng trách 2 tháng nay không có kinh nguyệt. Lúc đầu, cô cũng không có chú ý lắm bởi vì chỉ nghĩ rằng nội tiết tố của mình mất cân đối. Hơn nữa, thể chất của cô không dễ thụ thai, thế cho nên hầu như lúc làm tình đều để cho 3 người đàn ông bắn vào bên trong. Nhưng không nghĩ rằng một ngày đột nhiên lại có.

Nôn mửa trong toilet xong, cô dựa vào trên giường rồi bắt đầu trầm tư.

Cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một đoàn trông có phần khó coi.

Vấn đề này rất quan trọng a!!!!

Rốt cuộc đứa bé trong bụng là của ai?

Thật sự là cô làm tình quá thường xuyên nên cũng có chút nhớ không rõ.

Nhưng cô có nhớ mang máng là 2 tháng trước mình có đi ra ngoài cùng Hàn Vũ, cả hai đều ham muốn kích thích, vừa lúc thấy chỗ kia cũng không nhiều người nên hai người liền đã kịch liệt đánh dã chiến, vui sướng tràn trề một hồi. Hay là do lần đó nên cô mới có thai?

Không đúng, cũng có khả năng là của Phó Duẫn Thừa.

Nhớ rõ ngày hôm sau khi trở về với Hàn Vũ thì cô liền trộm tới hộp đêm cùng Tiểu Mỹ. Ai ngờ lại có một người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai muốn tán tỉnh cô, nếu không phải Phó Duẫn Thừa đúng lúc tới kịp thì suýt chút nữa cô đã không khống chế được bản thân. Hậu quả khi làm cho đàn ông ghen thực nghiêm trọng, cô bị Phó Duẫn Thừa mang về nhà. Sau đó, anh trầm mặt hỏi cô: “Có 3 người rồi mà vẫn còn chưa đủ cho em sao?”

Vì thế, cô bị anh đè ở trên giường rồi tàn nhẫn mà làm suốt một ngày một đêm, ngay cả lúc ăn cơm cũng là ăn ở trên giường, tiểu huyệt sưng đến nổi không nhìn ra hình dạng, cuối cùng phải tĩnh dưỡng 3 ngày thì mới phục hồi lại.

Đã vậy cũng chưa xong, Phó Duẫn Thừa lại còn nói cho 2 người kia biết xong cùng nhau làm một lúc 3 người. Sau khi bị châm chọc mỉa mai một trận xong, cô thề không bao giờ dám làm chuyện loạn thông đồng này nữa. Trời biết cô có bao nhiêu oan ức, cô vốn không hề có ý định thông đồng với người ta, là người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai kia chủ động trước.

Kế tiếp, 3 người liền làm cô suốt một tuần, còn đối xử với cô lạnh nhạt không rõ. Nếu không phải cô khom lưng cúi đầu thì chỉ sợ còn sẽ bị cạch mặt còn lâu nữa.

Thế cho nên, đứa bé này cũng có khả năng là của Hàn Vũ hoặc là Phó Duẫn Thừa.

Còn về phần Lục Trạch thì thời gian lúc đó lại đúng lúc anh đang đi công tác, vậy cho nên không có khả năng là của anh.

Nghĩ ngợi một hồi xong, Lâm Nhụy quyết định gọi điện cho 2 người kia, dù sao thì 2 người bọn họ cũng đều có khả năng là cha của đứa bé.

Ấn dãy số của Hàn Vũ, Lâm Nhụy còn chưa kịp nói lời nào thì đầu bên kia liền truyền đến một giọng nói nhiệt tình và dào dạt gợi cảm: “Bảo bối, thế nào, muốn làm tình sao? Chỉ có điều là mấy ngày nay anh bị ba già an bài đến chỗ bộ đội để rèn luyện, chờ anh trở lại rồi sẽ thỏa mãn em!”

“…” Cô dường như đã quên mất Hàn Vũ là động vật hoàn toàn dùng thân dưới để suy nghĩ.
Lâm Nhụy đỏ mặt xì một tiếng khinh miệt. “Anh suy nghĩ nhiều rồi, em phải nói cho anh biết chuyện này, anh đứng đắn một chút.”

“Được được được, bảo bối, em nói đi!” Giọng của Hàn Vũ vẫn không hề đứng đắn. “Anh đang đứng đắn đây.”

…………

Lâm Nhụy nói ra: “Em nói này, anh có khả năng sắp được làm ba. Đứa bé hẳn là đã được gần 2 tháng rồi.”

“Thật sao?” Hàn Vũ kinh hỉ hỏi.

“Là thật.”

“Nhưng… Anh cũng biết mà. Trong khoảng thời gian đó, anh, em và còn có cả Duẫn Thừa đều cũng làm… Thế cho nên, đứa bé cũng có khả năng là con của…”

Lâm Nhụy ấp a ấp úng nói xong rồi chờ đợi kết quả.

Không phải là sự mất hứng như Lâm Nhụy đã dự đoán, tâm trạng của Hàn Vũ ngược lại còn rất hưng phấn.

“Bảo bối, em yên tâm, mặc kệ là của ai, chỉ cần em sinh thì anh đều thích. Hơn nữa, nói không chừng đứa bé đó chính là của anh! Haha, anh phải nói cho ba biết, tắt máy trước đây, tạm biệt em!”

“Chờ một chút, em vẫn chưa…” Lâm Nhụy chưa dứt lời thì Hàn Vũ đã cúp điện thoại.

Lâm Nhụy vỗ trán thán nhẹ, ở cùng Hàn Vũ đã được 3 năm, Hàn thị trưởng vốn dĩ không đồng ý mối quan hệ giữa cô và Hàn Vũ. Năm nay mới chuyển biến tốt đẹp được một ít, tuy vẫn không đồng ý nhưng cũng không hề phản đối. Chuyện cô mang thai còn chưa xác định, lỡ như đến lúc sinh đứa bé này ra rồi phát hiện nó là con của Phó Duẫn Thừa thì cô phải làm sao bây giờ?

…………

Tiếp theo nên gọi cho Phó Duẫn Thừa.

Nói thật, đối với Phó Duẫn Thừa, cô vừa yêu vừa sợ. Cô biết Phó Duẫn Thừa vẫn luôn muốn có con, nhưng đứa nhỏ này cũng có khả năng không phải là con của Phó Duẫn Thừa, không biết Phó Duẫn Thừa sẽ làm như thế nào.

Không lẽ bắt cô phá thai sao?

Nếu đây là điều mà Phó Duẫn Thừa muốn thì cô sẽ làm. Dù sao, cô cũng tự biết bản thân nợ Phó Duẫn Thừa quá nhiều.

Nhưng, trong bụng bỗng có một sinh mệnh là loại cảm giác thực vi diệu, cô chưa bao giờ trải nghiệm quá, thật giống như là có một tia hy vọng mới.

Nếu thật phải phá thai…

Cô cũng không dám tưởng tượng.

Việc đã đến nước này, duỗi đầu một đao mà súc đầu cũng là một đao, gọi điện trước rồi tính tiếp.
Ba tiếng chuông vừa đỗ thì liền có người nghe máy.

“Tiểu Nhụy? Anh đang lái xe, gần về đến nhà rồi.”

Nghe được giọng nói trầm ổn hữu lực của Phó Duẫn Thừa làm trái tim Lâm Nhụy nổi lên một trận lên men. Buổi sáng hôm nay, cô nói muốn ăn đồ ngọt ở cửa hàng mới mở trong trung tâm thành phố, nhưng bởi vì xếp hàng quá khó nên Phó Duẫn Thừa dù chưa ăn bữa sáng vẫn liền đi mua về cho cô.

Phó Duẫn Thừa là một người đàn ông rất nghiêm túc. Từ sau khi ở cùng cô thì anh đối xử với cô đặc biệt tốt, hai người sống với nhau như vợ chồng bình thường, đơn giản mà hạnh phúc, anh còn phụ giúp Lâm Nhụy làm việc nhà. Hiện tại, Phó Duẫn Thừa đã từ một người đàn ông chỉ biết làm đồ qua loa biến thành đầu bếp nấu ăn cao cấp.

Phó Duẫn Thừa còn nói, anh nguyện ý làm cơm cho cô cả đời.

Chỉ có điều là, anh càng làm như vậy thì Lâm Nhụy càng cảm thấy áy náy. Cô không có cách nào để cắt đứt quan hệ giữa mình với Hàn Vũ và Lục Trạch. Tuy Phó Duẫn Thừa thỏa hiệp, nhưng mà, ai lại nguyện ý chia sẻ người mình yêu với những người khác?

Lâm Nhụy càng thêm có một loại cảm giác xúc động muốn khóc, Phó Duẫn Thừa tốt như vậy, sau khi biết chuyện này thì liệu anh có thể sẽ vứt bỏ cô hay không…

Cô do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.

“Ông xã, em muốn nói chuyện này với anh. Anh đừng nói gì cả, em sợ sau khi anh lên tiếng thì em sẽ không dám mở miệng nói nữa, nhưng chuyện này em không thể gạt anh. Là như thế này, sáng nay, em cảm giác thân thể có chút không thích hợp, ghê tởm muốn ói nên sau đó em liền đi mua…”

Một hơi nghiêm chỉnh nói xong, Lâm Nhụy gắt gao nhắm mắt lại. Cô không dám nghĩ đến phản ứng của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại.

“Két ——”

Tiếng thắng xe mãnh liệt vang lên.

“Em nói, em mang thai?… Đứa bé không xác định là của anh hay là của Hàn Vũ?” Phó Duẫn Thừa tận lực thả chậm thanh tuyến, chỉ là âm cuối vẫn còn mang theo vài phần run rẩy.

“Ân.” Lâm Nhụy nhỏ giọng lên tiếng. Cô không biết nên nói gì.

“……” Bên kia trầm mặc, không đáp lại.

Tựa như ném một viên đá vào trong mặt nước đang lặng, yên tĩnh, lặng yên không một tiếng động.

Trái tim Lâm Nhụy ngay lập tức trầm xuống.

Cô gian nan mở miệng, trong giọng điệu mang theo sáp ý: “Ông xã, em hiểu ý của anh… Em yêu anh, anh yên tâm, chuyện này em sẽ tự mình xử lý.”

So với đứa bé, cô càng không muốn làm cho Phó Duẫn Thừa thương tâm.

Đến khi Lâm Nhụy chuẩn bị tắt máy thì Phó Duẫn Thừa ở đầu bên kia rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Em muốn xử lý đứa bé này như thế nào?” Anh bình tĩnh hỏi.

“Phá nó sao?”

“Em…” Lâm Nhụy nghẹn lời. Cô xác thật đã nghĩ như vậy.

Phó Duẫn Thừa thở dài. Anh dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Nghe anh nói này, anh không có ý kêu em phá bỏ đứa bé, tạm không nói đến chuyện đứa bé có phải là con của anh hay không, việc phá thai rất nguy hiểm, sẽ làm tổn hại đến thân thể của em. Chỉ với điểm này thôi thì anh sẽ không cho em đi phá thai.”

“Còn nữa, em không phải nói đứa bé cũng có khả năng là con của anh sao? Từ khi anh đang quyết định chung sống hoà bình với bọn họ thì anh cũng đã nghĩ kỹ rồi, sẽ có một ngày này xuất hiện, thế cho nên, mặc kệ đứa bé có phải là con của anh hay không thì anh đều sẽ đối đãi với nó thật tốt và xem nó như con ruột của mình, anh sẽ cố làm một người cha tốt. Gia đình của chúng ta sẽ có thêm một tiểu thiên sứ nữa.”

Lâm Nhụy nghiêm túc nghe, sau khi nghe anh nói xong, cả người cảm động đến rối tinh rối mù.

Cô nghẹn ngào hỏi: “Vậy vì sao hiện tại anh mới nói, em còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…”

“Bà xã, em đừng khóc.”

Con người sắt đá cũng có nhu tình, đặc biệt là đối với người thân cận trước mặt, cho dù ở bên ngoài có lạnh lùng đạm bạc đến cỡ nào thì khi người mình yêu rơi lệ, mặc kệ là bởi vì nguyên nhân gì, cũng đều đủ để làm cho trái tim của anh mềm ra.

Phó Duẫn Thừa đau lòng một trận, biết người mình yêu hiểu lầm, anh vội vàng giải thích: “Anh lúc nãy là bởi vì đột nhiên nghe thấy chuyện này nên không kịp phản ứng lại, chủ yếu là quá kích động, có con, anh vui mừng còn không kịp.”

“Là thật sao?”Lâm Nhụy hỏi theo bản năng.

“Là thật!”

Phó Duẫn Thừa kiên định trả lời.

Lâm Nhụy nhanh chóng chuyển buồn thành vui: “Cảm ơn anh, ông xã!”

Kích động, vui vẻ, hạnh phúc… Đủ loại cảm xúc lập tức nảy lên trong lòng cô, ngược lại, đến cuối cùng một lời nói dễ nghe cô cũng không nói ra được, chỉ còn lại có một câu đơn giản này.

“Được được, trước đừng khóc.” Trong giọng nói chuyện của Phó Duẫn Thừa để lộ ra tia cưng chiều: “Khóc nhiều sẽ không tốt đối với đứa bé ở trong bụng, mau nín khóc. Em còn muốn ăn cái gì không? Sẵn tiện anh sẽ mua về cho em luôn.”

Lâm Nhụy nghe lời không khóc, từ tủ đầu giường rút ra một tờ khăn giấy rồi xoa xoa nước mắt, cô suy nghĩ một chút. “Em còn muốn ăn nho, còn muốn uống trà sữa, còn thêm…”

Lâm Nhụy một hơi nói xong mấy chục loại đồ ăn, nếu không phải Phó Duẫn Thừa có trí nhớ tốt thì chắc anh sẽ không nhớ được hết.

Sau khi lặp lại một lần xong, Phó Duẫn Thừa nói: “Bà xã, em ở nhà chờ anh, anh mua xong liền lập tức trở về.”

“Ân, được.”

Hiện giờ, tảng đá nặng ở trong lòng Lâm Nhụy rơi xuống, cô thuận theo mà ngoan ngoãn đồng ý.

Chỉ là, sau khi hai người tạm biệt, lúc cô chuẩn bị tắt điện thoại thì Phó Duẫn Thừa đột nhiên nói.

“À mà khoan đã, bà xã à, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Chính là ——” Phó Duẫn Thừa hiếm khi thấy có chút thẹn thùng.

“Em còn nhớ rõ hơn một tháng trước, ngày sinh nhật của em không, anh cùng Hàn Vũ ở nhà làm party để chúc mừng sinh nhật em, buổi tối hôm đó, chúng ta uống tương đối nhiều, sau đó, hơn nữa đêm thì Lục Trạch cũng gấp gáp trở về, sau đó 4 người chúng ta liền…”

Ý tứ này không cần nói cũng biết.

Lâm Nhụy kinh ngạc nhảy dựng lên: “Ngày đó Lục Trạch cũng về? Chẳng phải là đúng vào lúc đó thì anh ấy đi công tác nên không kịp về cùng tổ chức sao?”

Đối với chuyện ngày hôm đó, cô chỉ nhớ mang máng sau khi trải qua một đêm thực kích thích điên cuồng, sáng ngày hôm sau chỉ còn có cô, Hàn Vũ và cả Phó Duẫn Thừa, ba người cùng nhau nằm ở trên giường…

Nhưng, đối với Lục Trạch, cô lại không có một chút ấn tượng nào là đêm hôm đó cũng có sự hiện diện của anh ở đó.

Phó Duẫn Thừa khẳng định trả lời Lâm Nhụy. “ Sáng sớm hôm sau, Lục Trạch liền rời đi, anh cho rằng em đã biết nên không nói.”

Sao cô biết chứ? Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Trời ạ, thật sự không nghĩ ra được đêm đó rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu, sao lại có thể lăn lộn dưới thân của ba người đàn ông cường tráng như vậy.

Lâm Nhụy xấu hổ mặt đỏ bừng, cô biết mình là người không biết kiềm chế nhưng không ngờ rằng bản thân lại có thể phóng túng đến nước này.

Cô đột nhiên hiểu rõ hàm nghĩa ở trong câu nói của Phó Duẫn Thừa, không thể tin tưởng: “Ông xã, ý của anh là, đứa bé này cũng có khả năng là con của Lục Trạch?”

“Cũng có khả năng.”

Phó Duẫn Thừa trầm giọng nói: “Anh kiến nghị em nên nói chuyện này cho Lục Trạch, cậu ta cũng có quyền được biết.”

“Em biết rồi, ông xã.”

Nói thêm vài câu với Phó Duẫn Thừa xong, Lâm Nhụy mới tắt điện thoại.

Cô nhìn thông tin biểu hiện số di động của Lục Trạch, khóc không ra nước mắt.

Vậy là, con của cô lại có thêm một người ba sao?

Hít sâu một hơi, cô ấn số điện thoại.