[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 586: + 587



Edit by Thanh tỷ

Chương 586: Vương giả trời sinh

Cũng không thể nói cô ấy lòng dạ độc ác, hy vọng bầy kiến động thủ, chỉ là thấy làm lạ.

Tần Nhất thản nhiên nhìn lướt qua nói: "Cảm giác của bầy kiến này rất linh mẫn, bọn chúng hẳn là đã nhận ra sự tồn tại của chúng ta, cho nên không động thủ."

Vương Ổn Ổn xoa cằm, gật gù nói: "Hóa ra là vậy."

Ngoài xe, sóng ngầm vẫn đang tiếp diễn, chiêu này của Mã Đức trực tiếp khiến cho bảy người Cổ Thành hận nghiến răng. Lập tức, mấy người đàn ông không thể nhịn được nữa, dù cho hôm nay bọn họ phải chết ở chỗ này, bọn họ cũng muốn đánh chết cái tên chết bầm kia.

Mã Đức bị đánh cho gào khóc kêu to, nắm đấm không ngừng rơi xuống người hắn, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là bầy kiến vậy mà không động thủ.


Mấy người Cổ Thành bị vây lại, người trốn bên trong máy kéo cũng bị bầy kiến vây quanh, trong đó có người hiếu kì ngước mắt lên nhìn, vừa vặn đối diện với cặp mắt to biến dị xanh thẫm của kiến khổng lồ, bị dọa cho ngồi phịch xuống đất, sau đó mùi khai nhàn nhạt bay ra.

Chuyện này khiến kiến biến dị xung quanh càng thêm bạo động không yên.

Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, con kiến hình thể khá nhỏ con kia nhịn không được, há miệng cắn đầu người nọ, "răng rắc" một tiếng, đầu cùng thân mỗi thứ một nơi.

Sau đó chính là thanh âm nhấm nuốt nhộm nhoạm, mùi máu tươi càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ những con kiến khác, khiến bọn chúng gấp không thể chờ.

Tiếp đó, mấy người bên trong máy kéo đều trở thành mồi ngon trong miệng của đám kiến biến dị.

Làm người ta kinh ngạc là bầy kiến dường như vô cùng đoàn kết, số lượng "thức ăn" ít, trong khi kiến thì nhiều như vậy, nhưng chúng nó không hề đánh nhau, ngược lại đem tất cả đồ ăn đều nhường cho con kiến tương đối nhỏ con.


Một bầy kiến biến dị khổng lồ đoàn kết lại càng thêm kinh khủng.

"A, ahhh." Dương Kim Đệ hét ầm lên, sợ hãi từ tận đáy lòng không hề che dấu, nước mắt nước mũi chảy cùng một chỗ, bà ta thật sự không muốn chết, không muốn chết!

Mấy người đàn ông cũng ngừng tay, không tiếp túc đánh Mã Đức nữa, trong lòng bọn họ tràn đầy bi ai cùng mỏi mệt. Đánh hắn ta thì làm được gì, hắn ta chết có tác dụng gì, bọn họ cũng không thể sống sót trở về.

Cổ Thành lòng tràn đầy khổ sở, thế nhưng cũng không có biện pháp.

Con kiến gầm gừ kêu lên, cuối cùng vẫn hướng mấy người Cổ Thành bổ nhào tới.

Hoàng Oanh nhắm mắt lại, khóe miệng hơi giương lên. Kỳ thực, sống mà mệt mỏi như vậy thì chết đi cũng tốt, giải thoát khỏi thế giới tối tăm mù mịt này, chỉ là cô có phần không yên tâm về người em trai còn nhỏ tuổi của mình.


Đau đớn trong tưởng tượng không đến, ngược lại cô lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của kiến biến dị.

Hoàng Oanh kinh ngạc mở mắt ra, bóng lưng xinh đẹp nho nhã thẳng tắp cản ở trước mặt cô, thân hình rõ ràng nhỏ gầy đơn bạc, thế nhưng trong mắt cô lại cao lớn như vậy.

Hoàng Oanh bỗng nhiên muốn rơi lệ, thiếu niên này, thiếu niên này tựa như là ánh sáng sinh mệnh của cô.

"Ngẩn người ra đó làm gì, đều cam tâm nhận mệnh như vậy sao? Không ra tay, làm sao biết bản thân đánh không lại bọn chúng, làm sao biết mình không sống được? Không chiến mà chết như thế là hèn nhát." Giọng nói thanh lãnh của thiếu niên vô cùng kiên định, khiến cho mấy người đàn ông ở đây nhiệt huyết sôi trào.

Đúng vậy, bọn họ không muốn làm kẻ hèn nhát, bọn họ cũng không muốn chết, bọn họ phải sống sót!
"Xông lên, chẳng qua là mấy con kiến mà thôi, tôi không sợ đâu!"

"Đúng đúng, chúng ta phải sống trở về, vợ tôi còn đang chờ tôi đấy."

Tần Nhất nhìn lướt qua đám người, lông mày nhíu chặt thoáng nơi lỏng, còn tốt, chưa đến mức không có thuốc chữa.

"Mấy người các anh phân nhau ra, hai người một đôi, chia ra đứng ở bốn phương hướng. Nhớ kỹ nhược điểm của bọn chúng là con mắt, nghĩ biện pháp công kích mắt của bọn chúng, sau đó lại công kích tới đầu." Tần Nhất bình tĩnh truyền đạt mệnh lệnh, đâu vào đấy.

Giống như vương giả trời sinh, khiến cho người ta nhịn không được sùng bái.

Chương 587: Kết thúc

"Được." Mọi người nghe lời liền dựa theo đó mà làm, giờ khắc này, giống như là tìm được chủ tâm cốt đồng dạng.

"Ơ kìa, chơi vui như vậy làm sao có thể thiếu tôi được. Vừa vặn lâu rồi không có hoạt động tay chân, có chút lười biếng." Phượng Khuynh Ca cười tủm tỉm vuốt ve ống tay áo, sau đó đi tới.
Có Phượng Khuynh Ca gia nhập, áp lực của Tần Nhất ít đi rất nhiều. Mặc dù những con kiến này một mình cô cũng có thể giải quyết, nhưng lại không thể cam đoan mình không bị thương.

Tuy rằng chịu chút tổn thương cũng không đáng là gì.

Bầy kiến đang ngo ngoe muốn động, mấy người Tần Nhất cũng rục rịch chuẩn bị xuống tay.

Chém gϊếŧ bắt đầu, đây là sân nhà của bên thắng, máu me đầm đìa, nhuộm đỏ mặt đất, cũng đốt lên chiến ý trong lòng người.

Bỉ Ngạn Hoa nở rộ đầy đất, tư thế yểu điệu, yêu dã lộng lẫy, còn có giống như là chiến sĩ anh hùng.(?)

Không biết qua bao lâu, mặt trời chậm rãi nhô lên, bình minh đến, ánh nắng soi rọi từng ngóc ngách.

Thi thể kiến biến dị đầy đất, huyết dịch tanh hôi gay mũi, còn có mấy người Cổ Thành vô cùng chật vật gϊếŧ đến đỏ cả mắt. Trận chém gϊếŧ này, bảy người đám Cổ Thành cuối cùng chỉ còn lại có năm người, cũng may những người còn lại tuy bị thương, nhưng còn sống để trở về.
Tần Nhất thu lại đại đao uy phong lẫm liệt trên tay, mắt sắc lạnh nhạt.

Phượng Khuynh Ca đi tới, ngón tay thon dài chạm nhẹ lên vết thương bị vạch một đường khá dài trên gương mặt như ngọc của Tần Nhất, trong con ngươi là hừng hực lửa giận đang thiêu đốt.

"Đáng hận, thế mà lại làm cậu bị thương." Phượng Khuynh Ca vô cùng đau lòng, gương mặt đẹp như vẽ này, sao những con kiến xấu xí đó lại có thể xuống tay được!

Kiến biến dị: "..."

Phượng Khuynh Ca nghiến răng nghiến lợi, năm người Cổ Thành nhìn mà tim run bần bật. Từ trong trận chiến vừa rồi bọn họ mới biết được, đại mỹ nữ nhìn như vũ mị yêu kiều, hóa ra lại là khủng long bạo chúa!

Sức chiến đấu kia, bộ dáng đánh người, à không, đánh kiến kia, đơn giản mà thô bạo, bọn họ quả thực không dám nhìn thẳng.
Phượng Khuynh Ca xoay người rời đi, Tần Nhất giữ chặt cô ấy lại, đầu lông mày có phần bất đắc dĩ: "Cậu đi đâu?"

"Tiên thi." (lấy roi quất thi thể =)))

Sau lưng mấy người Cổ Thành phát lạnh.

"Được rồi, đừng làm loạn, chúng ta mau rời khỏi đây thôi." Tần Nhất giữ chặt tay Phượng Khuynh Ca, giữa hai đầu lông mày là mỏi mệt không thể che dấu.

Nhìn thấy Tần Nhất mệt mỏi, Phượng Khuynh Ca cũng không lộn xộn, em gái nhà mình mình đau lòng.

Mấy người Cổ Thành không có xe, Tần Nhất cung cấp cho bọn hắn một chiếc, đoàn người mang theo mỏi mệt và bụi bẩn đầy người phấn khởi trở về thôn.

Đến nơi, ai cũng không rảnh buôn chuyện, mà trước tiên về nhà ngủ một giấc thật say.

Chờ đến khi Tần Nhất tỉnh lại đã là ba giờ chiều.

Đi đến phòng khách, Trạch Ninh ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, mắt mèo xinh đẹp tò mò nhìn tới nhìn lui.
Zombie không cần ngủ, cho nên lúc ba người Tần Nhất đi ngủ bù thì một mình hắn ngồi trong phòng khách, vô cùng ngoan ngoãn.

Nhìn thấy Tần Nhất, Trạch Ninh vui mừng đứng bật dậy, lạch bạch chạy đến trước mặt Tần Nhất: "Tiểu Thất, cậu đã tỉnh rồi, cảm giác có khá hơn chút không?"

Tần Nhất bị thương, hắn biết, cho nên vẫn luôn không yên lòng.

Tần Nhất sờ lên gò má phải của mình, nơi đó có một đường vết thương dài: "Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi, đã bôi thuốc."

Tần Nhất vươn tay xoa đầu Trạch Ninh, đối với thiếu niên Zombie này, trong lòng cô rất yêu thích, thật sự coi cậu thành em trai của mình.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, có người thân, có em trai của mình, khiến trong lòng cô nhịn không được dâng lên những gợn sóng ôn nhu, mắt phượng thanh lãnh ngày xưa đều phiếm chút thủy quang.
Dù cho không có quan hệ máu mủ, nhưng Tần Nhất có thể cảm nhận được loại cảm giác tốt đẹp máu mủ tương liên đó. Loại cảm giác này, người Tần gia không thể cho.