(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 650: Nữ chính Phượng Tố Ngôn



Editor: Đào Tử

____________________________

Cảm nhận thấy nhiệt độ quanh mình hạ xuống một chút xíu, tu sĩ phân bộ【 Sở quản lý pháp khí phi hành 】lập tức bổ sung thêm một câu.

"Đương nhiên, nếu quả thật ngài không dùng pháp khí kiệu tiên này ở cao tốc và đại lộ thì không có vấn đề gì."

Sắc mặt Ngọc Cẩn chân nhân lúc này mới chuyển biến tốt một chút.

"Theo lời ngươi nói là được."

Y lại lấy ra pháp khí vụn vặt có thể dùng để bay, một hơi đăng ký trên trăm món, phẩm chất thấp nhất cũng là năm sao cấp SR, trong đó có một phần ba đều là sáu sao SSR. Nếu không phải tu sĩ công tác trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sợ là muốn nâng mông một đợt --

Nếu Đại gia chân nhân không ngại cùng giới tính.

Rời phân bộ【 Sở quản lý pháp khí phi hành 】, sắc mặt Ngọc Cẩn chân nhân vẫn không tốt.

"Phi hành giới hạn nhanh, chúng ta không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể đến nước Hoa Chi."

Ngọc Cẩn chân nhân nhiều lần tính quẻ cho đồ đệ tương lai.

Mỗi lần đều đang biến hóa, nhưng mỗi lần đều rõ ràng hơn lần trước.

Theo xu thế này, duyên phận hẳn là ngay tại gần đây, bỏ qua thời cơ tốt nhất, không biết sẽ có biến cố gì.

Ví như bị người ta chặn mất.

Nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt càng lạnh.

"Ngọc Cẩn sư thúc đừng lo lắng, chúng ta phi hành trên cao tốc đi."

Cao tốc cũng giới hạn tốc độ, nhưng hạn mức tốc độ cao hơn đại lộ bình thường nhiều.

Ngọc Cẩn chân nhân dùng ánh mắt ra hiệu sư điệt dẫn đường.

Bùi Diệp cũng hiếu kỳ.




Hẳn là "Cao tốc" này giống Quỷ đạo tài xế quỷ phó bản đầu chạy?

Kết quả --

Đại lộ phổ thông chỉ là cách mặt đất trăm mét đến ngàn mét, cao tốc là cách mặt đất ngàn mét đến vạn mét.

Nếu như vừa rồi hai người Bùi Diệp bay cao một chút, có lẽ sẽ không bị phạt.

Ngọc Cẩn chân nhân ghét bỏ thiếu niên Thích Thủy bay quá chậm, dứt khoát để cậu ngồi lên kiếm của mình.

Thiếu niên Thích Thủy nhìn Bùi Diệp một cách khó xử.

"Ngọc Cẩn sư thúc, đệ tử có thể phi hành nhanh, nhưng Hàm Ngư sư thúc...".

||||| Truyện đề cử: Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi |||||

Ngọc Cẩn chân nhân khẽ mở môi mỏng.

"Không cần lo lắng cho Hàm Ngư sư tỷ, con lo cho bản thân là được, đừng để rơi xuống."

Thiếu niên Thích Thủy: "???"

Lời này hơi ngược vậy?

Cậu vừa sinh ra điểm suy nghĩ ấy, Ngọc Cẩn chân nhân đã ngự kiếm khởi động, hóa thành một tia sáng.

"A a a -- Ngọc Cẩn sư thúc -- quá nhanh -- "

Cậu nắm thật chặt tay áo Ngọc Cẩn chân nhân, nhắm chặt mắt không dám mở ra.

Hồi lâu mới thích ứng được tốc độ làm trái tim người ta muốn rớt ra ngoài.

Mở mắt ra, khóe mắt lại nhìn thấy Hàm Ngư chân nhân thần thái thoải mái đi theo.

Thiếu niên Thích Thủy: "..."

Đã biết: Ngọc Cẩn sư thúc từ đầu tới đuôi không có nhanh hết mức, mở đủ mã lực...

Lại biết: Hàm Ngư sư thúc từ đầu đến cuối đi theo bên cạnh không có bị bỏ lại...

Cho nên...

Cậu đang nằm mơ sao?

Lên đường cao tốc cho phép phi kiếm nhanh, ba người chỉ dùng bốn ngày liền tiếp cận đại lục Thiên Lan.

Thiếu niên Thích Thủy mệt mỏi đau lưng nhức eo, hai người hao phí linh lực lại giống không hề hấn gì, nhìn không ra mảy may mệt mỏi.

Ngọc Cẩn sư thúc thì cũng thôi đi, người ta là đệ nhất chiến lực của Lăng Tiêu tông!

Vì sao Hàm Ngư sư thúc cũng có thể thành thạo điêu luyện?

Rõ ràng thực lực đẳng cấp sư thúc thấp hơn cậu mà?

Nói đến cái này, thiếu niên Thích Thủy muộn màng phát hiện mình không nhìn thấu cấp bậc thực lực của Hàm Ngư sư thúc.



Bởi vì đẳng cấp của Bùi Diệp tăng tới cấp 40.

Trước cấp 40 rất dễ thăng, nhưng từ cấp 40 trở đi, tu vi cần để thăng một cấp gần như là bằng tổng tu vi trước đó cộng lại.

Ngọc Cẩn chân nhân đẳng cấp tối cao, y có thể nhìn thấy thực lực đẳng cấp hai người khác trong đội ngũ.

Tự nhiên cũng chú ý tới Bùi Diệp.

Ngày thứ năm, Ngọc Cẩn chân nhân và Bùi Diệp gặp thoáng qua, thản nhiên nói: "Chúng ta tu hành tuy đi hướng nghịch ý trời, nhưng có một số việc cũng phải thuận theo thiên mệnh. Thực lực Lăng Tiêu tông đang thịnh, chính đạo cũng vững vàng áp chế ma đạo, Hàm Ngư sư tỷ tội gì đi tà môn ma đạo ấy?"

Người không có thiên phú, trong thời gian ngắn lại tăng lên nhiều cấp như vậy, người ngoài cũng khó mà không hiểu sai.

Bùi Diệp kinh ngạc: "Ngọc Cẩn sư đệ đang quan tâm sư tỷ ư?"

Ngọc Cẩn chân nhân lạnh lùng nói: "Không phải, chỉ là hy vọng sư tỷ đừng làm ra chuyện ô nhục sư môn, bôi nhọ danh dự Lăng Tiêu tông."

"Ngọc Cẩn sư đệ cứ yên tâm, hồi trước là do lười nhác tu luyện, bây giờ muốn hăng hái phấn đấu đền đáp tông môn."

Ngọc Cẩn chân nhân nhìn chăm chú một chút nhưng không nói lời nào.

Y và vị sư tỷ này không ở chung nhiều, nhiều năm như vậy số câu trò chuyện cộng lại còn không nhiều bằng mấy ngày nay.

Nhưng nể tình nghĩa đồng môn vẫn phải nhắc nhở một câu.

Nếu như cô làm chuyện hổ thẹn với Lăng Tiêu tông, là Chấp pháp trưởng lão của tông môn y sẽ không nương tay.

Đại lục Thiên Lan, nước Hoa Chi.

Bùi Diệp vẫn cho rằng bọn họ sẽ đến trễ không ngờ rằng tới vừa vặn.

"Hàm Ngư sư thúc, Ngọc Cẩn sư thúc, nghe ngóng được rồi."

Ba người vừa tiến vào đô thành nước Hoa Chi liền nghe được bách tính nghị luận ầm ĩ, ngôn từ đề cập "Thứ nữ đại tướng quân" không biết liêm sỉ, sắp tiếp nhận "Thú hình" và "Thạch hình". Dân chúng vừa nghị luận vừa hô bè dẫn bạn, lại sợ đi trễ không nhìn thấy trò hay...

Ngọc Cẩn chân nhân để thiếu niên Thích Thủy đi nghe ngóng chuyện gì xảy ra, thiếu niên Thích Thủy trong chốc lát liền hỏi thăm rõ ràng: "Thái tử phi tương lai -- Thứ nữ phủ đại tướng quân Phượng Tố Ngôn nước Hoa Chi tư thông với người ta, hoàng thất giận dữ, hạ lệnh phế bỏ thiên phú linh căn của Phượng Tố Ngôn..."

Ngọc Cẩn chân nhân nghe vậy khẽ cau mày.

Y lại bấm ngón tay tính toán, sắc mặt càng rét lạnh.

"Trong này liệu có hiểu lầm hay không?"

Thiếu niên Thích Thủy nói: "Hàm Ngư sư thúc, có hiểu lầm khúc mắc hay không chưa biết, bách tính bên ngoài đều truyền tai nhau như thế."

Bùi Diệp chuyển hướng Ngọc Cẩn chân nhân, hỏi y: "Ngọc Cẩn sư đệ, hay chúng ta đi xem một chút?"

Ngọc Cẩn chân nhân khinh thường nói: "Nhìn một đám phàm nhân ồn ào sát sinh làm trò hề? Không đi!"

Dứt lời, y phất tay áo lên lầu.

Bùi Diệp vỗ vỗ bả vai thiếu niên Thích Thủy.

"Nếu Ngọc Cẩn sư đệ không đi, thế sư điệt con theo giúp ta đi. Nếu như có nội tình thật, có lẽ còn có thể cứu một tính mạng vô tội."



Bối phận đè chết người.

Thiếu niên Thích Thủy cười khổ đuổi theo, sợ Hàm Ngư sư thúc lạc mất.

Đại lục Thiên Lan cũng không phải Lăng Tiêu tông, một khi Hàm Ngư sư thúc mất tích, không có những đệ tử tông môn khác cung cấp manh mối.

"Hàm Ngư sư thúc, chờ con một chút!"

Thiếu niên đeo kiếm đuổi theo.

Kịch bản vừa mới đến Phượng Tố Ngôn lừa gạt cái gọi là "Thú thủ trinh", còn chưa thở phào lại bị quận chúa làm khó dễ, suýt nữa bị đánh chết.

Vị quận chúa điêu ngoa này là con gái phiên vương khác họ của nước Hoa Chi, từ nhỏ rất được ân sủng, cũng thầm mến Hoàng thái tử nhiều năm.

Tình địch là pháp bảo thúc đẩy kịch bản và gia tăng xung đột có một không hai.

Gương mặt xinh đẹp của quận chúa điêu ngoa trầm xuống, mắng to.

"Tiện tỳ, ngươi dám châm chọc bản quận chúa!"

Yêu mà không được luôn là nỗi đau trong lòng quận chúa điêu ngoa, lại không nghĩ rằng Thái tử phi tương lai không chỉ không phải mình, còn là thứ nữ ca nữ thấp kém sinh, thứ nữ này còn tính toán Hoàng thái tử, còn không biết liêm sỉ tư thông cùng hạ nhân.

Phượng Tố Ngôn còn dùng chuyện này châm chọc cô ta.

Quận chúa điêu ngoa lập tức từ điêu ngoa tiến hóa thành lưu manh.

"Hôm nay liền để con lẳng lơ ngàn người cưỡi như ngươi nếm thử đau đớn chém thành muôn mảnh!"

Thiếu niên Thích Thủy chen đến hàng phía trước xem náo nhiệt nghe vậy ngạc nhiên.

Lẩm bẩm một câu: "Hàm Ngư sư thúc, cô quận chúa này... Thật đanh đá thô bỉ quá."

Thích Thủy lần đầu vây xem hai cô gái chửi nhau.

Tuy rằng tu sĩ luôn yêu thích chém chém giết giết, nhưng không có nghĩa là văn hóa tố dưỡng của bọn họ không ổn. Đầu tiên, tuổi thọ bọn họ dài hơn phàm nhân, thời điểm tu luyện không được thì đọc sách, luyện chữ, đánh đàn, thổi sáo... Dù không có thiên phú, thời gian dài luyện tập cũng có thể "Tinh thông".

Tu sĩ tu thân dưỡng tính nhiều năm, bình thường sẽ không dễ khẩu nghiệp.