[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 40: Nếu Còn Tiếp Tục Như Vậy, Đôi Chân Đã Gãy Của Nhiễm Trần...



Chương 40. Nếu còn tiếp tục như vậy, đôi chân đã gãy của Nhiễm Trần sẽ một lần nữa sống sờ sờ bị bẻ cong!

"Long Dã y vẫn tốt. Chỉ là lúc trước y chưa thể từ trong Hoàng cung đưa ngươi đi, cho nên vô cùng nóng ruột. Thời gian này, ngày qua ngày thao luyện không thiết sống, vẫn muốn lại tiến công một chuyến."

"Hoàng cung?!"

Nhiễm Trần toàn thân chấn động, gần như ngồi bật dậy. Nhưng nửa người dưới không di chuyển chút nào khiến hắn chật vật ngã trở lại xuống mặt đất. Tay hắn vô thức nắm lấy áo lông chồn, dùng sức quá mức đến nỗi mu bàn tay đều nổi gân xanh.

"Y tới Hoàng cung khi nào?"

"Sao vậy, ngươi không biết? Y biết ngươi bị Bệ hạ tuyên vào cung, ở phủ của ngươi chờ mấy ngày. Ngươi một mực không trở về, cuối cùng y quyết định xâm nhập Hoàng cung, đưa ngươi ra ngoài."


"Sao y có thể lỗ mãng đến vậy! Hoàng cung canh phòng cẩn mật, y sao có thể tự tiện xông vào! Tình huống của y bây giờ như thế nào?"

"Y vì nghĩ cách cứu ngươi ra ngoài, thiếu chút nữa đã nộp mạng. Nghe nói là hành thích Bệ hạ nhưng không thành, cũng may cuối cùng vẫn toàn thân trở ra."

... Chỉ là, y không còn là Long Phó tướng tiền đồ vô lượng ngày trước nữa.

Kỷ Ninh nhớ đến vết đao khắc sâu tới tận xương trên mặt Long Dã cùng với chiếc mặt nạ sắt... Từ đây, y trú phục dạ xuất*, không thể lấy gương mặt thật gặp người. Nhưng dù là như vậy, Long Dã vẫn trầm mặc như trước, ngày ngày liều mạng thao luyện, còn dự định vào cung một lần nữa...

*Trú phục dạ xuất: 昼伏夜出 Ban ngày ẩn nấp, ban đêm hành động.

Kỷ Ninh không nhịn được thở dài thật sâu.


"Hoàng huynh là người như thế nào chứ? Không có khả năng, nếu như hành thích không thành, Long Dã sao có thể toàn thân trở ra? Kỷ Tướng quân, có phải ngươi gạt ta hay không? Y thật sự không có việc gì?"

"Ta lừa ngươi làm cái gì. Y là huynh đệ của ta, ta chẳng việc gì phải đem sinh tử của y ra nói đùa. Y xác thực không có chết, vẫn đang ẩn nấp trong quân doanh thiết kỵ Lang Nghiệp của ta, thậm chí mỗi ngày còn đang thao luyện, võ công cũng càng thêm tinh tiến. Nhưng y không thể nói là vô sự... Nếu không thể cứu ngươi ra ngoài, ta chỉ sợ y cũng chẳng có cách nào sống một mình."

"Lời này là có ý gì?"

"Ngươi thật sự không hiểu? Nhiễm Trần, y không phải người ngu, sao lại không biết xông vào Hoàng cung hành thích Bệ hạ là cửu tử nhất sinh? Nhưng y vẫn đến. Một ngày không thể cứu ngươi ra ngoài, y liền không có cách nào từ bỏ. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, y..."


Nhiễm Trần cả đêm đều trấn định tự nhiên. Nhưng vẻ bình tĩnh bên ngoài ấy của hắn lại bị mấy câu nói kia của Kỷ Ninh đánh nát. Toàn thân hắn phát run, áo lông chồn trên người cũng không thể giữ được. Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, bả vai càng run đến lợi hại.

"Bảo y đừng đến nữa..."

"Cái gì?"

Thanh âm Nhiễm Trần nghẹn ngào, cơ hồ nghe không ra đang nói cái gì khiến Kỷ Ninh trong lòng nghi ngờ hắn gần như đã sụp đổ, khóc rống lên. Kỷ Ninh đẩy ngón tay Nhiễm Trần ra, nhìn chằm chằm gương mặt hắn, lại phát hiện mình đoán sai rồi.

Nhiễm Trần đang cười.

Mặc dù nước mắt nhòe nhoẹt cả gương mặt, bờ môi cũng cắn đến gắt gao. Nhìn thế nào cũng giống như đang khóc rống, nhưng ánh mắt kia... Vô cùng xác thực không thể nghi ngờ, đó là đang cười.

Kỷ Ninh bắt gặp Nhiễm Trần cười rất nhiều lần. Có phong lưu, có giảo hoạt âm hiểm, càng nhiều hơn chính là giả tạo, ngụy trang. Nhưng lần này, trong thời điểm gần như rơi vào tuyệt cảnh, giữa ngày ngày chịu cực hình tra tấn, Nhiễm Trần cười, lại tựa như vô cùng hạnh phúc. Chẳng khác chi một đứa trẻ chưa từng nếm qua vị ngọt lần đầu tiên được ăn một viên đường; chẳng khác chi một con thú nhỏ bơ vơ không chốn để về lần đầu tiên có một cái tổ ấm áp.
"Ta rất cảm kích ngươi, Kỷ Tướng quân. Ngươi mang đến cho ta tin tức này..."

... Để ta biết, y còn bình an vô sự.

... Để ta biết, y vẫn nghĩ đến ta.

... Chỉ là, ta không hy vọng y lại vì ta mà đối mặt với nguy hiểm lớn đến thế.

"Nhưng ta cầu xin ngươi, Kỷ Tướng quân, ngươi ngăn y lại, đừng lại tới cứu ta nữa! Đó là Hoàng huynh, Long Dã đấu không lại gã! Không ai có thể đấu với Hoàng huynh... Gã đã trở về từ cõi chết. Tuyệt đối không nên vì ta mà rơi vào hiểm cảnh! Kỷ Tướng quân, ngươi nói cho y, coi như y chưa từng thấy ta... Đừng đến nữa!"

"Chuyện của các ngươi, chính các ngươi tự đi mà nói! Huynh đệ của ta, ta biết đến từng chân tơ kẽ tóc... Bảo y quên ngươi? Chuyện này sao có khả năng!"

Hai người nhất thời đều có chút kích động. Kỷ Ninh túm lấy cổ áo Nhiễm Trần, Nhiễm Trần mặt mũi nhòe nhoẹt nước mắt, thần sắc lại quật cường. Hai người đương giằng co, đột nhiên nghe được ngoài cửa vang lên một tiếng cười khẽ.
Cả thân thể Nhiễm Trần run lên, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch. Hắn buông tay ra, cứng đờ quay đầu đi.

Ngoài cửa có một người đang đứng, mặc dù đưa lưng về phía ánh sáng không thấy rõ khuôn mặt, ánh mắt kia vẫn hệt như chim ưng. Thân ảnh góc cạnh như lưỡi đao, không phải Nhiễm Dật thì còn có thể là ai?

"Hoàng huynh!"

Nhiễm Trần kêu một tiếng, thanh âm tràn ngập nỗi sợ hãi. Nhiễm Dật lại căn bản không để ý tới hắn, đôi mắt chỉ gắt gao dán lên thân ảnh hai người. Vừa mới tranh chấp nghiêm trọng, hai người bọn họ cơ hồ dính sát vào nhau.

"Kỷ Tướng quân, ngươi cùng đệ đệ không nên thân này của ta quả nhiên trò chuyện rất vui vẻ."

"Hoàng huynh, ta không có..."

"Vì sao phải phủ nhận? Hoàng huynh gặp được một tri kỷ của ngươi, cũng thập phần vì ngươi mà cao hứng." Nhiễm Dật nói, trên mặt vẫn như cũ mang theo nét cười. Tầm nhìn của gã từ ngón tay Kỷ Ninh đang nắm lấy vạt áo Nhiễm Trần xẹt qua. Ánh mắt kia tựa như một lưỡi đao sắc mảnh, gần như thiêu đốt bàn tay Kỷ Ninh.
Nhiễm Trần đẩy Kỷ Ninh ra. Hắn chẳng khác nào một con thú nhỏ bị giẫm trúng đuôi, thân thể cứng ngắc, trơ mắt nhìn Nhiễm Dật đi tới.

Ngón tay Nhiễm Dật thon dài, khớp xương rõ ràng, lại vô cùng hữu lực. Gã không chút dung tình nắm lấy cằm Nhiễm Trần, dùng sức kéo một cái về phía mình.

Khí lực của gã quá lớn, nửa người Nhiễm Trần đều bị kéo tới ngã nhào xuống đất. Song chân hắn vẫn không nhúc nhích chút nào, giống như bị đóng đinh trên mặt đất!

Nhiễm Dật lại túm một cái, lần này thành công lôi Nhiễm Trần dậy. Thân trên của Nhiễm Trần bị nhấc lên khỏi mặt đất, thống khổ ngẩng đầu. Áo lông chồn trên người cũng trượt xuống. Nhiễm Dật nhìn thoáng qua Kỷ Ninh, tựa như vua sói miệt thị một con dã thú xông nhầm lãnh địa.

Kỷ Ninh hít vào một hơi.

Trực giác của hắn không sai, Nhiễm Trần quả thực bị đóng đinh xuống đất bởi một sợi xích sắt rộng bằng bốn ngón tay, gắt gao trói hai chân hắn lại, một đầu gắn vào gạch xanh trên nền đất.
Nhiễm Trần không nhúc nhích, là bởi vì hắn thật sự không thể động đậy! Thời điểm hắn bị nhấc lên khỏi mặt đất, hai chân cong một hướng kỳ quái... Đây tuyệt đối không phải góc độ cong mà một người bình thường có thể làm được!

"Bệ hạ!"

Kỷ Ninh thấy Nhiễm Dật vẫn còn dùng sức. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đôi chân đã gãy của Nhiễm Trần sẽ một lần nữa bị sống sờ sờ bẻ cong!