[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 352: Cày cuốc chăm chỉ ở xã hội nguyên thuỷ (29)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Nghe Eda bảo chưa nói vụ có thịt muối, Ninh Thư mới gật gù hài lòng, cô nói: "Cứ giấu vụ thịt muối đã, giờ chúng ta phải đi săn."


Do có động đất nên muông thú hoạt động rầm rộ, nếu cứ trông chờ vào thịt muối thì chẳng mấy cũng hết.


Eda cầm gậy, hoảng sợ hỏi: "Nhưng mà chúng ta là giống cái, săn thú thế nào đây?"


Ninh Thư nói chắc nịch: "Không sao đâu, có tớ ở đây mà. Vạn sự khởi đầu nan, chúng ta muốn sống sót thì chỉ còn cách dựa vào chính mình thôi."


Ninh Thư phát hiện một con lợn rừng đang ùn tuyết, bộ ranh dài nhọn trông khiếp chết. Ninh Thư cảm thấy Eda bên cạnh đang run lẩy bẩy.


"Nhìn tớ làm thế nào này." Ninh Thư thì thầm với Eda rồi rón rén qua chỗ con lợn rừng, nhưng do cô nhẵm xuống tuyết nên đã có tiếng động.


Lợn rừng ngoảnh lại thấy Ninh Thư thì nó xông đến Ninh Thư, định đâm chết Ninh Thư bằng ranh mà không hề sợ sệt. Ninh Thư cầm gậy gỗ, cô chớp thời cơ phi vào đầu con lợn và chọc thủng qua đầu nó.


Eda nhìn Ninh Thư ngẩn tò te.


Được Ninh Thư dạy, Eda đã giết được một con... thỏ, cơ mà nhiêu đó đủ làm Eda vui rồi.


Kéo lợn rừng về, giống cái trong hang động bắt đầu nấu thịt.


Ninh Thư quan sát mọi người, ở đây có một vài đứa trẻ, có cả giống đực và giống cái thì cô bảo: "Trước khi chết pháp sư đã giao lại trọng trách dẫn dắt bộ lạc tồn tại cho tôi. Bắt đầu từ hôm nay tôi là thủ lĩnh của bộ lạc này. Giờ chúng ta là một tập thể, muốn sống tiếp thì nhất định phải đoàn kết."


"Kaya, không có giống đực chúng ta sống thế nào?" Một giống cái hỏi Ninh Thư, "Chẳng lẽ giống đực không quay lại tìm chúng ta ư?"


Ninh Thư cười khẩy trong bụng, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh: "Chúng ta phải sống để đợi giống đực đến tìm chúng ta."


"Từ ngày mai, tự chúng ta sẽ phải đi săn, chúng ta phải sống đến khi giống đực đến tìm chúng ta." Ninh Thư thấy thịt trong nồi đá đã chín thì bảo, "Lấy cho trẻ con trước đi, chúng ta ăn sau."


Ninh Thư ăn một bát canh thịt rồi ngồi xuống ổn định hơi thở, điều động khí kình trong đan điền chữa trị vết thương khắp người. Cả ngày nay quá gồng mình, cơ thể cô đã hết chịu nổi rồi.


Giống cái và trẻ nhỏ ôm nhau, vượt qua một đêm hoảng loạn lo âu trong khi đất trời vẫn còn dư chấn liên tục. Mọi người quây quần bên nhau, một số thú nhân nhát gan khóc trong thầm lặng.


Hôm sau, Ninh Thư dẫn một vài giống cái ra ngoài đi săn. Đây là quá trình tiến hóa khốc liệt, muốn sống thì phải đổ máu.


Ninh Thư đã dặn trước là phải cực kỳ chú ý, vậy nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn một giống cái đứng đực ra trước con mồi và bị con mồi giết chết.


Máu tươi văng tung tóe làm các giống cái khác càng sợ sệt, thậm chí còn khóc toáng lên.


Tự nhiên Ninh Thư không biết cô làm thế này có đúng hay không. Giống cái quen được giống đực bảo vệ, đột ngột phải đối mặt với cuộc sống máu me là đúng hay sai?


Ngày đầu đi săn thất bại, sau đó tự Ninh Thư đi săn mồi thì mới có thức ăn cho hôm nay.


Ninh Thư không mấy vui vẻ, về hang mà cô cũng chẳng nói chẳng rằng, làm các giống cái khác cũng không dám trò chuyện.


Sau khi nấu được thịt, Eda đưa bát thịt cho Ninh Thư và bảo: "Kaya đừng giận mà."


"Tớ không giận, tớ chỉ thấy chúng ta mà còn cứ thế này sẽ chết cả thôi." Ninh Thư nhìn Eda, "Trời trở nóng rồi, đáng ra là mùa đông nhưng bầu trời lại có thêm một quả cầu lửa nữa. Nếu quả cầu lửa vẫn còn vậy tuyết đọng sẽ tan dần và không còn nước đâu."


"Tớ lo chúng ta không biết sống thế nào." Ninh Thư thở dài.


Yume nói: "Tôi sẽ cố gắng tạo thật nhiều nồi đá, tích thật nhiều nước trước khi tuyết tan hết."


Ninh Thư gật đầu, xong cô hỏi Yume: "Cô còn đau lòng không?"


Chika cố tình giết cô ấy, Ninh Thư cũng khó mà chống trả với nhiều người như thế, có khi là không cứu được cô ấy. Cũng có thể coi là trận động đất này đã cứu cô ấy.


Yume mỉm cười, lộ ra hàm răng vàng khè, "Bây giờ tôi muốn sống, tôi không tin giống đực sẽ quay lại đón chúng ta đâu."


Hừm, cuối cùng cũng có người biết nghĩ. Nếu như quan tâm thì khi đó đã đưa đi rồi.


Các thú nhân khác cũng thi nhau bảo với Ninh Thư rằng sẽ cố gắng học đi săn.


Ninh Thư âm thầm thở dài, nói thì dễ nhưng làm được hay không lại là chuyện khác. Họ không bị con mồi đuổi chạy đã là khá lắm rồi.


Thời tiết ngày một nóng bức, tuyết đọng trước đó đã gần tan hết, nước tuyết ngấm xuống đất mọc lên cỏ non.


Quang cảnh tươi tốt hẳn lên, nếu trên trời không có ba mặt trời thì hay rồi.


Lúc Ninh Thư dẫn giống cái đi săn cũng đi săn các con vật khá là hiền, gặp con vật nguy hiểm đều trốn mất dạng.


Do có được sự phối hợp vớ vẩn của giống cái nên cuối cùng họ cũng đã giết được một con vật na ná con trâu to, sau đấy vẫn cần nhờ Ninh Thư buộc dây mây rồi kéo thục mạng con mồi về hang.


Lần nào ra ngoài đi săn, Ninh Thư cũng dẫn theo giống đực nhỏ để chúng học cách săn thú, cho chúng bắt con thỏ, mài răng mài móng gì đó.


Qua một khoảng thời gian, giống cái đã rắn hơn trước kia, cũng có một số chết trong khi săn thú.


Cũng có một số người bị thương, đành phải ở lại hang làm việc vặt.


Nhìn các dấu vết mình vạch ở trong hang, đã có hai mươi lăm vạch, vậy là đã qua trận động đất gần một tháng rồi.


Lâu như thế, các giống cái đã khác trước, họ không còn chờ đợi giống đực về tìm mình, cũng chẳng thiết tha đi tìm họ.


Giống đực có cánh, họ mà muốn tìm thì chẳng mất bao lâu đâu.


Không cần chờ nữa nên hiện giờ các giống cái đều cố mà sống cho bằng được. Từ còn cầm gậy cũng run, giờ đây, họ đã hạ gục được con mồi nhanh chóng.


Ở một khía cạnh khác, Ninh Thư hay tin Bộ tộc Hổ có cánh đã rời khỏi rừng nguyên sinh để đến sống ở một đồng bằng màu mỡ.


Đồng bằng thích hợp trồng trọt, có hạt giống rồi nên các thú nhân đã bước vào giai đoạn cày cấy. Chika đã xây dựng vương quốc thuộc về mình ở đây.


Ninh Thư cười khẩy, bỏ rơi bao nhiêu giống cái như thế, chúng bay cứ đợi đến lúc hết gái thì tự chơi gay với nhau nhé.


Có khi sắp đến chế độ mẫu hệ rồi, để nối dõi thì một giống cái sẽ có nhiều giống đực. Ngặt nỗi giống cái yếu ớt, sinh con rất nguy hiểm cho giống cái, có khi khó giữ được cả mẹ lẫn con, có thể sẽ sinh non liên tục.


Đây là một xã hội nguyên thủy nguy hiểm, trên trời hay dưới đất đều nguy hiểm cả, đến lúc khả năng biến thân của giống đực thoái hoá thì chờ chết đi.


Chuyện mà Ninh Thư ái ngại nhất đã đến, vào cái ngày mà đã có sáu mươi vạch, thời tiết đã nóng đến cháy da cháy thịt.


Cùng với ba mặt trời, mực nước ở các con sông giảm rõ rệt, cỏ cây dưới đất đều bị sức nóng phả ra từ mặt trời làm cho cháy xém.


Mọi chuyện đều diễn ra đúng như dự đoán, quãng thời gian tới sẽ ngày càng khốc liệt hơn.