Quy Tắc Ngầm

Chương 78: Khố khố*








*Khố: khố có nghĩa là quần, ở đây ám chỉ quần Tiêu mặc lúc nhỏ.


Vừa đẩy cửa ra, Tiêu Mạc Ngôn nhìn thấy bà Từ giơ tay phải lên, trên tay cầm một chiếc quần yếm của trẻ con, tay trái cầm một cái váy nhỏ, mặt mày hớn hở đang nói gì đó với ông lão kia. Cô nheo mắt kinh ngạc nhìn, không biết nên làm thế nào, chiếc quần yếm kia càng nhìn càng quen, mà Phương Nhược Lâm bên cạnh đã khiếp sợ lui ra ngoài. Ông lão đang cúi đầu tinh tế nhìn vào album ảnh, bên cạnh thì bà Từ đang siêng năng giảng giải, bả vai bà nhẹ nhàng run rẩy, cười đến không ngừng, ngay cả mặt than Tô Luyến Tuyết cũng mang theo ý cười nồng đậm trên mặt, khoanh tay trước ngực đứng một bên.


Thấy thế nào cũng là chuyện không ổn, Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm chiếc quần yếm, cân nhắc hồi lâu, dường như là nhớ đến cái gì đó, mặt bỗng dưng đỏ lên, cô bước lên vài bước, giật lại chiếc quần từ tay bà Từ.


"Bà Từ, bà làm thế này là sao?!"


Bà Từ cười xấu xa, không để ý tới Tiêu Mạc Ngôn, quay đầu nhìn ông lão kia,


"Lão Triệu, ông thấy không? Thật ra cô ấy không hoàn mỹ như trong tưởng tượng của ông đâu, thường xuyên hô to gọi nhỏ với người già."


Ông lão tên là Lão Triệu ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gật nhẹ đầu.


"Tiêu Tổng."


Giọng nói kia mang theo ý cười khiến Tiêu Mạc Ngôn xấu hổ đỏ mặt, cô gượng gạo cười với lão Triệu, quay đầu cắn răng hung hăng nhìn bà Từ.


Lão thái thái này càng ngày càng vô pháp vô thiên, đem quần yếm của cô ra triển lãm với người ngoài, may là cô nhớ ra!


Hạ Linh vốn ngủ không sâu, bị Tiêu Mạc Ngôn và bà Từ mỗi người một câu cãi nhau đánh thức, biết bên ngoài còn có người, nàng nâng cơ thể bủn rủn cố gắng mặc quần áo vào rồi đẩy cửa đi ra. Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy bà Từ và Tiêu Mạc Ngôn đang dùng lực xâu xé một vật thể không rõ màu lam, ồn ào làm cho gà bay chó sủa. Tiêu Mạc Ngôn chung quy tuổi trẻ, có sức lực hơn, một tay kéo thứ đó còn không quên la hét, nhướn mày nhìn bà Từ, ngược lại bộ dạng bà Từ nghiến răng nghiến lợi lại khiến nàng buồn cười.


Nghe được tiếng cười, mấy người đồng loạt quay đầu nhìn, tất cả đều giật mình.


Áo choàng màu trắng bọc lấy dáng người yểu điệu, mái tóc dài như thác nước xõa xuống hai bên, khuôn mặt không trang điểm thản nhiên ửng hồng, thân thể yếu mềm nhẹ nhàng tựa vào sát tường, đôi mi nhợt nhạt mỉm cười, mà nụ cười khiến người khác động lòng này dường như đã lâu lắm không xuất hiện trên gương mặt Hạ Linh Doanh.


Nàng đi lên trước, nhẹ nhàng cầm tay Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh ngẩng đầu nhìn cô, ôn nhu nói:


"Tiêu, chị lại làm gì thế, không được khi dễ người già."


Nghe Hạ Linh Doanh nói thế, lại thấy lão Triệu ngồi bên cạnh, Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt, buông lỏng tay ra, mà bà Từ giống như tìm được vị cứu tinh liền giữ chặt tay Hạ Linh Doanh, kéo nàng đến bên sofa, vung chiếc quần yếm trong tay, bắt đầu kể khổ.


"Hạ Hạ, cháu phân xử cho bà Từ đi! Lão Triệu là người tiểu thư giới thiệu cho bà, cháu thấy đó không nể mặt tăng thì cũng nể mặt Phật chứ, bà tự mình tiếp đãi người ta là được rồi. Trong lúc trò chuyện thì nhắc đến tiểu thư, lão Triệu nói tiểu thư quá mức khí phách, có một loại cảm giác cao cao tại thượng không ai sánh bằng. Bà vốn có ý tốt, muốn khiến ông ấy dễ thích ứng hơn, cố ý cầm khố khố của tiểu thư lúc còn nhỏ ra cùng lão Triệu xem, khiến ông ấy hiểu rằng tiểu thư cũng là người bình thường như bao người khác. Bà lao tâm khổ tứ như thế, cô ấy không cảm kích, lại còn ồn ào với bà? Cháu nói xem bà có lôi kéo cô ấy không? Này, cho cháu xem... thế này có gì mà xấu hổ?"


Bà Từ đưa ra chiếc quần yếm mềm mại màu lam nhạt, ống quần nhỏ nhắn mơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dạng Tiêu Mạc Ngôn, nàng lại nhìn gương mặt giận dữ của cô, Hạ Linh Doanh ngồi trên sofa, tính cả Phương Nhược Lâm và Tô Luyến Tuyết cùng nhau cười. Phương Nhược Lâm vừa cười vừa ho, còn không quên cười nhạo,


"Ai nha, Tiêu, không ngờ lúc trước chân cô ngắn như vậy..."


"..."


Tiêu Mạc Ngôn mặt đầy hắc tuyến, thoáng nhướn mi nhìn về phía Tô Luyến Tuyết, dùng ánh mắt ý bảo cô ấy lại đây. Tô Luyến Tuyết nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lại cúi đầu nhìn bà Từ, nhún vai một cái, xòe tay rõ ràng không dám động chạm đến bà Từ.


Bà Từ quả thật cao tay, nhân lúc mọi người bận rộn đã lấy chiếc quần Tiêu Mạc Ngôn trước đây hay mặc nhất đem ra, vừa quay đầu, lệ nóng quanh tròng nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Tiểu thư, cô còn nhớ nó không?"


Tiêu Mạc Ngôn liếc nhìn chiếc quần kia, mặt trong nháy mắt lại đỏ lựng, cắn răng căm tức nhìn bà Từ.


"Bà Từ, đủ rồi, đừng nói nữa."


"Cái này còn có câu chuyện?"


Một bên lão Triệu cười ha hả nhìn bà Từ, bà Từ dùng lực gật gật đầu, hít sâu một hơi, trong lúc mọi người chăm chú, chậm rãi mở miệng:


"Đay là chiếc quần nữ đầu tiên của tiểu thư."


"..."


Mọi người sửng sốt một chút rồi lập tức cười vang, Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt, dùng lực nắm chặt góc áo, không nói lời nào, quay đầu đi.


Bà Từ, bà biến đi! Không sợ trêu vào tôi thì trốn không nổi sao!


Buồn bực nằm trên giường, Tiêu Mạc Ngôn nghe thấy ngoài kia từng đợt cười đùa, trong lòng đã sớm không yên. Cô hiện tại đã rõ cái gì gọi là 'thà đắc tội quân tử chứ không nên đắc tội tiểu nhân', về sau, tuyệt đối không nên bất hòa với bà Từ, lão thái thái này thật sự khủng bố, không biết sẽ còn làm những điều gì mà cô không tưởng tượng nổi nữa...


Đem đệm chăn vo thành một khối, một cước đá xuống giường, Tiêu Mạc Ngôn ôm gối nằm buồn bực nằm sấp trên giường, thống hận, xấu hổ, không biết mắng thầm bà Từ bao nhiêu lần, cửa mới chậm rãi bị đẩy ra. Mùi hương quen thuộc chạm vào mũi, biết là Hạ Linh Doanh vào, trong lòng Tiêu Mạc Ngôn bỗng dâng lên một trận ủy khuất khó nói nên lời, cô dứt khoát đặt chiếc gối lên mặt giả vờ ngủ.


Chẳng phải không để ý đến tôi sao? Chẳng phải cùng người khác chê cười tôi sao? Còn vào đây làm gì?


Nhẹ nhàng bật đèn, Hạ Linh Doanh buồn cười nhìn chăn đệm dưới đất, còn Tiêu Mạc Ngôn đang nằm trên giường giả vờ ngủ, nàng lắc đầu, tiến lên kéo chiếc gối muốn nằm xuống cùng cô, nhưng có thế nào cô cũng không chịu buông, hai người giẳng co hồi lâu, Hạ Linh Doanh cười lên tiếng:


"Tiêu, chị lại làm nũng với em sao?"


"...Ai làm nũng với em? Em đi tìm bà Từ đi, cùng bọn Luyến Tuyết cười tôi nữa đi!"


Cách một chiếc gối, Tiêu Mạc Ngôn rầu rĩ nói, cô thật sự bất mãn, hình tượng cô trong mắt Hạ Linh Doanh ngày càng sụp đổ, hơn nữa càng ngày cô càng thấu cảm giác bị vợ quản nghiêm ngặt.


Nhìn ra Tiêu Mạc Ngôn đang trẻ con, Hạ Linh Doanh lắc đầu cười, nàng cúi người cởi giày, quay người lại tiến đến sát Tiêu Mạc Ngôn, vươn tay ra dùng lực ôm lấy cô. Cảm giác được người trong lòng vẫn ương ngạnh, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, mãi đến khi người Tiêu Mạc Ngôn trầm tĩnh trở lại, nàng mới nhỏ giọng nói:


"Tiêu, là chị khi dễ bà Từ trước, bà Từ nói với em rằng bà không muốn tìm mấy ông lão đâu. Là A Sâm an bài cho bà, bà Từ là người thế nào chứ, sao lại không nhìn ra tâm tư của chị được, chỉ là không trực tiếp nói ra mà thôi. Bà ấy nói, đến từng tuổi này rồi không cần tìm nữa, chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc chị."


Tiêu Mạc Ngôn nghe đến câu từng tuổi này, nhất thời ngực nhói lên, xoay người ôm lấy Hạ Linh Doanh.


"Là tôi muốn nhìn bà ấy hạnh phúc, Hạ Hạ, em cũng biết, bà Từ theo tôi chịu không ít khổ cực, tôi..."


Giọng nói nghẹn ngào, muốn nói lại không nói được, Tiêu Mạc Ngôn nhớ đến mấy năm nay bà Từ chịu khổ vì cô, hốc mắt hơi đỏ lên. Hạ Linh Doanh hôn trán Tiêu Mạc Ngôn, nhẹ giọng an ủi:


"Tiêu, bà Từ sẽ không trách chị, ở bên chị chính là hạnh phúc, chị đột nhiên tìm bạn cho bà ấy khiến bà ấy hiểu lầm rằng chị đã có em, không cần bà ấy nữa, muốn đuổi bà ấy đi."


"Tôi không có, tôi có ghét bỏ ai chăng nữa cũng không ghét bỏ bà ấy..."


Hốc mắt Tiêu Mạc Ngôn hồng hồng, cô cọ đầu vào lòng Hạ Linh Doanh, không muốn nàng thấy cô yếu đuối.


Nâng đầu Tiêu Mạc Ngôn lên, Hạ Linh Doanh lẳng lặng nhìn cô, ôn nhu nói:


"Hiện tại mọi thứ còn không ổn định, chúng ta hòa hảo cũng không bao lâu, bà Từ làm sao có tâm tư tìm ông lão nào chứ. Tiêu, chị không cần nóng vội, đợi thời cơ đến rồi,chúng ta cùng nhau khuyên bà ấy, được không?"


"Được..."


Hiếm có, Tiêu mạc Ngôn mềm mại, để cho Hạ Linh Doanh nâng cằm cô, hai người lẳng lặng đối diện, trong mắt là tình ý sâu đậm.


Qua hồi lâu, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng cười, cúi người về trước hôn lên môi cô, tức thì dựa vào lòng cô.


"Tiêu, ngày mai em muốn đến phòng thu đi làm."


"Chuẩn bị xong hết rồi sao?"


Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu tinh tế hôn lên trán hạ Linh Doanh.


"Ừm, em đã chuẩn bị xong, chắc là không có vấn đề, chỉ là trong lòng có chút thấp thỏm."


"Đến chỗ mới luôn phải có quá trình thích ứng, đừng sợ, có việc gì thì cứ gọi cho tôi, được chứ?"


"Được."


"Còn nữa..."


Tiêu Mạc Ngôn muốn nói lại thôi nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh ngưng một chút, ngẩng đầu nhìn cô.


"Sao?"


"Hạ Hạ, mặc kệ người khác nói gì em cũng đừng tin, chỉ tin lời tôi thôi có biết không? Tôi không muốn tình cảm của chúng ta vì người khác mà rạn nứt."


Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng cười, nàng lui lại thoát khỏi vòng ôm của Tiêu Mạc Ngôn, gõ gõ lên trán cô.


"Chị cũng thế, chỉ cần nghe một mình em nói, chỉ cần nhìn một mình em, cái gì ong mật, ong vàng, đừng để cho em thấy được!"


Tiêu Mạc Ngôn cười cười, dùng lực gật đầu, lại đưa tay kéo Hạ Linh Doanh vào lòng.


Hạnh phúc này không dễ dàng có được, cô không cho phép bất luận kẻ nào tham gia, cho dù từng có tình cảm, Tiêu Mạc Ngôn cô cũng tuyệt đối không cho phép.


Hạ Linh Doanh vì cô làm quá nhiều chuyện, vì cô rút đi áo giáp băng lãnh, tất cả nhu tình đều bày ra cho cô xem. Đã biết lấy nhu thắng cương, lại không muốn như trước kia, không muốn mâu thuẫn, hai người đấu đá nhau không ngừng, nàng xem cô như đứa trẻ ấp trong lòng bàn tay, sủng tại đầu trái tim, cô còn có gì không thõa mãn? Chỉ là Phương Nhược Hi... Tiêu Mạc Ngôn hơi nhíu mày, nhớ tới thủ đoạn của cô ta thời đại học, trong lòng có chút lạnh lẽo. Phương Nhược Hi không giống với Phương Nhược Lâm, cá tính cô ta tương đối cố chấp, muốn gì đó đều tính trăm phương nghìn kế để có được. Nghĩ đến đây, Tiêu Mạc Ngôn lại cúi đầu nhìn Hạ Linh Doanh đang trong lòng cô, cô lắc đầu, là cô nghĩ nhiều thôi. Đã qua nhiều năm như vậy, cô ta sao còn yêu cô được? Tuy rằng vì hiểu lầm mới chia xa, nhưng thời gian qua mọi thứ đã nhạt đi rồi, mối hận trong lòng cô cũng đã sớm giải thoát...