Quốc Sư Sủng Thê Thành Nghiện

Chương 57: Khi Dễ Lão Tổ Tông



Lão tổ tông muốn phản bác, nhưng hình như xác thật lỗi là ở mình, cũng

đành ngoan ngoãn nhận sai, “Nhạc phụ đại nhân giáo huấn đúng, Kim Triều

đã biết.”

“Lưu Kỳ không biết đúng mực, ngươi không cần đi theo hắn hồ nháo.”

“Ai, quốc sư, ta chỗ nào không biết đúng mực? Tiểu Kim Triều đừng nghe

nhạc phụ ngươi nói bậy, Lưu thúc thúc biết đúng mực nhất.” Lưu Kỳ vừa

nói vừa ngáp rồi ngồi dậy, đại chưởng bắt đầu chà đạp đầu nhỏ của Kim

Triều.

“Ngươi đừng nháo nó, hôm qua sốt cả đêm, tinh thần còn không hồi lại

đâu.” Mạc Ly nói rồi xuống xe ngựa, vừa rồi hình như hắn nghe thấy những

tiếng người khác.

Lưu Kỳ cũng theo xuống xe ngựa giãn gân cốt, thuận tiện để tiểu huynh đệ

phun nước, tối hôm qua mưa một đêm, sáng nay mưa nhỏ hơn không ít.

Mạc Ly quả thực không nghe lầm, thật là có người đi tới, người tới còn

không tính là ít, già già trẻ trẻ đều có, mỗi người còn mang theo gia cầm,

hẳn là dân quanh đây chạy nạn, cầm đầu chính là một lão giả, một thân áo

dài, nhìn qua là người đọc sách, bọn họ gọi ông ấy là Tam thúc.

Còn không đợi Mạc Ly mở miệng hỏi, Tam thúc kia hỏi trước: “Người trẻ

tuổi, các ngươi hẳn là đi thành Tô Châu?”

“Đúng vậy, lão tiên sinh một đoàn người cũng đi Tô Châu?”

Tam thúc gật gật đầu nói: “Mưa không ngừng, sợ có thủy họa, chúng ta đều

là thôn dân ở thôn Thuật Hà, nhìn mưa hơi nhỏ đi, liền muốn đi thành TôChâu tránh nạn.”

“Nếu đều đi thành Tô Châu, không bằng đồng hành một chỗ, cũng có thể

chiếu ứng lẫn nhau, ta thấy mấy hài tử có vẻ không được tốt, xiêm y đều

ướt, không nhanh thay đổi còn bị cảm lạnh, lên xe ngựa của ta thay đồ đi.”

Mạc Ly chủ động nói, đại khái cũng đoán được nguyên nhân bọn họ bắt lời,

đồ che mưa của bọn họ đơn sơ, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều ướt,

người lớn còn không sao, trẻ con thì lo lắng sẽ cảm lạnh.

“Đa tạ công tử trượng nghĩa.” một nam tử bên cạnh Tam thúc ôm quyền

nói.

“Huynh đài khách khí, thời giờ không còn sớm, chúng ta không nói lời

khách sáo nữa, sớm lên đường sớm đến thành Tô Châu.” Mạc Ly nói rồi dắt

bọn họ đi đến xe ngựa, vừa đi vừa nói:

“Đồng hành cùng ta còn có phu nhân và đệ đệ ta, còn thêm một đứa bé.”

“Các ngươi chờ một lát, ta nói một tiếng với phu nhân.” Mạc Ly nói, vén

rèm xe ngựa lên, lúc này mưa nhỏ, Thu Nhuyễn Nhuyễn đã thức dậy, ở trên

xe ngựa nghe thấy bọn họ đối thoại, đã sớm đội xong nón màn che, bỏ thêm

bộ xiêm y cho Kim Triều, thu thập lại trong xe.

Xe ngựa của bọn họ còn tính là rộng, mấy người chen chúc một chút vẫn

chui vào được, Mạc Ly cùng tiểu tức phụ một đường ngồi ở bên ngoài đánh

xe, chỉ có thể ủy khuất Lưu Kỳ ngồi trên lưng ngựa chịu mưa.

Lưu Kỳ nhưng thật ra không thèm để ý, ngược lại hứng thú hừng hực mà



thay đổi một thân bạch y, lại đem cây quạt đáng xấu hổ của hắn ra, một tay

cầm quạt một tay bung dù, bắt đầu trang bức.

“Lưu thúc thúc, ta cũng muốn cưỡi ngựa!” Kim Triều gọi hắn.

Lưu Kỳ hơi hơi quay đầu lại, tự cho là cao quý lãnh diễm nói: “Không

được, con mới vừa hết sốt, chỉ có thể nhìn Lưu thúc thúc con một mình mỹ

lệ.”Mạc Ly nhìn hắn mà vô ngữ, cũng không biết cọng dây thần kinh nào của

hắn đáp sai rồi.

Có thể làm Lưu Kỳ sói đuôi to giả vờ như vậy đương nhiên chỉ có mỹ nhân,

lấy kinh nghiệm nhiều năm, hắn liếc mắt một cái liền thấy được trong đoàn

người thôn Thuật Hà kia có đại tẩu tử

phong tao đa tình.

Lưu Kỳ một thân áo bào trắng cũng có chủ ý, áo bào trắng bị ướt dễ hiện

thân hình, dễ dàng phác hoạ ra một đống to phình phình giữa hai chân hắn,

chắc chắn hấp dẫn mắt đàn bà phóng đãng.

Vào giữa trưa bọn họ dừng lại, nghỉ chân, mưa nhỏ biến thành mưa phùn,

người thôn Thuật Hà mang theo củi khô, dọn bãi đất trống bắt đầu nổi lửa.

Bọn họ người đông, đám Mạc Ly cũng không cùng với bọn họ, chỉ phân

chia chút củi gỗ từ chỗ

bọn họ, tự ra một bên nhóm lửa.

Hôm nay người nhiều, Mạc Ly không cần lo lắng hắn rời đi săn, bọn họ sẽ

gặp phải nguy hiểm, dặn dò Lưu Kỳ hai câu liền đi vào trong rừng.

Lưu Kỳ cũng bắt đầu kế hoạch săn mồi, làm bộ làm tịch dùng cây quạt che

ở trên đầu mình, tự

cho là cao quý ưu nhã mà đứng đó, làm ra biểu tình trách trời thương dân.

Thu Nhuyễn Nhuyễn yên lặng thay đổi phương hướng ngồi xổm thêm củi,

không muốn thừa nhận người này là cùng đi với bọn họ.

Kim Triều ghé vào cửa sổ xe nhìn hắn trang bức, tuy nói Lưu Kỳ hỗn

trướng, nhưng một thân xác thối tha của hắn vẫn thật không tồi, có tư bản

để hỗn trướng.

Thừa dịp Mạc Ly đi săn không làm gì được, Thu Nhuyễn Nhuyễn dùng bạc

mua chút gừng của người thôn Thuật Hà, hầm chén canh gừng cho lão tổ

tông.Lão tổ tông nâng canh gừng nóng hầm hập cảm động đến không được, ngửa

đầu uống, nháy mắt thay đổi sắc mặt, nước gừng mới vừa vào trong miệng

đã phun ra, ôm ấm nước rót mấy ngụm nước mới xong.

Thu Nhuyễn Nhuyễn cười không phúc hậu, canh gừng ấm thân mình, từ

nhỏ đến lớn nàng uống không ít, lúc đầu cũng chịu không nổi cái vị này,

đều là cha bóp mũi rót hết cho nàng.

Mạc Ly trở về vừa lúc nhìn thấy một màn này, cũng cười, tiếp nhận chén

trong tay Thu Nhuyễn Nhuyễn, đặt ở trước mặt lão tổ tông, nói: “Nhanh

uống đi nhân lúc còn nóng.”

“Ta không!” Kim Triều nói xong, gắt gao bịt miệng.

“Thật không uống?”



Kim Triều giương đầu nhỏ lên, hừ nói: “Thề chết không uống!”

Mạc Ly hơi hơi cong môi, ném con mồi cầm trong tay, một tay bắt lấy vật

nhỏ muốn chạy trốn, bóp mở mồm nó đang ngậm chặt, rót vào.

“Khi… khi sư… diệt tổ… hỗn trướng…” Đến rồi! Có oán báo oán, có thù

báo thù, Mạc Ly rót xong canh gừng cho lão tổ tông, tâm tình rất tốt, nhìn

lão tổ tông lại sắp khóc ầm lên, hắn vội chạy đi luôn.

Thu Nhuyễn Nhuyễn bất đắc dĩ nhún vai, quả nhiên lăn lộn cùng người

không đứng đắn lâu rồi, người đứng đắn đến đầu cũng đều học xấu.

Bất quá hắn không tự tay nấu canh gừng cũng còn tốt, Thu Nhuyễn Nhuyễn

đến nay còn nhớ rõ lần đầu hắn hầm canh gừng cho nàng là hương vị hắc

ám gì, hiện tại nhớ tới mà lòng còn sợ hãi.

Đúng rồi, quốc sư đại nhân cái gì cũng giỏi lại không biết nấu ăn, đây là tai

nạn mà Thu Nhuyễn Nhuyễn tự mình thể hội. Lần đầu tiên ăn đồ ăn hắn

làm là lúc hắn vừa đến nhà nàng không lâu.Cha đi đưa tang người khác, một chốc chưa về ngay, hắn làm đồ ăn, một

món rau dại xào và một món thịt khô xào, bưng lên bàn thì nhìn không ra

hai món đồ ăn này nguyên thân là cái gì.

Sau đó vẫn là nàng một lần nữa lại xào hai món đồ ăn, khi đó vóc dáng

nàng còn không cao đến bệ bếp, dẫm lên băng ghế nhỏ xào rau, hắn chột dạ

ở một bên trợ thủ, đỡ băng ghế cho nàng.

Thu Nhuyễn Nhuyễn đang nghĩ ngợi, Mạc Ly gọi nàng: “Nhuyễn Nhuyễn,

mau tới đây.”

Thu Nhuyễn Nhuyễn cầm mứt đưa cho nhóc con, lúc này mới đi qua.

“Nên làm thế nào?” Mạc Ly hỏi. Nhiều năm như thế hắn chỉ làm hai lần đồ

ăn có thể vào miệng, còn lại đều là Thu Nhuyễn Nhuyễn ở một bên chỉ huy,

hai người một nói một làm thật sự ăn ý.

“Nhuyễn Nhuyễn còn nhớ rõ lần đó chúng ta cùng rơi vào Động Bàn Tơ

sao?”

Thu Nhuyễn Nhuyễn sửng sốt, ngay sau đó nhíu mày: “Đương nhiên nhớ

rõ.”

Lần đó là một con nhện tinh đạo hạnh không cao, nhân lúc cha không ở đó

mà bắt nàng đi. Khi đó Mạc Ly vừa mới nhập môn, còn không đối phó được

con nhện tinh, chỉ đành ôm chặt lấy Thu Nhuyễn Nhuyễn, dùng thân thể

thuần dương của mình làm cho con nhện tinh không chạm vào bọn họ được.

Hai người bị con nhện tinh dùng tơ nhện bọc thành kén mang về huyệt

động, con nhện tinh ném bọn họ vào huyệt động liền bỏ đi, cho bọn họ cơ

hội chạy trốn, tơ nhện đao thương bất nhập, nước lửa không xâm, cuối cùng

vẫn là Mạc Ly ngâm nước tiểu đồng tử mới thoát vây.

Tuy từ bên trong tơ nhện thoát ra, nhưng bọn hắn vẫn không có cách nào từ

trong động đi ra ngoài, con nhện tinh lập pháp chướng ở cửa động.Bọn họ ở trong động một ngày, con nhện tinh và sư phụ cũng không xuất

hiện, đói đến ngực dán vào lưng, bọn họ ở huyệt động của con nhện tinh

gian nan nổi lửa, nướng một ổ trứng nhện lấp bụng, hương vị đó đến nay

nhớ tới cũng hết muốn ăn