Quãng Đời Còn Lại Là Em

Chương 9



Hết tiết học, Lăng Viễn cầm ba lô, đang đi cùng mọi người ra khỏi phòng học, đột nhiên Tôn Phụng quay người lại, dùng tiếng Trung gọi anh trong đám người, “Bác sĩ Lăng…”

Lăng Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Phụng, sau khi xác nhận là cô đang gọi mình, thu lại bước chân sải rộng của mình, quay lại đi về phía Tôn Phụng, “Trưởng khoa Tôn, chị có việc gì sao?”

“Còn hai ngày nữa cậu về nước rồi mà, tối nay tôi có thời gian, cùng nhau ăn đi. Nhưng phải để tôi mời cậu, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu ở Thụy Sĩ.”

Lăng Viễn cười miễn cưỡng, “Đều được.”

Tôn Phụng tháo rắc cắm liên kết laptop với máy chiếu, tắt máy, “Cậu muốn ăn gì?”

“Thực ra tôi vẫn rất muốn ăn đồ Trung…” Lăng Viễn nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

“Cũng được, nhưng hôm nay tôi đi dạy rất mệt, không muốn về nhà tự nấu, chúng ta tới khu phố người Hoa ăn, được không?”

Lăng Viễn còn có thể trả lời không được sao, đương nhiên không được, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, máy móc trả lời, “Tôi ăn gì cũng được.”

Tôn Phụng lái xe lượn một vòng phố người Hoa, cuối cùng dừng lại ở một nhà hàng lẩu, “Cậu ăn cay được không?”

“Cũng bình thường.” Lăng Viễn nghĩ dù sao mình đã không có ý kiến gì, thế nào cũng được.

“Vậy thì ăn ở đây đi, tôi đến đây mấy lần, mùi vị lẩu nhà này cũng được.”

Sau khi tìm vị trí ngoài cửa sổ ngồi xuống đó, Tôn Phụng đưa menu cho Lăng Viễn, “Tôi cũng không biết cậu thích ăn gì, cậu gọi đi.”

Lăng Viễn đỡ lấy menu, “Thực ra tôi ăn gì cũng được.”

Tôn Phụng quay sang nhân viên bên cạnh, “Chỗ các bạn có món ăn gì cũng được không?”

Nhân viên phục vụ cười lắc đầu.

“Cậu xem không có món ăn gì cũng được rồi, cậu vẫn phải chọn lại đi.”

Hiếm thấy bộ mặt hóm hỉnh của Tôn Phụng, xóa tan đi khói mờ trong lòng Lăng Viễn, anh vui vẻ cười lên.

Sau khi Lăng Viễn gọi đồ xong, rồi đưa lại menu cho Tôn Phụng, “Trưởng khoa Tôn, chị xem qua đi.”

“Không cần, cậu gọi là được.” Tôn Phụng đưa menu cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên thấy trên hóa đơn không có nước uống, “Hai vị có cần rượu hoặc đồ uống gì không?”

“Không cần, tôi lái xe nên không uống rượu. Bác sĩ Lăng, cậu uống không?” Tôn Phụng nhìn sang Lăng Viễn.

“Tôi cũng không cần, tôi uống nước thôi.” Thực ra Lăng Viễn rất muốn cùng uống rượu một lần với Tôn Phụng, có lẽ việc này thật khó.

Lăng Viễn nhìn người con gái trước mặt, rốt cục cô có ma lực gì mà có thể khiến tâm trạng mình lúc lên mây, lúc rơi xuống vực thẳm như vậy.

Sau khi đồ nhúng được mang lên, Tôn Phụng vừa đổ đồ vào nồi, vừa nói chuyện phiếm với Lăng Viễn, “Tôi nghe nói, cậu quay về sẽ đảm nhận chức viện trưởng của bệnh viện số Một?”

Lăng Viễn có chút bất ngờ, sao cô ấy biết việc này, dường như cô ấy cũng rất quan tâm mình, một lần nữa tâm trạng lại được bay lên mây. “Đúng vậy, nhưng sao trưởng khoa Tôn biết việc này vậy?”

“Lúc nói chuyện với Vệ Cương, anh ấy nói cho tôi biết.”

Câu trả lời vô ý của Tôn Phụng lại khiến tâm trạng của Lăng Viễn rơi xuống vực thẳm, “Vậy sao, xem ra việc này đã không còn là bí mật gì nữa.”

“Suy cho cùng thế giới rất rộng lớn, chẳng có bí mật gì là mãi mãi. Nhưng cậu còn trẻ đã có thể trở thành viện trưởng, thật sự rất xuất sắc.”

Lăng Viễn cười cười, “Về trình độ chuyên môn, trưởng khoa Tôn còn lợi hại hơn tôi rất nhiều, tôi chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.”

“Viện trưởng không chỉ xét về trình độ chuyên môn, còn về khả năng quản lý, nắm chắc và điều tiết mọi thứ, vân vân, nó là tố chất tổng hợp, tôi…”

Tôn Phụng nói tới đây lắc đầu cười, “Tôi không thích hợp làm viện trưởng.”

“Làm tốt việc của một trưởng khoa ngoại cũng đã rất khó khăn, phải quản lý rất nhiều phòng khoa, dẫn dắt rất nhiều bác sĩ.”

Tôn Phụng nhún vai, “Thực ra tôi cũng không quản họ gì cả.” Nói rồi, gắp đồ ăn cho Lăng Viễn, “Cậu ăn nhiều vào, mùi vị thế nào, cũng được chứ?”

“Thực ra mùi vị đều như vậy, chủ yếu là cùng ăn với…” Lăng Viễn nói tới đây, đột nhiên ý thức được có gì đó không đúng, vội vàng phanh gấp, “Ý của tôi là có thể nói chuyện với người ăn cùng.”

“Cũng đúng, ở đây cậu không có bạn bè gì, nhưng cậu cũng sắp về nước rồi.”

“Hôm đó nghe chị nói chuyện trong điện thoại, mấy hôm nữa chị cũng phải về nước sao?” Lăng Viễn hiếu kỳ hỏi.

“Ừ, ngày 18 con trai tôi kết hôn, tôi phải về tham gia hôn lễ.”

Ăn xong, Tôn Phụng đưa Lăng Viễn tới sảnh kí túc xá, Lăng Viễn tháo dây an toàn, “Cảm ơn sự tiếp đãi của chị, tối nay tôi ăn rất ngon.”

“Cậu khách sáo quá, ở Thụy Sĩ cậu đã chăm sóc cho tôi mấy ngày liền, cảm ơn như này nói thực tôi cảm thấy vẫn chưa đủ thể hiện thành ý của tôi đối với cậu.”

“Vậy đợi chị về Bắc Kinh, rồi cảm ơn tôi sau.” Lăng Viễn buột miệng nói ra.

Tôn Phụng sững người môt lát, không hiểu nhìn anh, “Về Bắc Kinh cảm ơn cậu thế nào?”

Lăng Viễn cố ý cười thành tiếng, xoa dịu bầu không khí gượng gạo, “Tôi chỉ nói đùa vui thôi, chị đừng để tâm. Vậy tôi đi lên đây, tạm biệt.”

“Ừ, tạm biệt.”

Tôn Phụng nhìn Lăng Viễn xuống xe, sau khi đóng cửa xe lại, quay đầu đi về phía đường lớn, nhớ lại câu nói vừa rồi của Lăng Viễn, nhoẻn miệng, vẫn không hiểu ý tứ trong lời nói của cậu ấy.

Ngày cuối cùng ở viện Y đại học California, trước khi tan làm, Lăng Viễn cố tình đến phòng làm việc của Tôn Phụng nói lời tạm biệt, ai biết được vừa bước vào phòng thì không bóng người.

Lăng Viễn kéo tay y tá trưởng đi ngang qua, “Y tá trưởng, xin hỏi Phoenix đi đâu rồi, chị có biết không?”

“Hình như đang làm phẫu thuật, tôi vừa gặp chị ấy ở phòng phẫu thuật trên tầng.”

“Ồ, cảm ơn chị”.

Vào phòng phẫu thuật cũng phải mất mấy tiếng, Lăng Viễn nhìn đồng hồ, xem ra không thể nói lời cáo biệt này rồi.

Tôn Phụng thực hiện phẫu thuật xong, quay về phòng làm việc của mình chuẩn bị tam làm, vừa hay gặp y tá trưởng mà Lăng Viễn vừa hỏi.

“Phoenix chị vẫn chưa tan làm à?”

“Tôi về ngay đây, hôm nay em trực à?”

Y tá trưởng gật đầu, “Đúng rồi, vừa rồi bác sĩ Lăng đến đây tìm chị, tôi nói với cậu ấy chị đang làm phẫu thuật.”

“Ồ, cảm ơn em.”

Tôn Phụng đi vào phòng làm việc, nhìn ngày được khoanh tròn trên quyển lịch, thì ra hôm nay là ngày cuối cùng Lăng Viễn ở bệnh viện Y đại học California.

Tôn Phụng lấy điện thoại trong túi áo blouse ra, mở khóa, vào Wechat, đang chuẩn bị nhắn tin cho Lăng Viễn thì Mã Đông gọi tới.

“Alo, con trai…Mẹ vừa thực hiện phẫu thuật…Ừ, mẹ biết ngày 18, mẹ sẽ về nước đúng ngày, yên tâm đi….Được, con và Dung Dung khỏe chứ….Ok, vậy thì đến lúc đó gặp mặt, các con chăm sóc tốt cho mình đấy.”

Tôn Phụng cười rồi ấn tắt máy, sau đó vất luôn điện thoại vào trong túi xách, thay áo blouse rồi rời khỏi phòng làm việc.

Sáng mai Lăng Viễn ngồi chuyến bay sớm về Bắc Kinh, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn đặt lại điện thoại trên bàn.

Ngày hôm sau, Tôn Phụng tới bệnh viện làm việc, đi qua phòng làm việc của khoa ngoại gan mật mới nhớ ra Lăng Viễn, cầm điện thoại gửi một tin nhắn cho anh, “Hôm nay cậu về nước đúng không? Chúc cậu mọi thứ thuận lợi.”

Trên máy bay, Lăng Viễn đang chuẩn bị bật chế độ máy bay, thì đột nhiên điện thoại rung lên, tin nhắn của Tôn Phụng xuất hiện trước mắt, dù là một lời chúc phúc công thức hóa nhưng Lăng Viễn vẫn rất vui, trả lời lại cô, “Cảm ơn chị.” Sau đó thỏa lòng thỏa dạ bật chế độ máy bay.