Quân Môn Nịch Ái

Chương 105: Tôi ăn nói cũng không tệ lắm



"Tôi còn tưởng rằng cô không dễ ở chung." Mộc Lân nhu hòa cười nhạt làm Diệp Tích Văn xem có chút ngốc, một không cẩn thận liền đem lời nói trong lòng nói ra.

"Nói như thế nào?" Mộc Lân nhướng mày hỏi lại.

Cô nhìn qua, thật sự thật không dễ ở chung sao?

Có lẽ Mộc Lân cũng không biết, trên mặt cô luôn là vân đạm phong khinh như vậy, mặc dù là cười, cũng là như thế này, cho nên tổng có thể cho người khác một loại tâm lý là không dễ tới, nhưng mà khí chất của cô lại là loại cực độ dễ dàng hấp dẫn người khác chú ý, vô luận nam nữ.

Nhìn Mộc Lân, Diệp Tích Văn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, trên mặt cũng không có đặc biệt xấu hổ, ngay thẳng nói: "Bởi vì lúc tôi hỏi cô.. lúc ấy cô thực lãnh đạm, không quá thích nói chuyện." Có loại cảm giác cách người lấy ngàn dặm, bất quá, nhìn Mộc Lân cùng bọn Cảnh Hữu Lam ở chung, lại mơ hồ có thể cảm giác được, Mộc Lân đối đãi bọn họ là không giống nhau.



Đừng hỏi vì cái gì, chính là một loại cảm giác.

Cảm giác hiểu hay không, đó là một loại trực giác vô pháp miêu tả.

Đối với Diệp Tích Văn bình luận, Mộc Lân chỉ là tùy ý cười cười, "Kỳ thật, tài ăn nói của tôi cũng không tệ lắm." Thật sự, ở riêng thời điểm nào đó cô vẫn là thực thích nói chuyện.

Mấy người Cảnh Hữu Lam: Chúng tôi tin tưởng!

* * *

Nghe hai người câu được câu không trò chuyện, Hạ Lạc Du ở bên cạnh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Kỳ thật cùng Mộc Lân so sánh với, Hạ Lạc Du mới gọi là chân chính không thích nói chuyện, đương nhiên, chỉ nhằm vào người không quen thuộc, nhưng là ở trên người cô cũng không có cảm giác làm người buộc phải sinh ra khoảng cách như Mộc Lân, chỉ là một loại cảm giác ôn hòa.



Từ lúc Mộc Lân vào cửa, liền tự giới thiệu một chút tên của mình liền không nói thêm cái gì nữa, thật là an tĩnh; thẳng đến người cuối cùng tiến vào ký túc xá, Mộc Lân rốt cuộc hiểu được, vì sao mà Diệp Tích Văn có thể lôi kéo mình thao thao bất tuyệt lâu như vậy.

Cô gái này mấy ngày nay phỏng chừng nghẹn hỏng rồi đi, hai bạn cùng phòng đều là không thích nói chuyện.

Tuy rằng Mộc Lân từ lúc vào cửa đến bây giờ lời nói cũng không nhiều lắm, nhưng là chỉ cần cô thu hồi loại hơi thở này lại chính là một cô gái bình dị gần gũi, thậm chí lúc Diệp Tích Văn nói chuyện cô còn có thể cười nhạt đáp lại, đây là một loại tôn trọng.

Ngẫu nhiên phản ứng để cho người khác cảm giác được họ không có bị bỏ qua, gãi đúng chỗ ngứa.

Thẳng đến lúc sau có một lần Mộc Lân làm trò trước mặt các cô đem tim của một người trực tiếp đào ra tới lại làm hắn treo một hơi hưởng thụ đau đớn đến chết, các cô mới biết được, nguyên lai Mộc Lân ngày thường ở chung với các cô là không giống nhau; có lẽ, đó mới là cô chân thật nhất, chân thật không hề che giấu.

Độc Y, lãnh tâm lãnh tình; nhưng là ở trước mặt bọn họ không giống nhau, này cũng làm các cô càng thêm quý trọng quan hệ của mình với Mộc Lân.

Bởi vì các cô, là chiến hữu! Là chiến hữ có thể hoàn toàn tín nhiệm phó thác phía sau lưng.

* * *

Khi nói chuyện, cửa bị đẩy ra, Mộc Lân ngẩng đầu, cùng đối phương vừa lúc đối diện, nhiên chỉ là nhàn nhạt quét cô liếc mắt một cái, đối phương liền dời đi ánh mắt.

Ân.. Xem ra là một mỹ nhân lạnh lùng.

"Dư Kiều, cô đã về rồi." Đối với bất luận kẻ nào, Diệp Tích Văn biểu hiện đều tương đương nhiệt tình, liền tính đối phương là mặt lạnh, đối với tính tình đĩnh đạc rồi lại đơn giản tùy tính làm cho Mộc Lân có chút tò mò không biết cô ấy sinh ra trong dạng gia đình như thế nào..

Thẳng đến sau cô mới phát hiện, nguyên lai tại đây ba người này, cô ấy mới là cô gái đáng để đau lòng nhất..