Quân Hữu Vân

Chương 332: Chiến Hậu



Thời gian chính ngọ, mặt trời chói chang chiếu vào đầu.

Chu Chính rốt cuộc cũng tỉnh lại, hắn gian nan chống tay ngồi dậy, vội vàng hỏi: “Sao lại? Sao ta lại ngủ ở nơi này, đám người Doanh Châu đó bại à?”

Lý Oai vốn đang ngồi bên cạnh hắn điều tức, nghe thấy lời Chu Chính, lập tức đứng lên, tiến tới đỡ hắn: “Đừng lộn xộn, ngươi bị thương rất nặng.”

Chu Chính bắt lấy tay Lý Oai: “Người Doanh Châu, bại?”

Lý Oai thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Người Doanh Châu, lui.”

“Lui, chứ không phải bại.” Chu Chính buông tay ra, phục hồi tinh thần, trong ánh mắt lại toát ra vài phần tuyệt vọng, “Tình hình thương vong của hai bên thế nào?”

Lý Oai đỡ Chu Chính nằm xuống, trả lời: “Thương Thánh Vương Nhất chết trận, Tức Mặc thành chủ, Mạc thành chủ đều bị trọng thương, còn có sư phụ lão nhân gia cũng tới, hiện giờ cũng khí lực kiệt quệ, không thể đánh tiếp. Chưởng môn, trưởng lão các phái cũng bị thương rất nhiều, còn đệ tử bình thường của các phái, đã chết 300 người.”

“300 người!” Chu Chính kinh hãi, không nhịn được mà ho lên, “300 người! 300 người! Vậy người Doanh Châu thì sao?”

“Người Doanh Châu có Lữ Thiên Bạo và Lữ Thiên Khốc đứng đầu ba mươi sáu Thiên Cang chết, dị nhân chi trận bị phá, xem như trừ được một tai hoạ ngầm. Hai hộ pháp Doanh Châu Lữ Tùng và Lữ Khuê cũng chết trận, trong ba mươi sáu Thiên Cang cũng có mấy người chết trận, còn lại đều bị thương nhẹ, đã quay về Doanh Châu.” Lý Oai cố gắng muốn miêu tả trận chiến này của bọn họ thành công hơn một chút, nhưng càng nói giọng lại càng nhỏ.

Chu Chính cuối cùng vẫn chống dậy, đi tới bên màn che, vén màn che đi ra ngoài. Chiến trường bên ngoài còn đang dọn dẹp, đệ tử các phái đang thu nhặt thi thể dưới đất lên, cũng cố gắng muốn tìm người còn hơi thở trong số đó, nhưng vô luận là dị nhân Doanh Châu hay là Lữ Tùng điên cuồng sau đó, thủ pháp giết người đều cực kỳ tàn bạo, muốn tìm được một cỗ thi thể hoàn chỉnh cũng đã không dễ, chứ đừng nói tìm được một người sống sót. Một bầu không khí bi thương tràn ngập trong doanh trại, thậm chí có thể nghe thấy tiếng khóc loáng thoáng, nhưng có lẽ là sợ làm ảnh hưởng đến sĩ khí của mọi người, mà tiếng khóc kia đã vô cùng khắc chế, nhưng càng khắc chế, loại cảm giác bi thương này lại càng mạnh.

“Dựa theo cách nói của ngươi, trong chúng ta, người có chiến lực mạnh nhất hiện giờ chỉ còn lại có Phong tông chủ, Đông Phương gia chủ và ngươi. Nhưng Doanh Châu còn có ba tôn sứ, còn có Lữ Huyền Thủy, còn có một đám Thiên Cang. Tuy bọn họ lui, nhưng chúng ta lại bại a.” Chu Chính chậm rãi nói.

Lý Oai đi tới bên cạnh hắn, ngửa đầu nhìn tòa Doanh Châu trong mây mù phía xa: “Võ công chúng ta vốn dĩ đã không bằng Tô Hàn tiền bối năm đó suất lĩnh Duy Long Chi Minh, vốn muốn dựa vào suy đoán của ngươi tiến công bất ngờ tìm kiếm một tia cơ hội, nhưng hôm nay……”

“Có người tới.” Chu Chính quay đầu, nhìn về phía xa.

Chỉ thấy một loạt cờ được dựng thẳng lên cao, trên cờ hoặc là trực tiếp viết tên môn phái hoặc là vẽ tộc huy của gia tộc, mênh mông cuồn cuộn, nghe tiếng vó ngựa, hình như có cả ngàn người tới.

“Vạn Pháp Môn, Thiên Đao Lưu, Khinh Hà phái, Hắc Giao bang…… những môn phái này tới cũng thật đúng lúc!” Lý Oai tức giận, thấp giọng mắng.

Chu Chính lắc đầu: “Những môn phái này tuy có chút danh tiếng trên giang hồ, nhưng so với Đại Trạch Phủ và Giang Nam tứ đại gia mà nói thì kém khá xa, lúc này nếu các đại môn phái bị suy yếu, thì đây ngược lại lại là thời cơ để bọn họ quật khởi, đương nhiên sẽ không lựa chọn đồng sinh cộng tử với chúng ta, lúc này có thể tới, đã là hiếm có rồi.”

“Muốn trở thành đại phái, thì phải chịu trách nhiệm của đại phái.” Đông Phương Vân Ngã không biết từ khi nào đã tới gần lều trại của bọn họ, hắn nhìn những môn phái phía xa đó, mặt lộ vẻ khinh thường, “Muốn dựa vào thời cơ người khác suy yếu để mình quật khởi, nghe thấy thật là châm biếm.”

Chu Chính khẽ thở dài: “Đông Phương gia chủ nói rất đúng, nhưng rất rõ ràng, có người không cảm thấy vậy.”

Cách đó không xa, những người đó đều dừng ngựa lại, có vài người xoay người xuống ngựa đi về phía đám người Chu Chính, cầm đầu là một lão nhân thân mặc áo bào màu tro, râu tóc bạc trắng, nhìn qua rất có uy nghiêm.

“Hắn là môn chủ Vạn Pháp Môn, Hiên Viên Lạc Hạ.” Đông Phương Vân Ngã nói, “Võ công không tồi, đã là người mạnh nhất trong Vạn Pháp Môn mấy thế hệ qua, nhưng tính tình lại rất keo kiệt, thích cậy già lên mặt, nói nhảm hết bài này đến bài khác.”

Chu Chính lắc đầu: “Người tới không có ý tốt a.”

Hiên Viên Lạc Hạ đi tới trước mặt bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc, đầu tiên là nhìn quét qua chiến trường một vòng, sau đó mới đưa ánh mắt về phía đám người Chu Chính, cuối cùng tiến lên cầm tay Chu Chính, trong giọng điệu tràn đầy bi thương giả tạo: “Là chúng ta tới chậm a! Để tiểu bối các ngươi chịu khổ rồi.”

“Lão tiên sinh nói gì vậy, người Doanh Châu bất ngờ tiến đánh chúng ta, thật sự khó có thể đoán trước.” Chu Chính cũng thuận miệng đáp cho có lệ.

Đông Phương Vân Ngã ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Ngày xưa Nho Thánh tiên sinh tới làm khách ở Vạn Pháp Môn, môn chủ năm đó là Hứa lão nhân, cũng chính là sư tôn của Hiên Viên môn chủ, Hứa lão nhân coi Nho Thánh tiên sinh là tri kỷ, hai người gọi nhau là huynh đệ. Cho nên dựa theo bối phận, thì hai vị quân tử là ngang hàng với ngươi, chứ không phải tiểu bối.”

“Chấp nhất những vấn đề này thì có tác dụng gì!” Hiên Viên Lạc Hạ buông tay, tiện tay giơ lên, chỉ về chiến trường, “Hiện giờ đã thất bại thảm hại, mất đi tiên cơ, tiếp tới chúng ta còn đánh với người Doanh Châu thế nào đây?”

Chu Chính khẽ cau mày, thước bên hông Lý Oai đã ra tay, trực tiếp đánh tay Hiên Viên Lạc Hạ xuống: “Giơ ngón tay vọng luận người chết, là vô lễ!”

“Ngươi!” Hiên Viên Lạc Hạ vốn thấy hai vị quân tử rất tôn kính mình, còn muốn ra oai, răn dạy vài câu, lại không nghĩ rằng vừa mới mở miệng đã bị Lý Oai giận mắng.

“Người không tham chiến, luận chiến vô nghĩa. Chúng ta và người Doanh Châu, vốn không thể đàm phán, chỉ có chiến mà thôi. Chẳng lẽ Hiên Viên tiên sinh cùng với các vị chưởng môn tới đây, là đến theo lời triệu gọi của Doanh Châu Lữ Huyền Thủy, muốn tôn hắn làm chủ à?” Trong ánh mắt Chu Chính toát ra vài phần tức giận.

Hiên Viên Lạc Hạ thu tay, nhẹ nhàng ho mấy cái: “Đương nhiên không phải. Chỉ là trận chiến này đã bại, Học Cung đứng đầu lần kết minh này đã thương vong thảm trọng, mà trong tứ đại gia tộc lại có Lục gia là phản đồ, cho nên việc chống lại người Doanh Châu tiếp theo, ta nghĩ cần phải chọn lại một minh chủ mới!”

“Ha ha ha ha ha ha.” Lý Oai cười vang nói.

“Ngươi cười cái gì?” Hiên Viên Lạc Hạ cả giận nói.

“Bởi vì buồn cười, cho nên cười.” Lý Oai trả lời.

“Chư vị, trên biển có người tới.” Một nữ đạo sĩ lớn tuổi sau lưng Hiên Viên Lạc Hạ bỗng nhiên nói.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đứa trẻ, chân dẫm lên một cây vĩ côn trôi trên mặt biển, trong tay đứa trẻ cầm một quyển trục, thấy mọi người nhìn về phía mình, hắn cất cao giọng nói: “Ba ngày sau, Doanh Châu nam lâm, tôn chủ Lữ Huyền Thủy lên bờ. Nếu chư vị đón chào, thì cùng tiến lên phía bắc, nếu chống đối, thì tiễn các vị về tây thiên. Một canh giờ trước khi tôn chủ lên bờ, ta sẽ tới hỏi đáp án cuối cùng của chư vị, các ngươi còn thời gian ba ngày để cân nhắc.”