Quân Hữu Vân

Chương 107: Như Thế



Triệu Hạ Thu nuốt thuốc giải xuống, máu đen từ mũi và miệng chảy ra dần dần biến thành màu đỏ, Tô Bạch Y thở phào một hơi, nhặt hai thanh tàn kiếm của Triệu Hạ Thu trên mặt đất lên, hai thanh kiếm tuy rằng đã gãy cơ hồ chỉ còn nửa cái thân kiếm, nhưng lại cực kỳ nặng, Tô Bạch Y giơ lên, cả người phải lắc lư theo: “Ai da, kiếm này sao lại nặng như vậy.”

“Làm bằng Võ Đang Thiết Mộc, nặng như Huyền Thiết.” Triệu Hạ Thu cố gắng nói.

“Đạo trưởng, ngươi tạm thời đừng nói chuyện.” Tô Bạch Y đứng vững, đem song kiếm chỉ về hai người đối diện, “Việc quan trọng trước mắt, vẫn là phải đánh chạy hai người trước mặt này.”

Ngọa Hổ cười lạnh nói: “Thủ hạ bại tướng, gì cũng nói được”

“Hôm nay ta, không còn là ta của ngày đó. Sư tỷ, tránh ra, ta tới.” Tô Bạch Y điểm chân một cái, song kiếm vung lên, nhưng lại dùng đao pháp, đúng là Tiên Nhân Đao ngày ấy hắn đã dùng trên Ngũ Phương Đài.

Ngọa Hổ từ nhỏ đã khổ tu đao pháp, từng dùng vài tờ giấy rách có thể tái hiện lại Toái Nguyệt đao pháp đã thất truyền, liếc mắt một cái đã nhìn thấu Tô Bạch Y cầm kiếm nhưng lại không sử dụng kiếm pháp mà là đao pháp, vung đao đối chiến với Tô Bạch Y chốc lát đã qua lại mấy chiêu, trong lòng hắn hơi có chút kinh ngạc, thực sự là vì đao pháp mà Tô Bạch Y sử dụng quá mức tinh diệu, cũng là loại đao pháp mà trước giờ mình chưa từng gặp qua. Ngọa Hổ trầm giọng nói: “Ngươi học được đao pháp này từ nơi nào?”

“Thiên Hiểu Vân Cảnh, tông chủ Phong Ngọc Hàn.” Tô Bạch Y xoay người một cái, song kiếm chém ra.

Ngọa Hổ nâng đao chém lên, liền đánh lui Tô Bạch Y: “Hảo đao pháp, chỉ tiếc…… nội kình không đủ.”

Trong người Tô Bạch Y bỗng nhiên vang lên tiếng “Lộp bộp”, lúc này mới nhớ ra bây giờ không giống trên Ngũ Phương Đài ngày đó, nội lực của Phong Ngọc Hàn trong cơ thể mình đã tan đi phần lớn, không còn thân thể tận cùng võ đạo, đương nhiên không phát huy được thực lực áp đảo hai cao thủ của Đại Trạch Phủ như ngày đó nữa, cũng may Ngọa Hổ của bây giờ vừa trải qua một trận chiến với Triệu Hạ Thu, đã là nỏ mạnh hết đà, hai người không bao lâu đã qua lại mấy chục hiệp, không phân thắng bại.

“Tiểu tử, tiến bộ cũng thật nhanh. Chỉ tiếc hôm nay bản đại gia không rảnh đùa giỡn với ngươi, Ôn Tích!” Ngọa Hổ hô.

Ôn Tích bước lên phía trước một bước, Nam Cung Tịch Nhi cũng bước ra một bước, chặn trước mặt Ôn Tích.

“Nam Cung cô nương.” Ôn Tích đem cây dù màu lục đậm đưa lên đỉnh đầu, sâu kín nói, “Cản đường của ta, cũng nên cẩn thận.”

“Sư tỷ, người này quỷ kế đa đoan, cây dù trên tay hắn không biết còn cất giấu bao nhiêu ám khí, không nên tùy tiện xuất thủ.” Tô Bạch Y nhắc nhở.

Nam Cung Tịch Nhi gật đầu: “Yên tâm, hắn không ra tay, ta cũng không ra tay, ngươi bên đó thì sao?”

Tô Bạch Y cười vang nói: “Chờ ta thu phục hắn.”

Nam Cung Tịch Nhi mỉm cười: “Được.”

Cách đó ba dặm, một nam tử mặc áo dài màu đen, tóc bay tán loạn, bên hông treo một cái hồ lô rượu, đang được hai người khác đẩy về phía trước, vẻ mặt nam tử có vẻ bất đắc dĩ: “Nghe các ngươi miêu tả, thì hai người đó ít nhất là phó tọa tứ viện của Thượng Lâm Thiên Cung, ta đi cũng vô dụng a. Nếu ta mà đánh thắng được phó tọa của Thượng Lâm Thiên Cung, thì ta đã không cần nhờ cậy Ác Ma Thành.”

Hai người bên cạnh nam tử, một người mặc trang phục thư sinh, sắc mặt tái nhợt, một người mặc quan phục màu đỏ tươi, dáng người cường tráng, đúng là hai người bí mật của Ác Ma Thành hôm qua đã chạy khỏi Duyệt Lai khách điếm —— Quỷ Thư Sinh, Huyết Phán Quan.

Quỷ Thư Sinh cười sầu thảm: “Cố thủ lĩnh, ngươi đừng giả bộ được không, ai mà không biết tiễn pháp của ngươi là vô địch, ngươi đứng từ xa bắn về phía hai người kia một mũi tên, phối hợp với kiếm pháp của Triệu thủ lĩnh, đừng nói phó tọa Thượng Lâm Thiên Cung, cho dù có là thủ tọa hay lâu chủ tới đây, tiểu sinh cũng cảm thấy có thể hạ được.”

Huyết Phán Quan gật đầu: “Việc này không nên chậm trễ, đi chậm, sợ là một mình Triệu thủ lĩnh không chống được.”

Nam tử kia vẻ mặt như đưa đám: “Đã nói đánh không lại mà.” Nhưng hai người bên cạnh căn bản không để ý hắn đang nói cái gì, cuối cùng Huyết Phán Quan trực tiếp bế nam tử lên phóng thẳng về phía Duyệt Lai khách điếm.

Trong Duyệt Lai khách điếm, Ngọa Hổ đã cảm thấy khí lực của mình có chút khó vận lên, Tô Bạch Y cũng cảm giác nội lực của Phong Ngọc Hàn còn lại trong cơ thể đang tiết đi cực nhanh, hai người đều phải nhanh chóng kết thúc trận quyết đấu này.

“Băng, Hổ.” Ngọa Hổ gầm lên một tiếng, áo của hắn nháy mắt đã bị chân khí bạo khởi quấn nát, trường đao giơ ngang, chém về phía Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y mỉm cười, ta đang chờ một thức Băng Hổ này của ngươi đây, hắn vung song kiếm lên, bỗng nhiên thay đổi chiêu thức, thế mà lại xuất ra một thức kiếm pháp.

Ngọa Hổ trong lòng cả kinh, đây lại là cái gì?

Tuy rằng sau khi Tô Bạch Y tiến vào Thiên Hiểu Vân Cảnh luôn đi theo Phong Ngọc Hàn tu luyện đao pháp, nhưng cuốn kiếm pháp ngày ấy Tức Mặc Hoa Tuyết để lại cho hắn, hắn cũng bớt chút thời gian nhìn qua vài lần, tuy không rảnh tu luyện, nhưng ít ra cũng nhớ rõ một chiêu kiếm pháp, bây giờ dùng đến, tuy không có tâm pháp chống đỡ, nhưng cũng có khả năng xuất hiện kỳ tích. Quả nhiên trong chốc lát Ngọa Hổ không phản ứng kịp, thức Băng Hổ chém vào khoảng không, ngực lại bị kiếm của Tô Bạch Y cắt trúng.

“Ngươi nên cảm tạ kiếm của Triệu đạo trưởng là kiếm gãy đi.” Tô Bạch Y thu kiếm đáp xuống đất.

“Lui.” Ôn Tích khẽ quát một tiếng, điểm mũi chân, xẹt qua bên người Nam Cung Tịch Nhi, đưa tay tóm lấy vạt áo của Ngọa Hổ, mang hắn chạy ra cửa.

Tô Bạch Y cười xoay người: “Xem đi, sư tỷ, ta nói ta có thể thu phục hắn mà.” Lời còn chưa nói xong, Nam Cung Tịch Nhi đã lướt tới trước mặt Tô Bạch Y, Lương Nhân kiếm vung lên, đánh rớt ngân châm đầy đất.

Tô Bạch Y hít một ngụm khí lạnh: “Tên Ôn Tích này, thủ đoạn thật độc ác.”

“Qua xem Triệu đạo trưởng thế nào.” Nam Cung Tịch Nhi thu kiếm cúi người nhìn Triệu Hạ Thu.

Triệu Hạ Thu cười, nụ cười có chút thê thảm: “Đa tạ các ngươi.”

“Đạo trưởng khách khí.” Tô Bạch Y đỡ Triệu Hạ Thu lên, “Gần đây còn có môn nhân của Ác Ma Thành có thể tới cứu trợ không? Bằng không lấy thương thế này của đạo trưởng, sợ là không về được Ác Ma Thành.”

“Không ngại, có các ngươi là đủ rồi.” Triệu Hạ Thu lắc đầu.

Tô Bạch Y và Nam Cung Tịch Nhi nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tô Bạch Y bất đắc dĩ lắc đầu: “Đạo trưởng a đạo trưởng, bọn ta thật sự không muốn đi Ác Ma Thành. Như vậy đi, chúng ta tới trấn trên tìm cho ngươi một khách điếm, để ngươi nghỉ ngơi dưỡng, ta và sư tỷ sẽ trở về Thiên Hiểu Vân Cảnh. Về sau nếu có duyên, vậy thì gặp lại trên giang hồ, thế nào?”

“Không được.” Một giọng nói khác vang lên ngoài khách điếm.

Tô Bạch Y vừa quay đầu, đã thấy Huyết Phán Quan và Quỷ Thư Sinh đẩy một nam tử áo đen đi tới, giọng nói vừa rồi hàm hậu vang như chuông, đúng là giọng của Huyết Phán Quan.

Nam Cung Tịch Nhi lập tức rút kiếm: “Các ngươi không ngăn được chúng ta.”

Nam tử áo đen quay đầu nhìn xung quanh một hồi: “Vậy hai cao thủ kia đâu?”

Triệu Hạ Thu nhìn nam tử áo đen, vẻ mặt kinh ngạc: “Sao ngươi lại tới đây?”

Tô Bạch Y trả lời: “Hai người kia đã bị ta và sư tỷ đánh chạy.”

Huyết Phán Quan và Quỷ Thư Sinh đều cả kinh: “Hai người các ngươi lợi hại như thế à?”

Tô Bạch Y phất tay: “Không cần tốn nhiều sức. Cho nên chỉ bằng hai người các ngươi, cũng muốn ngăn chúng ta?”

Huyết Phán Quan vội vàng đem nam tử áo đen kéo lại: “Cố thủ lĩnh, đành dựa vào ngươi!”

Nam tử áo đen cả kinh: “Hả? Vẫn phải đánh nhau à?”