Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim

Chương 57: Không còn sau đó (Thịt thăn hơi đậm vị)



Khi đã tiễn xong hai con kỳ đà cản mũi thì Uông Mạc cũng đã khóa cửa lại, cơ mà…

Ngay khi anh quay lại giường thì đã không nhìn thấy vợ mình đâu.

Hóa ra ngay khi anh đi xem ai bên ngoài là Doãn Hân Nghiên đã nhanh chóng ôm thân chạy vào nhà vệ sinh, nhưng vì cô quá gấp gáp mà quên mất lấy theo quần áo, cuối cùng là ở mãi trong đó không chịu ra. Còn Uông Mạc ở bên ngoài lại lo sợ cô xảy ra chuyện gì đó ở bên trong nên cũng nhanh chóng gõ cửa.

Một lần, hai lần rồi ba lần nhưng Doãn Hân Nghiên vẫn chưa trả lời, Uông Mạc còn định phá cửa đi vào thì cô đã thò tay ra, chỉ vào tủ quần áo nói:

- Anh có thể… Lấy quần áo giúp em được không?

Uông Mạc thở dài một tiếng, cô vợ này đúng là làm anh suýt đứng tim mà. Nhưng rồi sau đó Uông Mạc cũng “ngoan ngoãn” đi lấy quần áo cho cô, đến đây anh cũng gõ cửa thêm một lần, nhưng khi Doãn Hân Nghiên đưa tay ra muốn nhận quần áo thì anh đã nhanh chóng đi vào bên trong nhà vệ sinh, Doãn Hân Nghiên cũng vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, nhưng sau đó… À làm gì có sau đó nữa chứ.

Vừa vào bên trong là Uông Mạc đã nhanh chóng ôm vợ đi ra ngoài, đem cô đặt xuống giường, cuối cùng là hôn lên môi cô, lại nhỏ giọng nói:

- Em chạy?

- Em… Em không có chạy…

- Vậy sao? Nhưng hình như em gấp đến mức quên cả quần áo cơ mà?

- Không có… Chỉ là… Chỉ là… Em… Em… Em có lấy quần áo, nhưng bị nó rơi xuống nước nên ướt hết rồi.

Uông Mạc chỉ nhìn cô, sau đó lại hôn lên môi của cô, hiển nhiên Doãn Hân Nghiên cũng nhắm nghiền mắt.

Thành thật mà nói thì chuyện ân ái với người như Uông Mạc thật sự là rất thích, cơ mà cũng vừa vừa phải phải thôi chứ? Ai đời về nhà chưa được hai hôm mà đã xơi tái cô ba lần rồi! Kiểu đó thì đừng nói liệt giường, có khi sau ba ngày thôi là đem Doãn Hân Nghiên đi khâm liệm luôn chứ liệt đã là gì.

- Uông Mạc! Anh bình tĩnh chút đi!

- Sao vậy? Anh nhớ lúc động phòng em rất tích cực mà? Còn nói rằng anh chỉ cần nằm yên, còn lại cứ để em lo… Sao bây giờ lại lo lắng như thế?

- Anh… Sao anh lại nhớ dai như vậy chứ?

Thấy vợ mình phụng phịu thì anh cũng chỉ bật cười, sau đó còn hôn nhẹ lên cổ của cô, nhỏ giọng nói:

- Những gì liên quan tới em thì anh đều nhớ. Nghiên Nghiên ngoan, chiều anh một chút đi, nhiều tháng nay anh thủ thân như ngọc là chờ khoảnh khắc này thôi đó.

Doãn Hân Nghiên cạn lời, bây giờ cô còn có thể nói gì nữa sao? Chuyện thủ thân như ngọc mà cũng đem nói ra luôn rồi thì thử hỏi sao cô nỡ từ chối anh chứ?

Cuối cùng thì buổi sáng đó Doãn Hân Nghiên cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt của Đô Đốc được.

Hai cơ thể nóng rực cứ như thế mà dính lấy nhau, da chạm da, môi chạm môi, dường như cả hai người bây giờ không còn chút khoảng cách nào.

Nơi hạ bộ liên tục di chuyển va chạm vào vách thịt non mềm, mỗi lần luân động đều khiến cho cô cảm thấy toàn thân đều trở nên mềm nhũn như đầm lầy vậy. Còn Uông Mạc chính là lún càng ngày càng sâu vào đầm lầy chết người đó!

Khi này Uông Mạc liền ôm cơ thể của Doãn Hân Nghiên lên, để cô ngồi lên người mình, còn nhỏ giọng nói vào tai cô:

- Nghiên Nghiên, em đúng là tiểu yêu tinh mà.

- Anh… Anh… Có anh… Ah… Có anh suy nghĩ lệch lạc thì có… Ưm… Uông Mạc… Chậm chút…ah…a…

- Nghiên Nghiên ngoan, gọi như hôm qua đi.

- Không… Không gọi…ah…a…

Cứ mỗi khi cô nói “không gọi” là Uông Mạc lại cô tình di chuyển hạ bộ đến chỗ nhạy cảm nhất của cô, khiến cho cô không thể nào chịu nổi mà kêu lớn hơn một chút. Cuối cùng thì Doãn Hân Nghiên cũng không thể thắng nổi anh, đành phải ôm lấy anh, nhỏ giọng nói vào tai anh:

- Anh… Ông xã… Chậm chút…ah…a… Em… Em không chịu được… Ông… Ông xã…

Vốn dĩ nghĩ rằng hai chữ “ông xã” này sẽ xoa dịu được Uông Mạc nhưng có vẻ như nước đi này hơi sai rồi, đến đây Doãn Hân Nghiên còn cảm nhận được có cái gì đó dần lớn lên một chút, hai mắt của cô có chút ngạc nhiên đến mở to, còn muốn mở miệng mắng anh nhưng rồi lại bị anh hôn lấy.

Cứ như thế mà không biết hai người đã quấn quýt nhau bao nhiêu lâu nữa, chỉ biết rằng trong căn phòng này bây giờ chỉ còn tiếng rên rỉ của nữ nhân, âm thanh va chạm của da thịt với nhau, cuối cùng là tiếng… Bụng của Doãn Hân Nghiên kêu đói.

Đang hưng phấn làm việc mà Uông Mạc cũng phải phì cười, còn Doãn Hân Nghiên thì đỏ mặt ngượng ngùng.

Nhưng!

Uông Mạc lại nhìn cô, nói:

- Ngoan, chúng ta làm cho xong rồi anh sẽ cho em ăn.

- Uông Mạc! Anh đúng là đồ cầm thú!

- Ừ, còn em là vợ của cầm thú. Bà xã, chúng ta tiếp tục!

Sau đó… À không có sau đó, vì cho dù có sau đó thì cũng là cô bị hành lên bờ xuống ruộng thôi.

#Yu~