Quân Hôn Thiên Ý: Khắc Tình Vào Tim

Chương 28: Không hối hận (thịt thăn sương sương)



Mặc dù Uông Mạc đang muốn “khuyên ngăn” Doãn Hân Nghiên, nhưng thật ra anh đã sớm không thể bình tĩnh như lời anh đang nói.

Dù sao đi nữa thì anh cũng là đàn ông đã trưởng thành, ở trước mắt anh còn là một mỹ nữ với sắc vóc vô cùng hoàn hảo, nếu như cô không phải là vợ anh thì Uông Mạc chắc chắn sẽ giữ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Nhưng!

Nhưng đây là vợ anh! Là cô vợ hợp pháp được anh cưới hỏi đàng hoàng, được pháp luật bảo vệ, cho nên anh không thể giả vợ thanh khiết tịnh tâm được.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Lần đầu tiên trong cuộc đời Doãn Hân Nghiên lại chủ động trong cuộc “yêu” này, trước mắt cô định sẽ hôn anh trước, nhưng bỗng nhiên Uông Mạc lại nhìn cô nói:

- Nghiên Nghiên, có thể mở khóa còng tay cho anh được không?

Lúc này Doãn Hân Nghiên đột nhiên lại cười gian xảo, còn đưa tay chỉ chỉ vào môi mình, nhỏ giọng nói:

- Hôn em một cái đi.

- Nghiên Nghiên… Em có nhớ chúng ta đã nói gì không? Em định trao thân cho người không thể sống qua ba mươi tuổi sao?

- Có sống được hay không thì kệ anh, chuyện em cần làm là “viên phòng” với chồng của em… Mà chồng của em thì… Không phải là anh sao? Uông Đô Đốc… Uông Mạc?

Có vẻ như Uông Mạc biết hôm nay bản thân sẽ phải “mất trắng” rồi, anh còn tưởng rằng Doãn Hân Nghiên dịu hiền như cái cách mà cô thể hiện ra mặt, nhưng ai mà có ngờ so với cô em gái báo đời Uông Lục Chi thì hai người cũng là kẻ tám lạng, người tám trăm gram, bảo sao lại hợp nhau đến lạ thường như thế, thì ra là có cùng tần số.

Thôi thì cũng lỡ phóng lao rồi nên Uông Mạc định là sẽ mặc kệ tất cả, dù sao thì anh cũng định sẽ không nhắc đến chuyện ly hôn hay đưa ra thời hạn cho cuộc hôn nhân này, anh chỉ sợ rằng bản thân sau đó sẽ rung động thôi.

Nhưng Uông Mạc có lẽ không biết, từ thời khắc anh sợ bản thân sẽ rung động thì anh đã bắt đầu rung động rồi.

[…]

Một nụ hôn nhẹ nhàng mà Doãn Hân Nghiên đặt lên môi anh, không gấp gáp khẩn trương, cũng không có chút dây dưa chiếm hữu mà nó chỉ đơn giản là một nụ hôn bình thường thôi.

Đợi khi Uông Mạc cảm thấy bản thân có thể phóng khoáng hơn thì Doãn Hân Nghiên mới bắt đầu nhiệt huyết hơn, sự quấn quýt của cả hai người đều đang khiến cho sự ham muốn trong chính họ trở nên dâng trào.

- Nghiên Nghiên, em đừng hối hận.

- Chuyện Doãn Hân Nghiên đã làm… Sẽ không bao giờ hối hận.

[…]

Trải qua không biết bao nhiêu sự rong ruổi từ việc môi lưỡi quấn quýt đến những màn dạo đầu đầy nhiệt huyết, cuối cùng thì thời khắc chiếm trọn cơ thể của Uông Đô Đốc cũng đã đến.

Uông Mạc đưa mắt nhìn cô, lại nói:

- Nghiên Nghiên ngoan, mở khóa cho anh.

- Uông Mạc, anh nằm yên đi, mọi chuyện cứ để em lo!

Tiếp theo sau đó…

Tiếp theo sau đó thì trong căn phòng cũng chỉ còn lại văng vẳng âm thanh rên rỉ yêu kiều của nữ nhân, có một chút pha lẫn vào đó là sự rên rỉ của nam nhân, cả hai cơ thể đều quấn chặt lấy nhau mà không có chút khoảng cách nào.

Bỗng nhiên lúc này Doãn Hân Nghiên đã thấy có hơi mỏi rồi, Uông Mạc liền vòng tay ôm lấy eo của cô, lại nhỏ giọng nói:

- Nghiên Nghiên, em đúng là tiểu yêu tinh mà!

- Uông Mạc… Anh… Anh phải nhanh một chút.

Sau đó Uông Mạc cũng đã đảo lại tình thế, tuy rằng tay vẫn còng sắt xích lại nhưng cũng không làm cản trở việc anh và vợ yêu của mình cuồng nhiệt dính lấy nhau.

Hạ bộ di chuyển mỗi lúc một nhanh, tựa như là anh muốn thăm dò hết từng ngóc ngách của nơi vách thịt mềm mại và ấm áp kia, nhưng rồi giống như anh đã nhận ra cái gì đó, anh còn ngay lập tức muốn đem thứ đang khó chịu kia rút ra, nhưng Doãn Hân Nghiên lại dùng chân siết chặt lấy hông của anh, còn mỉm cười nói:

- Uông Đô Đốc, lẽ nào anh định dừng lại sao? Anh… Không được?

Đối với thằng đàn ông nào cũng vậy, chỉ cần nói khích ra hai chữ “không được” là sẽ ngay lập tức muốn chứng minh, nhưng có vẻ như Uông Mạc đã rèn được cho mình một tinh thần thép, anh từ từ cúi xuống, nhỏ giọng nói:

- Nghiên Nghiên, việc này sẽ rất nguy hiểm, lỡ như em mang thai thì sao?

- Uông Đô Đốc, chán anh thật đó, từ đầu buổi đến giờ đã không phòng tránh, tiểu nòng nọc của anh cũng đã sớm đi vào không ít rồi, dù anh có rút hay không thì xác suất mang thai vẫn sẽ có.

Dừng một chút, Doãn Hân Nghiên lại choàng tay ôm lấy cổ của anh, lại chủ động hôn lên môi anh, nháy mắt tinh nghịch nói:

- Con cái là trời cho, nếu như mang thai thì có nghĩa là chúng ta có duyên. Uông Đô Đốc, lẽ nào anh định cải lại thiên ý sao?

- Doãn Hân Nghiên, em đừng hối hận!

- Từ trước đến giờ em chưa từng hối hận với quyết định của mình.

Và hiển nhiên Doãn Hân Nghiên cũng sẽ không nói, bản thân từng hối hận một lần rồi, sẽ không có chuyện cô lại đi vào vết xe đổ của bản thân đâu!