Quái Dị Thẻ Ma Pháp

Chương 145: Mập Mạp bị thương



Nhất Thành gật đầu.

- Chúng ta cũng muốn hủy chúng nhưng cứ tiêu diệt chúng thì chỉ một lúc sau chúng lại mọc lên như củ. Chúng ta cũng nghi ngờ chính là dây leo đỏ này quấy rối, nhưng không có cách nào cả. Đành phải bỏ mặt chúng như vậy.

Nhất Thành và Tiểu Tiểu long mày nhíu chặt, còn có chuyện cổ quái như vậy sao? Chưa được một lúc thì Nhân Bắc đã dẫn hai người bọn họ đến trước một căn phòng. Nhân Bắc nói,

- Nhất Nam đang ở trong này dưỡng thương.

Nhất Thành gật đầu, bọn họ đẩy cửa phòng đi vào thì xuất hiện trước mặt bọn họ là một căn phòng xa hoa. Bàn ghế đồ đạt đều làm từ đồ đắt tiền. Một phòng nhưng được chia làm hai gian, gian ngoài dùng cho tiếp khách, gian bên trong là phòng ngủ chính thức.

Giang bên trong, trên giường ngủ có một tên Mập đang nằm dựa lưng vào tường. Hai mắt nhìn chầm chầm mấy người mới vào phòng. Nhất Thành cười đi tới gần thì thấy trên vai trái tên này đang được băng bó cẩn thận. Vết máu vẫn còn rơm rớm bên ngoài vải gạt, mặt tên mập này thì hơi tái nhợt. Người này chính là Mập mập, đang dưỡng thương nhưng có vẻ vết thương không được trị liệu tốt. Tên này giờ đã ốm đi rất nhiều.

Nhất Thành cười nói:

- Mập Mạp, gặp ta mà không hành lễ sao?

Mập Mạp dù bị thương nhưng vẫn cố cười nói:

- Ha..ha..ha.. Ta thật không nghỉ ngươi thực sự đến, mà sau mấy năm ngươi đã hồi phục cơ thể như cũ rồi sao?

Nhất thành gật đầu,

- Ta đã hồi phục. Nhưng có vẻ nhìn ngươi rất thảm, vết thương rất nặng. Ah, mà để ta giới thiệu, đây là Tiểu Tiểu sư huynh, đến từ Bắc Viện.

Mập mạp định hành lễ nhưng Tiểu Tiểu khoát tay nói:

- Không cần đa lễ. Ngươi đang bị thương thì cứ nằm yên đó đi. Luôn tiện để ta xem vết thương ngươi thế nào? Các ngươi không có trị liệu sư trong gia tộc sao?

Mập Mạp cười khổ nói:

- Có, nhưng không giúp ích được gì. Dù có dùng cách gì thì vết thương cũng không khép miệng. Máu vẫn chảy. Đệ phải bịt chặt vết thương, máu mới đỡ chảy.

Tiểu Tiểu gật đầu nói:

- Cởi vải gạt ra đi, ta xem vết thương cho ngươi.

Nhất Thành bên cạnh kinh ngạc, không nghỉ Tiểu Tiểu còn là một trị liệu sư. Mà đúng là hắn chỉ nghe danh Tiểu Tiểu rất mạnh nhưng không hiểu Tiểu Tiểu dùng phép thuật gì.

Mập mạp cố gắng ngồi thẳng dậy, lê lết ra đến mép giường, từ từ cởi vải gạt trên vai ra. Sau khi vải gạt được tháo hết, trên vai tên Mập Mạp này xuất hiện một lỗ thủng to như ngón tay út. Máu ồ ạt chảy xuống ngực tên này. Tiểu tiểu vội vàng đi đến, tay phải của hắn xuất hiện một luồng năng lượng ma pháp xanh nhạc đè lên vai Mập Mạp. Tay vừa tiếp xúc thì Máu cũng bắt đầu chảy chậm lại nhưng không ngừng hẳn. Tiểu Tiểu nhíu chặt lông mày, tay hắn xuất hiện màu xanh đậm hơn, phủ xuống vết thương trên vai Mập mạp. Tiểu tiểu liên tục thay đổi thủ pháp nhưng Máu vẫn không cầm, miệng vết thương cũng không khép lại. Tiểu Tiểu nhíu chặt lông mày, hắn đành thi phép, đánh lượng lớn màu xanh năng lượng trên tay hắn vào vết thương, máu cuối cùng cũng ngừng chảy. Hắn thu tay lại nhíu mày suy nghĩ.

Nhất Thành bên cạnh nhìn vậy thì biết tình hình không ổn, liền hỏi Tiểu Tiểu:

- Sao thế? Không thể chữa trị sao?

Tiểu Tiểu nhíu chặt lông mày nói:

- Trông vết thương này có thứ gì đó như một hạt giống. Nó đang nảy mầm, các rễ cây đã bám chặt vào da thịt Mập mạp. Vì thế máu sẽ không ngừng chảy. Nếu muốn chữa trị vết thương này thì cần rút nó ra khỏi vết thương trước.

Nhân Bắc bên cạnh nói:

- Không đúng, lúc bị thương, chính ta đã rút ra một cái gai từ vai của Nhất Nam. Làm sao nó vẫn còn trong đó?

Tiểu Tiểu giải thích:

- Cái gai kia, đó có thể chỉ là vật dẫn đưa hạt giống vào cơ thể Mập mạp. Dù có rút cái gai kia ra thì hạt giống vẫn còn trong đó.

Nhất Thành nhíu mày hỏi:

- Vậy cách nào mới lấy nó ra khỏi vai đây?

Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc nói:

- Ta vừa rồi cũng thử dùng phép thuật đẩy nó ra nhưng không thể, vì rễ chúng đã bám quá chặt vào da thịt, nếu dùng hết lực, có khi kéo cả vai của Mập Mạp làm hai. Vừa rồi ta cũng thử khống chế nó thu hết rễ cây lại cuộn thành hình tròn bao quanh hạt giống kia nhưng đến đó thì ta lại hết lực đưa nó ra. Còn về hủy diệt từ bên trong càng nguy hiểm, nếu không huỷ diệt triệt để, nó sẽ phát triển nhanh hơn lúc đó sẽ nguy hại đến tính mạng của Mập Mạp.

Nhất Thành nhíu mày, đúng là không có cách nào sao? Nếu như chúng tiếp tục nảy mầm thì trước sau gì Mập Mạp cũng xong đời. Bên kia, Nhân Bắc và Nhân Du cũng sốt ruột, bọn họ chưa bao giờ nghỉ vết thương mập mạp lại có nhiều vấn đề và nghiêm trọng như vậy.

Nhất Thành nhíu mày suy nghĩ một lúc thì nhìn Tiểu Tiểu nói:

- Sư huynh vừa rồi nói là có thể khống chế rễ cây, cho chúng cuộn lại hình tròn bao quanh hạt giống kia mà vô lực đưa ra phải không?

Tiểu Tiểu gật đầu:

- Đúng vậy! Ta có thể cuộn rễ chúng lại thành một hạt giống hình tròn nhỏ. Nhưng cũng chỉ được ngang đó vì đã hao hết tâm lực để khống chế nó.

Nhất thành gật đầu nói:

- Sư huynh khống chế nó thành hình tròn đi, còn việc đưa nó ra cứ để ta. Trước hết để ta thăm dò xem vết thương thế nào? Tí nữa dễ động thủ.

Nhất Thành đặt tay lên vai Mập Mạp một lúc. Hắn đúng là cảm thấy trong vai tên này có một hạt giống màu đen đen, kèm theo những đường rễ cây màu đen bám chặt vào da thịt và kinh mạch của Mập Mạp. Hơn thế nữa, nó đang dùng máu của tên Mập này làm chất dinh dưỡng. Với lại dù vết thương ở vai nhưng rễ cây lại mọc về hướng tim của Mập Mạp, nếu chỉ sau vài ngày nữa, tên Mập này chắc chắn không xong.

Nhất Thành thu tay nhìn Tiểu Tiểu, bảo chuẩn bị động thủ. Nhân Bắc và Nhân Vu thì đứng ngồi không yên nhưng chỉ có thể tin tưởng vào hai người huynh đệ này của Mập Mạp. Phía Mập Mạp thì hắn không nói gì, hắn biết Nhất Thành sẽ không hại hắn.