Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Chương 93: C93



Editor: Rice ☘

"Tề Duệ vì sao muốn cưới cô, cô biết không..."

Giọng An Dĩ Nhu vẫn quanh quẩn bên tai cô như trước, ánh mắt Mộ Tư Nguyệt bừng tỉnh nhìn cửa sổ xe: "Vì cái gì cưới tôi? "Cô nhẹ giọng thì thầm, nhưng vì câu nói này mà đồng ý gặp An Dĩ Nhu.

Chiếc xe dừng lại ở dưới một sườn núi.

Ngọn núi này một mảnh náo nhiệt, lá phong mùa thu, đẹp đến tiêu sái cao ngạo.

Mộ Tư Nguyệt giương mắt nhìn lại, An Dĩ Nhu đang đứng dưới một gốc cây phong, "Đây là nơi lần đầu tiên tôi và Tề Duệ gặp mặt..." Cô ta cười đắc ý.

"Hai người gặp gỡ dưới gốc cây phong thật sự là lãng mạn." Mộ Tư Nguyệt nhìn thanh âm của cô ý vị không rõ ý tứ mở miệng, lập tức thản nhiên bổ sung một câu, "Tôi cùng anh lần đầu tiên gặp mặt, không có gì lãng mạn, trực tiếp ở trên giường. "

Mộ Tư Nguyệt rất ít khi phản bác như vậy, nhưng bây giờ cô chính là nhìn họ An này không vừa mắt, không muốn để cho cô ta đắc ý.

An Dĩ Nhu nhìn cô, biểu tình trong nháy mắt cứng đờ, cắn răng nói, "Mộ Tư Nguyệt, cô thật sự có bản lĩnh đấy!" Giọng nói của cô ta toàn sự chế giễu.

Mộ Tư Nguyệt tuyệt không khiêm tốn, "Đương nhiên, nếu không tôi làm sao có thể chiếm được vị trí Tề gia thiếu phu nhân này. "

"Cô!" An Dĩ dịu dàng trừng mắt nhìn cô: "Mộ Tư Nguyệt, bình thường cô thật đúng là rất giỏi giả vờ! "

An Dĩ Nhu không ngờ Mộ Tư Nguyệt có bộ dạng nhu thuận như vậy, lại có hàm răng sắc bén như vậy.

"An tiểu thư, được ngôi sao điện ảnh nổi tiếng như cô khen ngợi, tôi có chút ngượng ngùng." Mộ Tư Nguyệt mỉm cười với cô, vẻ mặt thuần lương vô hại.

"Tề Duệ căn bản không có khả năng thích cô..." An Dĩ Nhu bị cô tức giận đến sắc mặt âm trầm xuống, "Anh ghét nhất là làm bộ làm tịch, đùa giỡn nữ nhân thông minh, Mộ Tư Nguyệt, tốt nhất cô có chút tự hiểu..."

Mộ Tư Nguyệt nghe được lời của cô thì hơi giật mình một chút, nhớ tới lúc trước Tề Duệ nổi giận với cô, ánh mắt tối sầm lại, Tề Duệ không thích cô? Có lẽ anh ghét cô.


"An tiểu thư, cô hẹn tôi ra ngoài, rốt cuộc muốn nói cái gì, muốn tôi và Tề Duệ ly hôn thành toàn cho cô?" Mộ Tư Nguyệt bưng vẻ mặt không sao cả cười khẽ, thân thể dựa vào lan can sắt, ngẩng đầu nhìn một mảng lớn lá phong đỏ rực trước mắt.

"Mộ Tư Nguyệt, tôi đi theo Tề Duệ bốn năm, tôi so với cô càng hiểu rõ anh hơn, giữa chúng tôi có tình cảm sâu đậm. Cô ngoài ý muốn mang thai con của anh ấy, phá hủy tình yêu của chúng tôi, cô là người thứ ba! "An Dĩ Nhu trừng mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo oán hận cùng ghen tị.

Ngay từ đầu Mộ Tư Nguyệt không nghĩ tới muốn chiếm lấy vị trí Tề thiếu phu nhân, nhưng bây giờ nghe An Dĩ Nhu mắng một tiếng, cô lại nổi giận.

"Người thứ ba! An Dĩ Nhu chính cô có không cam lòng, đừng đem oán khí này kéo lên đầu tôi, tôi không có bản lĩnh kia làm người thứ ba của các người. Hai người quen nhau bốn năm, nếu thật lòng yêu nhau, vì sao Tề Duệ không trực tiếp cưới cô..."

Lá phong đang rơi trong chốc lát có vẻ có chút yên tĩnh, Mộ Tư Nguyệt cùng An Dĩ Nhu nhìn nhau, biểu tình hai người đều rất khó coi.

Mộ Tư Nguyệt cho tới bây giờ cũng không phải là tiểu cừu, cô biết rất nhiều chuyện, nhưng cô càng nguyện ý giả bộ hồ đồ, lười đi tranh cãi, nhưng cũng không có nghĩa là mặc cho người khác khi dễ.

Ánh mắt An Dĩ Nhu càng thêm u ám, cô ta không cam lòng, cô ta quả thật rất không cam lòng!

Tề Duệ cư nhiên vì Mộ Tư Nguyệt mà từ Iceland trở về sớm, chuyện của Iceland Tề Duệ mất gần ba năm mới tìm được tin tức, cư nhiên bởi vì Mộ Tư Nguyệt gọi điện thoại mà rời đi.

An Dĩ Nhu trước đây vẫn không để Mộ Tư Nguyệt vào mắt, nhưng bây giờ lại bị cô hỏi ngược lại một câu, làm cho cô ta câm lặng.

Tề Duệ vì sao lại cưới Mộ Tư Nguyệt?

Bởi vì đứa con trong bụng cô ấy? Điều này không có khả năng ...

Kỳ thật bản thân An Dĩ Nhu cũng không biết... Cô chỉ là muốn lừa gạt Mộ Tư Nguyệt đi ra.

"Mộ Tư Nguyệt, giữa tôi và Tề Duệ mập mờ cùng bí mật, cho dù cô dựa vào đứa nhỏ này cũng không cách nào can thiệp. Tề Duệ nhất định sẽ ly hôn với cô, cô không xứng với anh ấy, đừng chết không biết xấu hổ dây dưa với anh ấy. "

Lời nói sau của An Dĩ Nhu có chút nóng nảy, mơ hồ lộ ra cảnh cáo bất an.

Mộ Tư Nguyệt nghe lời cảnh cáo của cô, trong đầu lập tức nhớ tới mấy ngày trước khi gọi điện thoại cho Tề Duệ, đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở hổn hển mập mờ, hiện tại cô nghĩ chỉ cảm thấy ghê tởm.


"An tiểu thư, cô rốt cuộc lấy thân phận gì cảnh cáo Tư Nguyệt?" Lúc này một đạo thân ảnh thanh tuấn từng bước đi về phía các cô.

Mộ Tư Nguyệt và An Dĩ Nhu nghe được thanh âm quen thuộc này, đều quay đầu, nhìn thấy đối phương lại có chút ngoài ý muốn.

"Tề Duệ mang theo Tư Nguyệt đến câu lạc bộ sương mù, để chúng tôi gọi cô ấy là chị dâu. Còn cô thì sao, cô và Tề Duệ quen biết bốn năm, bốn năm nay hắn có chính thức giới thiệu thân phận của cô với chúng tôi hay không..."

Thanh âm của đối phương lộ ra tiếng châm biếu nồng đậm, bổ sung một câu, "Hình như ngay cả bạn gái hắn cũng chưa bao giờ nhắc tới..."

An Dĩ Nhu là bạn gái của Tề Duệ, đều là tin đồn trên báo chí, mà anh em Tề Duệ cũng tự dán nhãn cho An Dĩ Nhu, Tề Duệ quả thật chưa bao giờ thẳng thắn nói thân phận của cô.

An Dĩ Nhu hai tay nắm chặt móng tay đâm đau lòng bàn tay, phẫn nộ lại không dám phát tác, cắn răng nói, "Thẩm thiếu, tốt xấu gì tôi cũng cùng Tề Duệ bốn năm..."

"Vậy tại sao hắn không cưới cô, vì sao không để cô mang thai đứa con của hắn?"

Lời nói của Thẩm Diệu Thiên rất nhẹ, lại từng câu từng câu nện vào ngực An Dĩ Nhu khiến cô tức giận.

Trên mặt Thẩm Diệu Thiên vẫn mang theo ý cười như trước, "An Dĩ Nhu, nói chuyện chú ý thân phận của mình, đừng không cẩn thận trêu chọc người khác, theo tôi hiểu, Tề Duệ cho tới bây giờ cũng không có quá nhiều khoan dung với người ngoài. "

Thẩm Diệu Thiên dáng người tuấn dật, anh cứ như vậy đứng ở bên cạnh Mộ Tư Nguyệt, bộ dáng kia rõ ràng che chở cô, mà An Dĩ nhu nhu mặt đen, lại không dám chống đỡ Thẩm Diệu Thiên, cuối cùng chỉ có thể tức giận rời đi.

"Làm sao vậy? Bị người khi dễ sẽ không phản bác? "

Thẩm Diệu Thiên xoay người trêu chọc Mộ Tư Nguyệt bên cạnh một câu, ánh mắt dừng trên gương mặt tinh xảo của cô, hơi giật mình một chút, lại đột nhiên đưa tay về phía cô...

"Anh muốn làm cái gì..." Mộ Tư Nguyệt theo thói quen lui về phía sau.

Thẩm Diệu Thiên từ bả vai cô cầm lấy một mảnh lá phong đỏ rực, lập tức nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay cô, "Mộ Tư Nguyệt, em có lương tâm hay không, tôi vừa rồi giúp em, em lại mang vẻ mặt cảnh giác nhìn tôi, thật khiến người ta thương tâm. "Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô với sự oán giận.


Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút giật mình, cô không nghĩ tới Vị quý công tử văn chất nho nhã này như Thẩm Diệu Thiên lại nói ra loại ngữ khí làm nũng này.

"Vừa rồi, cám ơn, cám ơn anh." Mộ Tư Nguyệt nhất thời có chút xấu hổ.

Thẩm Diệu Thiên thấy bộ dáng khó xử của cô, bật cười một tiếng, "Nếu muốn cảm ơn tôi, liền lấy chút thành ý thực tế đi ra. "

Mộ Tư Nguyệt đầu óc có chút bối rối, trước đây cô đã gặp qua Thẩm Diệu Thiên vài lần, quy củ đúng mực, lẫm liệt một bộ phong phạm công tử đại gia, làm sao có thể đùa giỡn lưu manh đây.

Lúc này, một nữ nhân khác vẫn trốn sau một cây phong khác cũng giật mình.

Biểu tình của Phong Ca trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, cô và Thẩm Diệu Thiên quen biết bảy năm, kết hôn bốn năm, chưa từng thấy qua anh dùng giọng điệu thoải mái như vậy nói chuyện với người khác.

"Thẩm Diệu Thiên anh thật sự thích Tư Nguyệt..." Phong Ca nghĩ tới đây, đáy lòng nặng nề đến không thể hô hấp, vì sao lại như vậy...

Thẩm Diệu Thiên yêu cầu Mộ Tư Nguyệt nói lời cảm ơn, cũng chỉ để cho cô bồi anh ở trong rừng phong này

Đi dạo trên con đường nhỏ, anh không nói nhiều nữa, lông mày nhíu chặt giống như đang suy nghĩ một ít chuyện.

Mộ Tư Nguyệt thản nhiên đi bên cạnh anh, thỉnh thoảng tò mò ngẩng đầu quan sát Thẩm Diệu Thiên, Thẩm Diệu Thiên này là người Phong Ca bảy năm trước bắt đầu thầm mến.

Thẩm Diệu Thiên dáng người cao gầy thanh tuấn, ngũ quan ôn nhuận quý khí, làn da cực trắng, thoạt nhìn trong suốt có chút không có huyết sắc, nhưng không mất gợi cảm, so với Tề Duệ, Thẩm Diệu Thiên có thêm một phần thư sinh văn nhã, cũng càng có vẻ trầm ổn nội liễm.

"Tề Duệ chỉ là một thổ phỉ!" Mộ Tư Nguyệt vừa nghĩ đến nam nhân trong nhà kia, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại cùng một chỗ.

"Thẩm Diệu Thiên người ta đây mới là nam thần, vương bát đản cả ngày cứng mặt, không hiểu sao tức giận liền rống tôi..."

"Đang nói cái gì vậy?" Thẩm Diệu Thiên quay đầu nhìn thoáng qua cô, cười khẽ, "Em cùng Tề Duệ ở chung không tệ, tôi nhìn cũng rất ngoài ý muốn..."

"Anh không nhìn thấy tôi cả ngày bị ức hiếp à." Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, biểu tình có chút uể oải.

Suy nghĩ một chút, tức giận cau mũi, "Tính tình thối nát của Tề Duệ, hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ bộc phát. "

"Em không thích hắn?" Vẻ mặt Thẩm Diệu Thiên có chút nghiêm túc.


Đột nhiên Thẩm Diệu Thiên nghĩ đến một chuyện khác, thanh âm trịnh trọng lên, "Tư Nguyệt, em không muốn gả cho hắn, hắn ép buộc em? "

Mộ Tư Nguyệt kinh ngạc trầm mặc trong chốc lát, "Tôi không biết..." Sau khi nói mấy chữ này, cô liền cúi đầu nhàm chán nhìn lá phong rơi xuống đường nhỏ.

Nếu là trước kia cô nhất định sẽ nghiêm mặt, lớn tiếng nói, chính là tên thổ phỉ hỗn đản kia hù dọa cô gả cho anh, nhưng hiện tại hình như có chút không giống...

"Tề Duệ, lập tức ly hôn với Mộ Tư Nguyệt!"

Sau khi Mộ Tư Nguyệt bắt taxi trở về Tề gia, nụ cười Thẩm Diệu Thiên duy trì cuối cùng cũng dần dần biến mất, nắm chặt điện thoại lộ ra một phần tức giận.

Muốn anh và Mộ Tư Nguyệt ly hôn...

Người ở đầu kia điện thoại di động đầu tiên là một trận trầm mặc, lập tức lạnh lùng cười to, "Thẩm Diệu Thiên, cậu và vợ cậu ***không thuận lợi, chạy tới quản chuyện gia đình của chúng tôi, cậu quản quá rộng. "

Tề Duệ, cậu làm việc xưa nay âm lệ vô tình không từ thủ đoạn, nhưng cậu đừng đem loại thủ đoạn dơ bẩn này dùng trên người cô ấy, vị trí Tề gia thiếu phu nhân này không phải ai cũng thích."

Mộ Tư Nguyệt không hiếm làm Tề gia thiếu phu nhân...

Tề Duệ đang đứng trước cửa sổ sát đất tầng cao nhất của tập đoàn DM&G ánh mắt thâm trầm nhìn con đường phồn hoa dưới nhà cao tầng, những con người đó trong mắt anh cũng chẳng qua chỉ là con kiến hôi nhỏ bé.

"Thẩm Diệu Thiên, chuyện của tôi cậu không quản được." Thanh âm Tề Duệ trong nháy mắt âm lãnh đi xuống, lộ ra cảnh cáo nồng đậm.

"Mộ Tư Nguyệt là nữ nhân của tôi, làm sao tôi với cô ấy có thể không có quan hệ gì chứ, tốt nhất cậu đừng nhắc tới chuyện này với tôi nữa, nếu không..."

Thẩm Diệu Thiên cùng anh từ nhỏ đã quen biết, nghe được thanh âm tức giận của anh, đầu tiên là có chút kinh ngạc, lập tức cười lạnh ra tiếng, "Tề Duệ, tôi biết cậu tay tàn nhẫn, ngay cả cha và chú của tôi cũng đối với cậu rất kiêng kỵ, nhưng mà..."

"Có một số thứ cô vô luận như thế nào cũng không cướp được, chẳng lẽ cậu quên sao..."

Cuối cùng lời này lộ ra trào phúng, chuyện đã từng khiến tình cảm hai người bọn họ nhiều năm cứng đờ, lần đó, Tề Duệ làm sao có thể quên.

Tay Tề Duệ không ngừng dùng sức siết chặt, cơ hồ sắp bóp nứt điện thoại di động.

"Thẩm Diệu Thiên, lúc này đây tôi sẽ cho cậu biết, nếu như tôi thật sự muốn sẽ không có thứ gì là không thể chiếm được. Cậu tốt nhất nên cách Mộ Tư Nguyệt xa một chút, dám động đến cô ấy, coi như là có Thẩm gia, tôi cũng sẽ không nương tay..."