Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà

Chương 203: Phiên ngoại 7



Sự thật chứng minh, Đường tiểu tổ tông không phải là người nắm quyền hành tối cao của nhà bọn họ. Chính xác là hắn chỉ làm chủ việc nhỏ, còn việc lớn... haha, đều do Thẩm Lãng phụ trách. Nhiều năm như vậy, những việc lớn thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng tương đương với những việc mà đồng chí Thẩm trung tướng của chúng ta làm chủ thật sự ít đến đáng thương. Nhưng mà đối với Thẩm trung tướng, những việc có liên quan đến Đường tiểu tổ tông nhà mình thì đó chính là chuyện lớn!

Thật ra cũng không phải là Thẩm Lãng không đi Châu Phi được, thế nhưng khi Đường Mộ vừa nghe Thẩm Lãng hứng thú bừng bừng nhắc tới, Đường Mộ đã cảm thấy da đầu tê dại. Nếu thật sự so sánh giữa Châu Phi và Tây Tạng thì hắn vẫn tạm chấp nhận ở đây với cái nóc nhà nhà mình.

Hai người kia ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, bình thường nói chuyện trên điện thoại thôi đã làm cho người ta đau đầu không thôi, nếu như bây giờ gặp mặt nhau, sợ là hai người họ còn không biết bày ra bao nhiêu trò nữa đây. Ngay cả Thẩm Tiêu vì sợ có một ngày xảy ra tình huống đó nên đã trực tiếp dọn về cái hang ổ ở Ý của vị giáo phụ nọ. Thẩm Tiêu cũng không muốn bị hai nam nhân thúi này liên lụy đâu.

Hai người vừa đi vừa nghỉ, theo lời Thẩm Lãng thì bọn họ đang dùng một tốc độ có thể được ví như những loài bò sát nhỏ có lực lượng h. ồng hoang chống đỡ được cả tam giới để có thể bò lên tới đỉnh núi. Nhưng mà Đường tiểu tổ tông cũng không dừng lại cắm trại ở đây để ngắm phong cảnh, Thẩm Lãng đã cảm tạ thấu trời đất rồi, y lại đi chầm chậm mà đi theo pha trà cho Đường tiểu tổ tông vui.

Bởi vì tốc độ leo núi của Đường tiểu tổ tông tỷ lệ nghịch với tốc độ tiêu hao đồ ăn nên kế hoạch leo núi năm ngày bây giờ rút ngắn lại phân nửa, chỉ còn có hai ngày rưỡi.

(Ý là Đường tiểu tổ tông đi thì chậm nhưng mà ăn thì nhiều nên lượng thức ăn mà Thẩm Trung tướng mang theo thực tế không đủ cho 5 ngày. Vì thế mà thời gian leo núi cũng được rút lại.)

"Tiểu tổ tông, uống nước nào!"

Thẩm Lãng cầm ly nước đưa cho Đường Mộ, thuận thế ngồi xuống dựa vào người của Đường tiểu tổ tông, kéo cổ áo lên cho người trước mặt, rồi lại ôm người vào ngực.

"Lạnh không?"

Đường Mộ tay cầm ly nước, thân thể theo thói quen cọ cọ vào người Thẩm Lãng, tìm một vị trí thoải mái nhất trên người y. Khi đã được chia sẻ một chút hơi ấm từ thân thể người bên cạnh, Đường Mộ rất thỏa mãn mà hít sâu một hơi không khí loãng vào phổi. Hít đến khi cảm nhận được hơi thở của nam nhân bên cạnh mới không dấu vết dịch dịch chuyển vị trí tựa đầu, tựa vào ngực nam nhân, vừa lòng cười cười, ông đây bây giờ không muốn động đậy nữa đấy!

"Tiểu tổ tông, cảm giác cũng không tệ chứ?"

Thẩm Lãng cúi đầu hôn lên môi của Đường Mộ đang nửa ngồi nửa nằm trên người mình, chỉ vào một nơi xa xa trên bầu trời đêm. Nam nhân hơn bốn mươi tuổi cười đến giống một đứa trẻ, mi mắt cong cong, nở một nụ cười thập phần sung sướng ở khóe môi, ngay cả đuôi lông mày cũng nhiễm một mạt ý cười.

Đường Mộ mắt trợn trắng, ngoài miệng thì không nói gì, nhưng mà trong mắt cũng mang theo ý cười, xem như là đồng ý với Thẩm Lãng.

Bầu trời đêm ở cao nguyên đương nhiên sẽ không giống bất kỳ bầu trời đêm nào ở thành phố, bầu trời sâu kín thâm lam, sạch sẽ trong trẻo nhưng đầy ẩm ướt, bầu trời xanh thẫm được bao phủ bởi những vì sao dày đặc, không giống như những vì sao ở trên đồng bằng. Nếu như các ngôi sao ở thành phố đem lại cảm giác nó cách con người quá xa, không thể với tới được thì ở đây, các ngôi sao ngày lại gần gũi con người một cách kỳ lạ, như thể bạn chỉ cần đưa tay ra là có thể hái một vì sao xuống vậy.

Bởi vì sự vô cùng lười biếng của Đường Mộ, hầu hết những địa điểm du lịch của hắn đều chọn những thành phố, đây là lần đầu tiên hắn đến một nơi như vậy, thấy được khung cảnh này rất là chấn động. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao người này lại đi thích mấy vùng núi như vậy rồi.

Không nhận được câu trả lời từ người trong ngực, Thẩm Lãng thức thời chuyển đề tài ngay lập tức.

"Tiểu tổ tông à, chúng ta kết hôn cũng sắp được chín năm rồi!"

"Hở?"

Đường Mộ lười nhác đáp lời, sắp chín năm? Thật sự sắp được chín năm, cuộc sống này qua thật là nhanh, ông bà ta nói cấm có sai, thời gian như chó chạy ngoài đồng...

"Em có muốn chúng ta cùng nhau chúc mừng một chút không?"

Cả hai đều không phải là những người thích làm màu làm này làm kia, nên những ngày kỷ niệm ở các năm trước cũng chỉ ở nhà ngủ, tám vài ba chuyện, làm một số việc mà nhi đồng không nên xem, cứ như vậy mà yên tĩnh cùng nhau trải qua ngày kỷ niệm, cũng chưa từng tổ chức tiệc tùng gì cả.

"Anh muốn chúc mừng như thế nào?"

Tên này lại muốn tự tìm phiền toái cho mình có đúng không?!???

"Làm một lễ kỷ niệm chín năm ngày kết hôn?"

"Anh muốn mời tất cả bạn bè của chúng ta tới à?"

"Em không muốn hửm?"

Vừa nghe cái giọng điệu này của Đường tiểu tổ tông, Thẩm Lãng đã biết tám phần là Đường Mộ sẽ không đồng ý.

Thẩm Lãng cụp mắt, gục đầu xuống nhìn người trong ngực mình, "Em không muốn thật à?" Biết đâu làm nũng vài phát thì tiểu tổ tông khó có được hào phóng một phen thì sao.

"Anh đoán xem."

Thế nào? Đã nhiều năm như vậy rồi mà nam nhân này vẫn chưa nhìn thấu hắn hay sao?

Thẩm Lãng một tay ấn bảo bối mình nâng như nâng trứng hứng như hứng bông vào trong ngực mình: "Anh đùa đấy, ngày này chỉ thuộc về riêng hai người chúng ta mà thôi, sao anh lại muốn chia sẻ với người khác được chứ!"

"Anh cút đi!"

Biết còn hỏi, cmn tên khốn nạn này rõ ràng là muốn trêu chọc hắn!

"Không cút, muốn cút thì anh cũng phải kéo theo em cút cùng mới được!"

Mặc kệ là đang thời gian không gian địa điểm nào đi chăng nữa, y chắc chắn phả trông chừng bảo bối này thật là kỹ mới được!

Thẩm Trung tướng bốn mươi tuổi đang cảm thấy mình càng ngày càng sầu phát điên với vị tiểu tổ tông nhà mình rồi! Mấy năm trước khi tổ tông này còn ở nhà thì không sao, bây giờ người này đã tiếp quản Đường thị, cho dù là một buổi tiệc xã giao bình thường, Thẩm Lãng cũng không nhịn được mà nghĩ đến ánh mắt của những nam nhân khác ngoài kia mơ ước đến tiểu tổ tông nhà mình.

Để người này ra ngoài, Thẩm Lãng lại sợ nghe được tin đồn gì đó, nào là sợ trên đầu mình có một bãi cỏ, sợ tùm lum tùm la. Con mẹ nó tiểu tổ tông nhà y thật sự quá gây chú ý!

"Ông đây... ưm..."

Đường Mộ giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động một cái, lời nói còn chưa được nói ra đã bị ai đó chặn lại, sau đó tước quyền lên tiếng của hắn.

Thẩm Lãng trực tiếp hôn xuống môi của Đường Mộ, y không muốn chia sẻ với bất cứ ai về bất cứ thứ gì của người trước mặt, bởi vì những thứ đó chỉ thuộc về một mình y mà thôi!

Nụ hôn của nam nhân không tính là nhẹ nhàng, nhưng Đường Mộ cũng đã quen với loại bá đạo mà hoang dã điên cuồng nhưng lại ẩn chứa sự ôn nhu này rồi.

Ly nước trên tay Đường Mộ đã bị ném qua một bên ngay sau khi Thẩm Lãng tiến quân công thành đoạt đất. Hai chiếc lưỡi quấn riết vào nhau, Đường Mộ cũng không chút ngượng ngùng nào, duỗi tay ôm lấy cố của nam nhân, làm nụ hôn này càng sâu hơn.

"Bây giờ có được không em?"

Giây phút tách ra, hai đôi môi mỏng dính vào nhau hé mở, hơi thở nóng rực của Thẩm Lãng phun lên má và cổ Đường Mộ, thấp giọng khó chịu hỏi.

Chứng say độ cao của thân thể nhỏ bé của Đường Mộ không tính là quá nghiêm trọng nhưng Thẩm Lãng vẫn không dám hành động bất cẩn. Lúc ở văn phòng, tuy rằng Đường Mộ bị làm đến ngất đi nhưng điều đó vẫn không có nghĩa là nam nhân nào đó đã được thỏa mãn, hiện tại đối với y không phải một lần hai lần là có thể rút khỏi trận địa.

"Hưm... Làm đi... Em cũng muốn anh..."

Đường Mộ thở dốc, có chút run rẩy hôn lên khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt.

Ở bên nhau đã lâu, nhất cử nhất động của người yêu, hoặc là chỉ với một ánh mắt nho nhỏ của người yêu thôi, bọn họ cũng đã hiểu được đối phương đang nghĩ gì rồi.

Bởi vì hai người ai cũng bận việc riêng của mình, nên họ nguyện ý chọn phương thức này để biểu đạt cảm xúc của mình cho đối phương hiểu.

______________