Phu Nhân Ngày Ngày Vả Mặt

Chương 17



Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim châm, có Tiêu Kỳ ở đây, bọn họ không dám lên tiếng.

Tô Đàn xoay cây kim mấy phút đồng hồ, sau đó liên tục lấy máu ở mười hai cây kim.

Tiêu Kinh Khê nhìn thấy Tô Đàn lấy máu thì sầm mặt lại, nhanh chân đi lại: “Cô đang làm gì vậy?”

Tiêu Kỳ nghiêng mặt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô, tràn ngập sự uy hiếp.

Advertisement

Tiêu Kinh Khê như bị đóng cọc đứng nguyên tại chỗ.

Cô ta mím môi, không cam lòng nói: “Anh ba! Bà nội là bị đột quỵ não! Cô ta lại đi lấy máu ở chân tay, đây không phải thủ đoạn lừa đảo thì là gì?”

“Từ khi nào mà trong mắt các người, sự nhẫn nại của tôi lại tốt như vậy?” Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nói, khóe miệng cong lên lạnh lùng nhưng vẫn lộ ra mấy phần hung tàn.

Advertisement

Bầu không khí trong phòng lạnh đi mấy độ.

Đôi mắt đen lạnh lẽo của Tiêu Kỳ, dường như có áp lực ngàn cân đè xuống khiến cho Tiêu Kinh Khê cảm thấy sắp không thở nổi.

Tiêu Kinh Khê vẫn chưa từ bỏ ý định mở miệng: “Anh ba! Anh đang lấy tính mạng của bà nội ra mạo hiểm đấy! Em không cho phép người phụ nữ lừa đảo này ở đây ngang ngược!”

Cô ta bước nhanh về phía trước, duỗi tay ra muốn kéo Tô Đàn.

Còn chưa đụng được đến Tô Đàn, cánh tay ở trên không của cô ta đã bị một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh giữ lấy.

Cô gái trẻ chậm rãi giương đôi mắt đen lạnh lẽo lên, trong đôi mắt có vài tơ máu nhỏ, mày nhíu trông cực kỳ cuồng dã, sức lực trong tay càng ngày càng mạnh.

Tiêu Kinh Khê đau đến nhíu mày: “Cô thả tôi ra!”

“Tôi không ném cô đi là muốn để cô nhìn xem tôi chữa khỏi cho bà cụ như thế nào chứ không phải để cô can thiệp vào việc chữa trị của tôi, hiểu không?”

Tiêu Kinh Khê trừng mắt: “Phương pháp của cô không hề có cơ sở nào cả, lỡ bệnh tình của bà nội tôi nặng hơn, cô có đền nổi không?”

“Tôi nói, tôi sẽ chữa cho bà ấy khỏi hẳn.” Tô Đàn lườm qua, sự nhẫn nại mất dần, giọng nói cũng tràn ngập đe dọa: “Đừng tiếp tục cắt lời tôi.”

Dứt lời, cô hất tay Tiêu Kinh Khê ra.

Đôi mắt đen kia cực kỳ đẹp nhưng lại lạnh lẽo sắc bén khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.

“Cô!” Tiêu Kinh Khê không thể tin được cô ta lại bị dọa sợ đến mức như bị mắc xương trong cổ họng, không nói gì được.

Quản gia vội vàng đi tới kéo cô ta sang một bên: “Cô Kinh Khê, hay là chúng ta cứ xem xem cô gái này chữa bệnh như thế nào đi.”

Tô Đàn tiếp tục, cô đã lấy máu xong ở mười hai cây kim.

Sắc mặt Tiêu Kinh Khê tái xanh, cô ta đảo mắt nhìn qua tất cả mọi người ở đây rồi hừ lạnh, xoay người chạy ra khỏi cửa.

Có anh ba ở đây, cô không thể làm gì cô ta.

Nếu một tiếng nữa bà vẫn không tỉnh lại thì cô ta đừng hòng sống sót rời khỏi thành phố A!

Tiêu Kinh Khê vừa đi ra ngoài, tất cả mọi người đều vây lại, mấy chục cái miệng dò hỏi bệnh tình của bà cụ.

Cô ta tức giận nói cho bọn họ biết sự tình ở bên trong.

“Thực sự là làm loạn mà!” Ông bốn nhà họ Tiêu gầm lên, lông mày nhíu chặt, xoay người đi vào bên trong: “Chú vào xem xem…”

“Chú Tư.” Tiêu Kinh Khê kéo ông ta lại, bất đắc dĩ mím môi nói: “Anh ba nhất quyết cho cô gái kia chữa cho bà, ai vào cũng vô dụng thôi.”

Tiêu Tư Hàm hừ lạnh: “Nếu cô ta đã muốn chữa thì chúng ta cứ chờ một lúc xem sao, nếu như mẹ xảy ra chuyện gì, để xemTiêu Tư Viễn giải thích như thế nào với cả nhà.”

Mọi người nghe vậy thì mỗi người đều ôm ý nghĩ xấu riêng mà lâm vào yên lặng.

Bây giờ chuyện này đã không chỉ còn là trách nhiệm của Tiêu Tư Viễn nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì Tiêu Kỳ cũng khó tránh khỏi tội.

Vậy tài sản được phân chia cho mỗi người chỉ có nhiều thêm.

Nửa tiếng sau, cửa phòng bà cụ được mở ra, quản gia dẫn theo Tô Đàn và Tiêu Tư Viễn đi ra.

Tô Đàn vừa ra đến ngoài đã thấy ở phía ngoài cùng là cảnh sát, ánh mắt cô chợt lạnh lùng.

Muốn bắt cô ư?

Ngược lại cô muốn xem xem bọn họ có bản lĩnh gì!
— QUẢNG CÁO —