Lần đầu tiên nghe Trì Tự chửi người, thật là đẹp trai, tụt máu cũng không sao.
Cô xoay người, kéo kéo ống tay áo Trì Tự:
”Cậu không nên tức giận nha.”
Trì Tự: ”…”
Trì Tự: ”Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Cố Ý muốn giải thích: ”Tớ vốn là không muốn đi, nhưng mà tớ đã đánh cược với Nghiêm Hằng, nói nếu như cậu nói không để cho tớ đi, thì tớ nhất định phải giúp cậu ta hát.”
Trì Tự: ”Cái gì?”
Anh nghe không hiểu một chút gì.
”Chính là…Tớ tưởng rằng cậu chắc chắn chẳng muốn để ý đến tớ, cho nên đồng ý cùng cậu ta đánh cược, như vậy thì không cần giúp cậu ta hát, không nghĩ tới…”
”Khụ khụ.” Trì Tự đã rõ, ”Tôi chẳng qua là đề nghị cậu không nên đi.”
Diêu Tử Tuấn nói đùa tinh ranh: ”Thật ra thì Trì ca muốn nói là vải kaki, sóng cọ xát…”
Mối quan hệ giữa tôi với Cố thiên kim thật tế chỉ là quan tâm bảo ban nhau, bạn bè tâm sự, nói tôi thích cậu ấy, mọi người cho rằng mắt tôi mù sao?”
Anh đứng dưới bóng râm bên ngoài cửa thư viện, chắp tay sau lưng, nếu không phải anh thân cao chân dài lưng thẳng tắp, thì thật đúng là rất giống như một ông cụ non phơi nắng.
Ở một bên thư viện, con đường bên cạnh hồ Phượng Hoàng truyền đến tiếng bước chân dồn dập nhẹ nhàng vui vẻ.
Bên trong bộ đồng phục học sinh mùa đông màu trắng của cô là một cái áo lông dê màu hồng ấm áp, màu hồng rất nhạt, nhưng bởi vì da cô trắng, nên màu sắc của quần áo lại càng hiện ra ấm áp hơn.
Vào ban ngày ánh sáng mặt trời lên cực đỉnh, nhưng khi nhìn vào cặp mắt của Cố Ý lại giống như có ma pháp, so với ánh sáng mặt trời còn chói mắt hơn.
Cô đứng trước mặt Trì Tự, thở hổn hển, gò má trắng như tuyết có chút hồng.
Đôi mắt có hình dáng cánh hoa đào, khuôn mặt có màu sắc của hoa đào.
Trì Tự nghĩ, đời trước cô nhất định là cây đào trong khóm hoa của yêu tinh.
Nhưng mà tiểu yêu tinh mở miệng tự cho mình là Mèo chủ tử:
”Miêu đại gia tới rồi, cậu không chờ lâu chứ?”
Trì Tự lắc đầu: ”Vừa mới tới.”
”Đừng phơi nắng nữa, nướng cậu ăn không ngon đâu.”