Phi Thiên

Chương 1066: Là tới coi mắt đó mà (1)



An Chính Phong nói:

- Địa phương có thể đi rất nhiều, thí dụ như Tử Lộ, Dần lộ, Mão lộ các loại, không nhất định dù thế nào cũng phải sống ở Thần Lộ.

Tử Lộ? Địa bàn của Âu Dương Quang lão thất phu kia, lão tử muốn chết hay sao? Huống chi có quỷ mới biết ngươi rốt cuộc là có mưu ma chước quỷ gì! Miêu Nghị cái đầu lắc như trống bỏi:

- Miễn! Thần Lộ Quân sứ đãi ta không tệ, làm sao có thể bỏ mà đi chứ!

An Chính Phong dụ dỗ nói:

- Đi những địa phương khác chưa chắc đãi ngộ kém hơn so sánh với Thần Lộ. Ta thậm chí có thể bảo đảm so sánh với điều kiện ngươi sống ở Thần Lộ còn hậu đãi hơn nữa. Ngươi ở Thần Lộ này trước mắt nhìn tình thế có vẻ rất tốt, nhưng mà thời gian còn dài, ai biết được tương lai sẽ có thay đổi gì? Nhưng mà nghe ta an bài sẽ không giống như vậy, không nói là có thể sáng tạo hoàn cảnh cho ngươi an tâm tu luyện, chỉ đợi tu vi của ngươi lên tới nơi, vị trí chủ nhân của một cung là cầm vững chắc trong tay của ngươi, sẽ không xảy ra bất kỳ sai lầm nào.

Miêu Nghị buồn cười nói:

- An chưởng quỹ, không nhìn ra a, không ngờ rằng ngươi quyền lợi lớn như vậy, còn có thể tùy ý an bài để chư hầu của địa phương thăng thiên, vị trí chủ nhân của một cung không có quân sứ của một lộ gật đầu, sợ là ngay cả thánh tôn cũng không cường hành an bài được. Hay là ngươi có quyền lợi so sánh với thánh tôn còn lớn hơn hay sao? Hay là nói ngươi sắp đi chỗ nào làm Quân sứ?

An Chính Phong thầm mắng Miêu Nghị không biết suy xét, cái bánh rơi từ trên trời xuống như vậy, bày ra đường cho ngươi thuận thuận lợi lợi đi về phía trước như vậy, cơ hội tốt như vậy người khác có nằm mộng cũng không ngờ đến a. Lão ha ha một tiếng:

- Có một số việc không cần quyền lợi bao lớn, nhân mạch quan hệ đủ thì cũng có thể làm đấy.

Miêu Nghị hỏi:

- An chưởng quỹ có lòng tốt như vậy, không biết An chưởng quỹ có thể có lợi ích gì? Miêu mỗ không tin có chuyện tốt vô duyên vô cố như vậy.

- ...

An Chính Phong không nói nên lời, ta có thể có chỗ tốt gì sao? Ta tự làm tự chịu khổ thân không được hay sao?

- An chưởng quỹ chẳng qua là thưởng thức ngươi mà thôi, nếu ngươi không muốn, thì tạm không đề cập đến chuyện này nữa, thời cơ đến tự nhiên hết thảy mọi chuyện sẽ như nước chảy thành sông mà thôi.

Ngọc phu nhân đặt chén trà xuống nói tiếp:

- Miêu điện chủ coi như là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ tuổi, thiết nghĩ nữ tử trong tâm của Miêu điện chủ cũng không ít chư, không biết Miêu điện chủ có ý trung nhân hay chưa?

Tại sao lại bắt đầu bắt lại chuyện này rồi? Chẳng lẽ mới có chút thời gian như vậy mà khiến cho ngươi nhìn trúng ý rồi hay sao? An Chính Phong đều có chút không chịu được rồi, bưng trà lên xì xào đổ vào miệng xoàn xoạt.

Giở trò quỷ gì thế? Miêu Nghị nhìn chằm chằm Ngọc phu nhân một trận, không nhịn được hỏi:

- Ngọc phu nhân, bà xác định là không phải tới đây để làm mai mối cho tại hạ chứ?

- Không phải!

Ngọc phu nhân lắc đầu rất khẳng định.

Miêu Nghị sờ cằm đắn đo nói:

- Sao ta nhìn tới nhìn lui đều cảm thấy ngươi rất giống với bà mối vậy.

Ngọc phu nhân nói:

- Không phải là bà mối, mà là tới coi mắt, ta có con gái.

Ở một bên, Thiên Nhi, Tuyết Nhi đưa mắt nhìn nhau, phải nói là đầy kinh ngạc.

- ...

Miêu Nghị có chút trợn tròn mắt, thử chỉ chỉ vào tự bản thân mình:

- Nếu như tại hạ không lý giải sai, phu nhân là thay mặt con gái tương thân cùng ta?

Ngọc phu nhân gật đầu:

- Không sai! Nghe An chưởng quỹ nói về ngươi, biết một chút về quá khứ của ngươi, dưới tình huống không bối cảnh mà có thể dựa vào năng lực của mình đi tới được vị thế như hôm nay, có thể coi như là nhân tài kiệt xuất hiếm có trong giới trẻ. Hôm nay đi tới đây chính là tận mặt thăm ngươi một chút, cũng coi như không bôi nhọ gì con gái của ta. Ta chỗ này không có ý kiến gì, chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý hôn sự này, hôm nay là có thể định luôn việc hôn nhân này xuống, quay đầu lại mau sớm chọn ngày thành hôn!

Bát tự (tám chữ viết ngày tháng năm sinh theo Thiên can và Địa chi) còn chưa có trao đổi biết nhau, mà đã nghĩ đến mau chóng định ngày thành hôn rồi, đùa gì thế? Nóng lòng làm cha mẹ vợ cũng không cần nóng như lửa đốt như vậy chứ? Miêu Nghị thần tình co giật liên hồi, gương mặt tỏ vẻ sung sướng một cách vô cùng trì độn ngu ngu:

- Ngọc phu nhân đang nói đùa chứ? Ta ngay cả con gái bà dáng dấp ra sao cũng không biết, bà cảm thấy ta có thể gật đầu sao?

Ngọc phu nhân nói:

- Con gái của ta ngươi tự nhiên là không cần lo lắng, nhất định là bộ dạng đẹp như thiên tiên, những phương diện khác càng không cần nói, nhất định một sánh bằng hai, bất quá ta có điều kiện.

Nếu như con gái ngươi ưu tú như thế, chẳng lẽ còn sợ không ai thèm lấy, cần gì phải nóng lòng như vậy? Miêu Nghị lập tức cảm thấy ly kỳ rồi:

- Điều kiện gì?

Ngọc phu nhân nói:

- Đàn ông các ngươi về điểm này tâm địa gian giảo ta không nói nữa. Con gái của ta gả cho ngươi, ta sẽ chọn lựa bốn nữ tử dung mạo xinh đẹp đãm bảo ngươi hợp ý làm của hồi môn, xem như làm thông phòng nha đầu (người hầu nữa đóng vai trò như vợ lẻ luôn) của ngươi, nhưng mà cũng chỉ có thế mà thôi. Sau khi cưới con gái của ta xong, không được đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, không được cưới tiểu thiếp về nhà nữa, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện này, hôn sự này cứ quyết định như vậy đi.

Ái chà mướt mồ hôi rồi! Thế nào mà nghe quá dọa người thế này, không chơi cái trò như vậy chứ, An Chính Phong thầm nhũ trong lòng, tiếp tục vùi đầu dốc nước trà vào miệng!

Thật đúng là "Chuyện tốt" lớn bằng giờ à! Miêu Nghị gương mặt đều sắp cười đến cương cứng rồi, thật là quá hoan lạc! Hắn đứng dậy vẫy vẫy tay với An Chính Phong:

- An chưởng quỹ, mượn một bước nói chuyện.

- Ách...

An Chính Phong nhìn Miêu Nghị một chút, lại nhìn nhìn Ngọc phu nhân, thấy bà này khẽ gật đầu đồng ý, lúc này mới À một tiếng, đặt chén trà xuống đi cùng Miêu Nghị rồi vậy.

Hai người đi ra xa, đi ra khỏi Lưu Phương Viên, Miêu Nghị mới thấp giọng hỏi:

- An chưởng quỹ, ngươi nói thật, Ngọc phu nhân này rốt cuộc là ai vậy?

- Cái này...

An Chính Phong cười khổ nói:

- Sự tình còn chưa định xuống, ta không tiện báo cho biết.

Miêu Nghị vừa bực mình vừa buồn cười:

- Bà ta đây là tới tương thân hay tới ép hôn vậy?

An Chính Phong thở dài:

- Miêu Nghị a, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều gì quá. Đây là chuyện tốt, không phải là chuyện xấu. Có một chút chuyện ta có thể bảo đảm, con gái của nàng ta thật là không tệ, ngươi cưới về sẽ không lỗ lả gì đâu, chính xác đúng như nàng ta nói, con gái của nàng ta một người sánh bằng hai, ta chỉ có thể nói ngươi diễm phúc không cạn, là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, người khác muốn đều không ngờ tới, ngươi hoàn toàn có thể đáp ứng, không cần có bất kỳ nghi ngờ gì.

- Không cần có bất kỳ nghi ngờ? Ngươi nói đùa sao?

Miêu Nghị hỏi ngược lại:

- Ngươi cảm thấy ta là người tùy tiện như vậy sao? Người ta tùy tiện chạy tới nói “ê ta gả con gái của ta cho người không tệ đâu nha”, ta liền cưới hay sao? Đổi lại ngươi có thể đáp ứng không?