Pháp Sư Vô Tâm

Chương 20: Dạ hành



Editor: Mạc Thiên Y

Cố đại nhân đi theo Vô Tâm và Nguyệt Nha một đường xuống núi trở về nhà. Nguyệt Nha mệt đến độ muốn ngất, nhưng bởi nhận định đã làm vợ phải phụ trách việc ăn uống cho chồng lập nghiệp, vì thế cố gắng nấu một nồi bánh canh. Cô không khẩu vị uống một chén, thấy Cố đại nhân hẵng còn đuổi theo Vô Tâm nói chuyện, đành loạng choạng tự vào phòng đông, ngã lên giường liền ngủ mất.

Miệng Cố đại nhân “chia binh hai đường”, trong lúc nói chuyện đứng trước bếp, cúi đầu vét sạch bánh canh trong nồi ra ăn. Vô Tâm ngồi trong sân gội đầu rửa mặt, sau khi đi vào giở nắp nồi, chỉ nhìn thấy non nửa nồi nước lèo loãng tuếch. Nhíu mày nhìn Cố đại nhân, hắn vẻ mặt đau khổ thở dài một tiếng: “Anh cũng phải chừa lại chút cho tôi chứ!”

Cố đại nhân bất khuất đứng một bên, hai tay chống nạnh nhai chóp chép, rất chi là thành khẩn dò đầu vô: “Cậu không đủ ăn nhỉ?” Sau đó gã vươn tay chọc chọc vai Vô Tâm: “Đừng mải ăn nữa, nghe tôi nói này!”

Vô Tâm húp vài muỗng nước lèo, ủ rũ phờ phạc bị Cố đại nhân đuổi vào phòng tây.

Cố đại nhân ngồi xếp bằng trên giường, thề như đinh đóng cột, nói lúc trước đích thân gã dẫn theo hai gã vệ sĩ vào động, trong động sạch sẽ, khẳng định không có quỷ. Vô Tâm khoanh tay nằm nghiêng một bên, lười biếng hỏi: “Có khi nào sau đó có người vào động tay động chân?”. Ngôn Tình Trọng Sinh

Cố đại nhân khoát tay chặn lại: “Không có khả năng! Sau khi xuống núi, ta liền bắn chết hai tên nhóc kia!”

Vô Tâm chậm rãi quét mắt nhìn gã: “Vì sao?”

Cố đại nhân đúng lý hợp tình đáp: “Vì sao? Giết người diệt khẩu, để yên tâm thôi!”

Vô Tâm thu hồi ánh mắt, nghĩ Cố đại nhân cơ bản chính là người tàn bạo. Người như vậy không nên dây vào, nhưng nếu Cố đại nhân không muốn chủ động rời đi, Vô Tâm cũng không có bản lĩnh đuổi gã đi. Trong đầu âm thầm nghĩ, Vô Tâm nhắm mắt lại, như ngủ như không, nói: “Có lẽ là hồn phách bám vào người giấy ở trong động đụng phải ả, khiến ả có tri giác. Thành thật mà nói, người phụ nữ bên trong bình rốt cuộc là Quỷ hay Sát, ta không thấy rõ. Nhưng mặc kệ ả là thứ gì, đều rất khó chơi. Nếu ả chịu ra động, biết đâu tôi có thể đấu với ả một trận; ả không ra động, tôi cũng không có cách nào. Nói tóm lại, tôi không dám đi vào nữa, nhỡ mà bị tay quỷ kéo vào trong tường, không biết năm nào mới có thể thoát ra.”

Cố đại nhân gãi gãi đầu: “Hay là… Ta đào thẳng xuống, đào cả cái động lên?”

Vô Tâm cà cà mặt vào cánh tay: “Được, đi đi.”

Nom thái độ này của hắn, Cố đại nhân biết mình nói ngu rồi. Đất trong động tuy không xem là dốc, nhưng lại quanh co xuống dưới, nếu đào đại, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể thành công. Do dự nhìn Vô Tâm, gã hy vọng Vô Tâm có thể ra biện pháp, mà Vô Tâm như ước nguyện của gã, quả nhiên thấp giọng lại nói: “Tôi thấy anh nên đi tìm một vị đạo sĩ hay hòa thượng thực sự có pháp lực đi, xin vài tờ bùa trấn quỷ! Chỉ cần có thể chế trụ thứ trong đó, ba rương vàng lại không mọc chân, còn không phải anh muốn rinh lúc nào thì rinh, lấy lúc nào thì lấy sao?”

Cố đại nhân không nói gì nhìn Vô Tâm, phát hiện mới một ngày một đêm, trên đầu hắn đã mọc tóc mao đen tuyền, dường như chỉ dài bằng lông mi, nhưng rất dày rậm, là một lớp tóc xù.

“Cậu nói đúng!” Cố đại nhân mở miệng: “Nhưng tìm hòa thượng lão đạo chỗ nào bây giờ?”

Vô Tâm vùi mặt vào cánh tay, giọng ngày càng thấp: “Tôi cũng không biết, tôi chưa giao tiếp cùng những người đó. Tự anh nghĩ cách đi…”

Lời còn chưa dứt, dư âm lượn lờ. Cố đại nhân đợi nửa ngày, không thấy ra tiếp câu dưới. Sáp lại nhìn, phát hiện Vô Tâm đã ngủ mất.

Từ lúc đó, Cố đại nhân trong lòng có tâm sự, sức ăn cũng giảm phần nào. Vô Tâm nhân cơ hội châm ngòi thổi gió, dốc sức khuyên gã đi tìm pháp sư chân chính. Nguyệt Nha cũng thực khẩn trương, mỗi ngày dỏng tai chờ Cố đại nhân cáo từ rời đi. Kết quả một buổi sớm nọ, Cố đại nhân dậy sớm, thật sự rời đi.

Vô Tâm và Nguyệt Nha mừng rơn, Cố đại nhân ra cửa không lâu, Nguyệt Nha cũng chạy đi mua thịt, còn đong một cân rượu trắng hảo hạng về. Hai người đóng cửa, hí hửng trải qua một ngày riêng tư yên tĩnh, đến chạng vạng, Vô Tâm lục lấy ra một cặp nến đỏ, mặt mày hớn hở bố trí động phòng. Không ngờ trời còn chưa tối hẳn, Cố đại nhân đã trở lại.

Sau khi vào cửa, Cố đại nhân trước tiên nhấc cái gáo hồ lô múc nước từ trong chum uống, đoạn lau miệng nói với Vô Tâm: “Hôm nay tôi đến mấy tòa miếu, chẳng tìm được cái rắm gì, mém nữa đánh lộn với hòa thượng! Làm sao bây giờ?”

Vô Tâm lẳng lặng nhìn gã, nhìn nửa ngày, cuối cùng thấp giọng mở miệng: “Giúp người giúp cho trót, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên. Dù sao lúc trước là tôi chủ động tìm đến anh, vậy tôi đưa đến nơi đến chốn, bây giờ lại ra sức một lần nữa. Ngoài sáu mươi dặm có một tòa Thanh Vân quan, tôi tự mình đến đấy tìm vận may xem sao. Nhưng tôi nói trước, mặc kệ lần này vận khí thế nào, anh cũng không thể ở lỳ nhà tôi mãi được. Nếu anh là người có bản lĩnh thật sự, chắc không đến mức thiếu ba rương vàng thì không thể Đông Sơn tái khởi!”

Cố đại nhân biết đối phương là vợ chồng son, mình lại cao sờ sờ ở đây, đúng là rất chướng mắt. Cung kính đồng ý, gã hỏi Vô Tâm: “Cậu đi nhân lúc trời tối? Có cần tôi đi cùng không?”

Vô Tâm gọi Nguyệt Nha đến, tự cắn đầu ngón tay nặn một lúc lâu, nặn ra được ít máu tươi nhàn nhạt, vẽ loạn lên mi tâm của cô. Mi tâm là nơi hội tụ hồn phách của con người, mi tâm được bảo vệ, hồn phách sẽ ổn. Đổi một đôi giày vải mới làm, hắn lại dặn dò Cố đại nhân bảo vệ Nguyệt Nha cẩn thận, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Khu vực huyện trấn dưới núi Thủ Lợn, những năm gần đây ngoại trừ tăng thêm đường ray xe lửa ra, hầu như không có thay đổi gì lớn. Trong đêm đen, Vô Tâm men theo con đường nhỏ, trong lòng nhớ tới chuyện cũ rất lâu trước kia. Trong chuyện cũ hắn còn đội tóc giả, đỡ Ngọc Nhi đi trên con đường này. Lời ong tiếng ve của láng giềng ngày một nhiều, thành thử bọn họ quyết định trốn vào núi sống. Ngọc Nhi đã già, đi xa một chút là thở gấp, hắn khom lưng cõng Ngọc Nhi, trong lòng biết qua ít năm nữa, Ngọc Nhi sẽ rời đi.

Loáng thoáng có ánh sáng phía trước, là đèn lồng treo trước cửa một tiệm cơm. Trước mặt sau lưng hoang vu, ban ngày trên đường nhiều người, còn có đủ loại gian hàng ẩm thực, đến tối mọi người dọn quán, chỉ còn lại tiệm cơm là sáng đèn. Vô Tâm không khát không đói, cho nên đi thẳng qua.

Đi một lúc lâu, ven đường phía trước lại chìa ra một chiếc đèn lồng, tên cửa tiệm trên đèn lồng trông rất quen mắt, đường nét phòng ốc phía sau được chiếu rọi, nhìn cũng thấy quen quen. Vô Tâm như có điều suy nghĩ dừng bước, nhòm nhòm cái cửa, cuối cùng phát hiện mình đã đi một vòng, tiệm cơm này, vừa rồi mình đã đi qua một lần!

Bởi vì bên người vừa không trói buộc lại không vướng bận, cho nên Vô Tâm không chút sợ hãi cất bước đi vào. Trời chưa chuyển lạnh, tiệm cơm còn treo màn trúc dính đầy dầu mỡ, sau rèm loáng thoáng truyền đến tiếng khóc ỉ ôi của trẻ sơ sinh. Vô Tâm nâng tay vén rèm, thấy trước mặt là một người đàn ông đứng thẳng thắp, mặt cười cứng ngắc hệt như khúc gỗ!

“Mời vào, mời vào.” Người đàn ông dùng cách nói của chủ tiệm tiếp đón hắn, ngữ khí bên trong lại chẳng chút gợn sóng, như đang máy móc đọc sách: “Trong tiệm cái gì cũng có, ngài muốn dùng món chi?”

Vô Tâm vòng qua chủ tiệm, đi vào: “Cái gì cũng có, vậy có món gì?”

Chủ tiệm chầm chậm xoay người, nện từng bước nặng nề theo sau hắn: “Mỳ sợi, bánh bao, cháo, rau xào.”

Một người phụ nữ để phanh ngực từ phía trước chầm chậm đi qua, đứa bé nằm trong lòng mút núm vú cô ta, đang ấm ức mà thút thít. Vô Tâm dừng bước, quay đầu nhìn góc tiệm.

Trong góc, một tiểu cô nương xinh xắn đang ngồi sau một cái bàn, chính là Nhạc Khởi La!

Vài chén đèn dầu đặt tại bốn góc mặt bàn, ngọn lửa cháy cao, chiếu sáng cả một góc. Nhạc Khởi La hai tay vịn mép bàn, cười rạng rỡ với Vô Tâm, sau đó vui vẻ vỗ tay, dùng giọng trẻ con gọi: “Đại ca! Đã lâu không gặp, nhớ em không?”

Vô Tâm cũng cười cười, vòng qua bàn đi về phía cô ta: “Tôi không nhớ cô, nhưng tôi thấy cô có vẻ rất nhớ tôi đấy.”

Nhạc Khởi La cười đến hai mắt cong cong, bóng mờ trên mặt nhảy nhót theo ngọn lửa: “Ha ha ha, đại ca vô tình quá!”

Vô Tâm ngồi xuống đối diện cô ta, đồng thời phát hiện gương mặt cô ta đã khôi phục trơn bóng, có điều con mắt phải có chút dị thường, ngay rìa nhãn cầu có một nốt đỏ.

“Cô thì có tình rồi.” Vô Tâm nói: “Làm mấy con người giấy giả thần giả quỷ với tôi.”

Nhạc Khởi La lấy từ trong ngực ra một tờ giấy cắt hình người, vung vẩy trước mặt Vô Tâm: “Biết là người giấy, anh còn sợ? Hoặc là nói, là người giấy của em dọa Nguyệt Nha của anh, anh đau lòng?”

Nói đoạn, cô búng ngón tay. Người giấy nhẹ nhàng bay ra, rơi trên đèn hóa thành tro tàn.

Phía sau trong phòng bếp vang lên tiếng chiên xào, hiển nhiên Nhạc Khởi La muốn ăn một bữa ở đây. Vô Tâm rũ rèm mắt, thấy âm hồn bốn phía bắt đầu khởi động: “Đúng vậy, tôi đau lòng.”

Nhạc Khởi La dùng ngón tay nhẹ khẩy gương mặt: “Này, này, thật không biết xấu hổ!”

Vô Tâm giương mắt nhìn cô ta: “Cô dẫn tôi đến đây, ngoại trừ bộc lộ tình cảm tương tư ra, còn có chuyện gì không?”

Nhạc Khởi La cười tủm tỉm nhìn hắn, mặt đầy ngây thơ trong sáng, đôi mắt to đen ngòm lại hiển lộ số tuổi của cô, thảng như từng trải qua bãi bể nương dâu: “Đại ca, tình cảm tương tư, còn chưa đủ cho anh nghe sao?”

Vô Tâm lắc lắc đầu: “Nếu luận tuổi tác, cô chí ít nên gọi tôi một tiếng cụ tổ. Đối với cụ tổ, tôn kính là được, không cần phải tương tư.”

Nhạc Khởi La thoáng khựng người, sau đó lại cười hì hì. Giữa lúc này, người phụ nữ bưng cái nồi đất to đi tới, hai bàn tay dường như không biết nóng, rất vững vàng mà bưng nồi đất. Nhạc Khởi La khom người giở nắp nồi, hít một hơi sâu thực mất hồn, sau đó cười nói với Vô Tâm: “Mời anh nếm thử tay nghề của bà chủ quán, xem như em không dẫn anh đến công cốc một chuyến.”

Vừa dứt lời, cô ta quơ đũa với vào trong nồi, gắp một miếng gì đó cả canh lẫn nước đưa vào miệng. Mà Vô Tâm nhìn vào trong, chỉ thấy trong nước canh sôi trào sùng sục, là một đứa bé nho nhỏ, da thịt toàn thân đều bị nấu chín đến mục ra, hai mắt vẫn còn mở to, hình như là đứa bé vừa rồi nằm bú trong lòng người phụ nữ.

Vô Tâm thở dài một tiếng: “Nhạc Khởi La, cô thu hồn phách vợ chồng người ta, lại điều khiển họ nấu chính đứa con của mình cho cô ăn.”

Nhạc Khởi La phồng má, miệng nhai nhóp nhép, cuối cùng cúi đầu, từ trong miệng phun ra một cây xương nho nhỏ, chính là tay của đứa bé. Nuốt xuống thịt mềm trong miệng, cô ta nhướn mày nhìn Vô Tâm: “Em đã nhìn ra, anh rất muốn làm người; nhưng mà em thì khác, em thực sự không muốn làm người! Thế nào? Không thích nghe? Muốn giết em? Hì hì, đừng nói anh không giết được em, cho dù em chết thật, cũng sẽ không hồn phi phách tán. Em có thể đầu thai làm người, đời đời kiếp kiếp tiếp tục sống.”

Vô Tâm biết mình không làm gì được cô ta, cô ta cũng không thể khống chế mình. Bị thứ như vậy nhìn trúng, hai bên bất phân thắng bại, chỉ e tương lai cũng cũng không có ngày tháng yên ổn.