Pháp Mệnh Thiên Tôn

Chương 25: Linh Nhi.



Pháp lực trong bản nguyên cạn kiệt, toàn thân mệt mỏi, gần như không cử động nhưng kẻ địch vẫn đứng đó, nụ cười điên dại vang lên, chậm rãi tiến lại gần cùng sát khí nồng đậm.

Trần Phong mở bừng mắt, mồ hôi chảy ra như tắm, ướt đẫm lưng áo, đầu vẫn còn đau sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng.

Dần lấy lại ý thức, cậu thở ra một hơi dài. Cơ thể hơi đau nhức nhưng cậu có thể cảm nhận rõ ràng được các vết thương trên cơ thể bắt đầu có dấu hiệu hồi phục.

Sau khi phế Đổng Hùng, cậu cũng mất đi tỉnh táo mà ngã gục xuống, được ai đó đỡ lấy nhưng cậu không kịp nhìn mặt mà lập tức ngất đi.

Lúc này cậu đang nằm trên một chiếc giường được trải chiếu đàng hoàng, thậm chí còn có cả một tấm mền mỏng. Cơ thể cậu được băng bó và điều trị hết sức cẩn thận.

Thanh niên mỉm cười. Có vẻ mọi chuyện đã kết thúc, hiện tại không còn nguy hiểm nào nữa. Yên trí như vậy một lát, cậu mới bắt đầu quan sát chung quanh.

Đây là một phòng ngủ nhỏ. Từ cửa nhìn vào có một chiếc tủ đứng. Cạnh đó là cửa sổ và bàn làm việc. Ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào khiến cậu hơi nheo nheo mắt.

Bên phải giường, một cô gái đang ngồi đọc sách. Như nhận thấy ánh mắt của cậu, nàng quay lại nhìn, nhanh chóng nở ra một nụ cười:

– Huynh tỉnh rồi!

Trần Phong nhận ra giọng nói và khuôn mặt ấy. Hơi ngạc nhiên một chút, cậu hỏi:

– Linh Nhi? Sao muội lại ở đây?

– Ta nghe nói huynh đang ở đây nên ta đến.

– Chúng ta đang ở đâu?

– Nhà trọ Linh Tiên, nổi tiếng tại Thiên Huyền trấn với độ chu đáo của phục vụ cũng như chất lượng phòng ốc, ẩm thực.

Thanh niên gật đầu. Được chăm sóc và đối đãi hậu hĩnh tại một nơi như vậy có nghĩa là người dân trong trấn đã chấp nhận cậu.

– Lúc đó muội có chạy thoát không?

– Có, sau đó ta dẫn các đệ tử khác quay lại thì thấy huynh đã xử đẹp bọn chúng rồi. Huynh thực sự rất là mạnh nha!

Linh Nhi khen nhưng Trần Phong chỉ nghe được một nửa, cậu đang hơi thất thần. Ngày ấy nàng bị Bạch Lang đoàn bắt, cậu không để ý quá nhiều vẻ ngoài của nàng. Nhưng lúc này Linh Nhi đang mặc một bộ y phục màu lam thẫm. Tuy giản dị nhưng lại tinh tế, phối với mái tóc đen dài và nước da trắng hồng, thực sự là rất đẹp.

Thanh niên không dám tự nhận mình là người có định lực cao, nhưng hiển nhiên cậu cũng chẳng phải kẻ kém cỏi gì. Trước giờ mỹ nữ cậu đã gặp không ít người, nhưng cho dù là ai cậu cũng có thể khống chế bản thân rất tốt, không bị dao động trước mị lực của họ, hoàn toàn làm chủ được tình hình.

Tuy nhiên hôm nay khi nhìn vào Linh Nhi cậu hoàn toàn bị thu hút, không thể suy nghĩ được thêm gì. Ở nàng đương nhiên có mị lực không nhỏ. Nhưng đó lại không phải thứ làm Trần Phong xao xuyến. Nếu xét về vẻ ngoài, Linh Nhi không xinh đẹp bằng Thanh Hương, cũng không quyến rũ gợi cảm như Trương Yên. Cậu đối với người con gái trước mặt là có một cảm giác rất kỳ lạ mà không ai có, vừa bình yên ấm áp, lại vừa đau đớn lạnh lẽo lạ thường.

Nàng thấy cậu không nói gì, lại chăm chú nhìn mình liền cười hỏi:

– Huynh nhìn gì thế?

– Không có gì!

Thanh niên vội trả lời, quay đi, trong đầu cố gắng suy nghĩ tìm chủ đề khác. Bỗng, cảm giác như diện mạo mình dường như có chút khang khác:

– Tóc của ta…

– Ừ, là người của nhà trọ giúp huynh cắt đi đấy, bọn họ thấy như vậy thì rườm rà quá, cũng không có hợp với huynh.

– Ừm…

Cậu ngắm Linh Nhi một khắc, rồi lại giật mình quay đi:

– Muội có biết từ khi ta đến đây là bao lâu rồi không?

– Theo như mọi người nói thì chỉ mới hôm qua thôi!

– Thương thế của ta cũng là do họ chữa à?



– Đúng vậy! À phải, họ bảo nhục thể của huynh không tồi đâu. Có lẽ chỉ cần hai tuần là khỏi hẳn thôi. Nhưng huynh sẽ phải uống thuốc hằng ngày. Báo trước là đắng lắm đấy!

Trần Phong cười cười. Chuyện đó không quan trọng lắm.

– Người dân ở đây, lúc nào họ cũng thân thiện như vậy sao?

– Theo ta biết là vậy. Hơn nữa bọn họ với Bạch Lang đoàn cũng có không ít ân oán. Hôm qua nhờ có huynh mà bọn họ đã kết thúc được mọi chuyện. Mà…

Linh Nhi đột nhiên cúi xuống gần thanh niên hơn, đôi mắt to tròn của cô nàng lúc này đầy vẻ hiếu kỳ:

– Làm thế nào huynh có thể đánh bại được một cường giả pháp tông cảnh thế? Huynh rõ ràng pháp quan còn chưa có đạt tới mà?

Tim đập bình bịch, mặt có chút nóng hơn bình thường, Trần Phong vội quay mặt đi:

– Không có gì đâu, chỉ là may mắn mà thôi!

– Hể…

Linh Nhi nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cậu:

– Huynh nghĩ ta là đồ ngốc hả? May mắn nên thắng được pháp tông sao? Trẻ lên ba mới tin chuyện đó.

– Thế muội muốn thế nào? Lúc đó quả thực hai bên lao vào nhau, sau đó ta thì thành ra thế này, còn hắn ta thì bỗng nhiên điên điên khùng khùng, không còn chút phản kháng. Sau đó ta chỉ cần ra đòn thôi. Còn lí do hắn đột nhiên bị thế làm sao ta biết?

Thanh niên nói. Cậu không muốn tiết lộ linh hồn lực của mình cho Linh Nhi. Cậu chưa biết liệu có thể tin được người này hay không.

Bất quá cô nàng không thèm để ý đến tâm trạng hiện tại của cậu, chỉ nheo mắt lẩm bẩm…

– Đột nhiên bị điên? Không dám phản kháng? Là linh hồn lực sao?

Trần Phong ngạc nhiên. Cô gái trước mặt biết về tu luyện linh hồn sao? Đệ tử Thiên Huyền tông người nào cũng như thế à?

– Không có gì đáng kinh ngạc đâu. Một trong ngũ đại tông phái thì dù có suy yếu thì vẫn hùng mạnh mà thôi. Chuyện linh hồn lực cũng chả phải cái gì bí mật.

Trong lòng cậu đột nhiên vang lên giọng nói của Phong Thần. Cậu cười nhạt. Kiến thức của cậu còn nông cạn quá!

– Hiểu rồi, huynh được một cao nhân âm thầm giúp đỡ!

Linh Nhi đột nhiên reo lên làm cho Trần Phong giật mình suýt đập đầu vào thành giường.

– Thế này nhé, đúng lúc huynh và tên Đổng Hùng đó va chạm với nhau, vị cao nhân này liền xuất thủ, khiến cho linh hồn của tên kia bị thương tổn. Hợp lý!

– Ờ ờ hợp lý!

Thanh niên ậm ừ. Nếu cô nàng đã tin như vậy thì cứ để kệ thôi, càng tốt cho cậu.

Bất quá đột nhiên Linh Nhi lại nheo mắt, quay qua nhìn cậu, săm soi từng tí một.

– Cái… Cái gì thế?

– Không có gì! Huynh nghỉ ngơi đi, cáo từ!

Cô nàng lại quay ngoắt đi, cứ thế ra khỏi phòng, không thèm nhìn lại. Thanh niên lắp bắp:

– Cáo… Cáo từ!

Nhìn bóng lưng Linh Nhi, cậu không khỏi lắc đầu một cái, sau khi chắc chắn cô nàng không quay lại mới lên tiếng hỏi sư phụ:

– Lúc đó sư phụ có giúp con không?

– Ta không làm gì, mà cũng không có ai khác can thiệp. Tổn thương linh hồn đó, hoàn toàn là do ngươi gây ra.



– Hiện tại con đã có thể gây thương tổn linh hồn đến như thế rồi sao?

– Nếu xét về ngoại lực thì hiện nay ngươi vẫn chưa đạt tới ba thành uy lực của Tinh Thần Vẫn Diệt. Nhưng về linh hồn thì ngươi đã phát huy chín thành rồi. Nếu như ngươi thành thạo về linh hồn lực hơn thì uy lực sẽ đạt tới đỉnh tiêm. Bất quá đấy cũng là giới hạn của Tinh Thần Vẫn Diệt. Nếu so với các linh kỹ khác, Tinh Thần Vẫn Diệt bất quá chỉ là huyền giai sơ cấp mà thôi. Còn Thiên Tâm chưởng đánh một tên có cảnh giới linh hồn kém xa thì hiệu quả như thế là bình thường!

Trần Phong cười nhạt. May mà tên Đổng Hùng kia yếu kém về phương diện linh hồn lực, nếu không kết cục sẽ không đơn giản như vậy.

Phong Thần mỉm cười nói:

– Hiện tại, ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng đi. Thiên Huyền trấn này về cơ bản rất an toàn, không cần phải lo lắng cái gì. Thời gian này ngươi cũng tiếp tục tu luyện linh hồn lực, pháp lực đợi khi nào khỏi hẳn rồi hẵng tính.

Thanh niên gật đầu. Cậu nay đã bước đầu hiểu được uy lực của linh hồn mạnh mẽ ra sao, nhất định không thể bỏ bê được.

Sau khi nằm ngay ngắn lại, đôi mắt cậu khép hờ, bắt đầu nhớ lại tâm ý của linh quyết:

                                                                    Hư vô sinh Thái cực…

Khởi điểm của vạn vật, khởi nguyên của thời gian, tất cả chỉ là một màn hư vô, không có bắt đầu, tuyệt nhiên cũng không có kết thúc.

Thái là cực đại, vô cùng to lớn, cực là tận cùng, cao nhất, xa nhất. Khi vạn vật xuất hiện, cân bằng tồn tại, chí tôn trật tự theo đó mà ra đời.

Đạo có thuộc tính và biểu hiện, nhưng nó không có hành động và hình dạng. Nó có thể được luân chuyển, nhưng không thể thu nhận được. Nó có thể được nắm bắt, nhưng không thể nhìn thấy. Từ gốc, từ nguồn, đã ở đó trước cả trời và đất, nó thật sự tồn tại vĩnh viễn. Nó tạo hồn cho Chúa trời và quỷ dữ, nó sinh ra trời và đất. Nó ở trên đỉnh trời nhưng không cao, nó ở dưới đáy đất nhưng không sâu. Nó có trước trời đất, nhưng không xưa; nó cổ hơn ngày xưa, nhưng không già,…

Bên ngoài hành lang, Linh Nhi đứng dựa lưng vào tường, hai tay khoanh lại. Đôi mắt xinh đẹp đang khép hờ đột nhiên mở ra. Trên khuôn miệng nhỏ nhắn là một nụ cười tinh nghịch:

– Quả nhiên là như vậy!

Cô nàng nhanh nhẹn xuống lầu, đi tới nhà bếp. Trên đường nàng lại gặp rất nhiều người, dù là ai cũng vẫy tay chào:

– Linh Nhi, đi đâu thế?

– Ta đi sắc thuốc!

Cô nàng cười đáp lại. Đến nơi, đầu bếp hỏi nàng:

– Cậu ta sao rồi?

– Khỏe lắm, có lẽ sẽ nhanh hơn dự tính!

– Được Tiểu Linh Nhi tận tay chăm sóc, dù có nặng thế nào cũng sẽ bình phục thôi!

– Đại thúc, thúc lại trêu cháu rồi!

– Không phải sao? Hôm qua cháu là người đến cứu cậu ta sớm nhất, thậm chí trận chiến còn chưa đến hồi kết!

– Không nói chuyện với thúc nữa!

Linh Nhi đỏ mặt quay đi, phụng phịu nói. Còn vị đầu bếp kia thì bật cười, tiếp tục công việc của mình.

Hai tay cẩn thận chuẩn bị dược liệu, Linh Nhi bất giác mỉm cười. Quả thật hôm qua, ngay khi nghe tin có người bị Bạch Lang đoàn đuổi giết, nàng đã vội vàng bỏ nhiệm vụ đang làm mà chạy ngay đến Thiên Huyền trấn.

Bất quá khi Linh Nhi đến nơi thì trận đấu đã gần như kết thúc. Nàng chỉ biết diễn biến từ lúc Trần Phong chém Đổng Hùng, còn những chuyện trước đó đều là được nghe kể lại.

Một mạch băng qua trận hỗn chiến, đánh bay mọi kẻ ngáng đường, Linh Nhi cuối cùng cũng đến cạnh Trần Phong, đỡ lấy cơ thể đầy thương tích của cậu, sau đó bảo vệ cậu rời khỏi chiến trường.

Cho dù người dân Thiên Huyền trấn mạnh cỡ nào thì cũng chỉ có khả năng cản chân kẻ địch một chút, hoàn toàn không có khả năng đánh bại. Bạch Lang đoàn là một trong những dong binh đoàn mạnh nhất Tây Bắc Thanh Phong Đế Quốc. Đám phó thủ lĩnh và đội trưởng lại là những cao thủ hàng thật giá thật. Bọn chúng thừa sức đưa thủ lĩnh rút lui đồng thời hạ sát thủ những kẻ dám cản đường.

Tuy nhiên, Linh Nhi đã đến kịp, trực tiếp đả bại hai tên phó thống lĩnh, giúp thế cục lập tức thay đổi, đồng thời bảo vệ tính mạng đang nguy cấp của người thanh niên nọ.

May thật!

Lén thở ra một hơi dài, Linh Nhi cầm lấy chiếc quạt, nhẹ nhàng phe phẩy từng nhịp, từng nhịp.