Phán Quyết

Chương 44: Đứa con trai



Sau khi hình nhân da người tham lam hút máu người sống, Vương Nguyên cảm giác nó như con thú dữ được trấn an, Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu cả người đầy mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ có nữ sinh kia là vẫn còn mang vẻ mặt cẩn thận đề phòng nhìn chằm chằm hình nhân.

Có hi vọng sống trước mắt, Ôn Gia Kỳ cũng bớt hoảng loạn, đàng hoàng đứng dậy sửa sang quần áo: "Tôi về nhà trước đây, hôm nay mụ đàn bà kia dường như rất lo lắng. . . Ha ha, đợi sau khi việc này kết thúc, xem bọn họ còn làm sao quản thúc được chúng ta!"

"Ít đắc ý đi, bọn họ là trưởng bối, đã sống nhiều năm như vậy rồi, còn sợ một tên mao đầu tiểu tử như chúng ta sao?" Lý Cửu cười nhạt, còn có vài phần tự bi đát than thở: "Bất hạnh thế này cũng không phải là lỗi của chúng ta, nhưng với bọn họ chúng ta đáng phải chịu như vậy. Sinh ra là một trong những kẻ thuộc ngũ đại gia tộc, đẻ bọc điều ngồi mâm son, thì phải biết hy sinh vì gia tộc. . ."

Lý Cửu trào phúng giễu cợt hết sức rõ ràng làm cho Vương Nguyên hơi giật mình, ngũ đại gia tộc? Hy sinh vì dòng họ? Vốn tưởng là ma quỷ ám hại, một cái flag tử vong dẫn đến hàng loạt cái chết bí ẩn, bây giờ nghe giọng điệu hai người này lại giống như những chuyện kỳ quái đó đều là có tiền căn hậu quả, mà bọn họ thậm chí còn vùng vẫy trong đó không tìm thấy đường ra?

Suy nghĩ quá nhập tâm, cậu không cẩn thận đạp phải một nhành cây khô. Tiếng răng rắc nhỏ bé tưởng chừng hoà tan trong âm thanh xào xạc của rừng cây nhưng lại bị nữ sinh duy nhất phát hiện, cô ta lập tức biến sắc, quát lên: "Ai?!?"

Hai người còn lại cũng bị động tác đột ngột của cô ta doạ giật mình, hoảng hốt dáo dác nhìn quanh: "Có người khác sao?!"

Bọn họ nhanh chóng thu dọn đồ vật trên mặt đất, chia nhau túa ra tìm. Vương Nguyên đổ mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích một chút nào, tính toán xem nếu mình cân nhắc thời gian chạy đi thì có bao nhiêu tỷ lệ không bị họ bắt lại. Nữ sinh kia tuy là từng gặp cậu nhưng khi đó Vương Nguyên mang hình dáng của một cô gái, cô ta căn bản không biết cậu là ai, nhưng Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu đã từng ghé qua cửa hàng của cậu, cậu không chắc họ có nhớ mặt cậu hay không.

Quan trọng nhất là, trong tay nữ sinh kia còn có không ít thứ kỳ quái, nếu cô ta cũng biết dùng thuật giống như Vương Tuấn Khải, lần này cậu xong đời.

Chạy, hay là không chạy?

Cậu suy nghĩ triệt để, giờ phút này cậu có làm ra bất kỳ động tác gì cũng sẽ khiến cho ba người kia phát hiện, Vương Nguyên dứt khoát tìm hướng đi, định bụng chỉ cần bất kỳ ai đến gần cậu đều sẽ lập tức bỏ chạy.

Người kiểm tra ở phía này là Ôn Gia Kỳ. Cậu ta nơm nớp lo sợ tiến lại gần gốc cây, dáng vẻ khiếp hãi, cậu ta không quên trong trường có lời đồn rừng cây này từng có người thắt cổ tự sát, nếu không phải nữ sinh kia nằng nặc đòi hẹn ở đây cậu ta cũng không dám đến. Ôn Gia Kỳ càng nghĩ càng sợ, cái cây này trông có vẻ rất bình thường trừ việc thân to thái quá, cành lá um ùm xum xuê, nếu thực sự có người treo cổ ở đây, không để ý kĩ thì không thể nhìn thấy. Nghe đâu người chết năm đó cũng là bị phơi mấy ngày mới được tháo xuống, lúc mang thi thể đi, da thịt đều thối rữa cả rồi.

Ôn Gia Kỳ tưởng tượng đến cảnh một thân người treo lủng lẳng đung đưa qua lại vào giờ phút này, khiếp đảm không thôi, lại sợ bí mật của mình bại lộ, đành cắn răng tiến lên quan sát.

Vương Nguyên nhìn thấy Ôn Gia Kỳ, phản ứng đầu tiên là co chân định chạy. Nhưng cậu đột nhiên phát hiện thân thể mình không thể động đậy, dường như bị dính cứng với rễ của gốc cây này!

Ôn Gia Kỳ đã đến gần, Vương Nguyên trừng trừng hai mắt hoảng hốt nhìn cậu ta, cậu sẽ bị bắt gặp ngay lúc này!

Thế nhưng Ôn Gia Kỳ giống như không hề nhìn thấy cậu, liếc qua một cái rồi vội vàng bỏ chạy, Vương Nguyên nín thở chưng hửng nhìn cậu ta bỏ đi, thân thể chính mình cũng bắt đầu hết tê cứng. Cậu ngây người theo phản xạ nhìn lên cành cây, chỉ thấy một người tóc tai rũ rượi đang ngồi lơ lửng ở đó, hai mắt đỏ ngầu nhìn cậu chằm chằm, mặt mũi trắng bệch hốc hác. Tuy là dáng vẻ đối phương dường như rất ghê rợn, nhưng vừa rồi lại cứu Vương Nguyên một bàn, cậu chắp tay ra chiều kính cẩn cúi chào đối phương một cái, người kia cũng chỉ gật gật đầu rồi leo lên cao, không muốn có bất kỳ giao tiếp nào nhiều hơn.

Không biết vì sao đối phương muốn giúp mình, nhưng kết thúc rồi thì không nên dây dưa. Vương Nguyên đợi cho ba học sinh kia hoang mang rời đi, mới chậm rãi lén lút ra khỏi rừng cây.

. . .

Ngũ đại gia tộc khởi nguồn từ phương tây hắc thổ đại lục, sau đó theo dòng thời cuộc dần dần bành trướng về hướng nam. Đây là một khối liên minh gia tộc gồm năm dòng họ lớn nhất đương thời, bao gồm Yến gia, Kiều gia, Liễu gia, Ôn gia và Lý gia. Xét theo bối phận, Yến gia có năng lực hành động cao lại trung trinh kiên trì nên được đế vương trọng dụng nhiều nhất. Xét theo độ tài phú giàu có và quyền lực kinh tế, Kiều gia đứng hàng đầu, không dòng họ nào có thể bì kịp. Ôn gia và Lý gia còn lại là do tổ tiên tham gia chinh chiến lập công cao, được phân đất đai phong vương, mới có thể đứng cùng hàng ngũ hữu danh hữu thực. Còn lại chỉ có Liễu gia được phân vào ngũ đại gia tộc vì huyết thống hoàng tộc.

Các gia tộc này cho đến nay vẫn còn chút căn cơ, nhưng đã không còn phồn vinh thịnh vượng như trước. Không chỉ là do hậu bối đời sau không còn đủ năng lực để phát dương quang đại, mà là tỷ lệ sinh sản của tất cả bọn họ đều dần dần ít đi. Tính đến thời điểm này, Kiều gia Kiều Huy là độc đinh, Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu còn có một người em trai em gái. Liễu gia sinh hai nữ, một là Liễu Tuyết Kha, hai là chị gái Liễu Minh Tĩnh. Về phần Yến gia, đã sớm biến mất trong dòng lịch sử chập trùng, hoàn toàn không rõ tung tích.

Các bàng chi còn lại của dòng tộc cũng đều có con cháu, nhưng hoặc chết non, hoặc bệnh bất đắc kì tử, hoặc là khuyết tật không được coi trọng, hoặc thiểu năng trí tuệ, không thể gánh vác sự nghiệp gia đình.

"Ngũ đại gia tộc này tôi có biết một chút." Cốc Vũ trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Bọn họ đi theo chân hoàng đế, khai khẩn hoang sơ, có thể được coi là một trong những vị thần tử khai sinh ra quốc gia ngày nay. Nhưng giữa họ chỉ tồn tại quan hệ trói buộc lợi ích chứ không có hữu nghị, vì vậy gặp rất nhiều chướng ngại trong việc giao tế. Điểm duy nhất giống nhau chính là bọn họ đều có chung một đặc điểm, bất chấp mọi thứ để đạt được lợi ích, có thể sẽ có người suy xét đến vấn đề hệ luỵ, nhưng rồi cũng không cãi lại được quyết định của toàn tộc."

Yến. . . Vương Nguyên vừa nghe Cốc Vũ nói, theo bản năng liếc Yến Bách Hành một cái.

"A, hắn ta cũng là một phần tử trong đó." Cốc Vũ nhàn nhạt nhìn theo, biết Vương Nguyên đang nghĩ gì: "Nhưng hắn là con nuôi cho nên thoát khỏi số phận chết sớm."

"Không phải tất cả mọi nguyện vọng trên đời này đều có thể thực hiện được, nhưng ngũ đại gia tộc tâm cao hơn trời, sẽ tìm mọi cách để thực hiện nguyện vọng đó." Cốc Vũ nói tiếp: "Không làm một mình được thì kéo người khác vào, người khác không được thì kéo người khác nữa vào, đi đường tắt, làm chuyện quanh co ngõ hẹp, gom chung một chỗ thì đều là đồng loại."

Giữa bọn họ chỉ tồn tại quan hệ lợi ích, bất kể là cộng sinh hay ký sinh, bọn họ cũng sẽ làm mọi cách để có được thứ mình muốn.

Vương Nguyên suy tư, từ giọng điệu và lý luận của Lý Cửu, cậu nghĩ đến một trường hợp không hề hiếm lạ: ngũ đại gia tộc này liên kết với nhau làm cùng một chuyện gì đó, khiến hậu quả về sau là truyền nhân dần dần suy kiệt, đến nỗi dòng chính Kiều gia ngày hôm nay không còn người nối dõi, Ôn Gia Kỳ và Lý Cửu rơi vào tình trạng sống không yên.

Xuân Hương và A Tử có phải cũng là người thuộc ngũ đại gia tộc hay không?

"Cậu nói rất có lý, nhưng phải tìm cách kiểm chứng thực hư." Cốc Vũ nghe Vương Nguyên trình bày xong, tán đồng nhiệt liệt: "Nhân lúc Vương Tuấn Khải không có ở đây, đêm nay tôi theo cậu đi làm bậy."

Vương Nguyên méo miệng một chút: "Vương Tuấn Khải đi đâu?"

"Hắn? Còn đi đâu được nữa. . ." Cốc Vũ chép miệng, vốn muốn nói Vương Tuấn Khải đến Minh giới điều tra, lại nhớ ra cái này không được tiết lộ. Nhưng xem vẻ mặt 'tôi hiểu rồi' của Vương Nguyên, hình như Vương Tuấn Khải đã nói cho cậu biết?

Vương Nguyên gật gù về phòng mình, Vương Tuấn Khải vẫn thường đi mây về gió, hành động xuất thần nhập hoá, cậu không thấy lạ gì. Lần này hắn đi vắng chắc hẳn cũng giống như những lần trước, trở về nhà thăm vợ con, chăm sóc gia đình.

Nhắc đến mới nhớ, đứa bé lần trước thật là đáng yêu mà, nếu có dịp gặp lại cậu sẽ làm mì cho nó ăn, phỏng chừng nó cũng giống như ba ba thích ăn mì nước lèo hai trứng, thịt xông khói sáu miếng.

Vương Nguyên vừa lên cầu thang vừa cảm khái, nhấc mi mắt lại thấy một bóng đen nhỏ nhắn ngồi trước cửa phòng mình ngủ chảy nước miếng: ". . ."

Bóng đen kia phát hiện có người đến, vội vàng bò dậy, quẹt quẹt mỏ, giơ tay chào một cái.

Đợi đến khi Vương Tuấn Khải trở về, hắn nhìn thấy ánh mắt thương hại lẫn trêu tức Cốc Vũ ném cho mình, còn trông thấy một cục thịt tròn an toàn yên vị trên đùi Vương Nguyên, tay cầm bánh tay cầm nước ngọt, ăn đến nỗi hai má phình lên như con hamster trữ hàng.

Hamster thấy hắn trở về, không hề sợ hãi, vừa nói chuyện là vụn bánh bay ra: "Ba, ba ba!!"

Vương Tuấn Khải nhấc tay túm thằng lõi con ném vào vách tường cái rầm.

Vương Nguyên sợ hãi kêu: "Anh không thể nhẹ tay chút sao!?" Cậu hoảng hốt quá độ, không để ý đến ánh mắt ăn tươi nuốt sống của hắn dành cho đứa trẻ kia, vội vã đi bế nó dậy. Đứa bé nhanh chóng dùng cả tay cả chân leo lên người Vương Nguyên, thút thít mấy cái ôm cậu chặt cứng.

Cốc Vũ cười ra nước mắt: "Ha ha ha ha ha ha!"

Vương Tuấn Khải trố mắt mất một giây, sau đó chỉ tay điên tiết lên: "Cậu dỗ nó làm gì!! Thằng oắt kia, mau xuống khỏi người cậu ta!!"

"Anh đừng lớn tiếng với con nít. . ." Vương Nguyên khổ không nói nổi, cố gắng làm dịu không khí: "Dù sao nó cũng là con anh, tốt xấu gì anh cũng nên tiết chế một chút. . ."

"Ai là ba của nó!!!" Vương Tuấn Khải trợn mắt, uy hiếp đứa bé: "Nói ngươi đó, có nghe không?! Không tin ta nhét ngươi vào hồ lô đỉnh luyện lại à?! Giả vờ đáng thương cái gì, xuống mau!!"

Không biết Vương Nguyên bị thằng lõi con tẩy não cái gì, nó đúng là muốn leo xuống, cậu lại bế nó lên: "Thằng bé không có mẹ đã là khổ lắm rồi, anh đừng làm nó buồn, nó còn nhỏ, như vậy dễ tổn thương tình phụ tử lắm. . ."

Vương Tuấn Khải mặt đầy vẻ 'không đồng tình', 'không muốn nói chuyện'. Hắn híp mắt nhìn oắt con Bút Phán, hai đầu ngón tay vẽ vòng trong không trung, 'bùm' một tiếng, đứa bé Vương Nguyên đang ôm biến thành một đại cô nương hai mươi mấy tuổi, chân dài eo thon xinh đẹp như hoa.

Vương Nguyên: ". . ."

Hắn còn thấy chưa đủ, lại 'bùm' một cái, đại cô nương nhanh chóng phình to, cơ bắp cuồn cuộn, thân cao hai thước – biến thành hán tử da đen cường hãn, hung thần sát án.

Vương Nguyên: ". . ."

Bút Phán cũng không dám đùa giỡn quá trớn với vị chủ nhân thích ghi thù nhớ oán của mình, vội vàng biến trở về nguyên hình là chiếc bút lông dài bằng nửa cánh tay người trưởng thành, ngoan ngoãn nằm gọn trên bàn.

Vương Nguyên: "(°ロ°)!!!"

Cậu lặng lẽ quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải: "Biến thành người cũng được, sao anh lại biến con mình thành bút?!"

Bút Phán: ". . ."

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Cốc Vũ: "Á ha ha ha ha ha, khụ khụ, ặc. . . Ha ha ha ha ha!"

Vương Tuấn Khải thật muốn bắt Vương Nguyên đứng úp sấp vào tường tét cái mông.

Tiếp đó, Cốc Vũ và Yến Bách Hành cùng nhìn Vương Tuấn Khải dùng toàn bộ sức lực giải thích cho Vương Nguyên biết thằng lõi con không phài là con trai hắn, nguyên hình là chiếc bút lông từng treo trong phòng trọ của cậu trong khoảng thời gian hai người bọn họ vừa gặp nhau.

Vương Nguyên nhớ tới cảm giác sởn gai ốc khi có người nhìn mình, run rẩy hai cái, nhưng vẫn không từ bỏ: "Vậy còn đứa bé lần trước ở trạm xe bus? Nó cũng gọi anh là ba ba mà!"

Vương Tuấn Khải: "Trạm xe bus gì?"

Vương Nguyên: "Lần đó tôi đi nhầm xe bus ma, nhờ có cậu bé đó. . ."

Bút Phán nhanh chóng phát biểu, tránh cho chính mình bị chủ nhân đay nghiến lần nữa: "Lúc đó cũng là ta."

Vương Nguyên: ". . ." Cậu còn tưởng Vương Tuấn Khải có hai đứa con luôn cơ.

Giờ nhìn lại hắn, càng nhìn càng thấy dễ hiểu, Vương Nguyên gật gật đầu tặng cho hắn ánh mắt 'đã rõ', làm cho Vương Tuấn Khải mù mịt không thôi.

Hắn trừng Bút Phán, vốn là để nó ở lại cửa hàng trông nom Vương Nguyên, ai biết nó nhân cơ hội này xoát hảo cảm còn khiến Vương Nguyên hiểu lầm hắn!

Vương Tuấn Khải đe doạ nó, ai cũng được nhưng không phải là Vương Nguyên!

Hết Chương 44