Phần Mềm Bí Mật

Chương 22: Của tôi không được sao



Tin tức tố của tôi thì không thể sao?!

Hiện giờ,

Trịnh Thước đang nắm cổ áo Thiệu Vanh, mặt mày đỏ lòm đầy vẻ nhục nhã.

"Cậu có biết một năm qua...... Một năm qua tôi!"

Lời suýt buột miệng thốt ra bị Trịnh Thước nuốt trở vào.

Ngày đó sau khi trở về,

Bạn gái Omega vì chờ đợi quá lâu mà tức giận bỏ đi tự khi nào, trong điện thoại đều là tin nhắn chưa đọc.

Nàng chật vật xử lý dấu vết trên người, vụng về rửa sạch huyệt của mình.

Bị chơi tàn nhẫn, sờ lên vẫn còn thấy đau đau.

Nàng nhục nhã ngồi ngốc cả đêm.

Sau khi thăng chức liền bị điều khỏi nơi công tác ban đầu, phân khác khu với Thiệu Vanh, không còn gặp lại.

Nhưng hình ảnh buổi tối ngày hôm đó vẫn rõ ràng trước mắt, bắt đầu biến thành bóng ma tâm lý mà nàng không thể vượt qua.

Có đôi khi dục vọng trỗi dậy, rõ ràng ở trên giường thủ dâm, sau khi tuốt tuốt cảm xúc đạt tới đỉnh núi, liền không tự chủ được mà cong đầu gối, nâng hai chân lên, như đón ý nói hùa cái gì mà mông ưỡn ưỡn lên trên, dâm đãng nói không nên lời.

Làm nàng sợ tới mức nháy mắt xìu xuống, nhục hành mềm rũ ở gốc đùi.

Nàng vừa kinh ngạc vừa tức giận, lại thử tuốt tuốt, nhưng mãi vẫn không cương được.

Có đôi khi còn liên tiếp nằm mộng xuân, mơ thấy Thiệu Vanh tiếp tục động tác buổi tối ngày hôm đó, bắn hết tinh đặc sệt vào cái lỗ A của nàng, nói lời mê sảng muốn làm nàng mang thai.

Thậm chí nàng còn vô cùng bối rối, thậm chí hoài nghi xu hướng tính dục của mình có thể nào đã thay đổi rồi không.

"Ngày đó...... Xin lỗi cậu."

Thiệu Vanh cụp mi, không phản kháng động tác thô bạo của Trịnh Thước,

Để mặc Alpha đánh nàng.

Trông Trịnh Thước thế này, hẳn là đã bị đả kích không nhỏ.

Quả thật ngày đó nàng cũng quá xúc động, làm ra hành vi thiếu thỏa đáng.

"Cậu...... Cậu tới đội y tế, là vì khó chịu chỗ nào sao?"

Thiệu Vanh đổi đề tài, muốn mượn cơ hội hòa hoãn quan hệ giữa hai người một chút.

"Kệ mẹ tôi!"

Trịnh Thước như một con mèo ứng kích, trong nháy mắt xù hết lông mình lên,

Nắm cổ áo nàng không buông tay, trong ánh mắt tràn ngập những điều Thiệu Vanh không thể hiểu được.

"Cậu mới có vấn đề ấy! Rõ ràng tin tức tố hỗn loạn, cư nhiên đi tìm O! Trên người thúi ùm mùi O, không phải cậu chưa bao giờ gần O sắc sao? Rồi mắc cái gì đổi ý!"

Alpha vô duyên vô cớ tức giận càng làm Thiệu Vanh khó hiểu, Nàng nhíu mày, kiên nhẫn giải thích: "Chứng hỗn loạn của tôi hết cứu rồi, chỉ có giao hòa tin tức tố với O mới có thể giảm bớt đau đớn."

"Tin tức tố của tôi thì không thể sao!"

Thiệu Vanh có chút không hiểu nổi nhìn Trịnh Thước, cho là Alpha tính tình quái gở, "Tôi nói là, cần Omega, cậu là Alpha."

"Đệch!"

Trịnh Thước buông nàng ra, vẻ khó chịu trên mặt biến hóa mấy lần,

Sau đó yên lặng nhìn Thiệu Vanh, "Cậu đợi đấy, tôi sẽ còn đến tìm cậu."

Nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời đi.

"??"

Thật là một loạt hành vi không thể hiểu được mà.

*

Mấy ngày sau,

Thiệu Vanh ở phòng huấn luyện tận tình rơi mồ hôi,

Sau khi đánh dấu tạm thời Omega cấp S, chứng hỗn loạn đã giảm đi nhiều.

Thân thể có thể duy trì chức năng bình thường trong vài ngày.

"Tít tít tít!!"

Điện thoại vang lên, là tin nhắn từ tư lệnh. "Tới văn phòng tôi một chuyến."

Lại có chiến sự.

Thiệu Vanh nhanh chóng buông tạ, cởi đồ thể dục đi chuẩn bị, sau đó nhanh chóng đi về phòng tư lệnh.

Ba vị thượng tướng,

Chỉ có quân đoàn số 4 do nàng chỉ huy là trực sẵn tại tổng hành dinh với tư cách là đơn vị cơ động, hỗ trợ các quận mọi lúc mọi nơi.

Có đôi khi là Trùng tộc, có đôi khi là các nơi bạo loạn, có đôi khi là hải tặc không gian.

"Tư lệnh, ngài tìm tôi."

"Ừm."

Nữ Alpha tinh thần quắc thước thẳng lưng ngồi trên ghế, tóc mai đã nhiễm một chút sương bạch.

Vị này cũng đã trải qua vô số chiến sự lớn bé, tìm được đường sống từ vô số hiểm cảnh, bao lần vào sinh ra tử giết Trùng tộc thoát khỏi vòng vây, hôm nay ngồi ở vị trí này, đã là chuẩn mực trong lòng quân sĩ.

"Có một nhiệm vụ hộ tống muốn giao cho cô."

"Hộ tống? Là vị hoàng thất nào ạ?"

Tư lệnh lắc lắc đầu, "Không, không phải hoàng thất, chỉ là dân thường. Ban đầu là nhiệm vụ của Trịnh Thước, nhưng hôm qua cô ấy bị trọng thương trên chiến trường, mới vừa ra khỏi phòng phẫu thuật. Cho nên nhiệm vụ này tạm thời chuyển giao cho cô."

"Trịnh Thước bị thương?"

Thiệu Vanh ngạc nhiên, nhớ tới mấy ngày trước đây còn ở trước mặt mình tung tăng nhảy nhót mắng chửi thô tục, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Chuyện gì vậy nhỉ? Gia hỏa này không phải sợ đau nhất sao?

"Không cần lo, không nguy hiểm đến tính mạng."

Tư lệnh gõ mặt bàn, "Nói về nhiệm vụ hộ tống lần này." "Mục tiêu là thiên kim của Thôi thị, lần này tới quân bộ của chúng ta, cấp trên đã hợp tác thành công với bên họ."

"Hợp tác lần này vô cùng quan trọng, cho nên yêu cầu cô phải tham gia hộ tống. Đưa cô ấy an toàn đến khu vực được chỉ định ở chủ thành, địa điểm lát nữa sẽ gửi đến điện thoại cho cô."

"Vâng! Đã rõ."

Thiệu Vanh không hỏi thêm những gì không nên hỏi, hoàn quân lễ xong liền chuẩn bị rời đi.

"Thiệu Vanh," Tư lệnh gọi nàng lại, dựa lưng vào ghế, ánh mắt có chút trống rỗng,

"Mục tiêu nhiệm vụ lần này có hơi phiền phức."

"Nếu có thể, cô...... Cố gắng liên hệ chút cảm tình với cô ấy."

°° vote đi bé °°

Chà chà, cứ xong 1 đợt bình bịch mình lại nghỉ 2,3 bữa đi heng.

Lần này thượng tướng đi làm nhiệm vụ "Mỹ A kế" 🌝🌝🌝.