Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 73: Ý thức còn sót lại của Đại Đạo



Sau khi trò chuyện với các ông bà nội một hồi lâu, ngay thời điểm Thẩm Trường An chuẩn bị về phòng ngủ, ông nội Dương đã gọi cậu lại.

"Trường An, đến đây." Ông nội Dương dựa vào cửa phòng, vẫy tay với Thẩm Trường An, như là một con sói xám gian ác đang lừa trẻ con vào nhà. Thẩm Trường An quấn chặt áo khoác trên người, đi qua sân đến phòng ông nội Dương.

Ông nội Dương thích trồng hoa trồng cỏ, tuy rằng công việc chính không phải là về thực vật, nhưng lại hiểu biết rất rõ về nông nghiệp, vì vậy thường xuyên đi làm thêm công việc khác với tư cách là chuyên gia nông nghiệp.

Trong góc phòng cạnh ban công có một hàng chậu hoa được xếp gọn gàng, vào mùa đông lạnh giá này, thế mà những bông hoa đó lại rất có sức sống, khi còn bé cậu đã thích học theo ông nội Dương tưới nước cho hoa, ông nội Dương thì luôn chê cậu là không phải tưới nước cho hoa, mà là đang tắm cho chúng nó.

Trên tường treo một bức ảnh đen trắng của ông nội Dương và người yêu mình khi còn trẻ, người yêu của ông cột hai bím tóc to màu đen, khi cười, bên khóe miệng còn có lúm đồng tiền nhỏ, xinh đẹp lại dễ gần.

Lúc bé cậu không hiểu chuyện, hỏi ông nội Dương chị gái xinh đẹp này đã đi đâu, ông nội Dương nói rằng bà ấy đi đến kiếp sau rồi. Khi đó cậu không hiểu, nhưng sau này khi đã hiểu, thì cậu không bao giờ nhắc lại chuyện đau lòng này trước mặt ông nữa.

Trên đời này có biết bao người đã phải sinh tử chia lìa, nhưng như ông nội Dương, sau cái chết của người thương, không hề động lòng với bất cứ người nào nữa, có lẽ cũng hiếm thấy.

"Cây hoa lan này được nuôi trồng tốt ghê, nhà Đạo Niên cũng có nuôi trồng một vài cây này, khi hoa nở đẹp lắm luôn đó ạ." Thẩm Trường An nhìn quanh chậu hoa một vòng, "Nhưng mà hoa được trồng ở chỗ của con và Đạo Niên không có sức sống bằng cây này, ông nội Dương à, ông nói cho con biết bí quyết trồng hoa này là gì đi."

Mấy chữ "chỗ của con và Đạo Niên", làm ông nội Dương nuốt ngược mấy chữ sắp nói xuống bụng, ông nhìn chằm chằm vào Thẩm Trường An vài giây, "Chẳng phải con không thích trồng hoa sao?"

"Đạo Niên thích mà." Thẩm Trường An lấy lòng mà túm túm tay áo ông nội Dương, "Ngài cũng đừng giấu diếm riêng mà, dạy dạy cho con đi."

"Cái thằng nhóc này, hơn hai mươi mấy tuổi rồi đấy, làm nũng còn ra thể thống gì nữa." Ông nội Dương kéo kéo tay áo mình, không kéo được, liền tức giận nói, "Lúc bé con đã không học được rồi, bây giờ muốn học á? Trễ rồi!"

Thẩm Trường An lại lấy lòng khoe mẽ một trận, rốt cuộc cũng có thể ghi lại được kỹ thuật trồng hoa lan, bỏ trang giấy viết đầy những việc cần chú ý vào túi áo: "Ông nội Dương, vừa rồi ông kêu con lại đây, là có chuyện gì muốn nói với con sao?"

"Không có gì." Ông nội Dương im lặng một lát mới chậm rãi lắc đầu nói, "Chỉ là muốn nhìn con thôi."

Ông luôn lo Thẩm Trường An mà cứ ở bên cạnh đại nhân, thì sẽ làm thằng bé rước lấy phiền phức. Nhưng mà hiện tại hai người đã ở cùng nhau rồi, thằng bé lại rất thân mật khăng khít với đại nhân, mà dường như đại nhân đối xử với thằng bé cũng không tệ, nếu ông lắm miệng phá hủy tầng quan hệ này, trái lại sẽ không tốt cho Trường An.

Dù cho Thiên Đạo đại nhân không có tình cảm gì quá nhiều, nhưng cũng sẽ không vì yêu thích một cá nhân mà lại nảy sinh ý định đi thương tổn sinh linh này được, vả lại Trường An với y mà nói, có lẽ là... Còn có chỗ khác biệt.

Suy nghĩ nhiều lý do như vậy, cây dương yêu đã rất rõ ràng trong lòng rồi, chỉ là sau khi ông nghe thấy những lời "chỗ của con và Đạo Niên", mới chợt hiểu ra, Thẩm Trường An đã coi nơi mà cậu sống với Đạo Niên, trở thành nhà.

Ngôi nhà có một vị trí rất quan trọng trong lòng rất nhiều người, có rất nhiều người vì bảo vệ tổ ấm của họ, mà nguyện ý hy sinh cả tính mạng của mình.

Trường An đứa nhỏ này......

Thẩm Trường An nghe vậy, trong lòng rất cảm động: "Ông nội Dương ơi, khi đến kỳ nghỉ Tết, con sẽ về thăm mọi người nữa, mọi người đừng lo cho con nha."

"Kỳ nghỉ Tết à......" Ông nội Dương vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu, "Đến Tết bọn ông bận lắm, vì nhà nước đã tổ chức hạng mục du lịch cho bọn ông rồi. Đêm giao thừa, còn phải đi xem chương trình Đêm hội mùa Xuân nữa, nếu con tới, bọn ông không có thời gian chơi với con đâu."

"Vậy con sẽ đến thăm mọi người sau Tết." Thẩm Trường An nhớ lại mỗi lần ăn tết trước kia, các ông bà nội cũng đều rất bận, nhiều khi cậu không thích hợp đi theo bọn họ, lại không muốn đi làm phiền đồng đội của ba, trước khi ông mất, nên liền đi theo những nhân viên ở đây ăn cơm trong sân nhỏ.

Những nhân viên này đến từ khắp nơi trên đất nước, hương vị cơm mà họ nấu cũng khác nhau, Thẩm Trường An đi theo bọn họ, cũng coi như đã được nếm hết hương vị ẩm thực từ khắp nơi trên đất nước, sau này cậu học và biết nấu cơm rồi, mới chậm rãi kết thúc chuỗi ngày đi ăn cơm ké.

"Khuya lắm rồi, về phòng ngủ đi." Ông nội Dương nhìn đồng hồ trên tường, "Dự báo thời tiết nói, có khả năng là mai sẽ có tuyết rơi, sáng mai dậy nhớ mặc thêm quần áo đấy."

"Dạ." Thẩm Trường An gật đầu, bước ra khỏi phòng ông nội Dương, ngẩng đầu nhìn lên khoảng không trên tứ hợp viện, một bầu trời đêm với vầng trăng sáng đang treo trên đó, dự báo thời tiết lại muốn lừa gạt người ta nữa à?

Chuông điện thoại reo vang, cậu chạy về trong phòng nhanh như chớp, rồi mới run rẩy lấy điện thoại ra, ấn kết nối: "Nhiễm Nhiễm?"

"Tôi biết ngay là vào thời gian này cậu vẫn chưa ngủ mà." Có vẻ như tâm trạng lúc này của Thái Nhiễm rất tốt, nghe giọng điệu của Thẩm Trường An vẫn còn tỉnh táo, vì thế liền nói tiếp, "Tôi có một tin tốt muốn nói cho cậu, tên khốn Tào Tiến kia ngã ngựa rồi."

Thẩm Trường An: Mình không chỉ biết, mà còn chứng kiếm được cảnh đó nữa kìa.

"Nghe nói cảnh sát đã tìm thấy không ít ma túy trong căn hộ riêng của gã, hơn nữa gã còn chứa chấp người hút chích ma túy nữa, việc này đủ để cái tên này phải ngồi khóc trong tù rồi."

Mồm mép Thái Nhiễm rất sắc bén, sau khi mắng Tào Tiến từ đầu đến chân ở đầu bên kia điện thoại xong, giọng điệu mới dịu dàng trở lại, nói, "Mà này, tôi còn nghe nói là hình như công ty nhà gã cũng xảy ra vấn đề rồi, không biết sao mà ba và chú của gã xảy ra mâu thuẫn rất lớn, rồi chú của gã từ chức, đưa theo vợ con đi nước ngoài luôn, hiện tại vụ việc của Tào Tiến lại bị tuôn ra, lần này chắc là gia đình gã sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ rồi đây."

"À, đúng rồi, không biết là ai đã vạch trần những chuyện xấu xa mà Tào Tiến đã làm trong quá khứ ở trên mạng, bây giờ trên cơ bản là gã đã bị cả cõi mạng mắng chửi. Cậu là một trong những đối thủ một mất một còn của gã, cũng là một trong những người bị hại mà, chờ lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ web cho cậu, cậu tự xem đi."

Thái Nhiễm cúp điện thoại, gửi địa chỉ web cho Thẩm Trường An.

Thẩm Trường An bấm vào xem thử, người đăng tin dường như khá quen thuộc với Tào Tiến, nên đã viết rất nhiều chuyện xấu xa có liên quan đến Tào Tiến ở trong đây.

Chủ thớt: Lúc Tào Tiến còn đang học đại học, đã coi trọng một nữ thần có giá trị sắc đẹp cao, chỉ số thông minh cũng cao nốt, nhưng nữ thần không thích cậu ta, vậy mà cậu ta cứ chạy đến dưới ký túc xá của người ta mỗi ngày để đưa hoa, tặng quà, theo đuôi nữ thần, quấy rầy cô ấy. Nữ thần là một nhân vật như thế nào chứ, đương nhiên là chướng mắt cái loại rác rưởi này, vì thế đã vô tình từ chối cậu ta. Ai dè Tào Tiến không chỉ hận nữ thần, mà còn hận luôn bạn của nữ thần. Bạn của nữ thần là một nam thần, vừa đẹp trai vừa học giỏi, lại giỏi luôn thể thao, hơn nữa còn là người gốc đế đô.

Chủ thớt: Tào Tiến nghi ngờ nam thần dụ dỗ nữ thần, nên ngày nào cũng kiếm chuyện với nam thần. Nhưng mà á, một thứ như chỉ số thông minh là sinh ra đã có rồi, vì vậy mà mỗi lần Tào Tiến đi kiếm chuyện với nam thần, thì kết quả cuối cùng đều là tự rước lấy nhục. Hết lần này đến lần khác đều thế, những bạn học khác đều coi Tào Tiến thành trò cười, mà nam thần và nữ thần thì đã đại diện trường học đi tham gia các cuộc thi khác nhau từ lâu, đem về vô số vinh dự cho trường.

Chủ thớt: Mọi người nghĩ đây là cái kết á? Sai rồi! Khi một người đã trở nêm vô sỉ, thì không có điểm mấu chốt đâu. Nam thần tốt về mọi mặt, nhưng lại có một thân thế bi thảm, đó chính là cha mẹ đều đã mất. Tên cặn bã Tào Tiến này không làm gì được nam thần, liền bắt đầu mắng cha mẹ của nam thần, nam thần không nhịn được nên đã đánh với cậu ta một trận, cái loại cặn bã có sức chiến âm năm như Tào Tiến này, bị nam thần đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa, từ đầu đến chân chính là một chữ sợ sệt được viết hoa to đùng.

Chủ thớt: Mặc dù mọi người chứng kiến việc này xong cảm thấy rất hả giận, nhưng mà nó cũng đã mang đến rắc rối cho nam thần. Cha mẹ Tào Tiến có quyền có thế, vậy nên đã chạy đến trường học nói muốn xử lý nghiêm nam thần, còn nói nếu không cho Tào Tiến một lời giải thích hợp lý, bọn họ sẽ mời phóng viên đến làm to chuyện này ra. Đọc đến đây, có phải mọi người rất khẩn trương không?

Chủ thớt: Các vị cư dân mạng đừng vội, tôi sẽ nói phần tiếp theo ngay sau đây. Tuy rằng cha mẹ Tào Tiến tới đã đến trường chúng tôi để gây rối rất nhiều lần, nhưng mà trường của chúng tôi là một ngôi trường có tiếng tăm, lãnh đạo trường không sợ quyền quý, dũng cảm dám đấu tranh với thế lực xấu xa, nên sau khi điều tra rõ nguyên nhân của vụ việc, họ chỉ hạ học bổng đặc biệt dành cho nam thần xuống hạng 3, vì rốt cuộc đánh nhau ẩu đả xác thật là không đúng. Tuy nhiên, vì Tào Tiến đã quấy rầy bạn học nữ và trốn học nhiều lần, cho nên đã bị nhớ mặt và chú ý nhiều hơn trước, nghe nói đến bây giờ còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp nữa đó, mọi người đọc cái kết này xong thấy có sướng không?

Chủ thớt: Những cư dân mạng ở trên lầu muốn có thông tin liên lạc của nam thần, muốn sinh khỉ con cho nam thần kia nên nghỉ ngơi cái ý định này đi nhé, nếu tôi có thông tin liên lạc của nam thần, thì còn để mấy cô chiếm được tiện nghi chắc? Tỉnh lại đi, đừng có nằm mơ nữa! Đoạn văn vừa rồi không phải là vuốt mông ngựa lãnh đạo nhà trường, mà chỉ là đang thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng thôi, mấy người có hiểu không?

Chủ thớt: Tôi thật sự không biết nam thần đã đi đâu, có tin đồn nói rằng cậu ấy bị nhà họ Tào trả thù, vì vậy đã đi đến thành phố khác. Cũng có tin đồn nói rằng vì nam thần quá mức ưu tú, nên được nhà nước trưng dụng đi chấp hành nhiệm vụ cấp cao. Mặc kệ thế nào đi nữa, cũng hy vọng nam thần được khỏe mạnh và sống thật vui vẻ hạnh phúc.

Chủ thớt: À còn nữa, những người hỏi mối quan hệ giữa nam thần và nữ thần là gì kia ơi, mau dừng lại đi, bọn họ chỉ là tình bạn thuần khiết giữa nam nữ học thần mà thôi. Nếu không lý giải được loại quan hệ này, cũng đừng cảm thấy kỳ lạ, vì suy cho cùng các cư dân mạng luôn đuổi theo bài đăng này để ăn dưa mà thôi, chứ đâu phải là người muốn học hỏi thế giới của thần.

Thẩm Trường An đọc một vài lời bàn luận của chủ thớt và cảm thấy nghi ngờ những gì mà chủ thớt này đã viết. Một vài sự việc nhỏ nhặt bình thường, dưới sự miêu tả của cô nàng, đã biến thành sảng văn vả mặt mà cư dân mạng thích ăn dưa muốn nghe ngóng, thu hút các cư dân mạng sôi nổi để lại lời nhắn, coi "nam thần" trong câu chuyện này thành một người đàn ông tốt vô song.

Nghĩ đến mình chính là "nam thần" trong câu chuyện này, Thẩm Trường An cảm thấy chuyện này...... Khá là xấu hổ.

Đặt điện thoại xuống đi tắm, Thẩm Trường An thay áo tắm dài, bất chợt nhớ lại mấy lời mình đã nói với Tào Tiến hôm ở đồn cảnh sát, liền nhịn không được mà ngồi dậy từ trên giường.

Nếu như những lời nói chân thành của cậu, có thể trở thành sự thật......

Tuy rằng có lẽ không thể lạm dụng năng lực này, nhưng cậu vẫn có một ý tưởng vừa nguy hiểm lại ích kỷ.

Ngồi xếp bằng trên giường ngồi một hồi lâu, Thẩm Trường An cắn chặt răng, duỗi tay cầm lấy cái áo khoác dày bên cạnh, mặc vào người rồi bước ra cửa.

Cơn gió bên ngoài rét buốt tận xương, ánh trăng lại sáng tỏ, cậu lấy điện thoại ra chụp ảnh mặt trăng rồi gửi nó Đạo Niên: "Xem nè, trăng hôm nay đẹp quá."

Đạo Niên đang ôm thỏ bông đọc sách, vừa mở điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn Thẩm Trường An gửi đến, trầm mặc một lúc lâu.

Nghe nói khi con người nói với người khác rằng mặt trăng rất đẹp, thì nó còn có một ý nghĩa khác nữa.

Trường An...... Là đang tỏ tình với y sao?

Đạo Niên xóa xóa gõ gõ vào khung chat, hơn nửa ngày cũng không tìm được ngôn ngữ phù hợp, cuối cùng chỉ có thể trả lời bằng một từ "Ừ".

Trường An: Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon.

Đạo Niên im lặng nhìn màn hình điện thoại, chân mày cau lại.

Đây là vui, hay không vui vậy?

Thẩm Trường An kiểm tra điện thoại, sau đó đi đến một nơi trống trải trong viện, hít sâu một hơi.

"Tôi hy vọng......"

Trong viện cực kỳ an tĩnh, cây cối hoa cỏ đều đắm mình dưới ánh trăng.

"Tôi hy vọng hai chân của Đạo Niên có thể khỏi hẳn, có thể sống tự do tự tại, vô ưu vô lự, khỏe mạnh và hạnh phúc trong tương lai."

Cậu vừa dứt lời, một đám mây đen khổng lồ lập tức che khuất vầng trăng sáng, một cơn gió mạnh thổi tới, bên tai cậu, đều là tiếng gào thét giận giữ của cơn gió đó.

Thẩm Trường An bị gió thổi ngã trái ngã phải, cậu ngẩng đầu nhìn mái ngói bị gió thổi bay sau lưng, cảm thấy hình như mình là một tên đàn ông cặn bã đã phụ lòng cơn gió này và nó đang hùng hổ muốn tìm cậu để tính sổ.

"Khụ khụ khụ, có cần phải như vậy không?" Thẩm Trường An thấy sắc trời càng ngày càng đen, như thể những đám mây đen này sắp bao trùm cả thành phố, nhanh chóng kéo khóa áo khoác lên.

Cậu chỉ hy vọng Đạo Niên có một cuộc sống tốt mà thôi, Đạo Niên lại không làm sai gì cả, nên dựa vào cái gì không thể có được một cuộc sống tốt hơn, dựa vào cái gì trời đất phải đổi màu, ánh trăng không sáng được chứ?

Đạo Niên nhà cậu tốt như vậy, anh ấy xứng đáng nhận được câu chúc phúc này!

Cơn gió mạnh cứa vào mặt cậu từng cơn một, như đang muốn cậu rút lại những lời này.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì chứ?

Thẩm Trường An bị cơn gió này khơi dậy lửa giận trong lòng, cậu đã quên mất sợ hãi, cũng quên cả nhượng bộ.

"Tôi hy vọng Đạo Niên, có thể......"

Rầm.

Một đống lá thổi vào mặt Thẩm Trường An, gió hất cậu ngã xuống mặt đất, đầu lưỡi cậu đụng vào răng, miệng liền đổ đầy máu, nói thêm một chữ đều đau tận vào tim.

"Có thể sống tự do tự tại, khỏe mạnh và hạnh phúc!"

Cơn gió gào thét hung dữ và mạnh mẽ hơn, mây giông che kín bầu trời, tia chớp chiếu vào sân làm nó sáng như ban ngày.

"Trường An, con làm gì vậy?" Ông nội Dương chạy ra từ trong phòng với vẻ mặt đầy sợ hãi, Thẩm Trường An vừa ngước lên nhìn ông thì trông thấy sấm chớp ở chân trời đang đánh về phía cậu.

Sấm chớp này, vừa lập lòe vừa sáng rực, vừa to lớn vừa tròn trịa.

Còn tóc của ông nội Dương nữa, sao lại chuyển sang màu xanh lá cây rồi? Chẳng lẽ là ở trong phòng, lén lút đội thử tóc giả màu xanh à?

Thật sự là nhìn không ra ông ấy thế mà lại có sở thích như vậy nữa đó?

Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Thẩm Trường An tràn ngập những suy nghĩ không thể hiểu được này, ngay lúc sấm sét đánh vào người cậu, cậu nhắm mắt lại, liều mạng lăn sang bên cạnh.

"Tiên sinh!" Thần Đồ lao ra khỏi phòng, nhìn sấp chớp lập lòe trên bầu trời với vẻ kinh hãi: "Đó là dấu vết ý thức còn sót lại của Đại Đạo sao?"

Qua nhiều năm như vậy, ý thức còn sót lại của Đại Đạo vẫn luôn trốn ở một góc bí mật nào đó ngủ say, hôm nay vì sao lại giận dữ đến thế, thậm chí không màng đến việc sẽ bị tiên sinh phát hiện, mà bổ sấm sét xuống thế giới con người vậy chứ?

Đến tột cùng là vị đại thần nào...... Có thể khiến cho ý thức còn sót lại của Đại Đạo tức giận thành như vậy?

Tuy nhiên đối với bọn họ mà nói, đây lại là chuyện tốt.

Đạo Niên mở mắt nhìn đám mây đen trên bầu trời rồi biến thành một vầng sáng vàng bay về phía mây đen.

Sau khi ẩn náu hàng ngàn năm, cuối cùng vẫn bị y tìm được rồi.