Phàm Thiếu, Anh Thật Là Hư

Chương 27: Lo lắng



Dịch Khiết khẽ mỉm cười an tâm khi nhìn thấy hắn bình yên, sau khi được băng bó vết thương, chích vài mũi thuốc hắn đã đi vào giấc ngủ_Hôm nay không được mừng sinh nhật với anh rồiDịch Khiết cúi người hôn lên cánh môi mềm đỏ thắm, cô tiếc nuối hôn vội, giá như được hắn cưng chiều thì hay biết mấy

...Phiến Đông và Phiến Tây nhốt cô ở trong phòng, cô co ro ngồi trong góc tối một mình thẩn thờ, cô không khóc nhưng nước mắt cứ thế tuông ra, hai tay run rẩy, cả gương mặt toát lên sự lo lắng căng thẳng_Mình không cố ý, nếu mình biết trước chắc đã không cư xử như thế huhu...Không biết Phàm chủ tịch có sao không...hic...mình thật sự không có cố ýCô lắc đầu lo sợ, gương mặt thất thần nhợt nhạt, cả thân người có cảm giác bất an, sóng lưng lạnh buốt, người run lên từng cơn như bị sốt, nỗi sợ hãi quá lớn và sự lo lắng hành hạ trong tâm trí_Két...Cô nghe có tiếng mở cửa phòng, nghĩ là hắn về nên vội đứng dậy chạy đến phía cửa_Mặt mày dày quá phải dùng nước rửa chân của tao rửa sạch cái gian ác đi_Ào....Dịch Khiết xuất hiện, cô ta dùng nước rửa chân của mình tạt mạnh lên đầu cô, cả người cô bị nước thấm ướt mấy vết thương rất đau, cô ôm cơ thể đầy thương tích run rẩy_Cô có lạnh lắm không? Đừng nghĩ tôi ác với cô, tôi sẽ để cô ở lại đây để tôi từ từ giáo huấn cái tính ngông cuồng của cô lại, chỉ là phụ nữ làm ấm giường may mắn được Thần giữ bên cạnh, nghĩ mình là ai đây muốn giành với tôi à?Dịch Khiết véo mạnh vào da thịt cô, cô vẫn chưa biết cô gái này là ai nhưng cô đoán cô ta có quen biết rất thân thiết với hắn_...Cô im lặng chịu đựng cái đau, sau đó thừa cơ hội đẩy Dịch Khiết một cái để chạy ra ngoài...cô muốn gặp hắn không phải để kêu cứu cô chỉ muốn xin lỗi hắn chuyện vừa xảy ra_Đứng lại...đứng lại...Dịch Khiết đuổi theo cô, cô cố sức chạy thật nhanh ra vườn cây để vào trong biệt thự xem sức khỏe của hắn ra sao, cô đâu biết là hắn còn nằm ở bệnh viện_Đứng lại...Dịch Khiết dùng giày cao gót chọi về phía cô, cô ngã xuống đất vì đau, Dịch Khiết nắm tóc cô giật mạnh, vừa lúc ngoài trời đổ mưa lớn_Mày muốn vào trong sao? Mơ đi_Cô nghĩ mình là ai mà dám ra tay với đại thiếu gia nhà họ Phàm? Thân phận thì thấp hèn, bẩn thỉu, còn làm càng cuộc đời cô xem như khép lại rồi_Là đứa trôi sông lạc chợ lại muốn mơ mộng đến đại thiếu gia, loại như cô nghĩ làm sao lọt vào mắt xanh của Thần đây?_Dù cho cô có tẩy được cái bẩn thỉu trên người thì cũng không thể bước chân vào nhà họ Phàm được, nực cười, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy khinh bỉ loại rẻ tiền như côDịch Khiết dùng lời lẽ khó nghe miệt thị cô, cô không đáp trả, chỉ biết im lặng chịu đựng dưới mưa_Tôi muốn gặp Phàm chủ tịch, tôi muốn xin lỗi, sau đó ra làm sao cũng được_ Bẩn thỉu, cẩn ngôn, xin lỗi là được sao? Phàm gia đâu phải là nơi để cô làm càngDịch Khiết liếc xéo cô, cô ta chỉ muốn mau mau tống cô đi còn không kịp làm sao có thể để cô vào trong gặp hắn_Tôi cũng không phải con người hẹp hồi, để tôi thay Thần nhận lời xin lỗi của cô nha...vậy cô dùng kéo đâm hai nhát đi trả lại cô cảm giác cô từng làm...chỉ vậy thôiDịch Khiết là người thâm độc, miệng lưỡi rất sắc xảo, cô ta quăng cái kéo ra ngoài cho cô, cô cầm lấy cái kéo, biết là mình có lỗi nhưng không ngờ bọn họ lại quá ác độc_A....Dịch Khiết dùng kéo cào mạnh trên ngực cô, từng lớp da thịt mỏng ứa máu còn tạo ra nhiều vết thương sâu, cô gào thét vì đau, có kêu la cũng không ai cứu giúp, giữa bầu trời sấm chớp đen tối, cô bị hành hạ một cách tàn bạo_Phiến Tây, chúng ta có nên gọi cho Phàm chủ tịch?Phiến Đông nhìn cách trừng trị ghê sợ của Dịch Khiết dành cho cô mà còn rùng mình nhăn nhó_Chính cô ta đã đâm Phàm chủ tịch mà, việc gì phải giúp cô ta, là do cô ta không biết trời cao đất dày là gì...***Hai ngày trôi qua, cô vẫn ở nhà chăm chỉ làm việc, dù rất muốn đến bệnh viện gặp hắn nhưng không ai cho phép, cô luôn bị canh giữ bởi hai thuộc hạ của hắn và sự hành hạ của Dịch Khiết, cô ta ngày nào cũng dày xéo vào vết thương của cô, dù rất đau và khó chịu nhưng cô chỉ biết cắn răng chịu đựng..._Phiến Đông...có thể giúp tôi..._Cái loại trơ trẽn bẩn thỉu, đã nghĩ đến người đàng ông khác bây giờ còn giả vờ quan tâmCô chưa nói hết câu đã bị Phiến Đông cướp lời mắng mỏ, cô im lặng lủi thủi tiếp tục công việc của mình với những vết thương không được sơ cứuỞ bệnh viện....Phàm Khiết Thần ngồi bên cửa sổ, hắn nhìn ra ngoài tán lá, sắc mặt đã khá hơn, vẫn như ngày thường lại trở về u ám lạnh nhạt_Cô ta muốn đã tự đến đây nhận lỗiHắn khinh bỉ nhã ra mấy chữ, vẫn là cái dáng vẻ lãnh khốc bất cần, việc khó chịu nhói lòng đó là sự thật cô vì lo lắng cho người đàng ông khác mà bất chấp đâm hắn một nhát. Hắn đâu hề biết cô đã hiểu ra mọi chuyện và còn bị hành hạ gấp nhiều lần hơn nữa_Anh Khiết Thần...Dịch Khiết mở cửa, vui vẻ bước vào phòng bệnh đặt biệt của hắn_Anh đặt vé rồi, em về nhà sẽ nhanh hơn, đừng ở lại đây phí thời gianPhàm Khiết Thần lúc nào cũng vậy, luôn ngắn gọn nhạt nhẽo, Dịch Khiết chưa kịp bày tỏ tâm tư đã bị hắn thẳng thừng đập tan giấc mộng đẹp