Phàm Nhân Xuyên Không

Chương 7



Nói hắn nở ra nụ cười khổ đối với Tần Mộng Chi cũng đúng, vì thật ra bản thân hắn cũng không dám chắc là nàng sẽ ra cứu hắn trong tình thế này, thật sự mà nói. Suốt khoản thời gian hắn truyền âm tới nàng đều là sự thật, xuất phát từ tận đấy lòng.

Bất quá, hắn thật sự nghĩ mình sẽ chết thật. Nên trong bản mặt khi rơi từ trên không trung xuống, gãy hết chân tay. Mặt mũi mới không cam lòng như thế

Khương Ly gãi gãi chiếc mũi đầy bụi bặm, chắp hai tay hướng về phía Tần Mộng Chi

“Đa tạ nàng đã cứu ta”

“Ngươi còn thở được để nói chuyện mà, để ta đâm ngươi thêm vài nhát nữa” Tần Mộng Chi đưa mũi kiếm trong bao, chọt chọt về phía lòng ngực Khương Ly, vẻ mặt lộ ra vẻ hờn dỗi kèm khó tin.

“Ái ai.. nhẹ tay.. “

Tên này có hơi yếu nhưng thật sự biết quá nhiều kiến thức nàng không biết, nàng còn tưởng bản thân sinh ra. Đọc qua biết bao nhiêu cuốn sách thánh hiền, thụ giáo biết bao nhiêu lịch sử truyền thừa

Tự tin có thể luận đạo với bất cứ ai trước mặt, nhưng từ khi tên điên này xuất hiện. Nàng thật ra chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng.

Nàng không có nhiều kiến thức về bộ y phục này, nhưng từ việc hắn dùng để tàng hình ẩn thân, câu thông từng ý niệm truyền âm tới Tần Mộng Chi cộng với công dụng mang lại từ bộ nội y này quá khủng bố.

Từ khi mặc vào, Tu vi của nàng liền tân tiến lên hai tiểu cảnh giới. Tốc độ thổ nạp tu vi cũng từ đó mà gia tăng lên gấp hai lần. Cơ duyên tốt không thể tốt hơn.

Tiểu hài tử thấy hai người dường như đã quen biết nên cũng vui vẻ đi tới trò chuyện, tận mắt thấy được sự khủng bố của nàng. Hắn cũng loé lên từng tia khát khao hừng hực, hận không thể dập đầu quỳ bái nhận nàng làm sư phụ.

"Tỷ tỷ tốt a, hay là cùng đi với ca ca ta vào Phong Hoả Chi Địa đi, ở đó không thiếu đồ tốt cho linh hồn đâu nha" Nói xong hắn nháy mắt về phía Tầng Mộng Chi lộ ra nụ cười bí hiểm, nhưng trái lại với vẻ mặt hưng phấn. Tần Mộng Chi mí mắt ánh lên từng tia sát khí về hướng củ hành, khiến hắn một mặt lâm vào mất bình tĩnh. Tại sao hắn lại có một cảm giác hình như có gì đó sai sai?

Bất quá vẫn lắc đầu cho qua, một nữ nhân mà thôi, không đáng nhắc tới.

Dường như cảm nhận được điều không ổn, Khương Ly chắn tay khoát ngang : "Nàng yên tâm, Hành Nhi rất lễ phép. Nàng đừng thành kiến như thế" Hắn cũng không quên truyền âm với Tần Mộng Chi


Đưa mắt nhìn nhau một hồi, tiểu tử củ hành dẫn hai người đi vào sâu bên trong hang động, từ những rãnh núi sắc bén liền kề với nhau, thấp thỏm còn có vài tia Dị Hoả nóng bỏng đang dâng trào từ hai bên hông. Ánh lửa bập bềnh lúc xanh lúc đỏ như có linh tính phun trào ra dữ dội, nhắm thẳm vào ba người mà đánh tới

[Hệ Thống : Đang tiến hành phân tích trận đồ]
[Hoành thành : Có thể tuỳ ý dung hợp Hoả Diễm Chi Tinh]

Dường như cảm ứng được điều gì đó, trong bàn tay tiểu hài tử vung ra chính giữa, từng ngón từng ngón xuất hiện ra một tia sáng, mỗi tia sáng này đều khắc một đạo văn thần bí. Lơ lửng xung quanh thân thể ba người, những đoạn văn thần bí này đang ra sức bảo vệ bọn họ khõi những tia lửa kì dị kia.

Đi tới vị diện phía đầu, muôn vàn Hoả Diệm đầy đủ màu sắc càng ngày càng hung hãn hơn, dư âm ba động từ sát khí toả ra như muốn ăn tươi nuốt sống đám người. Bất quá trước mặt ánh nhìn chăm chú của hai người, một lần nữa tiểu tử củ hành lại giơ hai tay kết ấn. Khí tức âm trầm, dữ tợn, nhìn không ra được vẻ mặt tốt bụng hồn nhiên vốn có của hắn nữa rồi.

[Tiến hành phân tích Hoả Ngục]
[Hoành thành : Hoả ngục, Dị Hoả có xuất thân từ dưới mười tám tầng địa ngục]
[Đặc tính nhận biết : Đen tuyền, khí tức hung bạo, thèm khát sinh mệnh, cá thể hoạt động bầy đàn. Nếu đơn lẻ là loại dị biệt Bạch Tạng Hoả Ngục]

Thanh âm hệ thống vang bên tai, hắn khẽ cười gằng. Để lộ khí tức sinh mệnh trải rộng ra khắp hang động.

Thân trường kiếm run lẩy bẩy trên tay cầm Tần Mộng Chi, thoáng hiện có khí tức sinh mệnh. Không biết từ lúc nào, đầu óc và hai con mắt của Khương Ly, từng tia máu đỏ thẫm chảy ra không ngừng

“Đây là lửa gì? Thật kinh khủng” Hắn cố gắng trở nên bình tĩnh, từ cánh tay da đỏ tấy lên vì sức nóng kinh khủng từ Dị Hoả này mang lại vẫn còn đang bừng bừng cháy lên cả thân thể không tiêu tán, may nhờ có Hỗn Độn Chân Nguyên Giáp, thứ Dị Hoả màu đen ngòm này lại không thể khiến hắn trực tiếp bị thiêu rụi.

[Đang tiến hành hấp thụ : Hoả Ngục]
[Hoàn thành]
[Xin mời ký chủ đặt tên]

“Ồ?” – Hắn đứng lại trong giây lát, trầm ngâm suy nghĩ.

Bịch!

“Khương Ly, ngươi lại suy tính điều gì đây? Hả?” – Tần Mộng Chi hai môi khé mở, vung nhẹ thân kiếm vào mông hắn

Khương Ly gật gù gãi gãi đầu, tỏ ra vẻ ngây thơ ngu ngốc đáp “Không có gì, ta bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của nàng a. Khanh khách”

[Đặt tên thành công : Hoả Ly Ngục]
[Tiến hành thổ nạp dị hoả]

Nhìn thấy đôi nam nữ đùa vui với nhau, tiểu tử củ hành không thẹn mà cười khúc khích, trong một sát na. Hơi thở dần chậm lại, lén lên một ánh mắt khó hiểu

“Hề hề, là Hoả Ngục Trận Điện, Hoả Ngục lấy sinh mệnh tồn tại, nên khi trúng Hoả Ngục vào trong cơ thể, nó sẽ luôn luôn rực cháy để thiêu đốt sinh mệnh, mang theo sinh mệnh tới bờ cõi vĩnh hằng. Cho nên không ai dám lấy loại Dị Hoả này để tu luyện, vì thức ăn của chúng nó là sinh mệnh” – Củ hành lên tiếng giải thích.

“Khai trận – Mở” – Hắn dõng dạc la lớn.

“Ca ca tốt, tỷ tỷ tốt. Ráng chịu đựng, chúng ta sắp tới mật thất rồi”

Trận văn màu nhiệm triển khai, tầng tầng lớp lớp hiển hoá biến ảo bay lượn xung quanh con mắt Khương Ly, mỗi một trận pháp đi ngang qua đều chứa đựng cỗ lực lượng thâm sau khó tả

Khí tức diệt vong, lan toả khắp tinh thần.

Mỗi một bước đi, là một đạo ấn từ dưới tay tiểu tử củ hành nhảy vọt dịch chuyển, theo hướng zic zac

Dường như cảm nhận được sự tò mò của hai người, tâm thần hắn phấn chấn không yên. Vừa kịp vội giải thích điều gì đó nhưng lại ngưng lại. Tiếp tục bước

[Đang phân tích từng trận pháp]
Keng!
[Phân tính thành công, lưu thông tin vào trong bách khoa toàn thư]

“Ca ca, tỷ tỷ. Tới nơi rồi” – Hai mắt củ hành loé sáng như kim tuyến, nhìn chòng chọc về phia cánh cửa cuối cùng còn vươn lại một ít rong rêu bụi bậm bám đầy lên thành tay nắm.

Chỉ thấy trên tấm bảng có một câu chữ tiếng latin, tiểu tử củ hành đột nhiên quay lại sau lưng nhìn về hai đôi mắt phía trước. Nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu cùng ngạc nhiên từ trên Khương Ly và Tần Mộng Chi.

Hắn lại cười khẩy trong lòng, quả là nơi phù chú bậc nhất hắn xây dựng, trên khắc cỏ Hoà Tiểu, dưới trộn đất Kình Hư, xung quanh căn phòng lan toả thơm ngát một mùi hương ngạt ngào lay động lòng người.

Phong Hoả Chi Địa

Ầm!

Cánh cửa dần khép lại, căn phòng nhốt ba người bên trong, Khương Ly ráo riết thăm dò xung quanh. Quả thật đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thấy nhiều bảo vật quý giá tới như vậy.

Mỗi vũ khí, công pháp hay bất cứ ấn phẩm nào triển lộ trên tường trong mắt Khương Ly ở thời điểm này là hạng vô giá, có cầu cũng không cầu được. Nhưng vấn đề trước mắt đáng tiếc nhất, hắn là một kẻ ngoại lai.

Mà một kẻ ngoại lai thì tất cả những thứ liên quan về thế giới này đều không thể lĩnh ngộ được ý chí, nói cho cùng là thế nhưng ở bên phía cạnh Tần Mộng Chi là một mặt kích thích mê người, hai hàng mi cong lên quyến rũ, bộ ngực hung hăn giật giật nẩy nẩy liên hồi, vạt áo vễnh lên cao như muốn xé rách xiêm y từ thân thể chạy ra. Tim đập thình thịch bởi những khí tức cổ quái nơi đây

“Ca ca, mau mau dùng lực lưỡng từ Đỗn Độn Chân Nguyên truyền lên Huyết Châu” – Tiểu tử củ hành vui vẻ cười như được mùa, ôm lấy Khương Ly khẩn trương vô cùng, kêu gọi hắn đi tới điện Truy Nha Mộc. Đầu vẫn không quên dụi dụi vào trong lòng ngực, nhìn đáng yêu vô cùng.

Đáp lại lời nói đó, Khương Ly khẽ miệng cười giơ bàn tay phải lên xoa xoa đầu hắn, ánh mắt yêu thương như nhìn một tiểu hài nhi ruột.

“Hành nhi ngoan, ngươi thật tốt. Khi nào rời khỏi nơi đây ca sẽ bảo vệ ngươi”

Không đợi Hành nhi trả lời, hắn đi từng bước từng bước tiến dần dần lên Truy Nha Mộc điện, pho tượng dần dần triển lộ ra phía trước. Một thân cao to lực lưỡng tráng kiện, đầy đủ từng thớ cơ bắp, trên tay cuồng cuộng khí tức cổ xưa, cầm một thanh búa dài để hờ lên vai. Uy dũng chấn phương.

Hắn đặt tay lên Huyết Châu, từ trong ý niệm câu thông với Hỗn Độn Chân Nguyên giáp truyền về. Cảm ứng phát sinh, chỉ thấy trong người hắn lần lượt từng giọt sinh mệnh đang bị Huyết Châu này cắn nuốt dữ dội, hắn lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng, từ trong tiềm thức hiện lên tia bất an, vội vàng rút tay về nhưng không thể

Huyết Châu cuồn cuộn như quỷ lệ, hút hết toàn toàn khí tức sinh mệnh từ trong thân thể. Khương Ly vô thức đưa ánh mắt xa xăm nhìn về sau tìm đến vị trí tiểu hài tử ánh mắt kinh hãi, há hốc mồm nhìn về phía thân ảnh Tần Mộng Chi

Chỉ thấy một sự việc kinh khủng xảy ra, một vết dao đâm từ khúc xương trắng mút. Được kết thành một vật nhọn, từ trong tay tiểu tử củ hành, dùng toàn lực đâm xuyên qua cổ Tần Mộng Chi, vết dao dày xéo lên từng thớ thịt mềm mại, điên cuồng đâm phầm phập lên cổ nàng, máu tươi từ lỗ thủng vụt bay lên trời bắn thẳng thừng vào khuôn mặt hắn, sự việc nói ra dài dòng nhưng thật sự chỉ trải qua một cái chớp mắt

Hắn ngã quỵ xuống đất trong sự sợ hãi tột cùng, đôi môi lắp bắp từng lời nói không ra nghĩa. Chính hắn đã làm nàng liên luỵ tới tình cảnh này, chính hắn đã bảo rằng tiểu hài tử này là một ngươi tốt. Sẽ giúp hắn và nàng có nhiều cơ duyên, cũng chính hắn gián tiếp giết chết nàng.

Tĩnh !

Cánh tay hắn nát be bét, rung lập cập nhìn về tiểu hài tử, lộ ra vẻ mặt khó tin tới cực điểm

“Đúng! Vẻ mặt này, đúng rồi. Hãy tuyệt vọng đi, hãy thống khổ đi hỡi nhân loại. Ha ha ha” Củ hành tiến tới sát bên Khương Ly, cũng không quên giơ cái chân bé xíu đá bịch bịch lên thân thể hắn, vẻ mặt thống khoái vô cùng.

“Diễn nãy giờ ngươi thấy hài lòng không?”

“Hài lòng, hài lòng . Ha ha”

!!
???
!!

Củ hành bất chợt ngẫn người nhìn về lời nói của Khương Ly, run rẫy trong tâm hồn thoáng có ý gì đó sai sai? Tại sao tên này sắp chết rồi mà vẫn còn đùa giỡn? Hắn không sợ chết ư?

Chỉ thấy Khương Ly giờ một ngón tay chĩa hướng ánh mắt hắn về phía hạt Huyết Châu đang hỗn loạn, bởi khí tức Hoả Ngục Khương Ly đã truyền vào, dường như chỉ chực chờ muốn nổ tung, biến nơi đây thành bình địa

“Không được!” Hắn lao vuốt tới bên Huyết Châu mặc kệ Khương Ly đang nằm chết ở đó. Vẻ mặt lo sợ nhìn về khí tức khác thường đi vào trong quả cầu

Chỉ thấy bên trong Huyết Châu có một cỗ lực lượng kì lạ đi vào trong ngấu nghiến cắn xé từng ngụm huyết tinh mà hắn đã khổ công tế luyện máu người mà ra, nhưng rồi cỗ lực lượng này vì quá nhỏ bé. Gào thét một hồi trong viên châu bỗng chốc thét lên một tia u oán không cam lòng, cuối cùng hoàn toàn biến mất

“Haha, ta không biết tại sao ngươi hấp thụ được Hoả Ngục, nhưng chỉ một tí Hoả Ngục nhỏ nhoi này làm sao có thể phá huỷ Huyết Châu của ta?” Hắn hai tay ôm mặt cười như điên khoái chí một hồi, bất chợt liếc mắt căm thù nhìn về phía sau. Hai tay sẵn sàng giơ phiến dao găm làm từ xương người trắng muốt chuẩn bị hướng tới Khương Ly mà đâm tới.

Nhưng niềm vui trên khuôn mặt bấy giờ đã không còn nữa.

Chỉ thấy Khương Ly từ lúc nào đã hoá thành một bãi máu tươi nhỏ xíu, không còn xót lại một chút thân thể hay xương cốt nào, ngay cả Tần Mộng Chi cũng biến thành một vũng nước đục ngầu, khí tức sự sống của cả hai đều không còn nữa.

Cuối cùng trong thân tâm này, hắn đã hiểu. Mình thật sự đã bị hai người này tính kế rồi.

“Khốn kiếp, các ngươi dám lừa ta?”

truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên