Phàm Nhân Xuyên Không

Chương 10



Trên đời có rất nhiều kẻ ngu ngốc, những kẻ ngu ngốc làm chuyện ngu ngốc, làm cho thời đại nào cũng xảy ra những chuyện ngu ngốc đáng buồn

Cho nên ông trời đã tạo ra những người phi thường để ổn định thế giới, họ được gọi là thiên tài

Thiên tài có ba loại, một là rõ là ngu ngốc mà tưởng là thiên tài

Hai là thiên tài tự nhận mình là thiên tài

Và loại cuối cùng là thiên tài được thiên tài công nhận.

Phong Hoả Chi Địa

Hai luồng khí tức từ trong pho tượng từ từ hiển lộ ra ngoài, mỗi người đều mặc một bộ y phục đen tuyền bó sát vào cơ thể. Vẻ ngoài vẫn khoác hờ đạo bào đầy bụi bặm, cảnh vật vận yên tĩnh như tờ.

Tần Mộng Chi hơi thở dồn dập kịch liệt, nhận không ra người đứng trước mặt mình. Một tiểu tử không quá 20 tuổi, tu vi Sở Nguyên Khí Tam Tinh, nghĩ ra từng đấy kế hoạch chỉ trong vài ngày ngắn ngủi? Hắn có còn là người nữa không?

Hai tay nàng ghì chặt lại thanh kiếm chữ Mệnh đã sứt mẻ dữ dội gần như sắp tiêu tán vì hiển hoá loạt ảnh phân thân có máu mủ huyết nhục như người thật theo kế hoạch của Khương Ly, run sợ một hồi lâu chịu không được sự yên lặng tới lạ kì của người thanh niên trước mặt, nàng bẽn lẽn ấm ức muốn nói gì đó, sắc mặt dường như là tiêu tốn quá sức vì mất đi một huyết nhục phân thân, lảo đảo mà đứng không vững

Nàng không thẹn mà ghì sát thân kiếm vào lòng, tên nam nhân trước mặt nàng từ đầu tới cuối rõ ràng thái độ chỉ như một đứa trẻ, đúng kiểu cảm giác nam nhân chưa từng trải đời. Tốt bụng với mọi người xung quanh. Thế mà giờ đây Khương Ly đứng trước mắt nàng dường như lại là một con người khác.

Cố tình để Củ Hành dẫn dắt nàng và hắn vào Phong Hoả Chi Địa, cũng cố tình chết để Củ Hành nghi ngờ bản thể thật sự của hai người vẫn còn đang ở ngoài. Càng khó tin hơn rằng thái độ trước mặt của hắn, thật bất khả tư nghị

Khương Ly đứng vững một trận, vẻ mặt lạnh lùng khó nói. Nào còn ra vẻ là một người ngây thơ lòng dạ tốt bụng. Bất quá trước những lời nói toát ra từ mỹ nhân, hắn nhẹ nhàng hướng mắt tới nàng gật đầu một cái.

“Ngươi tại sao không tranh thủ mà thoát thân? Đứng ở đây chờ chết? Ngươi điên rồi” Quả thật là vậy, nếu thật sự có thể thoát ra được con quái vật này mà chạy trốn là điều tốt, cơ duyên còn quan trọng hơn mạng sống sao? Nên Tần Mộng Chi mới tức giận như vậy khi hắn yêu cầu nàng ở đây chờ chết.

Đáp lại với lời nói giận dữ của nàng, trên thân thể Khương Ly thoáng hiện ra ngoài, để lộ ra một dòng máu tươi chảy từng giọt dưới bả vai. Phải, cánh tay trái của hắn đã đứt nát một bênh nhưng nhìn vẻ ngoài vẫn rất bình thản? Phải trải qua những đau khổ tận cùng xương tuỷ như thế nào mới chịu đựng cơn đau thể xác như thế này? Nếu là Tần Mộng Chi trong tình cảnh này, chắc nàng cũng không thể đứng vững uy vũ chấn nhiếp bát phương như thế.

Mất một cánh tay đối với tu sĩ không phải là chuyện gì ghê gớm, nếu mất đi một cánh tay sau này có thể mọc ra được, cảnh giới càng cao. Càng không đáng lo ngại, nhưng hắn ở đây là một phàm nhân? Là một phàm nhân máu thịt trần tục. Làm sao có thể?

Phốc !

Hắn phụt ra một ngụm máu tươi, nhưng đã khẽ giơ tay đỡ lấy vòm miệng , trừng to mắt nói :“Máu không thể bỏ phí, chảy hết bao nhiêu ta sẽ ăn hết bấy nhiêu” Vừa nói xong lời, hắn đau đớn đẩy bàn tay vào miệng cố gắng nuốt ừng ực từng giọt huyết từ trong vòm họng tuông ra, khuôn mặt bụi bặm hoà quyện với từng giọt máu tươi, nếu thật sự có ai đó đang đứng xem chắc sẽ kinh hãi tột độ vì động tác của hắn

Là một phàm nhân, thân thể máu thịt tựa hồ có chút không quen, từng thớ thịt trong cơ bắp của hắn cũng không thể chịu nỗi sự thống khổ, không cam lòng mà rên la oán than. Đứng trước tình cảnh này, Khương Ly từ trong cuống họng khô khốc tràn ra từng làn khí lạnh nói “Ta run lên không phải vì sợ, mà là vì chiến ý của ta đang hừng hực”

Mặc kệ sắc mặt kinh diễm của Tần Mộng Chi, nàng có lẽ đã nghĩ thật trong lòng. Có phải chăng trải qua nhiều cơn đau xác thịt hắn đây đã trở nên tẩu hoả nhập ma? Có phải chăng vạn lần đi ra từ cõi chết, hắn đã biến thành một hung thần cái thế?

Chẳng ai dám đứng ra giải bày nghi hoặc trong lòng nàng, vô thức từ trong tay sợ hãi. Nàng chỉ thanh kiếm cùn về phía Khương Ly, trái tim mách bảo nàng phải chạy xa tên quái vật này.

Hắn trầm tĩnh lại một hồi, xắp xếp từng ngôn ngữ trong cơ thể, từ đầu khom thấp xuống.

“Chắc nàng mệt lắm nhỉ? Không sao, ta hiểu. Vẫn như câu nói trước, nếu nàng không tin tưởng ta. Một kiếm đâm chết là được”

Má nó con hàng này, chã hiểu sao nha. Cái kiểu một mực không tin tưởng ai khác chắc là hồi nhỏ tới lớn toàn bị người khác hố từ đầu tới đuôi rồi, tự nhiên lần này gặp ta lại bắt ta chịu trận? Nữ nhân có phải chăng thích bạo dâm người khác?

Thật sự mà nói, cái mẫu phim anime từ mấy lão già tác giả nhật bản thể loại này cực kì thích, xây dựng lên một nữ nhân tràn đầy huyết lệ từ quá khứ, hồi nhỏ bị anh em ruột hãm hại. Cha mẹ hãm hại blo blo blah blah. Cái kiểu này ta xem nát mấy trăm bộ rồi a? Người còn kiểu nào khác không?

“Xin..lỗi là do ta không kiểm soát được khí tâm” – Tần Mộng Chi hai má ửng hồng, khẽ nỉ non một câu rồi thu kiếm về trước ngực. E thẹn hối hận vì mình vừa làm sai điều gì đó.

Khương Ly thở dài, từ pho tượng lấy xuống viên Huyết Châu, cất vào trong đũng quần. Hắn làm gì có nhẫn trữ vật hay không gian pháp bảo? Cất vào túi quần là đúng chất người phàm rồi a

“Tâm từ khoản lộ, Phong Hoả Chi Địa, mưu kế dễ dàng nắm bắt. Củ hành sẽ trở về, chỉ là đáng tiếc" Hắn nỉ ngon từng hơi trầm uất sâu xa, vẻ mặt tựa hồ có chút đau nhức mà giật nảy liên hồi cuối cùng không kìm được cũng nói tiếp : "Đội trận ngoài xa, biết nơi đây an toàn. Cầm chân hắn một chút, ta sẽ có thời gian luyện hoá Huyết Châu"

Hắn nói xong, hướng mắt nhìn về bộ y phục đen tuyền Hắc Ám Giáp mà Tần Mộng Chi đang mặc, biểu lộ cảm khái lẫn khâm phục.

Tần Mộng Chi không thể kiềm nén được trái tìm đang đập thình thịch, hắn nói đúng. Nàng trong lúc thi triển ẩn thân còn phải choáng ngợp trước sự vi diệu của bộ y phục này, chỉ tiếc rằng khi ẩn thân thì không thể sử dụng bất cứ thủ đoạn gì.

“Hắn sẽ quay về...”

Đáp lại lời nói kinh sợ từ Tần Mộng Chi, hắn cười mỉm một hồi, đi chầm chậm về phía pho tượng cất giọng nói : “Hoả Diệm Sơn lại đặt ngay giữa trung tâm Triểu Phượng Cẩm, nơi này lại giam một người?"

Hắn lại nói vài câu khó hiểu, trong thân tâm từng miếng răng run cầm cập, ken két va đập vào nhau tạo lên những tiếng thét gào rùng rợn, Thấy sắc mặt của Tần Mộng Chi không phản ứng, hắn lại nói tiếp. "Tử tù có nhà, Quản Ngục đã chết. Trận pháp không còn, thì người ở Hắc Ám Tinh Thạch sẽ ở đây" Ánh mắt sắt lẽm xen lẫn xa xăm, hắn nhìn ra từ cửa động khí tức xung thiên mà trầm ổn cười gằn chế giễu. Chẳng phải ý của hắn là sau khi Củ Hành ra ngoài không cảm nhận được khí tức của hai người liền phẫn nộ quay về nhưng bị đám ngươi kia phá rối, kẹt lại ở phía sau? Muốn tiến không được, muốn lùi cũng không xong


Từ khoé môi Tần Mộng Chi không biết từ khi nào đang rên lên một tiếng ỉ ôi khó tin vào trong mắt, nàng thề loại người mưu mô xảo quyệt như thế này, nàng đã gặp qua không biết bao nhiêu người. Bản tâm độc án tàn sát chúng sinh luôn luôn triển lộ ra vẻ mặt, nên Tần Mộng Chi thiếu điều sẽ biết rõ hết chân tướng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp Khương Ly trong lần đầu, nhìn thấy tính cách hắn đột ngột thay đổi chóng mặt. Thật sự làm cho trái tim nhỏ nhắn của nàng thét gào sợ hãi.


Tần Mộng Chi trầm ngâm một hồi lâu suy nghĩ, bất chợt khoé môi nỉ non vễnh lên một cách khó tin, đưa bàn tay trắng nõn như hoa tuyết chỉ về phía Khương Ly

Kengg! - Cánh tay nhẹ buông, hầu như là vô lực tự giác rơi xuống. Tâm tình dậy sóng như vũ bão mênh mông, tan thành những mây mờ vờn quanh khung cảnh trần thế. Kiếm ý tối cao từ trong tiềm thức vốn sắc bén tâm can, Mệnh người hồng nhan như con sóng vỗ, không thể buộc chặt, giờ đây cũng không chịu được sự thật trầm mê. Kiếm tuỳ thơi rơi lạch cạch xuống dưới nền đất

Tĩnh!

"Ngươi...ý ngươi là?" Hai mắt mỹ lệ không thẹn mà trố ra ngoài nhìn chằm chằm vào thân thể phàm tục của hắn, nhìn lên từng gợn sóng lưng thẳng nghiêng không bụi trần, nét mũi cao ráo. Từ trong khuôn mặt pha lẫn một khí tức không thể tìm ra, nàng cuối cùng cũng hiểu.

Sở dĩ, Củ Hành không thể trở về được bởi vì đã bị đám người kia chặn đánh, sở dĩ bây giờ hai người có thể tuỳ thời mà rời đi. Bởi vì trong kế của Khương Ly có nói, sau khi truy sát hắn và nàng liền sẽ không ngừng ngại vung hết ma thuật phá hết mọi trận pháp trước mắt, để cho lối thoát cuối cùng triển lộ ra trước mặt hai người. Là một đường thẳng song song không gợn sóng, không có một tia nguy hiểm ẩn dật, không có một tí cảm giác sợ hại chực chờ. Một đường thoát lui hoàn mỹ

"Đúng vậy, nàng thật thông minh nha" - Hắn cố gắng cười trừ, giương một ngón tay cái chĩa về phía nàng khen thưởng. Nữ nhân thú vị này đi với hắn không biết bao nhiêu lần, thế mà giờ tự nhiên thông minh đến lạ thường, điều này khiến Khương Ly cực kì thích thú, trìu mến đưa ánh mắt thưởng thức nhìn về dung nhan Tần Mộng Chi

Quả thật là vậy, ở ngoài hang động. Nằm sát dãy núi Hoả Diệm Sơn đã bị tên Củ Hành trước khi tới đây làm nơi trú ngụ hơn vạn năm đã dùng lực lượng tu vi phá hết vài ngàn cái trận pháp lớn nhỏ, trong lúc truy sát Khương Ly và Tần Mộng Chi, bởi vì muốn nhanh chóng truy cùng diệt tận nên đã phá hết các trận pháp cấm chế xung quanh Phong Hoả Chi Địa

Mà tu sĩ cũng là một con người, con người thì ai lại chẵn sợ chết?. Đương nhiên Hoả Diệm Sơn sẽ là nơi an toàn nhất trong phạm vi Triểu Phượng Cẩm, suy ra đám người này đang ở gần Hoả Diệm Sơn. Chỉ cần tên Củ Hành đi ra liền sẽ gặp phải đám người này, kết quả như thế nào chắc ai cũng biết.

Dùng kế thoát thân khiến đối phương nghĩ mình đang ở ngoài hang động, thật ra mình đang ở bên trong. Tương kế tựu kế hốt một đống thiên tài dị bảo, nhưng nếu muốn an toàn mà đi ra ngoài thì phải cần có thời gian. Đúng vậy, thời gian giữ chân Củ Hành sẽ do đám người trong Hắc Ám Tinh Thạch đảm nhiệm, còn việc muốn thoát ra ngoài? Hừm

Quá dễ dàng rồi, đi bộ cũng là ra nha

“Nhưng nếu đám người đấy tất cả đều chết thì sao?” Nàng không cam lòng quát lớn

“Ừm, ta cũng nghĩ họ sẽ chết, bất quá ít ra vẫn cầm chân được một thời gian chờ ta luyện hoá Huyết Châu. Trước mắt bây giờ, chúng ta phải ra khỏi nơi đây đã. Tài nguyên nhường hết cho nàng” Nói xong hắn dùng một ý niệm, truyền đạt câu cuối cùng vào trong tiềm thức Tần Mộng Chi, sau câu nói vang vọng không có âm thanh kết thúc, Tần Mộng Chi một lần nữa rơi vào trong sự khó tin? Rốt cuộc là hắn nói gì?

“Ngươi… cả ta mà ngươi cũng dám lừa?”

truyện hay không ?? Đọc đi rồi sẽ biết :)