Phá Vân 2: Thôn Hải

Chương 117



Béo Đinh cầm trong tay thuốc đỏ cùng bông ngoáy tai: “Anh Bộ gương mặt này của anh muôn hồng nghìn tía……”

Bộ Trọng Hoa quăng tới ánh mắt lạnh lùng.

“A nhầm, anh Bộ gương mặt này của anh toàn vết tích tình yêu……”

“Làm sao?”

Béo Đinh cẩn thận từng li từng tí: “Anh có muốn bôi một chút thuốc không?”

Bộ Trọng Hoa rốt cục cũng buông lỏng, nhưng tay còn chưa kịp vươn ra, đột nhiên nghe thấy gian ngoài vang lên tiếng bước chân, quyết định rất nhanh thu tay lại chống đỡ thái dương, lông mày nhíu chặt cắn răng không nói: “Shhhh……”

“Anh Bộ anh thế nào anh Bộ! Anh còn ổn chứ! Anh bị choáng đầu rồi sao!” Béo Đinh thất kinh: “Xong rồi anh Bộ hỏng rồi, mau gọi 120!”

Bước chân của Ngô Vu dừng ở cửa, trong tay cầm một cái cờ lê sắt nặng nề, cậu ném lên rồi bắt lại, lạnh lùng nói: “Hỏng chỗ nào có cần sửa chữa không?”

Bộ Trọng Hoa lập tức không hít nữa, Béo Đinh cũng lập tức không kinh hoảng thất thố nữa, hai người đều chuyên tâm nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân mình, trong không khí lưu động hương vị ngượng ngùng.

Ngô Vu nhấc lên đầu lông mày, tiến lên dùng cờ lê sắt không nhẹ không nặng vỗ xuống bụng Béo Đinh, thản nhiên nói: “Tôi lúc đầu không nên xin đội trưởng Bộ giúp anh xử lý tìm người bảo lãnh hậu thẩm mà.”

Ông chủ Béo Đinh một mặt thành khẩn cười làm lành: “Đó cũng là nhờ Tiểu Diêm La Ngọc Diện Tân Hải chúng ta mỹ tâm thánh thiện, tinh thần chính trực, luôn vì huynh đệ chịu đao……”

“Đúng vậy”, Ngô Vu dùng cờ lê sắt nâng cằm Bộ Trọng Hoa lên, từ trên cao nhìn xuống dò xét gương mặt mấy giờ trước còn vô cùng đẹp trai: “Đến mức để hai người liên thủ đâm tôi hai đao.”

Béo Đinh chùi chùi nước mắt cá sấu không tồn tại ở khóe mắt, cho Bộ Trọng Hoa một ánh mắt ‘em rút lui trước nha lãnh đạo’, rồi dán chân tường trượt đi, trước khi đi còn không quên một mực cung kính đóng lại cửa phòng ngủ.

Cùm cụp một tiếng vang nhỏ, trong phòng ngủ của căn nhà đơn sơ ở huyện thành chỉ còn lại Bộ Trọng Hoa cùng Ngô Vu, một người ngồi trên giường một người đứng trên mặt đất, ánh mắt đối diện lẫn nhau, ở giữa cách một cái cờ lê sắt sắc bén lạnh lẽo.

Bộ Trọng Hoa ho một tiếng: “Ây, em làm sao……”

“Có người nói với em thừa dịp bản án còn chưa phá tranh thủ thời gian ngủ thêm một chút, chờ bản án phá xong thì cả đêm cũng đừng mong đi ngủ.” Ngô Vu cúi người đem khóe môi dán ở bên tai anh, trong kẽ răng nhẹ nhàng nói: “Hiện tại em mất ăn mất ngủ cực cực khổ khổ giúp người này lật lại bản án, nhưng anh ta lại ở đâu nhỉ?”

Tiếng nói của Bộ Trọng Hoa im bặt dừng lại, tim như bị cái gì nóng bỏng chạm vào.

“Em đúng ra nên đặt anh ở cửa sau hộp đêm, đánh đủ tám tiếng, sau đó cầm súng dí vào đầu anh bắt anh cởi quần ra nói được thì “làm” được, không cứng nổi liền cắt.” Ngô Vu đem cờ lê sắt dọc theo lồng ngực cùng cơ bụng của anh từng tấc từng tấc dò xét xuống dưới, cắn răng nói: “Dù sao đồ vật không dùng được nữa giữ lại cũng chiếm chỗ.”

Cổ áo cậu còn mở ra hai cúc, ở góc độ này có thể trông thấy cần cổ thon dài cùng đường cong xương quai xanh bên trong, mạch máu ẩn dưới làn da hết sức rõ ràng. Đáy lòng của Bộ Trọng Hoa như bị dòng chảy ôn nhu nóng hổi lấp đầy, nắm tay Ngô Vu giữ lấy eo cậu, phát lực đem cậu lật tung lên trên giường đè lại, hai người lập tức tạo thành tư thế thân thể đè lên nhau trên giường cây kẽo kẹt tiếng vang, ngay cả sống mũi cũng thân mật vuốt ve cùng một chỗ.

“Thật xin lỗi em, anh sai rồi” Bộ Trọng Hoa ở khoảng cách rất gần nhìn xem đôi mắt quen thuộc dưới thân, lúc nói chuyện môi cơ hồ dính vào với nhau: “Anh sợ em biết xong liền sẽ……”

Bộ Trọng Hoa sống đến bây giờ, khi còn bé là con trai nhà người khác, sau khi lớn lên là tinh anh ở cấp bậc cao, trên đời này người có thể để cho anh cam tâm tình nguyện nói ra ba chữ anh sai rồi khả năng một bàn tay liền có thể đếm hết. Ngô Vu cho rằng anh sẽ nói anh sợ em biết xong sẽ ngăn cản anh hoặc là anh sợ em yêu cầu thay thế anh đi chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm này; Ai ngờ anh lại nói là: 

“Anh sợ em biết xong sẽ …… Anh cũng không dám mạo hiểm như vậy nữa.”

Ngô Vu cho là mình nghe lầm: “Anh không dám nữa?”

Không khí ấm áp mà yên tĩnh, Bộ Trọng Hoa nhìn xem cậu, một lúc lâu sau khóe mắt chậm rãi cong lên một tia tự giễu: “Anh không thể để cho bất luận kẻ nào nhìn ra……”

“…… Lúc quyết định nói chia tay với em, anh thật đã cố lấy hết dũng khí.”

Ngoài cửa sổ là ngoại ô mênh mông vô bờ và vùng bỏ hoang liên miên chập trùng trong đêm tối, càng xa hơn nữa là đường ray lóe lên đèn tín hiệu màu vàng, xe lửa trong tiếng ô ô biến mất vào màn đêm.

Mà ở phía bên này trong căn phòng ngủ đơn sơ, vách tường tứ phía thấm nước, nền nhà mục nát ẩm mốc, trần nhà được trang bị nhiều màn hình giám sát, dưới gầm giường cất giấu một khẩu súng, một con dao rựa và một đống hóa chất; chiếc đèn ngủ màu vàng nhạt, xuyên qua tấm chụp đèn bằng nhựa nứt nẻ và phai màu, lụa mỏng bao phủ lấy khuôn mặt bọn họ đối mắt nhìn nhau.

Ngô Vu hơi ngẩng đầu lên, ấn xuống một nụ hôn trên vết thương ở thái dương của Bộ Trọng Hoa, thấp giọng nói: “Vì anh lật lại bản án cũng cần dũng khí rất lớn.”

Ý cười hiện lên sâu trong con ngươi của Bộ Trọng Hoa, đôi mắt tràn đầy tơ máu luôn luôn cường ngạnh khinh người, hình dạng còn rất sắc bén, nhưng lúc ôn nhu lại như đựng lấy rạng rỡ tinh quang. Anh rốt cục cũng buông lỏng tay, hai người đều ngồi xuống, Bộ Trọng Hoa nhỏ giọng hỏi: “Em sao lại gầy nhiều như thế?”

Bọn họ vai sóng vai dựa vào đối phương ngồi trên mép giường, nhiệt độ cơ thể xuyên thấu qua lớp vải mỏng hừng hực hun lấy nhau, Ngô Vu mơ hồ nói: “Đâu có đâu”.

“Em nhìn em từ hốc mắt này trở xuống.” Lòng bàn tay của Bộ Trọng Hoa xoa nhẹ thái dương cậu, “Nghiêm Tà nói với anh, Giang Đình nói em vì giúp anh lật lại bản án, một mình không ăn không uống đem video theo dõi nghe đi nghe lại hơn trăm lần, tưởng anh không biết à?”

“Hả?”

Không khí yên tĩnh hai giây, hai người hai mặt nhìn nhau.

“À”, ánh mắt Ngô Vu có chút dao động, trấn định nói: “Đúng vậy đó”.

“Anh biết mà”. Bộ Trọng Hoa khàn giọng nói, “Nếu như đến một khắc cuối cùng còn có người nguyện ý vì anh kiên trì, vậy thì người đó nhất định là em.”

“Vẫn…… vẫn tốt, cũng không quá cực khổ.” Ngô Vu như không có việc gì nuốt ngụm nước bọt: “—— Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vụ án này kỳ thật còn rất nhiều điểm đáng ngờ em cũng nghĩ không thông, tại sao Bành Uyển lại bỏ con trai một mình đi vô góc của mật thất, hung thủ sao có thể theo sát cảnh sát xông vào mật thất liền lập tức tìm ra cô ta. A đúng rồi, anh có suy nghĩ gì không?”

Lực chú ý của Bộ Trọng Hoa quả nhiên bị dời đi, bản năng tư duy điều tra chiếm thượng phong, tạm thời bao trùm khung cảnh tình cảm hiếm thấy vừa rồi: “Đúng, hung thủ nhất định phải ngay trong lúc mật thất mở ra lập tức giết chết cô ta, nếu là vậy thì lúc phát hiện ra thi thể cũng đã nguội, bề mặt thi thể sẽ không giữ được nhiệt độ cơ thể đáng kể, cũng sẽ không để cho nhân viên cứu viện phát hiện ra sơ hở. Sau đó, theo quy trình thông thường của cảnh sát khám nghiệm hiện trường, lực lượng cứu hộ sẽ không tự ý di chuyển thi thể, mà là chờ hiện khám đuổi tới cố định lại hiện trường, hình nhiếp sau khi chụp xong lại lui ra ngoài, lúc pháp y lại đi vào bắt đầu kiểm tra thi thể, Bành Uyển tử vong tối thiểu đã một giờ trở lên, rất khó để suy đoán chính xác thời gian hành hung trong vòng mười phút, cũng thuận lý thành chương lưu lại thời giờ giá họa cho anh.”

“Nhưng kỹ thuật giết người này thực sự đã phơi bày một số đặc điểm của kẻ sát nhân, đó là hắn phải biết chính xác Bành Uyển đang ở đâu trước khi xông vào mật thất, nếu như Bành Uyển từ đầu đến cuối đều ngồi đối diện cửa bên cạnh ống thoát nước, như vậy cách giết người này căn bản không thành được”. Bộ Trọng Hoa nhăn lại đầu lông mày: “—— Mặc dù nghe không thể tưởng tượng, nhưng chuyện Bành Uyển bị hại tựa hồ lại biến thành kết quả do hung thủ cùng người bị hại ‘hợp tác’ làm ra. Kết hợp với tình trạng đứa bé thiếu nước ba ngày vẫn còn có thể khóc lớn đến xem, lúc Bành Uyển bị giam vào mật thất trên người rất có thể cất giấu đồ ăn nước uống, chẳng lẽ giữa cô ta và bọn bắt cóc tồn tại một loại liên hệ nào đó mà chúng ta không biết đến?”

Hai tay Ngô Vu chống trên mép giường, đôi chân dài duỗi thẳng trên mặt đất, vừa nghe vừa trầm ngâm không nói, chốc lát mới nói: “Em cũng hoài nghi như thế, đồng thời còn có một vài điểm nghĩ không ra.”

“Điểm nào?”

“Nếu như hung thủ muốn diệt trừ anh hoặc là em, trên đường cái xung đột nhau liền có thể ra tay, hoặc là dứt khoát nhốt thêm mấy ngày đem con tin chết đói liền xong xuôi, sao lại phải bày ra chiến trận lớn như thế, chỉ là muốn đem anh thoát khỏi cảnh đội thôi sao?”

Bộ Trọng Hoa nghiêng đầu nhìn xem Ngô Vu bên cạnh, nở nụ cười: “Điểm ấy dễ vậy mà em nghĩ không ra?”

“Làm sao?”

“Nếu như tụi mình bị người khác bắt cóc chết trong mật thất, đây chính là vụ án ác tính trọng đại chấn động cả nước, Bộ Công an sẽ không tiếc bất cứ giá nào tra rõ hung phạm, tựa như trường hợp bắn chết lính canh ở Cung Châu năm đó được mô tả trực tiếp là một vụ tấn công khủng bố, các lực lượng đặc biệt đã chặn đường và khám xét toàn thành phố, thậm chí cũng thay đổi quy tắc sử dụng súng của lính canh trên cả nước. Trình độ phạm tội ác tính cũng là khác nhau. Nhưng đổi một góc độ khác tới nói, nếu như trên lưng anh mang hiềm nghi giết chết Bành Uyển, vậy cường độ điều tra của tổ chuyên án liền sẽ chuyển dời lên đầu một mình tội phạm giết người là anh, không chỉ có thế ngay cả Tống cục cũng sẽ bị liên luỵ, tình huống không tốt thậm chí còn có thể bị cách chức né tránh tạm thời, lực lượng điều tra cũng sẽ suy yếu và phân tán. Đối với bọn bắt cóc mà nói, hiển nhiên để cho anh còn sống ngồi tù so với để anh chết đi có lợi hơn nhiều.”

Thần sắc của Ngô Vu sợ sệt, nửa ngày sau mới tự giễu nhẹ nhàng haiz một tiếng: “Haiz, cái đầu óc này của em.”

Bộ Trọng Hoa chế nhạo: “Hiện tại đã biết mệnh mình đáng giá bao nhiêu chưa, dù sao em cũng là……”

Anh đột nhiên ý thức được cái gì, tiếng trêu ghẹo im bặt dừng lại.

—— Ngô Vu trình độ tư duy nhanh nhẹn vượt xa hẳn người thường, cậu không nghĩ ra điểm ấy là bởi vì tư duy có điểm mù, vì trong nhận thức của cậu, mệnh cảnh sát kì thực không đáng giá đến vậy.

Cảnh sát bắt ma tuý nơi biên cảnh, các loại hi sinh như này nhiều lắm, cậu ấy quen rồi.

“Những người lên kế hoạch cho vụ bắt cóc rất có mục tiêu.” Bộ Trọng Hoa đột ngột dời đi chủ đề, trầm giọng nói: “Cho nên đối phương đến cùng là Vạn Trưởng Văn hay là những người khác, điểm ấy trước mắt còn khó xác định, có thể phải chờ sau khi chúng ta thành công câu ra Vạn Trưởng Văn mới có thể biết được đáp án.”

Ngô Vu á một tiếng, vài giây sau đột nhiên: “Câu ra Vạn Trưởng Văn?”

“Đúng”.

“…… Làm sao câu?”

Bộ Trọng Hoa bắt đầu không lên tiếng nữa, nhìn qua mặt đất dưới chân, chốc lát mới nói: “Anh đã thả ra tin tức, có lượng lớn lam kim nguyên chất muốn bán cho Cá Mập”.

Ban đầu Ngô Vu chỉ là nhìn chằm chằm anh, tựa hồ cũng chưa kịp phản ứng, nhưng lập tức thần sắc trống không biến thành kinh ngạc cùng hoảng sợ: “—— Anh điên rồi sao?! Anh dám cùng Cá Mập đùa nghịch loại xiếc cấp thấp này?!”

Không sai, kế có thành hay không có hiệu quả hay không đều phải nhìn người. Đối với Cá Mập mà nói nếu là Họa Sư hát vở kịch này thì xem như một nhát chém của lưỡi đao sắc bén, đổi lại thành Bộ Trọng Hoa vậy thì đơn giản chính là đem cổ mình rửa sạch rồi cứa lên trên lưỡi đao, khả năng mới vào hiệp một ngay cả mạng sống cũng không còn!

“Anh biết, nhưng thế cục so với tưởng tượng trước đó của tổ chuyên án cực kỳ cấp bách hơn gấp trăm lần, chúng ta không có thời gian để chậm rãi quần qua quần lại.” Bộ Trọng Hoa thấy Ngô Vu há miệng muốn nói cái gì, lập tức đánh gãy cậu: “Em biết Cá Mập đã gặp mặt Vạn Trưởng Văn một lần chưa?”

“…… Cái gì?”

“Anh cũng là gần đây mới thăm dò rõ ràng tình huống, đầu tháng sáu Tần Xuyên mang theo Cá Mập vượt qua bốn ngọn núi ở biên giới Trung Quốc – Miến Điện, đi hết về phía Tây Nam theo con đường bí mật mà hắn từng dùng để trốn thoát, cuối tháng sáu cùng thủ hạ của Vạn Trưởng Văn phá nhà đón đầu, Vạn Trưởng Văn muốn mượn lực lượng của Cá Mập để trốn xuất cảnh, Cá Mập thì muốn bức Vạn Trưởng Văn đem quyền xuất hàng cùng định giá lam kim giao cho hắn, nhưng đội ngũ hai phe đều không thể thỏa hiệp. Về sau bởi vì Mã Ngân chết, Cá Mập cảm thấy mình cứ tiếp tục ở gần cảnh nội Trung Quốc đàm phán như vậy quá nguy hiểm, thế là để cho Tần Xuyên dẫn hắn men theo con đường cũ lén trở về ẩn núp một trận, cho đến lúc này ngay cả mảy may phong thanh của lần gặp mặt đó chúng ta cũng không hề phát giác được, ngay cả một sợi lông cũng không nắm được!”

—— Mặc dù ý tứ trong lời nói này chính là cảnh sát vô dụng, nhưng từ xa xưa, đã có rất nhiều con đường bí mật giữa Trung Quốc và Miến Điện ở phía Tây Nam, mà Tần Xuyên lại là người thông thạo những con đường này, Cá Mập tìm Tần Xuyên hỗ trợ chính là tìm đúng người.

“Bởi vì Cá Mập đã trở về Tam Giác Vàng, Vạn Trưởng Văn không thể không nghĩ ra biện pháp khác lẻn qua từ phương Bắc, mà Bành Uyển sở dĩ giữa tháng tám vội vàng lợi dụng Đinh Thịnh cùng Đặng Vui tiến hành kế hoạch bắt cóc, cũng là bởi vì cô ta muốn vội vàng đầu tháng chín đi cùng với cha mình.” Nói đến đây giọng nói của Bộ Trọng Hoa mỉa mai cười gằn, “Chỉ là lần này Vạn Trưởng Văn muốn chạy trốn khó hơn nhiều so ba mươi năm trước, đầu tháng chín hắn phái hai thủ hạ đi thử nghiệm đều bị biên phòng Đan Đông tóm gọm, dọa đến nổi thủ hạ chỉ có thể tránh về lại Hoa Bắc, hắn nghĩ mình đã cùng đường mạt lộ, không thể không lần nữa cầu cứu sự trợ giúp của Cá Mập—— Cho nên Cá Mập vào đầu đông năm nay liền bắt đầu vượt biên lần thứ hai, lần này hắn chịu mạo hiểm đi vào Hoa Bắc, là bởi vì hắn biết khả năng Vạn Trưởng Văn khuất phục vô cùng lớn!”

Từ bé gái đánh cắp xương người mũ giáp của thủ lĩnh giáo phái, đến xác của nhà buôn di tích văn hóa Trần Nguyên Lượng vứt ở bãi rác, lại đến Bộ Trọng Hoa một súng bắn chết Mã Ngân dưới chân cầu, cuối cùng Bành Uyển vội vàng thiết kế bắt cóc dẫn đến đùa với lửa tự đem mình nhốt vào mật thất…… Các vụ án nhìn qua tưởng chừng không có liên hệ ngay lúc này cuối cùng cũng được xâu thành một chuỗi, hoạ ra một góc ly kỳ của vực thẳm tội ác. 

Đường dây ẩn tàng phía sau bọn chúng không chỉ là Vạn Trưởng Văn muốn trộm đồ, Cá Mập muốn lam kim, mà là cuộc chiến giữa hai thế lực trùm buôn ma túy lớn, giữa các phương thức vận chuyển ma túy thế hệ cũ và mới!

“Anh nói cho Cá Mập anh nguyện ý giúp hắn thành lập căn cứ vận chuyển bí mật ở Hoa Bắc, nhưng kỳ thật hắn căn bản không mắc câu. Một khi Cá Mập cùng Vạn Trưởng Văn đạt thành hợp tác, bọn hắn sẽ không chút lưu luyến nào lập tức xuất cảnh, tổ chuyên án căn bản không có khả năng lấy thêm bất cứ một mồi câu nào đủ phân lượng để hấp dẫn Cá Mập ở lại Hoa Bắc cả!” Bộ Trọng Hoa hạ giọng quát hỏi: “Em nói cái này là trò xiếc cấp thấp, chẳng lẽ anh lại không biết nó cấp thấp sao? Nhưng bây giờ tài nguyên có hạn, thời gian khẩn trương, tất cả điều kiện cản tay đều đã bày trên mặt bàn! Trừ phi anh một đường đuổi theo Cá Mập và Vạn Trưởng Văn chạy ra khỏi quốc cảnh, nếu không nhất định phải tốc chiến tốc thắng!”

…… Ngô Vu nghiêng người, một tay án lấy thái dương, nửa ngày mở miệng nói: “Không có khả năng, quá mạo hiểm”.

“Anh biết ——”

“Cá Mập không phải là những kẻ buôn ma tuý bình thường mà các anh hay bắt, bảo mọi người lái hàng chục xe cảnh sát ra ngoài, một khẩu súng máy và hai băng đạn là có thể tốc chiến tốc thắng. Thời cơ chưa chín muồi thì chính là thời cơ chưa chín muồi, quá trình ép chín là trí mạng”. Ngô Vu mệt mỏi lắc đầu, nói: “Nếu như là em, em sẽ từ bỏ toàn bộ hành động.”

Bộ Trọng Hoa chỉ ra ngoài cửa, “Lời này em đi mà nói với Bộ công an”.

Bờ môi của Ngô Vu mím chặt thành một đường thẳng, sinh lạnh không có chút huyết sắc.

Trong không khí dường như tràn đầy gai nhọn, đồng thời đâm lên trên lưng hai người bọn họ. Nửa ngày sau Bộ Trọng Hoa đưa tay bao trùm lại mu bàn tay của Ngô Vu, trầm giọng nói: “Anh biết em đang suy nghĩ gì, nhưng bây giờ tình huống khác Vân Điền năm đó, đã không còn thời gian cho chúng ta lấy năm năm, mười năm làm đơn vị để chậm rãi thả dây dài câu cá lớn.”

Ngô Vu không nói một lời.

“Chúng ta nhất định phải nhân lúc hắn lần nữa tiếp xúc với Vạn Trưởng Văn khai thác hành động.” Lòng bàn tay của Bộ Trọng Hoa có rất nhiều vết chai, xúc cảm thô ráp nhưng ấm áp, kiên cố, tựa như thanh tuyến trầm thấp của anh vào giờ phút này: “Những tên trùm ma tuý đã thành hình căn bản không dám bước vào cảnh nội Trung Quốc, Vân Điền Quảng Tây là nhát chém thứ nhất, Tứ Xuyên Quý Châu là nhát chém thứ hai, vượt qua Lưỡng Hồ đi vào Hoa Bắc càng là ngàn năm một thuở. Nếu như nói tại biên cảnh bắt lấy một trùm buôn thuốc phiện độ khó là trăm phần trăm, thì tại Hoa Bắc lại chính là một phần trăm, đây đều là địa lý, nhân khẩu, xã hội các loại nhân tố tổng hợp tác dụng lên kết quả. Cho nên chúng ta càng không có khả năng từ bỏ cơ hội lần này, nếu không phải đuổi theo hắn xuất cảnh sao em?”

Dưới ánh đèn mờ nhạt khiến cho ngũ quan của Ngô Vu phá lệ thâm thúy, nửa ngày sau cậu rốt cục cũng ngoắc ngoắc khóe môi, mặc cho đường cong kia tái nhợt: “Anh là thật xác định đã hoàn toàn lấy được tín nhiệm của Cá Mập?”

Ai ngờ Bộ Trọng Hoa lại nâng lên mặt của Ngô Vu, nhìn xem cậu thấp giọng hỏi lại: “Tại sao anh phải hoàn toàn lấy được tín nhiệm của hắn?”

“……”

“Cá Mập loại trùm buôn thuốc phiện này không có khả năng tin tưởng bất luận kẻ nào, cho nên anh không thể ở đây lãng phí thời gian. Đến nay anh làm ra hết thảy cố gắng cũng là để kiến tạo sự tồn tại của lam kim, dạng này hắn có thể không tin anh, hắn tin tưởng lam kim có thật là đủ rồi!”

Ngô Vu rút tay ra từ trong lòng bàn tay của Bộ Trọng Hoa, dùng cùi chỏ chống đỡ tại hai đầu gối, thật lâu không nói gì.

Bộ Trọng Hoa nhìn xem mu bàn tay nhô lên gân xanh của cậu chôn ở trong tóc đen xốc xếch, trong lòng như bị một châm đốt đỏ hung hăng đâm một cái, đưa tay muốn dùng lực đè lại đầu vai gầy gò của cậu, lúc này lại nghe thấy thanh âm căng cứng mà kiềm chế của cậu truyền ra: “Anh phân tích không sai, bản thân kế hoạch cũng không phải không có lý…… Nhưng em xác định các anh đã đánh giá thấp một điểm.”

“Điểm nào?”

“Chân chính Cá Mập.”

Bộ Trọng Hoa dừng tay lại.

Đúng lúc này điện thoại di động anh vang lên, tin nhắn là một chuỗi số mã hóa, nội dung chỉ có ngắn gọn năm chữ: 

【 Hồ sơ đã ghi vào 】

Đêm khuya ánh đèn huỳnh quang yếu ớt từ điện thoại chiếu vào trên mặt hai người bọn họ, Bộ Trọng Hoa đem tin nhắn màn hình chuyển cho Ngô Vu xem, thấp giọng nói: “Tổ chuyên án vừa phê chuẩn kế hoạch này.”

Ngô Vu không lên tiếng, cậu ngồi dậy đốt điếu thuốc, lại đưa tay cầm lấy ấm trà trên tủ đầu giường sớm đã lạnh, tựa hồ hoàn toàn không cảm nhận được mảy may đắng chát, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó mới lắc đầu.

“Em ở Tam Giác Vàng gặp qua vô số kể ma túy, Cá Mập là người duy nhất ngay tại chỗ kéo xuống mặt nạ này của em”.

Đầu lông mày của Bộ Trọng Hoa nhíu một cái.

“Trong nháy mắt hắn dùng súng đỉnh lấy đầu em, đó là thời khắc em gần với cái chết nhất trong suốt nhiều năm qua, mà em ở dĩ sống sót cũng không phải bởi vì bản lĩnh cao cường, mà là bởi vì hắn có bệnh”. Ngô Vu nâng lên khóe mắt tràn đầy tơ máu nhìn qua Bộ Trọng Hoa: “Căn bệnh đó đời này hắn cũng sẽ không tái phạm lần thứ hai, anh biết lúc ấy xảy ra chuyện gì không?”


Đúng vậy Cá Mập mắc bệnh tương tư vợ anh đó, anh Bộ à:)))))))