Paparazzi Hóng Drama

Chương 40



Hàn Gia Lâm book phòng VIP ở Đường Các cho Diệp Thi Văn, phòng có cửa sổ sát đất bao tròn, người ngồi trong có thể thấy được hình ảnh bên ngoài không sót tí nào.

Người xem livestream thấy phòng đẹp như vậy thì hâm mộ không thôi.

[Hâm mộ Văn Văn ghê! Bản thân xinh đẹp thì thôi đi, bây giờ còn có bạn trai yêu chiều như vậy!]

[Văn Văn có cuộc sống tôi hâm mộ nhất!]

[Đúng thế! Bản thân tài năng thì thôi, còn có gia đình tốt, cha mẹ yêu cô ấy nữa! Hàn Gia Lâm bị cô ấy hấp dẫn cũng phải!]

[CP Hàn Thi là tuyệt nhất Hic tui thích xem họ yêu đương!]

….

Trên mạng vẫn luôn có lời đồn, Diệp Thi Văn là con gái kế của Hạ Vĩnh Đức, thế thì có bao nhiêu yêu chiều?

Nhưng hôm nay chị ta livestream đánh mặt những ai chê cười chị ta!

Không được yêu chiều mà có căn biệt thự ở Lâm Ngữ á?

Không được chiều mà có thể mặc váy mới của thương hiệu H, trong khi Hạ Trừng Trừng mặc đồ không logo?

Các cậu ấm cô chiêu trong giới nhà giàu vẫn luôn nghi ngờ thân phận của chị ta.

Bọn họ không phải người nhà họ Hạ, không biết Hạ Trừng Trừng sẽ thừa kế nhà họ Hạ vào năm 25 tuổi.

Bây giờ thứ họ thấy được là Diệp Thi Văn không chỉ hô mưa gọi gió trong showbiz, còn là bảo bối trong lòng Hàn Gia Lâm, cũng là con gái duy nhất của Hạ Vĩnh Đức!

Các cô chiêu đi theo Diệp Thi Văn không thiếu tiền, nhưng lại thua kém nhà họ Hạ.

Có thể không xếp hàng để vào Đường Các ăn cơm là chuyện họ không dám nghĩ.

Bọn họ không ngờ bản thân có thể vào với chị ta!

Sau khi mấy cô chiêu nhà giàu vào phòng riêng, thấy chị ta đi gọi điện thì nhỏ giọng nói…

“Lúc trước nghe Hạ Trừng Trừng bị đuổi khỏi nhà họ Hạ, không ngờ là thật! Không ngờ bị Diệp Thi Văn dẫm lên đầu!”

“Nhưng Hạ Vĩnh Đức là con rể nhà họ Hạ mà? Hạ Trừng Trừng mới là con ruột, còn Diệp Thi Văn chỉ là con kế thôi!”

“Cô không hiểu à, đám người ở rể có ai thích con gái của vợ chứ? Dù sao cũng chảy máu của vợ cả, họ cảm thấy mình thua kém đó. Còn người thứ ba, con gái của tình nhân, bọn họ sẽ yêu thương á!”

“Đàn ông là vậy, thích xem phụ nữ ngưỡng mộ.”

“Diệp Thi Văn và mẹ cô ta, Diệp Lưu Phượng cũng giỏi thật, có thể dỗ Hạ Vĩnh Đức nghe lời như thế!”

“Nhỏ giọng tí, cô ta ở đó đó!”

Diệp Thi Văn vừa gọi điện với Hàn Gia Lâm, hai người ngọt ngào một hồi, chị ta cảm ơn hắn đã book bàn cho mình.

Lúc về thì nghe cuộc nói chuyện này.

Từ bé chị ta đã nghe mấy lời này.

Lúc trước bọn họ sẽ chỉ thẳng mặt chị ta, không kiêng kị mà nói: “Cô chỉ là con kế thôi, còn tưởng mình là cô chủ nhà họ Hạ à?”

Nhưng mấy năm nay rất ít người dám nói vậy.

Âm thanh cũng ngày càng nhỏ.

Chị ta tin tưởng, chỉ cần cho chị ta thời gian thì mọi âm thanh đó sẽ biến mất.

Chị ta ngồi xuống, không coi ai ra gì cầm thực đơn: “Các cậu uống ăn uống gì thì cứ gọi! Gia Lâm bảo hôm nay anh ấy sẽ trả hết ~”

Các cô chiêu không khách sáo, bây giờ là lúc nịnh bợ chị ta, làm tốt quan hệ với nhà họ Hạ! Bọn họ vội tỏ vẻ, “Ăn gì cũng được, Văn Văn có mắt nhìn, cậu gọi đi ~”

Diệp Thi Văn rất vừa lòng, đang định ăn thì đột nhiên cửa có tiếng gõ, giám đốc của Đường Các đi vào.

Bình thường thì các giám đốc nhà hàng sẽ không vào. Nhưng nếu có khách hàng lớn có thân phận thì giám đốc sẽ xuất hiện, tặng quà rồi chào hỏi.

Bọn họ hiểu rõ cái cách đối nhân xử thế này hơn ai hết.

Diệp Thi Văn nhìn bình rượu đắt tiền trên tay giám đốc, cho rằng ông ấy tới chào hỏi mình nên vui vẻ đón ông ấy vào.

“Giám đốc Đường, sao còn mang rượu đắt vậy vào? Làm ông phải tốn tiền rồi!”

Nụ cười lễ phép trên mặt ông ta cứng đờ, chưa kịp giải thích thì mấy cô chiêu kia đã vội mở miệng.

“Văn Văn có danh dự ghê! Không ngờ giám đốc của Đường Các tới chào hỏi cậu đó!”

“Văn Văn là cô chủ nhà họ Hạ, sau này thừa kế nhà họ Hạ mà! Giám đốc Đường towisc hào hỏi cũng bình thường mà ~”

Diệp Thi Văn cười nói: “Giám đốc Đường, ông đừng đứng đấy, rót rượu đi ~”

Chị ta đang tính cầm rượu trên tay giám đốc Đường, ai ngờ bị ông ta giữ chặt không buông!

Diệp Thi Văn sửng sốt, lại tháy giám đốc Đường áy náy lấy lại chai rượu.

“Cô Diệp, cô hiểu nhầm rồi, rượu này là của khách phòng này!”

Diệp Thi Văn cau mày, “Khách phòng này không phải tôi à?”

Giám đốc Đường rối rắm, “Nhưng… khách giữ thẻ đen VIP của trung tâm thương mại yêu cầu chúng tôi phải giữ phòng này… Cô Diệp, ngại quá, thẻ đen có quyền ưu tiên cao cấp nhất của trung tâm thương mại này, cho nên…. Mời cô rời đi!”

Diệp Thi Văn ngẩn người.

Chị ta đã vào phòng, còn đang livestream đó, bây giờ lại bảo chị ta rời đi ư?

Diệp Thi Văn trở về chỗ, sắc mặt khó chịu: “Giám đốc Đường, chúng tôi đã vào rồi, sao có đạo lý bắt khách rời đi?”

Đùa gì thế! Nếu giờ chị ta bị đuổi khỏi Đường Các thì lát sẽ bị cư dân mạng ném lên hotsearch cười mất!

Giám đốc Đường khó xử: “Cô Diệp đừng làm khó tôi, nếu không tôi phải gọi bảo vệ đó!”

Diệp Thi Văn cắn môi, cố nói: “Ông đi nói với khách hàng kia, tôi là cô chủ nhà họ Hạ! Địa vị của nhà họ Hạ thế nào thì người đó cũng biết! Chút mặt mũi này cũng phải nể mặt chứ?”

Giám đốc Đường thở dài: “Nhưng khách hàng VIP kia là cô chủ nhà họ Hạ, Hạ Trừng Trừng.”

Diệp Thi Văn giật mình, vẻ mặt cứng đờ nhìn giám đốc Đường khó tin.

*

Diệp Thi Văn lao ra phòng riêng thì thấy Hạ Trừng Trừng đang ngồi ở sofa sảnh chính, bên cạnh có một thợ nail chuyên nghiệp làm móng cho cô.

Thợ nail khen, “Cô Hạ đúng là cô chủ nhà giàu! Chăm sóc tay tốt quá!”

Hạ Trừng Trừng cười, “Làm gì có, tay của chị cũng đẹp!”

Hai người vừa nói vừa cười khiến Diệp Thi Văn thấy đau mắt, nhất là câu ‘cô chiêu nhà giàu’ kia đâm đau chị ta.

“Hạ Trừng Trừng!” Chị ta nhịn không được mà gào với cô. Lúc này chị ta mới thấy các khách hàng khác nhìn mình, livestream vẫn đang tiếp diễn, thế là vội thay đổi vẻ mặt dịu dàng, “Trừng Trừng, sao em có thẻ VIP của trung tâm này thế ~”

Hạ Trừng Trừng ngắm nhìn bộ nail mới của mình, lười biếng nói, “Tôi là cô chủ nhà họ Hạ, nhà tôi và tập đoàn họ Tạ là bạn cũ, tôi có thẻ VIP của bên này rất lạ à?”

Diệp Thi Văn cau mày.

Nhà họ Tạ có quan hệ với nhà họ Hạ?

Không thể nào! Chị ta và Diệp Lưu Phượng vào nhà họ Hạ mười ba năm, sao chưa thấy hai bên gặp nhau?

Với lại dù nhà họ Hạ và nhà họ Tạ có quan hệ không tệ, vậy Tạ Tri Hành phải đưa thẻ cho Hạ Vĩnh Đức chứ không phải Hạ Trừng Trừng!

Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thi Văn cảm thấy cô đã trèo lên ông chủ lớn nào. Thẻ VIP ở trung tâm này là thẻ VIP của bên tâp đoàn họ Tạ, cô có thẻ này cũng tức đang chứng minh cô có quan hệ bẩn thỉu với cổ đông nào của tập đoàn họ Tạ!

Mặt chị ta lộ vẻ tiếc hận, muốn đi tới cầm tay cô để làm ra vẻ chị em thân thiết.

Nhưng Hạ Trừng Trừng đang làm nail, cô tránh ra nhìn chị ta với ánh mắt nghi ngờ.

Diệp Thi Văn không đụng vào cô, nửa ngồi xổm trông buồn cười lắm, “Trừng Trừng, chị biết em bị ba đuổi khỏi nhà, sống không tốt nhưng mà… Nhưng em không thể bán mình thế chứ?”

Hạ Trừng Trừng:???

Hạ Trừng Trừng nhìn chị ta buồn cười: “Cô có ý gì?”

Chị ta nhìn màn hình livestream khó xử, sau đó cứ như đang suy xét cho cô mà tắt màn hình.

Nhưng chị ta chỉ tắt màn hình chứ camera vẫn livestream.

[Sao màn hình tối rồi?]

[Không sao! Vẫn còn tiếng! May Văn Văn không hiểu mấy cái này!]

[Văn Văn nói có ý gì? Bán mình?]

[Không hiểu! Nghe họ nói tiếp!]

Chị ta giả vờ tắt livestream, xoay người nhìn cô đau đớn.

“Trừng Trừng, chị biết em muốn hơn chị nhưng em không thể bán mình! Ba đuổi em ra khỏi nhà họ Hạ để rèn luyện em! Nhưng em vì chút tiền tài mà nằm dưới người kẻ lạ là sao? Em làm vậy không khiến ba thất vọng, làm mất danh tiếng nhà mình à?”

Hạ Trừng Trừng:???

Cô nhìn chị ta với vẻ mặt thấy đứa khùng.

Hệ thống cạn lời: “Cái gì thế? Cô ta làm khùng điên gì vậy? Mấy cái tin dở hơi này vẫn có đứa tin hả?”

Hạ Trừng Trừng trả lời nó trong đầu: “Đương nhiên có.”

Phỉ báng không cần chứng cứ hay logic gì đâu.

Nhất là việc làm bẩn danh tiếng con gái, thậm chí không cần chứng cứ hay lý do, chỉ cần bịa chuyện là có người tin.

[Hèn gì gần đây cô ta không xuất hiện, thì ra bị bao nuôi!]

[Không phải cô chủ nhà họ Hạ à? Không cần thiết!]

[Sao không cần? Cô ta bị nhà họ Hạ cắt tiền rồi! Hết đường nên bán thân thôi!]

[Mọe! Tởm vk!]

[Con điếm bị chơi bẩn thôi, tôi còn thấy cô ta đẹp, tôi mù!]

….

Hạ Trừng Trừng là paparazzi.

Cô hiểu rõ sau khi chị ta nói vậy thì người trên mạng mắng cô thế nào.

Nếu là nguyên chủ sẽ tức giận mắng chị ta.

Nhưng may khúc nào không có trong tiểu thuyết nên cô không phải làm theo.

Cô đổi tư thế, nghiêng người nhìn chị ta, gương mặt không trang điểm nhưng lại tản ra khí thế nữ hoàng.

Cô cười lạnh: “Ý của cô tôi bị bao nuôi à?”

Diệp Thi Văn ra vẻ lo lắng, hốc mắt đỏ ửng: “Trừng Trừng đừng chối! Hai hôm trước chị và ba đã nhận video của paparazzi! Ba bỏ tiền mua đó! Em sao làm thế chứ?”

“Em là con út nhà mình! Nhà mình xem em như ngọc quý trên tay! Nhưng em lại làm thế…”

Chị ta cảm thấy mình nói không nổi, che mặt khóc, các cô chiêu ở cạnh an ủi.

Người xem livestream sửng sốt.

[Trời ơi! Còn bị quay video!]

[Hạ Trừng Trừng là cô chiêu nhà giàu mà! Không biết xấu hổ!]

[Cũng không lạ, cô ta là cô chiêu nhà giàu, đâu chịu được ngày khổ, chỉ có thể dạng chân, cắn môi rên rỉ ~ Mặt đẹp thì kiếm tiền kiểu đó thôi!]



Cô lạnh lùng nhìn chị ta không nói gì.

Chị ta thấy cô không nói gì, đắc ý.

Chị ta đang bôi nhọ đấy thì sao?

Hạ Trừng Trừng có thể giải thích tiền của cô từ đâu tới à? Có thể nói thẻ VIP này đâu ra à?

Bây giờ các cô chiêu ở đây, người xem livestream đều cho cô có kim chủ, chỉ cần chọc giận Hạ Trừng Trừng thì tối nay chị ta có thể tiếp tục buổi tiệc sinh nhật rồi!

Chị ta lau nước mắt đi tới trước mặt cô.

“Em đừng làm sai nữa, dù em thành kiểu gì thì em cũng là em gái chị! Em cắt đứt với đám đàn ông kia đi, đừng làm bẩn mình, cùng chị về ----“

Chưa nói xong, chị ta cảm thấy trước mặt tối sầm, một người phụ nữ vọt tới trước mặt chị ta.

Chị ta chưa kịp phản ứng thì nghe ‘bốp’ một tiếng, một bàn tay đánh lên mặt chị ta!