Ông Bố Chiến Thần

Chương 19



Chương 19: Chị vừa bị bố em đánh cho phát khóc

“Trong vòng năm ngày, tôi muốn có tài liệu chi tiết nhất về Lôi Hổ!”

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Ân nhân muốn bắt đầu ra tay từ Lôi Hổ sao? Người này rất ngang ngược, e rằng rất khó thu phục. Đây không phải là vấn đề có tiền hay không. Lôi Hổ này, tuy rằng thực lực tổng thể thì bình thường, nhưng cá nhân hắn ta lại biết võ công, được gọi là Vũ Si, thực lực rất mạnh, hơn nữa tính cách của người này cũng ương ngạnh, nếu đã nhận định chuyện gì thì rất khó thay đổi”.

“Ai cũng có điểm yếu, chỉ cần nắm được điểm yếu thì có thể bảo hắn ta làm việc cho chúng ta. Ông chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được”.

Long Thiên Tiếu lại lạnh nhạt nói.

“Rõ, xin ân nhân cứ yên tâm về chuyện này. Chỉ trong năm ngày cậu nhất định có thể nhìn thấy tài liệu cụ thể về Lôi Hổ. Nếu có gì cần hỗ trợ thì cậu cứ nói. Đừng nói là giúp đỡ, cả nhà họ Tần chúng tôi là của cậu. Cậu cần gì thì cứ nói, cần tiền hoặc địa bàn của công ty nào thì chỉ cần ân nhân nói một câu”.

Tần Viễn Lâm vô cùng thành khẩn nói. Là người có quan hệ nhiều nhất với Long Thiên Tiếu ở nhà họ Tần, ông ta rất rõ sức mạnh của Long Thiên Tiếu. Ông tặng công ty cho người ta nhưng nhân vật lớn như thế có lẽ cũng không thèm để ý đến công ty của ông.

“Chuẩn bị cho tôi chục triệu và một công việc ở tập đoàn Long Đằng”.

Long Thiên Tiếu lại nói.

“Tiền không phải là vấn đề. Nếu chục triệu không đủ thì tôi đưa cho cậu một trăm triệu, cậu xem được không? Còn công việc thì lại càng dễ, vừa hay tập đoàn Long Đằng đang thiếu một phó tổng giám đốc điều hành tập đoàn, tôi thấy ân nhân rất phù hợp với vị trí đó. Nếu cảm thấy không hợp thì cậu có thể ngồi vào vị trí của tôi, làm chủ tịch của tập đoàn Long Đằng. Cái tên tập đoàn Long Đằng này chính là tên của cậu năm đó. Sản nghiệp lớn này vốn dĩ không thể tách rời ân nhân”.

Tần Viễn Lâm hào phóng nói.

“Tiền thì tôi chỉ cần chục triệu. Còn chức vụ thì không cần đến mức phó tổng giám đốc điều hành hay chủ tịch gì cả. Để cho tôi một chức vụ tầm thường là được, ví dụ, bảo vệ, lái xe gì đó”.

Nghe lời nói của Tần Viễn Lâm, Long Thiên Tiếu chỉ lắc đầu, sau đó nói.

“Bảo vệ, lái xe? Những vị trí đó không phù hợp với thân phận của ân nhân. Bảo vệ, lẽ nào để ân nhân đứng canh cửa sao, còn lái xe thì ở tập đoàn Long Đằng làm gì có ai đủ tư cách ngồi chiếc xe mà cậu cầm lái?”

Tần Viễn Lâm nghe thấy thế thì vội vàng nói.

“Tôi chỉ muốn làm ở những vị trí như bảo vệ, lái xe mà thôi. Tôi không muốn quá lộ liễu”.

Long Thiên Tiếu nhìn cách bài trí của phòng họp, chỉ lạnh nhạt nói.

“Điều này…”

Điều này khiến cho Tần Viễn Lâm có chút khó xử, Long Thiên Tiếu là người mà ông ta tôn kính và ngưỡng mộ nhất, sao có thể bắt anh làm lái xe hay là canh cửa được? Với tính cách của Tần Viễn Lâm thì ông ta không làm được chuyện đó.

“Sao thế, có gì khó khăn sao?”

Long Thiên Tiếu hỏi.

“Không có ạ!”, Tần Viễn Lâm tỏ vẻ khổ sở nói, đang lúc phiền não thì chợt nghĩ ra điều gì đó: “Ân nhân, nếu không thì như thế này có được không. Con gái tôi gần đây muốn tìm một sư phụ dạy võ cho nó. Hơn nữa, tôi cũng có ý sắp xếp người để bảo vệ con bé. Nếu ân nhân có thể trở thành thầy giáo kiêm vệ sĩ kiêm lái xe cho con gái tôi thì là tốt nhất”.

Tần Viễn Lâm nói hào hứng, bộ dáng như khâm phục trí thông minh của mình.

“Được”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói. Anh chỉ muốn tìm một công việc, không muốn ngày từ sáng đến tối ngồi ngây ngốc trong nhà. Một người trưởng thành bình thường thì đúng là nên có một công việc.

“Vậy lương thì sao?”

Tần Viễn Lâm hỏi.

“Ông tự tính toán là được”.

“Một tháng một trăm ngàn thế nào?”

Tần Viễn Lâm dè dặt nói. Nhân vật như Long Thiên Tiếu thì trả một trăm ngàn còn ít. Ông ta đã từng biết đến sức mạnh của Long Thiên Tiếu, có Long Thiên Tiếu ở bên cạnh thì không cần lo lắng đến an toàn của con gái nữa.

“Được, không vấn đề gì. Còn nữa, ông có thể gọi tên của tôi là Long Thiên Tiếu hoặc cách gọi khác đều được”.

Long Thiên Tiếu chỉ lạnh nhạt nói. Bị Tần Viễn Lâm mở miệng ra là gọi ân nhân, Long Thiên Tiếu cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

“Khà khà, tôi thật sơ suất. Nếu ân nhân không phiền thì tôi sẽ gọi cậu là thầy Long, kính trọng thầy trước!”

Tần Viễn Lâm cười khà khà nói.

“Được”.

“Vậy trước tiên thầy đợi ở đây một lát. Tôi đến phòng kế toán chuyển mười triệu vào tài khoản của thầy, thầy cho tôi xin số tài khoản ạ”.

Tần Viễn Lâm lại nói. Long Thiên Tiếu lấy từ trong túi ra một tấm thẻ rồi đưa cho Tần Viễn Lâm. Tần Viễn Lâm nhận lấy thẻ, sau đó đi gọi điện để sắp xếp chuyển mười triệu.

Bên ngoài phòng họp, bé con đang ngồi trên ghế trong phòng nghỉ. Trước mặt bé con đặt một cốc coca, Tần Tiểu Manh kéo cô bé ngồi xuống ghế.

Tần Tiểu Manh ngồi đối diện với bé con, cũng gọi một cốc nước ép. Khu vực văn phòng cao cấp giống như tập đoàn Long Đằng thì không thiếu đồ ăn đồ uống. Thậm chí còn có nhân viên phục vụ chuyên nghiệp dành cho tầng lớp quản lý cao cấp.

“Cảm ơn chị xinh đẹp đã mời em uống coca lạnh”.

Long Tiểu Tịch hút một ngụm coca, ngoan ngoãn nói.

“Bé con phá phách này, bây giờ xem ra cũng không đáng ghét lắm”.

Tần Tiểu Manh lườm trắng mắt Long Tiểu Tịch ngồi đối diện, có chút kinh ngạc nói. Ai mà không thích trẻ con dẻo miệng chứ, hơn nữa Long Tiểu Tịch lại nhìn đáng yêu, quả thật khiến người khác không ghét được.

“Tiểu Tịch không phải là bé con phá phách!”

“Em không phải là bé con phá phách thì là gì? Em chính là bé con phá phách”.

“Tiểu Tịch là Tiểu Tịch, không phải bé con phá phách!”

Long Tiểu Tịch nhấn mạnh, nói.

“Bé con phá phách, nếu không sau này em đi lăn lộn với chị là tốt rồi. Không cần phải ở cùng người bố đáng ghét của em nữa. Đi theo chị, ngày nào cũng có coca lạnh để uống!”

Tần Tiểu Manh dụ dỗ nói.

“Không được, Tiểu Tịch không thể rời xa bố”.

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, vô cùng cứng rắn nói.

“Bố của em có gì tốt, bố của em có siêu như chị không?”

Tần Tiểu Manh bật chế độ lừa bịp.

“Chị không đánh được bố em!”

Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, nghĩ một lát rồi nói một câu.

“Chị có rất nhiều tiền, có thể mua thật nhiều đồ tốt cho em”.

Tần Tiểu Manh dùng tay khoa trương mô tả.

“Chị không đánh được bố em đấy!”

Long Tiểu Tịch vẫn kiên định nói.

“Chị có thể đưa em đi công viên trò chơi, biết chỗ đó không, chơi vui lắm”.

Tần Tiểu Manh lại nói.

“Chị đánh không nổi bố em!”

Long Tiểu Tịch vẫn kiên trì một câu.

“Chị có để đưa em ngồi xe sang, ăn ở nhà hàng. Nhà hàng lớn biết không, nhiều đồ ngon cực”.

Tần Tiểu Manh vẫn chưa nản chí, tiếp tục nói.

“Nhưng, chị cũng không đánh được bố em!”

Long Tiểu Tịch tỏ ra vô tội nói, nghe thấy lời này, Tần Tiểu Manh hoàn toàn phát rồ lên.

“Đừng nhắc đến chuyện chị không đánh được bố em nữa được không?”

Tần Tiểu Manh tức không biết đánh vào đâu. Long Tiểu Tịch nghe nói thế thì lại chớp chớp hai mắt, suy tư một hồi mới nói.

“Bố em vừa đánh chị khóc đấy”.

Long Tiểu Tịch nghiêm túc nói, Tần Tiểu Manh nghe thấy thì cảm thấy hai mắt tối đen, suýt nữa chết đứng tại chỗ.