Ở Lại Trong Lòng Anh

Chương 23



Từ sau khi gặp được cha Tống, Tống Cần thường xuyên nhận được sự quan tâm muộn màng của ông. Cha tống thường xuyên nhắn tin hỏi thăm sức khoẻ của cô, cũng không ngừng thúc giục cô và Lẫm Lẫm tăng cường gặp mặt để gia tăng tình cảm. Tống Cần không từ chối nhưng cũng không quá nhiệt tình, cô vẫn hay kể lại chuyện này cho Thẩm Minh Tích.

Một ngày cuối tuần khác, Tống Cần đang chuẩn bị đến lớp Anh ngữ thì nhận được video Wechat từ Lẫm Lẫm.

Trong video, Lẫm Lẫm bình tĩnh kể lại với Tống Cần rằng cha họ bị hai tên côn đồ hành hung, là do mẹ cậu thuê chúng đến để dằn mặt ông. Cha Tống trở về nhà thì trở nên hoảng loạn, dẫn đến việc bị té ngã trong phòng tắm, bây giờ đang điều trị trong bệnh viện.

Lẫm Lẫm cho cô số phòng bệnh của ông.

"Chị, chị có muốn qua thăm bố không? Một mình em không giải quyết được. Bà nội đã già, chú và dì luôn bận rộn." Lẫm Lẫm nói với giọng điệu lo lắng.

Điều này khiến Tống Cần hoàn toàn sững sờ, không biết phải làm sao.

“Chị, chị cứ từ từ, em bây giờ đi tìm gì bỏ bụng trước.”

Tống Cần thả túi xách xuống, tâm tình hỗn loạn, vô thức bấm số vào điện thoại của Thẩm Minh Tích để báo cho anh biết tình huống bất ngờ.

“Tôi định sẽ qua đó,” Tống Cần nói, “có lẽ sẽ ở lại đó chăm sóc bố tôi một ngày."

"Tôi đưa em đi."

Câu hỏi “Có phiền lắm không?” hiện lên trong đầu Tống Cần, nhưng sau đó chỉ nói: “Có tiện không?"

Lúc này cô muốn dựa vào anh.

“Không có gì bất tiện, tôi lập tức qua đó.” Anh nói: “Em ở nhà đợi tôi.”

Sau khi Thẩm Minh Tích tới, Tống Cần nhanh chóng đi thăm bố

Quê Tống Cần ở quận lỵ, cách đó không xa, chỉ mất một tiếng rưỡi chạy xe, nhưng vì cuối tuần, xe không đông lắm nên học chỉ mất chừng một tiếng đã tới nơi.

Đến bệnh viện, Thẩm Minh Tích đợi ở hành lang, Tống Cần bước vào phòng bệnh thăm cha Tống.

Ông Tống tỏ ra vừa ngạc nhiên vừa cảm động khi nhìn thấy con gái mình đến, ông không thể đứng dậy nên chỉ có thể nằm trên giường bệnh, giọng nói nghẹn ngào.

"Chị ơi, em đi hít thở không khí trong lành một chút, em ở đây từ hôm qua, sắp không chịu nổi rồi." Lẫm Lẫm quay người bỏ chạy. Giữa tiếng cằn nhằn của bố, thằng bé cứ thế cầm áo khoác chạy ra ngoài.

Tống Cần rót cốc nước ấm cho bố, ông vui vẻ uống hết.

“Sao bố lại bị đánh?” Tống Cần hỏi.

"Bố không sao, là người đàn ông kia, ông ta từng đe doạ bố, nếu không ký vào đơn ly hôn thì sẽ dạy cho bố một bài học, lần này quả thật dám ra tay. Một tên côn đồ bất ngờ đến hỏi đường bố, đang lúc không chú ý thì hắn đấm vào mặt bố, bố choáng váng nằm đổ gục ngoài đường."

“Chuyện đã đến nước này rồi, bố cũng nên ly hôn càng sớm càng tốt đi.” Tống Cần nói.

Đây rõ ràng không phải là điều mà cha Tống thích nghe, ông quay đầu lại, giận dữ nói: “Ly hôn không phải chuyện nhỏ, sao có thể bốc đồng như vậy? Bố cũng phải nỗ lực để cho Lẫm Lẫm một gia đình trọn vẹn. "

“Lẫm Lẫm đã mười sáu tuổi, từ lâu đã hiểu được những việc phức tạp của người lớn.” Tống Cần nói: “Hơn nữa, đã không còn tình cảm thì sao phải cưỡng ép, điều này cũng không tốt cho sức khoẻ tinh thần của cả hai."

"Bố không sao, vết thương này là do bố bị ngã, bố quên trải thảm chống trượt trong phòng tắm, vài ngày nữa sẽ ổn thôi." Bố Tống quay đầu lại nhìn con gái, nở một nụ cười, "Đừng lo lắng, bố không sao đâu. Con nữa, mai là thứ hai, con còn phải đi làm, để bố nói Lẫm Lẫm trở lại trông bố, con ngồi chơi một chút rồi về thành phố nghỉ ngơi đi."

Tống Cần không nói nên lời, cô không biết tại sao cha cô lại cứng đầu không chịu buông tha đến mức này, nhưng dù sao Tống Cần cũng không có quyền can thiệp, đành nói: “Bố đừng lo cho con, con tự sắp xếp được. Bố muốn ăn gì cho bữa tối ạ?”

“Không, những việc này cứ để Lẫm Lẫm lo, con không cần bận tâm. Vả lại, bố cũng chưa đói lắm."

"Bữa trưa bố đã ăn gì rồi?"

“Bố uống một bát cháo, ăn nửa cái bánh bao. Thật sự bố không đói."

"Con ra ngoài mua đồ ăn nhẹ. Dù bố không đói thì cũng phải ăn, như vậy mới có sức hồi phục." Cô nói rồi bấm nút hạ giường thấp xuống để cha Tống nằm thoải mái hơn.

Tống Cần ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Minh Tích ngồi cách đó không xa, đang xem di động, liền đi tới vỗ vai anh: “Chúng ta đi mua đồ ăn đi.”

Thẩm Minh Tích cất điện thoại, đứng dậy hỏi: “Bố em thế nào rồi?”

"Tinh thần rất tốt,tôi đi mua vài món cho ông ấy bổ sung dinh dưỡng."

"Vậy đi xung quanh xem thử."

"Ừm."

Họ tìm được một quán trông rất sạch sẽ, Tống Cần gọi một phần canh xương, một con cá chiên muối.

“Ông ấy có thể ăn cá muối được không?” Thẩm Minh Tích nhắc nhở, “Có ảnh hưởng vết thương không?”

Tống Cần cười nhẹ, nói: “Tôi gọi cá chiên muối cho anh, đã dặn đầu bếp cho ít ớt hơn bình thường rồi."

“Sao cô tốt với tôi vậy?” Thẩm Minh Tích cầm lấy tờ thực đơn, “Vậy tôi sẽ gọi thêm vài món nữa.”

"Không thành vấn đề, em cứ gọi món gì muốn ăn."

Thẩm Minh Tích gọi thêm một phần thịt heo xào rau và thịt heo kho kẹp bánh mì, sau đó nhanh chóng dùng điện thoại thanh toán.

“Chờ đã.” Tống Cần ngăn lại, “Bình thường chỉ có hai chúng ta thì không nói, nhưng hôm nay chủ yếu là mua đồ ăn cho bố tôi, anh không có lý do gì phải trả tiền.”

"Tôi vẫn thích trả tiền đấy, em định làm gì tôi?"

Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động của anh, nhét vào túi áo khoác rồi nói: “Sau này tôi sẽ trả lại cho anh.”

Thấy cô cố chấp như vậy, anh cũng không ép buộc nữa.

Tống Cần đi thanh toán rồi cùng Thẩm Minh Tích đợi đầu bếp chuẩn bị món ăn để mang đi.

Thẩm Minh Tích một tay chống trán nhìn người phục vụ đang dọn đĩa: “Anh ta chắc hẳn rất coi thường tôi.”

Tống Cần biết anh nói đùa, không nhịn được cười: "Sao anh ấy lại coi thường anh? Vì nhìn anh đẹp trai mà lại để phục nữ trả tiền bữa ăn à? Với tôi thì đây là việc đáng tự hào đấy, ít ra anh có thể sống dựa vào ngoại hình, việc mà không phải ai cũng có thể làm, điển hình là chính tôi."

“Ai nói em không thể?” Anh quay lại nhìn cô, “Em có thể làm điều đó với tôi.”

Lời này rất mơ hồ, nhưng Tống Cần không còn cảm thấy xấu hổ nữa mà có thể tự nhiên tiếp tục nói: "Vậy lần sau muốn ăn lẩu tôi sẽ bắt anh trả tiền."

"Ý là, sau khi ăn xong thì gọi tôi đến thanh toán à?"

“Anh có thể đi ăn cùng tôi nếu muốn.”

"Thật ra tôi có thể trả tiền bất cứ khi nào em muốn. Đi ăn cùng, hoặc sau khi ăn thì gọi tôi đến thanh toán, cũng có thể nửa đêm đói bụng thì gọi tôi, tôi sẽ đặt đồ ăn giao tận nhà cho em."

"Thôi, làm vậy cũng quá đáng rồi, anh có phải máy ATM đâu."

"Máy ATM nghe có vẻ cao cấp đấy chứ." Anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi cũng muốn thử làm máy ATM."

"..."

Sau khi nhận các món ăn, Thẩm Minh Tích xách hai túi lớn cùng Tống Cần đi bộ trở lại bệnh viện.

“Phần đó là của anh.” Tống Cần cầm lấy một túi, “Anh ra ngoài vườn hoa ngồi ăn cho thoải mái, bên đó có bàn và ghế đá.”

Thẩm Minh Tích gật đầu, đi thẳng ra vườn hoa.

Tống Cần trở lại phòng bệnh, lấy thức ăn ra, đặt từng món một trước mặt cha, ông Tống lại thở dài rồi ngoan ngoãn ăn.

Tống Cần cũng ăn một ít.

Lẫm Lẫm quay lại khi trời đã tối, trên tay cầm theo một túi đầy đồ ăn vặt.

“Đêm nay em ở lại với bố.” Lẫm Lẫm lấy chìa khóa nhà ra, “Chị, đây là chìa khóa nhà, chị có thể về ở nhà.”

"Đúng vậy, con đừng ở khách sạn bên ngoài, cứ ở nhà đi." Cha Tống cũng nói.

Tống Cần nhiều lần từ chối nhưng vẫn không thắng được sự quả quyết của cha mình nên đành nói thật: “Lần này con có một người bạn đi cùng, con không thể bỏ người ấy một mình được”.

Trong tiềm thức xác định người đi cùng Tống Cần là bạn nữ, sau đó ông bắt đầu suy nghĩ kỹ, nếu để bạn của con gái mình ở khách sạn một mình cũng không tốt, vả lại nhà ông cũng chưa được dọn dẹp dạch sẽ nên có thể hơi xấu hổ, vì vậy cũng không miễn cưỡng nữa.

“Ở nhà còn một chìa khoá khác, bố đặt dưới cái gối thêu hình con bướm.” Lẫm Lẫm chợt cười tinh nghịch.

"Lẫm Lẫm, sao có thể sai chị con như thế?"

“Không sao, con sẽ đi lấy.” Tống Cần cầm chìa khóa, nói với Lẫm Lẫm: “Em ở đây chăm sóc bố thật tốt nhé.”

Tống Cần đi ra vườn hoa tìm Thẩm Minh Tích, hai người định sang nhà cha Tống.

Trước khi đi, Thẩm Minh Tích gói ghém đồ ăn còn dang dở, dùng khăn giấy lau mặt bàn đá, lên xe, anh bỏ đồ ăn ra ghế sau và ra hiệu cho Tống Cần ngồi bên cạnh. Tống Cần cũng không từ chối.

Tống Cần nói địa chỉ cụ thể nhà bố cô, anh bật định vị cho xe rồi nhanh chóng lên đường.

Mất khoảng mười phút đã đến cổng tiểu khu.

Ngôi nhà của bố cô đã rất cũ, được xây từ những năm 1990, thậm chí không có hệ thống an ninh, nhưng xung quanh có rất nhiều cây xanh và đầy đủ các tiện ích hỗ trợ, có một cửa hàng bán đầy đủ thực phẩm hoặc vật gia dụng, cách đó vài trăm mét còn có một quán trà, nơi nhũng người lớn tuổi thường tụ tập.

Tống Cần dẫn Thẩm Minh Tích đi một vòng đến căn nhà thứ mười bảy nơi cha cô ở, bảo ông ở dưới nhà đợi một lát, cô lên lấy đồ.

Lên đến tầng ba, Tống Cần lấy chìa khóa mở cửa, ngay lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn qua đêm nồng nặc, cô bật đèn lên thì thấy phòng khách bừa bộn, đầy thức ăn thừa và chai lọ. Trên bàn sofa là một đống quần áo chưa giặt, vài chiếc khăn tắm và một chiếc chăn, trên sàn vương vãi vết dầu nấu ăn, trên bếp còn một nồi thịt hầm thuốc Đông y.

Tống Cần nhanh chóng bước vào phòng ngủ và tìm chiếc gối mà cha cô cần, cô định rời đi ngay nhưng không kìm được nỗi buồn trong lòng, cô đặt chiếc gối xuống, nhanh chóng dọn dẹp bàn ghế sofa, thu dọn rác và quần áo bẩn, sau đó trước khi rời đi, cô mở hết các cửa sổ trong nhà cho thông thoáng.

Trên bức tường phía sau ghế sofa treo ảnh cưới của bố Tống và vợ sau của ông. Người trong ảnh chưa đầy bốn mươi tuổi nhưng vẫn giữ được phần nào khí chất điển trai của tuổi đôi mươi, tràn đầy nghị lực, dì Huệ cũng rất xinh xắn.

Lúc đó họ có thực sự hạnh phúc không, Tống Cần không khỏi rơi vào dòng ký ức.

Một năm đầu tiên sau khi cha cô tái hôn, cô cũng duy trì liên lạc tương đối thường xuyên với ông, mặc dù cô chưa bao giờ gặp dì Huệ, thậm chí lần duy nhất cô đến đây thăm, bà ấy lại tình cờ không có nhà. Theo cha cô kể thì mẹ kế là người hiền lành, đức hạnh, rất biết chăm sóc chồng con, nhờ đó mà cô cũng có ấn tượng tốt về bà.

Cô luôn nghĩ rằng cha cô sẽ hạnh phúc sau khi tái hôn, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng sẽ có một ngày như hôm nay..

Dù vậy, cô cũng không thấy ghét dì Huệ. Bà ấy đã lấy cha cô, sinh ra Lẫm Lẫm, sau đó lại toàn tâm chăm sóc gia đình hơn mười năm. Điều này có nghĩa là bà ấy đã không thể chịu đựng nổi cuộc hôn nhân này, mới quyết tâm dứt áo ra đi.

Cô ngừng suy nghĩ, gọi điện cho Lẫm Lẫm và hỏi anh có cần mang theo gì nữa không, Lẫm Lẫm không khách sáo, nói cô mang cho anh vài cuốn sách.

Tống Cần cho mọi thứ vào một chiếc túi lớn rồi nhanh chóng đi xuống nhà.

Khi xuống lầu, không thấy Thẩm Minh Tích, cô nghĩ có lẽ anh đang đợi mình ở cổng nên đi thẳng về hướng đó.

Không ngờ vừa đi được vài bước, lại có hai người lang thang đi tới, một người liếc nhìn cô rồi hỏi thẳng: “Cô là người nhà 303 phải không? Đèn vừa tắt là cô đã xuống rồi. Tống Như Minh là gì của cô?"

Tống Cần có dự cảm không lành nên dừng lại, cảnh giác hỏi: “Anh là ai?”

“Đừng quan tâm chúng tao là ai, nói với Tống Như Minh nhanh chóng ký đơn ly hôn đi.”

Tống Cần đoán đúng, chính hai người này đã đến uy hiếp cha cô, cô nhanh chóng né tránh, chuẩn bị bỏ chạy.

Thấy vậy, một người khác đưa tay nắm lấy cánh tay cô, hạ giọng nói: "Cô là tình nhân của lão già kia sao? Hay lắm, ra ngoài vụng trộm rồi còn không chịu ly hôn sao?"

“Thả tôi ra!” Tống Cần hét lên.

"Kêu la cái gì, chúng tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc cho người ta thôi, cô ngoan ngoãn khuyên lão già kia để chúng tôi còn nhận thù lao chứ." Người đàn ông cao gầy chịu trách nhiệm ôm Tống Cần, đồng thời nói. Người đàn ông còn lại vội lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp ảnh, hình như để làm bằng chứng.

Tống Cần duỗi chân đá hắn.

Người đàn ông lùi lại hai bước, giơ điện thoại lên và chụp liên tiếp nhiều bức ảnh.

Bất ngờ, tên đàn ông tóc ngắn cảm thấy một cơn đau từ phía sau ập tới.

“Mấy người là ai?” Thẩm Minh Tích lạnh lùng hỏi bọn họ: “Tại sao các ngươi lại bắt cô ấy?”

“Thả tôi ra!” Người đàn ông cao gầy hất văng Tống Cần, lập tức xoay người đi về phía trước, đấm thẳng vào mặt Thẩm Minh Tích.

Tống Cần cảm thấy máu mình như đông cứng, nhìn Thẩm Minh Tích bị đấm một quyền, một giây sau, lửa giận trong lòng chợt dâng lên, cảm thấy hôm nay mình nhất định phải sống mái với tên này.

Cô lao tới, đập mạnh chiếc túi lên đầu tên cao gầy vừa rồi.

Ngoài chiếc gối mềm, trong túi còn có vài cuốn sách, không có sức công kích, người đàn ông cao gầy chỉ quay đầu lại, trong mắt hiện lên tia tức giận, chuẩn bị cho Tống Cần một cú đá thì Thẩm Minh Tích đã vung tay tới.

Người đàn ông cao gầy nhanh chóng chống trả, giơ nắm đấm lên, vốn nghĩ Thẩm Minh Tích dễ chơi, ai ngời lại ăn một cú đấm rất mạnh vào mạn sườn, khiến hắn loạng choạng, muốn lao tới anh. Thẩm Minh Tích đột nhiên xoay người sang một bên, nhanh chóng xoay người đá mạnh vào đầu gối sau khiến hắn ngã xuống đất.

Tống Cần định ra tay, cầm túi ném mạnh vào bụng tên tóc ngắn, nhưng Thẩm Minh Tích đã giữ tay cô lại.

Tống Cần thấy vậy, lấy điện thoại di động ra, lớn tiếng: "Hai người đã làm bố tôi bị thương phải không? Bố tôi đang nằm trong bệnh viện, người nhà chúng tôi đang tìm các người. Vừa kịp lúc, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát và kiẻm tra camera giám sát xem có phải là hai người không. Nếu đúng thì hai người phải trả tiền nằm viện, tiền ăn, tiền chữa bệnh và tổn hại tinh thần cho gia đình tôi."

Người đàn ông cao gầy nghe vậy liền cảm thấy có gì đó không ổn, không thể đánh bại người đàn ông trước mặt, cũng không biết mình có tránh được camera khi đánh lão Tống ngày hôm đó hay không. Cố quá thành quá cố, anh ta sẽ mất nhiều hơn số tiền kiếm được, vì vậy tốt hơn hết là bỏ luôn phi vụ này.

Nghĩ như vậy, hắn bỏ chạy, vừa chạy vừa nghĩ: lão Tống quả là kẻ yếu đuối, chỉ sau hai cú đấm đã phải nhập viện?

Thẩm Minh Tích ôm chặt đầutên tóc ngắn, nghiêm nghị hỏi: “Điện thoại đâu?”

Hắn run rẩy đưa điện thoại cho anh.

"Mật khẩu?"

Hắn nói mật khẩu.

Thẩm Minh Tích xóa mấy bức ảnh hắn lén chụp, sau đó tựa hồ thấy vật gì đó bẩn thỉu, cau mày, ném điện thoại sang một bên.

Tên tóc ngắn cúi xuống đất, đầu run rẩy, cầm điện thoại di động bỏ chạy.

Tống Cần đi tới, ôm lấy mặt Thẩm Minh Tích, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Dưới ánh đèn đường, cô có thể thấy rõ hốc mắt bên phải của anh sưng tấy, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

“Có hơi đau một chút.”

"Mau đi đến hiệu thuốc, chắc cũng gần đây thôi." Tống Cần vội vàng kéo anh tìm hiệu thuốc.

Họ đi loanh quanh, hỏi thăm người quen ở đây rồi tìm đến một hiệu thuốc lớn cách cửa sau của khu dân cư hai trăm mét, mua thuốc bôi chống viêm, giảm vết bầm. Tống Cần còn hỏi người bán hàng cho mượn khăn nóng chườm vết thương cho anh.

Nửa giờ tiếp theo, Tống Cần liên tục quan sát ánh mắt Thẩm Minh Tích một cách cẩn thận và tỉ mỉ.

"Không sao đâu, tôi cũng không bị mù được."

“Nhưng nó sưng tấy rồi.”

"Không phải em đã bôi thuốc rồi sao? Sẽ ổn thôi." Anh nói: "Hơn nữa, cũng không phải là tôi chưa từng bị đánh."

“Làm sao có thể so sánh với việc mẹ anh đánh anh?” Tống Cần cau mày.

Anh nói: "Không phải mẹ tôi đánh tôi. Tôi đã đánh nhau 4 lần ở trường trung học, cũng từng bị khâu một vết dài."

Tống Cần ngạc nhiên hỏi: "Anh không phải là con ngoan sao? Chẳng phải anh nói từ nhỏ anh chưa bao giờ nổi loạn à?"

“Không phải phản nghịch.” Anh mỉm cười, có chút bất đắc dĩ, “Tôi không gây sự với người ta, nhưng nếu bị đánh thì tôi nhất định sẽ đánh trả."

Tống Cần không hỏi tại sao, lúc này chỉ lo lắng mắt anh có bị thương hay không, nhưng Thẩm Minh Tích chắc chắn anh chỉ bị thương phần mềm, không ảnh hưởng gì đến thị lực.

“Cú đấm đó không mạnh lắm đâu.” Anh an ủi cô.

“Vậy tại sao nó lại sưng lên thế này?”

"Da tôi rất mềm, đoi khi rửa mặt mạnh tay cũng để lại vết đỏ."

"..."

“Dù sao thì từ nhỏ tôi cũng chưa phải chịu nhiều đau khổ.” Anh nhún vai, “Có lẽ tôi quá yếu đuối."

Tống Cần không nghe những lời vớ vẩn của anh nữa, cẩn thận quan sát hốc mắt anh, cô cảm thấy nhẹ nhõm cho khi vết thương không còn sưng nặng như trước.

“Giờ mình đi giao đồ cho bố cô đi.” Thẩm Minh Tích nói: “Đi thôi.”

“Nghỉ ngơi thêm đi.” Cô lắc đầu.

“Không sao đâu.” Anh cụp mắt xuống nhìn cô, “Em đừng căng thẳng quá, nếu không tôi sẽ khó chịu.”

“Được rồi.” Tống Cần gật đầu, “Đừng lái xe, chúng ta bắt taxi.”

"Được, nghe lời em."

Trên đường đến bệnh viện, Thẩm Minh Tích dùng điện thoại di động đặt hai phòng ở một khách sạn gần bệnh viện, Tống Cần không phản đối.

Đến lúc này, cô hoàn toàn tin tưởng anh, mọi việc anh xử lý đều chu toàn.

Cô quay sang nhìn anh, anh cũng quay lại nhìn cô.

Khi nhìn thấy hốc mắt sưng vù của anh, cô cảm thấy xót xa, ngay sau đó cô đột nhiên mỉm cười.

"Cười cái gì?"

"Xin lỗi, tôi không nên cười, nhưng anh thực sự dễ thương."

"Xấu lắm hả?"

“Không xấu, rất đáng yêu.” Cô kiên quyết nói, đưa tay chạm vào hốc mắt anh lần nữa, “Anh bây giờ rất đáng yêu, thật sự rất đáng yêu.”